Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Phong
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 657 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:58:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
ừ ngày ấy qua đi, Tiểu Đồng chưa gặp lại Tư Không Diệp lần nào. Hắn không đến, Tiểu Đồng càng vui vẻ tự do tự tại.
Nàng cũng tự biết một ngốc tử muốn làm đương kim hoàng thượng thích là một chuyện không có khả năng.
Cho nên, nhiều ngày trôi qua, nàng nhàn nhã đến nhàm chán, nàng liền lôi kéo Hoàn nhi đem Phượng Nghi cung, nơi mình ở, đem sửa sang lại.
Phượng Nghi cung là nội cung lớn nhất, bao gồm ba tiểu điện. Đại điện ở giữa chỉ dùng để tiếp khách. Đồ dùng bên trong cũng đầy đủ hơn và cách bố trí cũng xa hoa hơn. Điện này gọi là chính điện.
Điện nằm bên trái chính là tẩm cung của Tiểu Đồng, tuy không rộng lớn bằng chính điện, nhưng cũng xem như là rất lớn rồi. Điện này gọi là tẩm điện.
Trong điện này có điểm kỳ quái, đó là tuy đây là tẩm điện hoàng hậu nhưng không giống như hoàng thất Trung Quốc cổ đại là có màu vàng mà là được bố trí màu đỏ, đương nhiên cũng có thể sử dụng màu khác. Hoàn nhi giải thích với Tiểu Đồng hoàng thất Vị quốc không chú trọng màu sắc, cũng không có quy định người của hoàng thất thì phải mặc loại quần áo có màu gì nhưng trên quần áo hoàng thất phải có một đồ án theo quy định. Chỉ có hoàng đế cùng thái tử mới có thể thêu trên quần áo long văn (hình rồng) và long bào hoàng đế mặc phải lớn hơn, khí phách hơn so với long bào thái tử mặc. Các hoàng tử khác và Vương gia thì chỉ được thêu trên quần áo hình mãng xà. Trong các Vương gia cũng tùy theo cấp bậc mà thêu mãng xà to hay nhỏ. Còn hình phượng hoàng sẽ do thái hậu và hoàng hậu mặc trên người. Cho dù là địa vị quý phi cũng không có khả năng mặc phượng bào. Và cuối cùng, quần áo công chúa không quy định phải thêu đồ án hình gì.
Tiểu Đồng nghe Hoàn nhi giải thích xong mới thông suốt hết thảy, thầm nghĩ Vị quốc coi như sáng suốt. Quy định những hình dạng đồ án khác nhau, không quy định màu sắc, cũng khó trách ngày đó cẩm bào hoàng thượng lại là màu trắng không phải màu vàng.
Điện nằm bên phải có thể xem như là thư phòng hoàng thượng, trừ một cái bàn cùng một cái ghế ra thì còn lại toàn bộ đều là ghế.
Theo lời Hoàn nhi nói, hoàng đế khai quốc Vị quốc có vị hoàng hậu phi thường thích đọc sách, vì thế lúc ấy vị hoàng đế đó đã sai người xây nên điện này tại Phượng Nghi cung rồi để rất nhiều bộ sách vào đó, vì vậy vị quốc sở hữu rất nhiều điển tích cổ ở đây.
Tiểu Đồng cẩn thận lật xem một số quyển trên giá sách, giống như là mỗi ngày đều có người đến quét dọn hay sao mà trên giá sách phi thường sạch sẽ nhưng mấy quyển sách lật ra lại là những trang sách rất cũ.
Trừ Phượng Nghi cung ra thì còn có một số bài phòng xung quanh Phượng Nghi cung. Hoàn nhi nói đây là phòng cung nữ cùng thái giám nghỉ ngơi và phòng bếp. Phượng nghi cung khác với các điện khác đó là nó có phòng bếp riêng. Nó cũng có rất nhiều ngự trù giỏi. Đặc quyền này chỉ có hoàng thượng cùng hoàng hậu mới được đãi ngộ.
Sau khi đi vòng hết Phượng nghi cung, Tiểu Đồng bắt đầu có chút mất hừng. Hơn nữa từ nãy đến giờ toàn phải giả trang ngốc, không mệt mới là lạ.
Vì thế nàng liền cùng Hoàn nhi trở về tẩm điện. Chính, nhưng là, hai người không thể tưởng được, các nàng vừa bước vào đại môn tẩm điện thì đã có hàng loạt cung nữ cùng một thái giám đang ở trong điện chờ các nàng.
May mắn là Tiểu Đồng dọc theo đường đi đều giả trang ngốc nên khi nhìn thấy người trong điện nàng cũng không phản ứng mạnh, cứ vậy thẳng tiến vào nội điện.
“Hoàn nhi tỷ tỷ, ngươi xem, tẩm điện có nhiều người ghê.” Tiểu Đồng cố ý nói to.
Người ở phòng trong nghe tiếng liền biết là hoàng hậu nương nương đã trở lại, liền lập tức nghênh đón. Không có biện pháp, cho dù là ngốc tử nhưng bây giờ nàng cũng là hoàng hậu Vị quốc.
“Nô tài Tiểu Toàn Tử khấu kiến hoàng hậu nương nương.”
Nhớ đến ngày ấy Tiểu Toàn Tử chính là người đem bát dược đến cho nàng, bây giờ, hắn lại ở đây, cung kính cúi đầu hướng Tiểu Đồng thỉnh an. Phía sau hắn cũng có một loạt các cung nữ chỉnh tề làm động tác giống hắn.
“Đứng lên cả đi.” Tiểu Đồng dùng khẩu khí ngốc tử trả lời.
Tiểu Toàn Tử kinh ngạc ngẩng đầu, từ khi nào mà ngốc tử lại biết đáp lời vậy?
Hoàn nhi thật thông minh vạn phần, bước về phía trước vài bước vì Tiểu Toàn Tử giải thích, “Tiểu Toàn tử công công, ngày ấy hoàng thượng phân phó cho nô tì dạy hoàng hậu nương nương một ít lễ nghi cơ bản. Hoàng hậu nương nương tuy tâm trí chỉ có năm tuổi, nhưng là dạy hắn một ít lễ nghi đơn giản là không thành vấn đề.”
Tiểu Toàn Tử lúc này mới hiểu được, nguyên lai là như vậy.
“Hoàng hậu nương nương, mấy cái này đều là hoàng thượng thưởng cho ngài, đặc biệt lệnh cho nô tài đem tới.” Tiểu Toàn Tử hướng Tiểu Đồng giải thích.
Tiểu Đồng cũng mở to mắt không hiểu nhìn về phía Hoàn nhi, “Hoàn nhi tỷ tỷ, cái gì gọi là thưởng?”
“Khải bẩm hoàng hậu nương nương, thưởng ý tứ chính là hoàng thượng sẽ tặng, cho người một số món đồ.” Hoàn nhi đứng một bên kiên nhẫn giải thích.
“Tặng cho ta? Oa, thật tốt quá.” Tiểu Đồng làm như cao hứng vạn phần chạy về phía mấy cái khay mà bọn cung nữ đang cầm trên tay, từng bước từng bước cẩn thận xem hết tất cả mọi thứ.
Đến khi nàng đi đến trước mặt cung nữ thứ năm, Tiểu Đồng nhìn thấy trong mắt nàng sự khinh thường cùng chán ghét. Nàng nhất thời nổi giậb, chỉ là một cung nữ tự nghĩ mình có vài phần tư sắc mà dám xem thường hoàng hậu. Tuy nhiên, hoàng hậu nàng chẳng phải ngốc thật.
Tâm niệm vừa chuyển, khóe miệng gợi lên nụ cười tà ác, Tiểu Đồng hứng khởi, trong lòng nảy lên vài ý tưởng ác liệt.
Chỉ thấy nàng cầm lấy cái khay chứ một cái vòng bạch ngọc rất đẹp, đưa lên trước mặt, cẩn thận nhìn. Cùng lúc đó, trong mắt cung nữ kia cũng hiện lên sự ghen tị cùng hâm mộ, ánh mắt toát ra vài phân tham lam.
Tiểu Đồng thấy mục đã đạt được, làm như vô tình đưa nó đến trước mặt đung đưa vài cái, sau đó lui về phía sau vài bước.
Đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng “ba”, âm thanh thanh thúy khi bạch ngọc trạc rơi xuống đất. Sau khi nhìn kỹ lại thì khối bạch ngọc kia đã bị vỡ làm hai nửa.
“Nga, chơi được.” Tiểu Đồng chỉ xuống thủ trạc dưới đất, hướng Hoàn nhi kêu lên, “Hoàn nhi tỷ tỷ, ngươi mau đến xem nè, Yên Nhiên có phải thực thông minh không? Một cái biến thành hai cái!”
Tiểu Toàn Tử bất đắc dĩ hít mạnh một hơi, chỉ cảm thấy lòng mình như đang chảy máu, cái vòng kia ít nhất cũng đáng giá tới hơn một nghìn lượng bạc a, cư nhiên liền bị hủy trong tay ngốc tử này.
Hoàn nhi thấy thế vội vàng xông lên ngăn cản Tiểu Đồng đang muốn tiếp tục phá đồ, “Hoàng hậu nương nương, không thể loạn được.” Hoàn nhi một bên dạy, một bên nhìn vật bị Tiểu Đồng làm rớt. Tuy không biết tiểu thư trong lòng có chủ ý gì, nhưng hiển nhiên, tiểu thư một khi đã gọi nàng thì sẽ không tiếp tục phá đồ nữa.
Hoàn nhi sau khi dỗ được Tiểu Đồng, lại xoay người nói với Tiểu Toàn tử: “Tiểu Toàn Tử công công, thật sự là phiền ngài quá, ngài cứ bảo các nàng đặt các thứ trên bàn đi, lát nữa nô tì sẽ gọi người đến thu hồi.”
“Được rồi.” Tiểu Toàn Tử lo lắng nhìn thoáng qua Tiểu Đồng, “Ngươi có thể xem chừng hoàng hậu nương nương không, ngàn vạn lần đừng để nàng lại tiếp tục phá hư cái gì nữa.”
“Ngài yên tâm đi, nô tì sẽ chú ý.”
“Các ngươi, đặt xuống, chúng ta đi.” Tiểu Toàn Tử nghe được lời cam đoan của Hoàn nhi cũng cảm thấy yên tâm hờn. Lúc này hắn mới cùng các cung nữ rời đi.
Ngốc Tử Hoàng Hậu Ngốc Tử Hoàng Hậu - Phong Phong