A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Phong
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 657 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:58:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
ất cả tú nương trong lòng cùng mặc niệm A di đà phật thì thấy Tiểu Đồng nhếch môi, ngốc tử cười, một đôi con ngươi màu đen thăm thẳm tựa như người vô tội, hấp háy mắt, “Di, như thế nào trong này lại có nhiều tỷ tỷ đến như vậy?”
“Đại tiểu thư, hôm nay chính ngày ngài tiến cung làm hoàng hậu đó.” Một vị tú nương phản ứng nhanh lẹ hướng Tiểu Đồng giải thích, tuy biết rõ cùng ngốc tử giải thích cũng vô ích, nhưng nàng vẫn muốn thử xem sao. Dù sao lời đồn bên ngoài nói tâm trí của tiểu thư ngốc tử này chính là tâm trí của đứa trẻ ba bốn tuổi, nhưng lại nghe nói gần đây đã khôi phục đến năm, sáu tuổi. Một khi đã là năm sáu tuổi thì đạo lý cơ bản chắc là hiểu được.
“Hoàng hậu? Hoàng hậu là cái gì?” Đôi con ngươi màu đen trong suốt tiếp tục hỏi.
“Hoàng hậu a, hoàng hậu chính là nữ nhân lợi hại nhất thiên hạ nga!” Mặt tú nương khác cũng làm như đang dỗ tiểu hài tử bình thường mà nói.
“Nữ nhân lợi hại nhất thiên hạ? Được a! Ta phải làm nữ nhân lợi hại nhất thiên hạ!” Tiểu Đồng làm như thập phần cao hứng vỗ hai tay, kèm thêm một cái gật đầu đắc ý. Kỳ thật, mục đích thì đã rõ chẳng qua cái mũ phượng này thật sự quá nặng đi, nàng không muốn đội!
Vì thế, các tú nương vây quanh nàng trong lúc nhất thời tất cả đều giương hai mắt lo lắng đề phòng nhìn cái mũ phượng trên đầu Tiểu Đồng đang bắt đầu lung lay như muốn rớt.
Mọi người nhìn đến mòn con mắt thì mũ phượng kia rốt cục không phụ sự mong đợi của mọi người mà rơi xuống đất. (^0^)
Trong lúc nhất thời, vài hạt trân châu trên mũ phượng rơi xuống, mà những tú nương đứng ở bên cạnh lại liên tục thở dài.
“Ai da, tiểu tổ tông của ta ơi, mũ phượng này chính là để chuẩn bị cho ngươi trở thành hoàng hậu a, ngươi như thế nào liền hất bỏ nó đi như vậy?” Một người có niên kỷ không lớn, giống như là người quản lí mấy vị tú nương này, kêu lên.
“Làm hoàng hậu nhất định phải có cái này sao?” Hai mắt vô tội lại ủy khuất nhìn mấy vị tú nương này.
“Đúng vậy, phải có cái này mới được a” Vị tú nương kia trong lúc nhất thời khóc không nổi, mày nhăn lại, không biết làm sao.
“Vậy chỉ cần gắn lại là được, không phải sao?” Tiểu Đồng đề xuất một ý kiến.
“Nói thì dễ lắm, mũ phượn của hoàng hậu phải gắn chín chín tám mươi mốt viên trân châu, tượng trưng cho thiên trường địa cửu, quốc gia thái bình. Giờ mất đi vài viên, nếu là bị Hoàng Thượng phát hiện, chính là tội lớn, phải bị chém đầu a.” Tú nương vừa nói vừa hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Đồng, đều tại ngốc tử này hại.
Lúc này, một tú nương khác nói: “Hồng Di, ta thấy chúng ta trước cứ nhặt mấy viên trân châu rớt ra kia rồi gắn đại vào, dù sao cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa. Bất quá sẽ không được chặt như trước, lát nữa cứ nói là chúng ta không trông chừng tiểu thư cẩn thận để nàng nghịch ngợm làm rớt ra. Với lại nếu chúng ta làm cẩn nhận, không để tiểu thư nháo một lần nữa thì phỏng chừng mấy viên trân châu đó sẽ không rớt ra cho đến khi động phòng đâu, chỉ cần tiến vào động phòng, mọi chuyện sẽ chẳng liên quan gì đến chúng ta nữa?”
Tú nương tên là Hồng Di vừa nghe, hai mắt tỏa sáng, đồng ý nói: “Cũng chỉ có thể làm được như vậy, ngươi mau đưa mấy viên trân châu đó nhặt lên, ta đến dỗ yên Đại tiểu thư một chút.” Nói xong, Hồng Di nhìn thoáng qua mấy tú nương xung quanh, “Các ngươi, cũng đến hỗ trợ đi.”
“Dạ.” Vài vị tú nương tuân lệnh, vội vàng ba chân bốn cẳng ngồi xổm trên mặt đất tìm đồ.
Mà Hồng Di bên cạnh lại vạn phần kiên nhẫn nhìn Tiểu Đồng, dạy nói: “Đại tiểu thư, hôm nay chính là ngày ngươi trở thành nữ nhân lợi hại nhất thiên hạ, cho nên nhớ kiên nhân một chút, ngươi nhất định phải im lặng nga. Nghe lời không được lộn xộn, chỉ cần vượt qua tối nay, ngươi sẽ chính là hoàng hậu nương nương.”
“Ta nghe lời không loạn động thì có thể trở thành hoàng hậu sao?” Tiểu Đồng làm như trúng chiêu hỏi.
“Phải phải.” Hồng di gật đầu như giã gạo.
Tiểu Đồng nghe vậy, đôi môi khẽ cười, “A a, được, ta hôm nay nhất định sẽ ngoan ngoãn.”
“Ay, đúng rồi.” Hồng Di trong lòng thở dài, hoàn hảo, ngốc tử coi như dỗ xong.
Mà Tiểu Đồng lại không nghĩ thế, cúi đầu, biểu tình từ khờ dại nhất thời hóa thành buồn bực vạn phần. Cái mũ phượng kia nặng chết người mà bắt chính mình đội cho đến hết ngày, thật vất vả cho sự cố gắng làm rớt mấy viên trân châu của nàng.
Nghĩ vậy, Tiểu Đồng trong đầu linh quang chợt lóe, được nga! Vừa rồi các nàng nói, cho dù gắn mấy viên kia trở lại thì cũng không chặt bằng như trước, một khi đã như vậy, chính mình vì sao không lợi dụng một chút nhỉ? A, đang lo không biết tối nay nên diễn vai ngốc tử thế nào!
Nghĩ vậy, Tiểu Đồng trong lòng có chút thích chí, cho dù đội mũ phượng cả ngày thì sao chứ? Chỉ cần đối với màn biểu diễn của chính mình có lợi thì hà cớ gì không thể chịu chứ?
Lúc Tiểu Đồng trong lòng đang mừng thầm thì Hoàn nhi ngáp một cái đi vào trong phòng, mắt thấy trong phòng phần đông tú nương đã đến đầy đủ, trừng lớn hai mắt nhìn Tiểu Đồng, lớn tiếng tán thưởng nói: “Tiểu thư, ngươi hôm nay thật đẹp!”
Tiểu Đồng trộm nhìn một cách khinh thường, trong lòng thập phần khinh bỉ, loại tô son trát phấn thế này mà nói là xinh đẹp? Những người này không có mắt thẩm mĩ a! Nhưng mà bề ngoài, Tiểu Đồng miệng cười đắc ý, vui vẻ nói: “Hoàn nhi, rất được đúng không? Mấy tỷ tỷ này nói ta phải làm hoàng hậu, mà hoàng hậu là nữ nhân lợi hại nhất thiên hạ nga.”
Hoàn nhi tự nhiên biết Tiểu Đồng lại diễn trò, vì thế phối hợp nói: “Đúng vậy, hoàng hậu là nữ nhân lợi hại nhất trên đời!”
Hồng Di nhìn thời gian, vội la lên: “Các ngươi chuẩn bị xong chưa? Phải làm mấy viên trân châu đó nhanh lên! Sắp đến giờ thìn rồi.”
“Xong rồi xong rồi,” Mấy tú nương liên tiếp đáp lời, đem mũ phượng đội lại trên đầu Tiểu Đồng.
“Hỉ nương, hỉ nương (người săn sóc nàng dâu ) đến đây.” Hồng Di kêu lên.
“Đến đây, đến đây,” Một nữ nhân chừng bốn mươi tuổi mặc một thân hồng y, trong tay vẫy vẫy một cái khăn đỏ chói, vội vàng chạy đến.
“Mau, mau đưa hoàng hậu nương nương đến đại sảnh!” Hồng Di thấy hỉ nương đến đây, vội vàng phân phó.
“Được, được được!” Hỉ nương vừa nói vừa đi tới bên cạnh Tiểu Đồng, giúp đỡ Tiểu Đồng hướng ra phía ngoài đi đến.
Lúc gần đi, Hồng Di vẫn là có chút lo lắng, tới bên tai Tiểu Đồng nói: “Đại tiểu thư, ngàn vạn lần nhớ rõ lời lão nô nói, từ giờ đến tối phải ngoan ngoãn nghe lời nga.”
“Biết rồi, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ta phải làm hoàng hậu mà!” Tiểu Đồng ngữ khí đắc ý nói.
“Vậy được rồi, hỉ nương, đi nhanh đi.”
Vì thế, Tiểu Đồng dưới sự dẫn dắt của hỉ nương, hướng đại sảnh Vệ vương phủ đi đến. Mà Hoàn nhi, cũng đi theo phía sau Tiểu Đồng. Nàng sẽ là nha hoàn đi theo Tiểu Đồng vào cung.
Tiểu Đồng vừa tới đại sảnh thì thì trong phòng đã chật cứng người. Bởi vì phải đội một cái khăn phương màu đỏ nên Tiểu Đồng không nhìn thấy người nào hết. Chỉ có thể nhìn rất nhiều chân trong phòng. Nhưng là không cần nhìn, nàng cũng có thể đại khái đoán được thân phận của những người trong phòng này, ngoài cha, mẹ, ca ca, muội muội của Vệ Thản Nhiên ra thì còn lại phần đồng là phu nhân cùng tiểu thiếp.
Ngốc Tử Hoàng Hậu Ngốc Tử Hoàng Hậu - Phong Phong