"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Phong
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 657 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:58:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
ư Không Diệp vươn hai tay ra muốn tháo đai lưng nơi phượng bào của Tiểu Đồng.
Tiểu Đồng không ngốc, nếu nhìn như vậy mà còn không hiểu được hắn muốn làm cái gì thì mới thật là ngốc.
Làm sao có thể được? Tiểu Đồng cảm thấy sốt ruột, buồn bực không thôi. Rõ ràng lúc trước, đôi mắt của tên hoàng đế chết tiệt này vẫn rất bình tĩnh, không có một điểm giống sắc lang. Chính,nhưng là lúc này, nhìn lại đôi mắt đó thì chúng đã biến thành một thần thái khác nhìn nàng. Đương nhiên, động tác trên tay vẫn là không đình chỉ.
Nàng trong lòng đổ mồ hôi, không thể nghĩ ra bất kì biện pháp nào cả. Mặc dù ý thức vẫn còn rất minh mẫn nhưng ý nghĩ vẫn như cũ, chỉ có một mảnh màu đen choáng váng, tay chân không có nổi một tia khí lực.
Bất đắc dĩ rơi vào đường cùng, hắn đành hai tay gắt gao bảo vệ quần áo trên người của mình, dung nhan mị hoặc vẫn mang chút khờ dại, chút phòng bị nhìn Tư Không Diệp, ” Xinh đẹp…… ca ca, ngươi đây là đang làm gì vậy?”
Tiểu Đồng nguyên bổn là muốn nhắc nhở việc Tư Không Diệp đang làm, khiến hắn có cơ hội thu tay lại. Nhưng nàng lại chẳng biết, bộ dạng chính mình lúc này có bao nhiêu mê người. Vệ Yên Nhiên vốn là là mỹ nữ kết hợp thêm đôi con ngươi màu đen sâu thăm thẳm và bộ dạng vừa say vừa tỉnh, khiến Tư Không Diệp trong lòng dù có trấn tĩnh thế nào đi chăng nữa cũng bị hình dáng này của nàng làm cho nếu có ba hồn thì cũng bay đi hết hai hồn rưỡi.
Lần đầu tiên, Tư Không Diệp trong lòng chợt nghĩ, thú ngốc tử này có lẽ cũng không say. Ít nhất, hình dáng xinh đẹp mà nàng lộ ra bên ngoài là thật. Trong cung này phi tử tuy bộ dạng nào cũng được nhưng đáng tiếc so với ngốc tử này vẫn còn kém cỏi hơn một chút. Nếu như nàng không phải là một ngốc tử, nếu như nàng không phải là nữ nhân của lão hồ ly kia thì có lẽ ngôi vị hoàng hậu này đem cho nàng cũng không sai. Chính là đáng tiếc, trên đời lại không có cái ‘nếu’ này. Ngày sau nếu bản thân lên chấp chính thì dù thế nào đi nữa cũng không thể để một ngốc tử lên làm hoàng hậu được.
“Yên Nhiên, ngươi không phải muốn làm hoàng hậu sao?” Tư Không Diệp từ trong suy nghĩ hồi thần lại, trước tiên không cần nghĩ đến chuyện về sau, hắn chỉ biết là, trước mắt, ngốc tử này khơi dây dục vọng của hắn. Một khi đã như vậy thì nàng phải phụ trách tiêu trừ nó.
“Phải a, Yên Nhiên muốn làm hoàng hậu.”
“Ngươi có biết hoàng hậu là phải làm gì không?”
“Hoàng hậu là nữ nhân lợi hại nhất thiên hạ!”
“Đúng, Yên Nhiên nói đúng, hoàng hậu là nữ nhân lợi hại nhất thiên hại. Chẳng qua, hoàng hậu cũng là nữ nhân của nam nhân lợi hại nhất thiên hạ nga.” Tư Không Diệp tiếp tục dụ dỗ.
“Cái gì gọi là nam nhân lợi hại nhất thiên hạ?”
“Nam nhân lợi hại nhất thiên hạ chính là Hoàng Thượng, cũng chính là xinh đẹp ca ca ta. Cho nên, ngươi là nữ nhân của ta nga.”
“Nga.” Tiểu Đồng biểu tình không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu, “Ta biết. Yên Nhiên là nữ nhân lợi hại nhất thiên hạ, xinh đẹp ca ca là nam nhân lợi hại nhất thiên hạ.” Tiểu Đồng trong lòng thề, nàng trừ trước tới giờ chưa bao giờ phải diễn trò vất vả như vậy (^0^), không ngờ chính mình cũng có ngày nói những lời tâng bốc cực kỳ lợi hại này giống như Triệu đại thúc vậy.
Bởi vì, nàng đang cố gắng lừa Tư Không Diệp, cố gắng cùng hắn vòng vo tam quốc nhằm khiến hắn không thể tiếp tục mở miệng được nữa.
“Chính,nhưng là Yên Nhiên vẫn còn chưa có trở thành người của ca ca cho nên vẫn chưa có khả năng làm hoàng hậu nga. Nếu muốn làm hoàng hậu, Yên Nhiên phải trở thành nữ nhân của ta!”
Lời Tư Không Diệp vừa nói ra, Tiểu Đồng trong lòng thầm mắng nam nhân này sắc lang, cư nhiên vòng vo một hồi lại đem mình bẫy cái rụp. Chẳng lẽ chính mình hôm nay thực phải thất trinh vì hắn? Ách, kỳ thật cũng là mình nhiều chuyện, dù sao ở hiện đại thì chính mình cũng đã sớm không còn là xử nữ nữa rồi. Nhưng chính mình vì sao lại xui xẻo thế, phải thay Vệ Yên Nhiên kia nhận lấy đau đớn này?
Lúc này Tiểu Đồng chỉ cảm thấy muốn khóc cũng khóc không xong, này có tính là khôn ngoan lại bị khôn ngoan làm hại?
Không có biện pháp a, vì đại cục, chính mình chỉ có thể nhịn, bằng không chuyện mình giả trang ngốc sẽ bị lộ.
“Được a, Yên Nhiên muốn làm nữ nhân của xinh đẹp ca ca!” Tiểu Đồng cơ hồ là cắn răng mới có thể nói ra những lời này.
“Tốt lắm, Yên Nhiên, vậy bây giờ ngươi không được lộn xộn nga, hết thảy cứ giao cho ta.”
Tư Không Diệp cuối cùng cũng dụ dỗ được ngốc tử này, trong lòng thầm thở dài, ngốc tử cũng không phải là dễ lừa a!
Hắn đẩy hai tay của Tiểu Đồng ra, tiếp tục động tác chưa hoàn thành khi nãy.
Tiểu Đồng tùy ý để hắn làm, ai, coi như chính mình có một đêm phong tình đi. Chẳng qua, không thể tưởng được đối tượng một đêm phong tình của nàng cư nhiên lại là một hoàng đế a.
——————————————————————————-
Đương lúc thân thể của Tiểu Đồng hoàn toàn lộ ra trước mặt Tư Không Diệp, hắn chỉ cảm thấy dục vọng nơi hạ phúc chính mình càng trở nên mãnh liệt khó nhịn hơn.
Vì thế, hắn thuần phục cởi bỏ quần áo trên gười, rồi nằm lên long sàng, hoàn toàn không để ý cảm thụ của Tiểu Đồng, cứ vậy mà xông thẳng vào.
Tiểu Đồng hoàn toàn không ngờ tên sắc lang hoàng đế này lại có thể thú tính đến như vậy, đau đơn làm cho nàng hét lên không ngớt.
“Đau, đau.” Một bên kêu to, một bên không cho sắc lang hoàng đế này được hưởng thụ, nữ tử có cừu tất báo, ngươi không cho ta được hưởng thụ, ta cũng không cho ngươi thanh thản! Tiểu Đồng nghĩ như vậy, hai chân cố sức quấn quanh người Tư Không Diệp, ngồi trên long sàng, hai tay gắt gao ôm lấy hắn, hai móng vuốt làm như bị tra tấn đau đớn nên không ngừng cũng dùng sức cáo cấu lên lưng Tư Không Diệp làm trên lưng hắn không ngửng xuất hiện những vết xước.
Tư Không Diệp không ngờ ngốc tử này lại phản ứng kịch liệt như vậy, phía sau lưng bị nàng cào đến đau đớn. Bất đắc dĩ đành phải đình chỉ động tác lại, nhẹ giọng dỗ nàng: “Yên Nhiên ngoan a, một hồi sẽ qua thôi, người sẽ không đau nữa.”
Chính, nhưng là ngốc tử này rõ ràng muốn chống lại hắn, hai thủ vẫn không ngừng múa may.
Tư Không Diệp không thể không nhanh chóng điểm huyệt đạo của Tiểu Đồng.
Tiểu Đồng vốn đang vui mừng tranh thủ vụng trộm! Tên hoàng đế chết tiệt, cho ngươi tra tấn ta! Nhưng mà khắc tiếp theo, nàng lại đột nhiên không thể động tay chân được nữa.
Hắn buồn bực vô cùng, chẳng lẻ đây là điểm huyệt trong truyền thuyết? Lần này, nàng thực chính là thủ cước bất năng.
Tay chân không thể động, Tiểu Đồng chỉ có thể dùng miệng nói, “đau, đau, đau, đau chết đi được, xinh đẹp ca ca đại bại hoại!”
Tư Không Diệp cũng không có tiếp tục nữa, mà chờ đến khi Tiểu Đồng không thể nói được nữa, mới tiếp tục động tác.
Vì thế, suốt một đêm, trong Thanh Long điện, thanh âm vang lên không ngừng, thẳng đến sau nửa đêm mới không còn động tĩnh. Chính,nhưng là thanh âm của nam nhân vẫn lại như trước, thẳng đến khi mặt trời bắt đầu lộ ra…..
Cách xa Thanh Long điện hai mươi thước, cung nữ thái giám vẫn lui tới như mọi ngày, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm. Vừa nhìn đã biết đây là thói quen từ sớm.
Chẳng biết khi nào, thân ảnh vốn đang ở cửa đại điện liền đột nhiên không thấy tung tích đâu cả.
Buổi trưa hôm sau, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào trong điện, Tư Không Diệp từ trong giấc ngủ mơ màng, chậm rãi tỉnh lại.
Kinh ngạc chính mình sao lại có thể ôm ngốc tử ngủ. Hồi tưởng lại đêm qua, hắn có chút áo não, chính mình chẳng lẽ là điên mất rồi? Chính mình sao có thể lại muốn nàng ta suốt một đêm được?
Hắn là chỉ là giả hôn quân, nhưng hắn không phải thực là hôn quân, lại càng không phải là sắc lang. Nhưng đêm qua chính mình như thế nào lại làm bao nhiêu cũng không thấy đủ. Loại cảm giác này hắn chưa từng thể nghiệm qua trên người bất kỳ nữ nhân nào.
Ân, nhất định là bởi vì thân thể nàng phù hợp với chính mình cho nên chính mình đêm qua mới có thể túng dục quá độ đến như vậy. Nhất định là như thế.
Tư Không Diệp trong lòng tự đi đến kết luận như thế.
Ngốc Tử Hoàng Hậu Ngốc Tử Hoàng Hậu - Phong Phong