Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Phong
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 657 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:58:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55
hưng mà, lúc này, thanh âm Hoàn nhi lại từ bên ngoài điện vang lên, “Hoàng hậu nương nương, ngài còn chưa ngủ sao?”
Mắt thấy Hoàn nhi muốn đẩy cửa mà vào, Tiểu Đồng vội vàng từ trên giường nhảy xuống đem Khương Vấn đẩy ra sau bình phong, rồi sau đó quay trở lại ngồi trên giường, tay tùy tiện cầm lên một quyển sách bên cạnh. Động tác rất thành thục, không có một chút dư thừa.
Khắc tiếp theo, Hoàn nhi đẩy cửa đại điện bước vào.
Tiểu Đồng làm như đọc rất nhập tâm, hai mắt nhìn chăm chú váo quyển sách, ra vẻ một bộ đang đọc rồi sau đó lại làm như kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía Hoàn nhi.
“Nguyên lai là Hoàn nhi a, đã trễ thế này ngươi còn chưa ngủ sao?”
“Vốn ta là phải ngủ rồi nhưng vừa định ngủ thì thấy ở đại điện đèn sáng cho nên muốn tới xem có phải hay không tiểu thư cần ta làm gì đó.”
“Nga, không có gì, ta chỉ là sau khi nằm xuống vẫn ngủ không được cho nên muốn đọc một quyển sách cho dễ ngủ, không có chuyện gì đâu. Bây giờ đã không còn sớm, ngươi ngày mai còn phải dậy sớm nữa a, nhanh đi ngủ đi.” Tiểu Đồng thúc giục.
“Nga, được, tiểu thư, nếu ngươi muốn ăn cái gì hoặc làm cái gì thì ngàn vạn lần nhớ bảo ta nga.” Hoàn nhi ngoài miệng tuy đáp ứng nhưng vô luộn là giọng nói hay vẻ mặt đều có thể nhìn ra nàng ta rõ ràng là đang lo lắng cho Tiểu Đồng.
“Được rồi được rồi, ta biết. Trên bàn không phải còn một mâm điểm tâm sao, lát nữa ta sẽ ăn. Ngươi mau trở về ngủ đi. Dù sao ngươi không giống ta, có thể ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ba sào mà không ai quản.”
“Ân, ta đây trở về ngủ trước.” Tiểu Đồng đã nói như vậy, nàng tự nhiên cũng không phải nói thêm gì. Sau khi đáp ứng, nàng liền xoay người chuẩn bị rời đi.
“Nga, đúng rồi, nhớ giúp ta đóng cửa nga.” Thấy Hoàn nhi muốn đi, Tiểu Đồng vội vàng phân phó.
Hoàn nhi cho rằng Tiểu Đồng là sợ thái giám cùng cung nữ xung quanh thấy bộ dạng không giả ngốc nên nàng nhìn Tiểu Đồng nói, “Tiểu thư, ta biết.” Dứt lời, liền đi ra ngoài sau khi đóng cửa phòng liền cũng không quên đóng cửa đại môn.
Tiểu Đồng thấy Hoàn nhi cuối cùng cũng rời đi thì trong lòng liền âm thầm thở ra một hơi. Một tay cầm lấy quyển sách ném lên trên bàn. Có chút nhụt chí nói: “Được rồi, xuất hiện đi!”
Một thân ảnh huyền sắc trong nháy mắt công phu đà từ sau bình phong đi ra, đem ghế đến đặt trước giường, thong thả ngồi xuống, hai tay khoanh lại trước ngực, làm một bộ dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Tiểu Đồng.
Tiểu Đồng thấy Khương Vấn không nói gì, đành phải mở miệng trước. “Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta a. Ngươi khuya thế này rồi còn rớt đây tìm ta là vì muốn xác nhận ta có phải là Tiểu Giới hay không hả?”
“Tự nhiên là không phải.” Khương Vấn tất nhiên là không quên mục đích của mình, “Vừa rồi cung nữ kìa chính là người cùng ngươi tiến cung?”
“Đúng vậy.” Một khi đã bị Khương Vấn phát hiện, Tiểu Đồng cũng không định che dấu cái gì nữa, chỉ cần hắn hỏi, nàng tất sẽ trả lời. Không phải có câu nói “Thẳng thắn thì được khoan hồng, kháng cự tì bị nghiêm trị” đấy thôi. Nàng là người thông minh, đương nhiên sẽ lựa chọn thẳng thắn, trong mắt nàng, nàng vốn chỉ là một người khách qua đường. Nàng không muốn tham dự tranh đấu gì cả, lại càng không muốn người khác hiểu lầm nàng giúp một phương, cho nên biện pháp tốt nhất tất nhiên chính là thẳng thắn. Nhưng chính mình không biết có được hay không được hưởng đãi ngộ khoan hồng.
“Nàng biết ngươi giả trang ngốc?” Khương Vấn tiếp tục đặt câu hỏi.
“Biết.” Tiểu Đồng cũng không hàm hồ.
Nhưng mà nào biết, hoàn toàn ngoài dự kiến của Tiểu Đồng là người ngồi trên ghế đột nhiên lắc mình một cái liền xuất hiện trước mặt nàng. Lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, một tay bóp lấy cổ Tiểu Đồng.
Chỉ thấy Khương Vấn từ trên cao nhìn xuống sinh mệnh Tiểu Đồng mà hắn đang nắm trong tay, khẩu khí vốn từ tốn nay trở nên hàn băng rét lạnh, không một chút ôn nhu, “Ngươi nói nói sự thật đi, vì sao lại giả trang Vệ Yên Nhiên tiến cung? Có phải là vệ vương đã phái ngươi đến? Ngươi giả trang ngốc đên bên cạnh hoàng thượng là có mục đích gì?”
Tiểu Đồng không thể ngờ Khương Vấn đột nhiên đánh úp về phía mình, không kịp ứng phó, nàng nuốt nước miếng một cái, không ngừng ho khan “Khụ…… Khụ…… Khụ……”
Khương Vấn thấy nàng không đáp lời, hai tay càng thêm siết chặt, cổ họng Tiểu Đồng bị nghẹn, hô hấp cực độ khó khăn, suýt nữa nói không nên lời, nếu là thân thể Vệ Yên Nhiên trước kia chỉ sợ đã sớm ngất đi lúc nào không hay. Tuy Tiểu Đồng cũng biết chút quyền cước công phu nhưng nàng hiểu được khi đứng trước mặt người võ công cao thâm khó lường thì dù có phản kháng cũng chẳng làm gì được. “Ngươi..trước tiên….buông ra…chút đi, ta….bị ngươi….bóp… đến nói…không….nên …lời…..” Tiểu Đồng đem hết toàn lực ra, đứt quãng nói xong những lời này.
Khương Vấn nghe vậy, lúc này mới phát hiện chính mình ra tay có chút nặng, vì thế, thoáng buông lỏng hai tay, quát khẽ một tiếng: “Nói mau!”
Tiểu Đồng cảm giác được hai tay ôm cổ chính mình đã có chút buông lỏng liền vội vàng không ngừng hít thở, trong lòng thầm than thở, tên Khương Vấn này làm việc cũng thật quá độc ác đi, chính mình vốn không có võ công, vừa rồi còn giúp hắn trốn đi, vậy mà bây giờ lại không biết thương hoa tiếc ngọc.
Chẳng qua, nàng cũng chỉ nói trong lòng, còn trên mặt vẫn tận lực bày ra một vẻ mặt vô hại, vẻ mặt thành thật cùng chân thành nói: “Ta không có giả trang Vệ Yên Nhiên, ta chính là nàng ta. Không đúng, chuẩn xác điểm mà nói, thân thể này quả thật là Vệ Yên Nhiên.”
Khương Vấn nghe xong, mày nhíu lại, nàng ta nói thân thể này là của Vệ Yên Nhiên, những lời này ý là gì? Chẳng lẽ nói….
“Ý của ngươi là……” Khương Vấn làm như không chắc chắnhỏi.
“Đúng, đúng như ngươi nghĩ. Thân thể này quả thật là Vệ Yên Nhiên, chẳng qua linh hồn khống chế thân thể này lại là của một người khác mà không phải bản thân Vệ Yên Nhiên.” Tiểu Đồng vẻ mặt xác thực cùng chân thành, hắn đánh cược, cược rằng Khương Vấn sẽ tin nàng.
Khương Vấn nhíu mày suy tư, hai tay cũng dần dần buông lòng. Khi Tiểu Đồng nghĩ rằng hắn đã tin tưởng nàng thì bỗng nhiên, tay Khương Vấn lại siết chặt, ngữ khí lãnh liệt nói: “Ngươi cho ta là tiểu hài tử ba tuổi sao? Tưởng ta sẽ tin lời nói vô căn cứ này của ngươi sao?”
“Ta….không….có…..lừa……ngươi, ngươi…..không……tin..thì…..có…thể……bắt…mạch…xem….” Tiểu Đồng cố hết sức nói, khuôn mặt bởi vì không được hô hấp thoải mái mà đỏ bừng.
Khương Vấn nghe vậy, lúc này mới buông lỏng tay ra chuyển đến, bắt mạch cho Tiểu Đồng, sau đó, hai mày hắn nhíu càng thêm lợi hại. Thầm nghĩ quả nhiên đúng như lời Tư Không Diệp, trong đầu Vệ Yên Nhiên này quả thật là có ứ huyết. Khương Vấn thông hiểu y thuật, tự nhiên biết, trong tình huống này, người không phải si ngốc thì cũng bất tỉnh nhân sự nhưng Vệ Yên Nhiên này lại có thể sống đến ngày hôm nay, chẳng lẻ thực đúng như lời nàng nói, hồn phách thân thể này đã đổi chủ?
“Một khi đã như vậy, ngươi nên nói thật ra, ngươi tên gì, đến từ đâu? Vì sao lại ở trong thân thể Vệ Yên Nhiên?” Liên tiếp hỏi, Khương Vấn đưa ra những nghi hoặc trong lòng, ngữ khí lạnh như băng như hỏi phạm nhân.
Ngốc Tử Hoàng Hậu Ngốc Tử Hoàng Hậu - Phong Phong