A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Phong
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 657 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:58:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
ùng thời gian, bí đạo trong ngự thư phòng truyền đến một trận cười to.
“Ha ha ha! Sư đệ, thật sự là làm cho người ta không thể tưởng được a, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay.” Khương Vấn nhìn ttấm lưng vô cùng tuyệt sắc của Tư Không Diệp, vô luận như thế nào cũng nhịn không được mà cười đến nghiêng ngả. Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ hắn chưa từng bao giờ thấy qua Tư Không Diệp thế này cả, cho dù có bị sư phụ đùa giỡn đến thế nào đi chăng nữa, hắn cũng chưa bao giờ suy bại thành bộ dạng như thế này.” Hoàng hậu của ngươi thật đúng là làm cho người khác…..ạch…… không thể tưởng tượng được!”
Tư Không Diệp đã sớm biết Khương Vấn nhìn thấy tấm lưng đầy vết cào xước thì nhất định sẽ giễu cợt một phen mà. Nhưng quả thật chính mình cũng chẳng thể chịu nổi được người khác chế nhạo.
“Hành, đừng có cười nữa, nhanh thượng dược cho ta đi.” Trên mặt Tư Không Diệp lúc này trở nên vừa trắng vừa hồng, các sắc màu đan xen lẫn nhau, khiến khuôn mặt càng trở nên tuyệt sắc. Chính,nhưng là, việc này nói đến cũng không thể trách người khác được, ai biểu hắn không nghĩ tới hậu quả sẽ ra sao nếu làm đau ngốc tử.
“Được được được, không cười.” Khương Vấn cố găng đè nén ý cười, sắc mặt nghiêm lại, từ trong ngực lấy ra một bình thuốc nhỏ, bôi chút dược lên lưng Tư Không Diệp.
“Sư đệ, đêm qua rốt cuộc có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ ngươi thực sự cùng ngốc kia động phòng?” Khương Vấn trong lòng vạn phần tò mò, dựa theo tính tình của Tư Không Diệp thì hắn chắc chắc sẽ không cùng ngốc tử kia làm chuyện đó, nhưng nhìn những vết thương trên lừng hắn mà bảo rằng giữa hai người tối qua không xảy ra chuyện gì thì quả thật hắn chẳng tin chút nào.
“Đúng như ngươi nghĩ đó.” Tư Không Diệp lần này không ấp a ấp úng mà nói thẳng ra, để sư huynh hắn khỏi mất công đoán tới đoán lui. Nếu là chính mình không nói, thì với một người lúc nào cũng suy nghĩ lung tung như hắn thì đến khi báo cáo cho sư phụ không biết sẽ biến thành chuyện như thế nào đây.
Khương Vấn không ngờ được Tư Không Diệp lại thành thực thừa nhận đến như vậy, nghe hắn nói thế khiến Khương Vấn sửng sốt trong chốc lát rồi vẻ mặt nghi vấn hỏi: “Ta nghĩ cái gì?”
“Đêm qua lão hồ ly phái người đến giám thị ngoài đại điện.” Tư Không Diệp đơn giản trả lời, sư huynh thông minh như thế còn không hiểu được sao?
Quả nhiên, ngay khắc tiếp theo, Khương Vấn nói ra đáp án, “Cho nên ngươi liền trở thành ‘hôn quân’ cùng ngốc tử kia động phòng?”
Tư Không Diệp rất là bất đắc dĩ gật đầu.
Khương Vấn đồng tình nhìn Tư Không Diệp, đùa giỡn: “Sư đệ, ngươi lúc này có thể xem như vì nghĩa hiến thân rồi.”
Tư Không Diệp hừ lạnh một tiếng, “Ta hiến thân cũng chẳng phải chỉ một lần. Chẳng sao cả.”
“Sách sách sách, nhìn xem mấy cái vết thương trên lưng ngươi đi, thật sự là thảm đến không nỡ nhìn a! Xem ra ngốc tử trong chuyện sinh hoạt vợ chồng này cũng có chút kích tình a.” Khương Vấn một bên vì Tư Không Diệp thượng dược, một bên cảm khái khiến Tư Không Diệp hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tư Không Diệp nghe vậy, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Khương Vấn. Vị sư huynh này quả thật là chuyện gì cũng không tha mà.
“Sư đệ, không bằng ngươi miêu tả một chút cho ta xem cùng ngốc tử động phòng có hảo không?” Khương Vấn không đếm xỉa gì cái liếc mắt của Tư Không Diệp mà tiếp tục trêu chọc.
Tư Không Diệp cũng không dư hơi trả lời, ghé vào đầu giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Tính nết sư huynh hắn là người rõ hơn ai hết, ngươi càng sinh khí trả lời vấn đề của hắn, hắn càng trở nên thích thú. Nếu ngươi không để ý tới hắn, trong chốc lát, hắn tự giác thấy không thú vị, cũng sẽ không tiếp tục nói đề tài đó nữa.
Sự thật quả đúng như thế, Khương Vấn một mình lầm bầm lầu bầu trong chốc lát, phát hiện Tư Không Diệp căn bản không phản ứng. Hắn liền thấy không thú vị, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Không bao lâu thì nghe Tư Không Diệp kêu lên một tiếng “Ui da”.
“Tốt lắm.” Cuối cùng Khương Vấn vì trả thù Tư Không Diệp vừa rồi không để ý tới hắn mà đập thật mạnh chỗ vừa thượng dược (=.=’ thù dai) khiến cho hắn đau mà kêu lên một tiếng.
“Ai bảo ngươi vừa rồi không đế ý tới ta.” Khương Vấn vừa thu bình dược vừa ôm oán.
Tư Không Diệp cũng từ trên giường ngồi dậy, thay quần áo.
“Vết thương trên lưng ngươi khoảng chừng mười ngày, nữa tháng là hết. Mấy ngày này ngươi phải đặc biệt chú ý, buổi tối đừng để nữ nhân thấy, bằng không hình tượng của ngươi sẽ bị tan tành mây khói.”
“Việc này không cần ngươi quan tâm, tự ta có chủ ý.” Tư Không Diệp lạnh lùng trả lời.
“Ngươi có chủ ý là được rồi.” Khương Vấn đã sớm quen việc Tư Không Diệp tùy ý thích phóng lãnh khí, vì vậy cũng không để bụng lời nói của hắn.
“Sự tình của ngươi bên kia thế nào rồi?” Xử lý xong mấy việc vặt, Tư Không Diệp lập tức hướng Khương Vấn hỏi chính sự.
“Cho ta thêm một tháng nữa. Việc này cần phải xử lí sao cho thần không biết, quỷ không hay. Hiện tại những người dưới trướng Vệ Đan đã có hơn một nửa là người của chúng ta rồi. Còn việc chế tác mặt nạ cần một ít thời gian, hơn nữa thi thể cũng phải xử lý sạch sẽ. Một tháng sau, ta cam đoan tất cả võ tướng, thân tín của hắn sẽ bị tiêu diệt.” Khương Vấn cũng nghiêm mặt trả lời, dù sao, trong chuyện chính sự thì hắn không thể hàm hồ được.
“Ân, như thế cũng được. Chỉ cần vấn đề binh quyền dưới tay hắn được giải quyết thì những vấn đề khác không cần phải quan tâm. Đúng rồi, gần đây có phải phụ hoàng ngươi lại phái người đến bảo ngươi về nước không?” Tư Không Diệp quan tâm hỏi, dù sao Khương Vấn cũng là huynh đệ của hắn, trong lòng hắn, hắn không chỉ coi Khương Vấn là sư huynh mà hắn còn coi Khương Vấn là hảo bằng hữu.
“Hừ, đương nhiên có.” Vừa nói đến phụ hoàng, Khương Vấn vốn đang cười đột nhiên trầm xuống, “Nhưng lại là mỗi ngày đến một lần.”
“Ta thấy, phụ hoàng ngươi đã thực sám hối. Năm đó chuyện kia của nương ngươi, hắn cũng là bất đắc dĩ bị bức. Huống chi hắn cũng biết nương ngươi không phải là người có lỗi” Tư Không Diệp khó có thể kiên nhẫn như vậy, cùng Khương Vấn nói chuyện, kỳ thật, hắn cũng là trong lòng hy vọng Khương Vấn sau này sẽ hồi Tuyên quốc kế thừa ngôi vị.
Khương Vấn còn chưa nghe được đến nửa câu, hắn đã hướng Tư Không Diệp khoát tay áo, “Sư đệ, đây là chuyện của ta, ngươi không cần quan tâm, lòng ta tự có chủ ý. Huống hồ ngươi hiện nay cũng không có rảnh, vì vậy không cần hao tổn tâm ý vì ta.”
“Ai, ngươi có chủ ý là được.” Tư Không Diệp thở dài, “Dù sao đây cũng là chuyện của Tuyên quốc ngươi, ta cũng không nên can thiệp vào làm gì. Nhưng nếu ngươi thật sự không muốn trở về, vậy chờ ta tự mình chấp chính thì ngươi ở lại nước ta làm tể thừa tướng cũng được? Với tài năng của ngươi thì chắc chắn ngươi có khả năng đảm nhận chức vụ này.”
“Ngàn vạn lần đừng như vậy, sư đệ, ngươi tha ta đi. Lúc trước ta đã nói rất rõ ràng rồi, chờ ngươi sau khi có thể tự mình chấp chính thì ta sẽ rời đi. Mỗi ngày đều phải vào triều ta thật sự chịu không được. Nếu phải làm như vậy thì ta thà rằng cùng sư phụ lang thang khắp nơi gặm đùi gà còn hơn.”
Khương Vấn vốn tính tự do tự tại, không có thói quen ở một nơi lâu, nếu bảo hắn vào triều làm quan, một năm rưỡi còn chấp nhận được. Nhưng nếu thời gian dài quá, hắn tin rằng mình chắc chắn sẽ bị bức đến điên lên mất.
Tư Không Diệp thấy hắn kiên trì như vậy, cũng không khuyên bảo thêm nữa. Hắn biết càng nói nhiều càng phản tác dụng. Ngẫu nhiên khuyên bảo một lần, cứ như vậy vài lần chắn chắn sẽ có chút hiệu quả.
“Sư đệ, còn chuyện gì không? Không có gì thì ta về trước. Ta nghe nói Túy Hồng lâu có một vị đại mỹ nữ mới đến, cho nên tối nay ta rất muốn đi gặp qua một lần cho biết.”
“Không có việc gì nữa đâu, ngươi đi đi.” Tư Không Diệp vừa trả lời vừa đứng dậy, rời khỏi mật đạo trong ngự thư phòng.
Ngốc Tử Hoàng Hậu Ngốc Tử Hoàng Hậu - Phong Phong