A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Phong
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 657 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:58:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 54
hía cuối chân trời, tia ánh sáng cuối cùng cũng biến mất. Bóng tối bao phủ mặt đất.
Tư Không Diệp nhìn thấy thời gian đã không sai biệt lắm, buổi diễn kịch ban đêm sắp bắt đầu.
“Tiểu Toàn Tử.” Tư Không Diệp bước đến cạnh cửa thư phòng, hét lớn một tiếng.
“Có nô tài.” Ngoài mười trượng ngự thư phòng, Tiểu Toàn Tử vội vàng tiến vào, quỳ xuống trả lời.
“Đưa hoàng hậu nương nương hồi Phượng Nghi cung.” Tư Không Diệp lớn tiếng ra lệnh.
“Nô tài tuân chỉ.” Tiểu Toàn Tử đứng dậy, vội vàng đi tới bên người Tiểu Đồng, “Hoàng hậu nương nương, xin theo nô tài hồi Phượng Nghi cung.”
Tiểu Đồng vốn là muốn rời đi nhưng nàng đột nhiên nhớ tới lời Hoàn nhi từng nói với nàng: ‘đương kim hoàng thượng hàng đêm đều sống cuộc sống xa hoa chè chén rượu thịt. Vì thế, để thỏa lòng hiếu kỳ, Tiểu Đồng rất muốn nhìn qua xem cuộc sống chè chén rượu thịt là như thế nào.
“Hoàng Thượng, Yên Nhiên không muốn trở về.” Nàng ra vẻ khờ dại, lộ vẻ mặt không tình nguyện.
A, Tư Không Diệp cười lạnh một tiếng, ngốc tử này thay đổi chủ ý cũng thật nhanh a, lúc trước còn một bộ không thể ly khai Hoàn nhi, bây giờ rất nhanh liền đổi thành chính mình. Chẳng qua, hắn không muốn ngốc tử này cùng hắn diễn kịch. Không biết vì cái gì, trực giác cho hắn biết, hắn không hy vọng nàng sẽ nhìn thấy bộ dạng kia của hắn.
“Yên Nhiên, ngoan a, Hoàn nhi tỷ tỷ đã chờ Yên Nhiên từ trưa, Yên Nhiên nếu không trở về thì sẽ làm nàng lo lắng đó.” Tư Không Diệp ôn nhu dỗ dành.
Tiểu Đồng tất nhiên là nghe ra ý tứ tên sắc lang hoàng đế này không muốn cho nàng đi cùng rồi, không có biện pháp, người ta là lão đại, ta chỉ có thể thỏa hiệp a.
“Được rồi, Yên Nhiên về trước. Hoàng thượng, Yên Nhiên đi nga, hẹn gặp lại.” Trước khi đi, nàng còn không quên vẫy tay từ biệt Tư Không Diệp.
Tư Không Diệp thấy thế, cũng cứng ngắc hạ hai cánh tay vừa vẫy theo xuống. Hắn cũng thực buồn bực vì không biết từ khi nào mà chính mình có thể trở nên kiên nhân đến thế.
Trong phủ thừa tướng, Khương Vấn vừa mới trở về liền đem chính mình nhốt trong thư phòng, buồn rầu tự hỏi, trước mắt không ngừng hiện lên hình ảnh ‘hồng chí’ trên cánh tay trái của hoàng hậu. Vô luận là như thế nào, hắn cũng đều cảm thấy điểm hồng chí kia phi thường quen mắt, nhưng lại không nhớ rõ là đã gặp ở nơi nào? Hắn nhất thời nghĩ không ra.
Đột nhiên, một dung nhan xấu xí mà trước đó vài ngày hắn đã gặp chợt lóe qua đầu, Khương Vấn bỗng nhiên nhớ lại, đúng là cái bộ mặt xấu xí của gã sai vặt kia, vị trí viên hồng chí trên cánh tay cũng giống nhau.
Hắn cẩn thận nhớ lại ngày gặp gã sai vặt kia lại đúng lúc là ngày sau khi tin tức Vệ Yên Nhiên ngốc được truyền ra. Đến lúc này, hai mắt Khương Vấn sáng ngời, Vệ Yên Nhiên kia quả thật là giả trang ngốc!
Nghĩ vậy, hắn liền đem khuôn mặt trong đầu so sánh với khuôn mặt thành lệ xuất trần của Vệ Yên Nhiên, vô luận như thế nào cũng không thấy có điểm gì giống với gã sai vặt ngày đó.
Chẳng lẻ nàng cũng biết thuật dịch dung? Khương Vấn có chút nghi vấn, nhưng liền ngay lập tức phủ định nó, dù sao, vô luận là chính mình hay là người của Tư Không Diệp đều nói là Vệ Yên Nhiên chính là một quận chúa không được sủng, lúc nào cũng nhốt mình ở khuê phòng, vẫn chưa học qua bất kỳ kỹ năng đặc biệt nào. Có người nói nàng ngay cả cãi lại còn không dám, mà cái gã sai vặt kia không chỉ có kiến thức mà còn có thể làm thơ mắng người. Vậy chuyện này rốt cuộc là sao?
Khương Vấn lại một lần nữa lâm vào mê cung không lối thoát, trừ phi, Vệ Yên Nhiên này không phải là Vệ Yên Nhiên ngày đó. Nghĩ vậy, Khương Vấn khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười tà ác.
Hừ, vô luận ngươi là thật hay giả, tối nay ta cũng sẽ bắt ngươi phải lộ nguyên hình!
Cùng thời gian đó, trong thư phòng Vệ vương phủ, Vệ Đan sau khi nghe thuộc hạ bẩm báo liền quay đầu lộ ra vẻ mặt khinh thường, hừ lạnh một tiếng, hai tên kia tiến cung cũng chẳng làm nên được đại sự gì cả? Một tên tể tướng cùng một tên hoàng đế đã bị mất quyền lực thì có gì phải sợ chứ? Nhưng Yên Nhiên cũng thật đúng là khiến người khác bất ngờ, một ngốc tử vậy mà cũng có thể khiến cho tên hôn quân kia tôn trọng như thế, xem ra hắn thật xứng với danh hiệu hôn quân.
—————————————-
Ban đêm, trong Thanh Long cung vẫn ca múa thanh bình như trước, Tư Không Diệp vẫn như cũ, cho thái giám cùng cung nữ ra ngoài, còn chính mình trong điện bắt đầu lặp lại vai diễn hôn quân.
Tiểu Đồng vẫn như trước đây, để cho Hoàn nhi tắt đèn còn mình thì lên giường đi ngủ.
Nhưng bất đồng với lúc trước chính là nàng vừa mới nằm xuống không bao lâu thì nghe thấy động tĩnh trong tẩm điện. Cẩn thận nghe lại thì tiếng vang kia đã biến mất.
Tiểu Đồng bắt ép chính mình phải trấn tĩnh, có lẽ chính mình đã nghe lầm rồi, có lẽ chỉ là tiếng gió thổi ở bên ngoài mà thôi. Nàng hạ lệnh cho chính mình nhất định phải bình tĩnh trở lại, không để chính mình tự dọa chính mình.
Nhưng mà, sau khi tâm đã buông thả lo lắng thì thanh âm lại tiếp tục truyền đến, lần này nàng nghe rất rõ đó là tiếng chân người. Tuy rất nhẹ nhưng nếu tập trung lắng nghe thì vẫn có thể nghe ra được.
“Là Hoàn nhi sao” Tiểu Đồng từ trên giường ngồi dậy, thử hỏi nhưng không có người trả lời.
Lúc này, nàng chỉ cảm thấy chính mình tim đập thình thịch.
Nhưng ở thời khắc tiếp thep, một thanh âm quen thuộc vang lên: “Hoàng hậu nương nương, ngươi sợ sao?”
Theo hướng thanh âm, nàng chỉ thấy một thân ảnh lộ ra ngoài dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, nhanh chóng tiến tới sát giường, trong nháy mắt, những ngọn nến trong tẩm cung đều được thắp sáng.
Không chịu nổi ánh sáng đột nhiên tràn tới, Tiểu Đồng nhắm hờ mắt sau đó mới mở to mắt nhìn rõ người trước mắt. Không thể ngờ được đó lại là người mà nàng mới gặp sáng này được, Khương Vấn, Khương Thừa tướng. Nàng không hiểu tại sao giờ này hắn còn đến đây tìm nàng?
“Nguyên lai là xinh đẹp ca ca, đã trễ thế này ngươi còn tới đây làm gì?” Tiểu Đồng nhanh chóng nhập vai, vẻ mặt chớp ánh mắt tò mò hỏi.
Khương Vấn nghe vậy, vẻ mặt nghi ngờ, chán ghét nhìn nàng, nói: “Diễn cũng rất tốt a, chẳng qua, ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng diễn nữa, ta đã biết ngươi không phải ngốc tử, Tiểu Giới ở Mạnh phủ thành nam có phải là ngươi không?”
Tiểu Đồng vừa nghe, cổ họng tức thì nghẹn lại, người này là ai? Vì sao hắn biết được Tiểu Giới, Mạnh phủ thành nam? Người biết được thân phận này chỉ có cái người tên là gì đó đã cùng nàng và Hoàn nhi trú mưa mà thôi. Hình như tên là Khương Tuyên Vấn. Lúc này, Tiểu Đồng trong đầu một đạo linh quang chợt hiện lên, khó trách chính mình hôm nay lần đầu tiên nghe được thanh âm của hắn liền cảm thấy thực quen tai, khó trách sao hắn lại biết Tiểu Giới, Khương Tuyên Vấn, Khương Vấn, nếu chính mình đoán không nhầm thì hai người này hẳn là một. Cuối cùng, tất cả mọi chuyện đều thông.
“Ngươi là Khương Tuyên Vấn?” Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí lại hoàn toàn khẳng định.
Khương Vấn hừ lạnh một tiếng.
Tiểu Đồng thấy thế, hay tay xòe ra, nhún vai, nói: “Được rồi, ngươi nói đi, muộn thế này còn tới tìm ta làm gì? Chẳng lẽ chỉ là vì muốn xác nhận xem ta có phải Tiểu Giới hay không sao?”
Một khi Khương Vấn đã biết chính mình không phải ngốc tử thì Tiểu Đồng cũng không thèm diễn nữa, đem sự tình nói rõ có khi lại rất tốt. Càng huống chi, nếu có thêm sự trợ giúp của hắn thì nàng chẳng khác nào như hổ mọc thêm cánh?
Nhưng mà, lúc này, thanh âm Hoàn nhi lại từ bên ngoài điện vang lên, “Hoàng hậu nương nương, ngài còn chưa ngủ sao?”
Ngốc Tử Hoàng Hậu Ngốc Tử Hoàng Hậu - Phong Phong