Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Phong
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 657 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:58:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
uả nhiên, lúc ba người tới cửa sau vương phủ, thủ vệ chính là liếc mắt nhìn Tiểu Đồng cùng Hoàn nhi ở phía sau. Sau đó cười cười cùng tiểu lí tử chào hỏi: “Yêu, tiểu lí tử, hôm nay sao lại đổi người thế? Bình thường không phải đều là Vương Nhị cùng tiểu Tam sao?”
Tiểu lí tử cũng cười đáp lời: “Ai, còn phải nói, hai cái tên kia uống nhiều quá, đến bây giờ còn ở trong phòng kia kìa! Ta gọi mãi mà vẫn không tình nên lúc này mới phải kêu hai tên dưới phòng bếp này hỗ trợ.”
Tiểu lí tử lời này nói đích xác cũng là thật, vi phòng vạn nhất bị phát hiện, tiểu lí tử hôm qua buổi tối dùng kế bắt Vương Nhị cùng tiểu Tam đến quá rượu. Như vậy, nếu thực sụ có người nhìn ra manh mối gì, chính là truy xuống dưới, cũng tra không ra có gì giả dối.
Thủ vệ nghe vậy hâm mộ nói: “Bọn họ thật sướng à, không giống chúng ta, ngày thường đều không được đụng đến rượu.”
“A a, hắn hai người cũng là khó có được lúc nào như thế nên uống hơi nhiều,” Tiểu lí tử nói chuyện rồi nhìn trời, “Triệu đại ca, lúc này thời gian không còn sớm nữa, ta phải nhanh đi mua đồ bằng không sẽ bị người ta cướp mất.”
“Ha ha ha, không làm chậm trễ ngươi nữa, nhanh đi làm việc của ngươi đi!” Triệu thủ vệ nghe lời tiểu lí tử vội vàng thúc giục.
“Vậy ta đây đi thôi.” Tiểu lí tử nói, hướng ngoài cửa đi đến, Tiểu Đồng cùng Hoàn nhi thấy thế cũng vội vàng đuổi kịp.
Ra khỏi vương phủ, ba người đi bộ một đoạn, ước chừng đến gần chợ, tiểu lí tử quay đầu nói: “Hoàn nhi, ngươi cùng tiểu Hồng muốn mua cái gì liền đi mua nhanh đi, chúng ta nửa canh giờ sau các ngươi tại nơi này chờ ta.”
“Tiểu lí tử đại ca,” Tiểu Đồng thanh âm thấp xuống gọi một tiếng, “Chúng ta nếu là chính mình đi, ngươi bên này làm sao mà xách đồ được bây giờ? Ngươi đâu có đủ tay đâu?”
Tiểu lí tử nhìn thoáng qua “tiểu Hồng”, vẫn chưa quá để ý nhiều, thật sự là bởi vì tiểu Hồng này diện mạo quá mức bình phàm, hơn nữa còn rất giống nam nhân.
Chẳng qua, hắn tính tình tốt nên giải thích một phen, “Không quan hệ, bình thường vương phủ chúng ta đều để cho người ta đem tới. Ngày thường mang theo hai người đi ra, chẳng qua là vì ở trên phái xuống thôi. Các ngươi không cần lo lắng cho ta, cứ yên tâm đi đi.”
“Vậy được, tiểu lí tử, ngươi làm việc của mình đi, chúng ta đi đây.” Hoàn nhi thuận thế tiếp nhận.
Tiểu lí tử khoát tay áo, nói: “Mau đi đi.”
Vì thế, Tiểu Đồng cùng Hoàn nhi xoay người hướng chỗ ngược lại đi.
Đi xa chút, Tiểu Đồng cùng Hoàn nhi đều là thở dài nhẹ nhõm một hơi, liếc mắt nhìn nhau, cười ra tiếng. Hai người một đường về phía trước đi tới, cước bộ so với ngày trước nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
“Tiểu thư, ngươi không biết, vừa rồi ở phía sau cửa thật đúng là đem ta dọa chết mất, trong lòng run rẩy không thôi, rất sợ không thể qua được.” Hoàn nhi trở nên phóng túng, bất đầu oa oa nói lên. Mấy ngày này tại vương phủ thực chính là bị buồn đến chết mất rồi, mỗi lần cùng tiểu thư nói chuyện đều là nhẹ giọng, sợ bị tiểu Hồng hoặc là những người đi ngang qua Trúc viên nghe được. Hôm nay cuối cùng cũng không cần lo lắng, Hoàn nhi liền bắt đầu không kiêng kị mà hô to nói lớn.
Tiểu Đồng nghe được Hoàn nhi nói “tiểu thư”, hai hai tay hướng hai sườn triển khai, chọc lét, oán trách nhắc nhở, “Hoàn nhi, ngươi xem ta như vậy, mà còn có thể gọi tiểu thư ư?”
Hoàn nhi giật mình hiểu ra, rồi lại không biết nên gọi cái gì, bèn nói: “Tiểu thư, vậy Hoàn nhi phải gọi người là gì!”
Tiểu Đồng trừng mắt, “Ngươi còn gọi nữa?”
Hoàn nhi thấy thế lập tức không lên tiếng nữa, vẻ mặt ủy khuất nhìn thấy Tiểu Đồng.
Tiểu Đồng dở khóc dở cười, ôn thanh an ủi nói: “Hành hành, ta không thiếu người bạc nên đừng xuất ra cái biểu tình đó nữa. Xưng hô như thế nào a……” Tiểu Đồng nghĩ nghĩ rồi nói: “Như vậy đi, ta gọi ngươi tiểu thư, ngươi kêu ta Tiểu Giới. Còn có, nói chuyện thanh âm cũng phải trầm thấp một chút.”
Hoàn nhi nghe xong, mở to mắt, đè thấp thanh âm, trong nháy mắt nói: “Tiểu Giới?”
Tiểu Đồng cũng như thế, lấy thanh âm trầm thấp đáp lại: “Ân! Tiểu thư?”
Hoàn nhi lại đáp lại: “Được.”
Hai người nhìn nhau cười, “Đi thôi, tiểu thư!”
“Được, Tiểu Giới!” Cứ như thế, hai người một đường cứ cười hi hi ha ha hướng nội thành đi đến. Từ xa nhìn lại, hai người tựa như bằng hữu tốt lâu năm.
Một đường đi tới, lần này đến phiên Tiểu Đồng hóa thân thành mười vạn câu hỏi cái gì, vì sao.
“Tiểu thư, kinh thành Vị quốc tên gọi là gì?”
“Tiểu Giới, kinh thành của Vị quốc chúng ta tên Vinh thành.”
Tiểu Đồng nghe vậy gật gật đầu, “Phồn vinh chi thành, tên rất hay!”
“Đó là tất nhiên.” Hoàn nhi vẻ mặt đắc ý nói.
Tiểu Đồng khinh thường liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói: “Ngươi đắc ý cái gì, tên này vốn đầu phải ngươi đặt.”
“Tiểu giới, ý ta không phải như vậy, ta là dân Vị quốc, có người khen thành trì nước ta, tự nhiên sẽ thấy kiêu ngạo.”
“Được rồi được rồi, ta biết rồi.”
Như thế, hai người ngươi một lời ta một ngữ tự nhiên đi trên đường. Nhưng không có chú ý tới, vừa rồi nói chuyện thì một người mặc cẩm y hoa bào màu trắng đi qua.
Người nọ vô tình nghe này hai người này nói như vậy, chính,nhưng là nghe tới một gã sai vặt hỏi kinh thành Vị quốc tên gì thì hắn có chút kỳ quái, người Vị quốc mà không biết kinh thành Vị quốc tên gì. Vì thế, liền phóng chậm cước bộ đi sau nghe lén.
Bởi vì phương hướng ngước nhau, hai người thanh âm càng ngày càng nhỏ, hắn dừng chân xoay người nhìn thoáng qua hai người đang đi càng lúc càng xa. Nhưng là vẫn một vẻ hồ nghi, nghe xong cả nửa ngày, nghe ra gã sai vặt áo xám kia chẳng biết kinh thành Vị quốc nằm ở đâu, rồi cái gì mà mặt khác, hắn vẫn không nghe ra.
Tự lắc lắc đầu, chính mình khi nào đối với người khác cảm thấy hứng thú vậy kìa?
Chuyển sang phương hướng chính mình muốn đi, ước đã đến giờ, chẳng qua vì hai người kia, người nọ mới có chút chậm trễ. Nhìn thoáng qua bên đường, thấy nhóm các cô gái đang lén lút nhìn hắn, hắn không biết nói gì hơn, tay vuốt vuốt khuôn mặt chính mình, chẳng lẽ da mặt này cũng quá mức tuấn tú ư? Bất đắc dĩ nhếch lên khóe miệng, hắn hướng địa điểm kia bước vào.
****
Tiểu Đồng cùng Hoàn nhi một đường đi tới, bởi vì phía trước một đoạn lộ hai bên đường hơn phân nửa đều là tửu lâu quán trà, cho nên hai người vẫn chưa vội dừng lại, chính là một đường trò chuyện. Một lát sau, các nàng cuối cùng đi đến phố chính, Tiểu Đồng vừa thấy cảnh phồn hoa náo nhiệt nơi đây, tâm tình liền phấn khởi hẳn lên.
Ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ vô cùng, khiến không khí nhưng ngày mùa hè này khác bình thường. Ngẫu nhiên có một trận gió thổi qua, nhưng không phải là mát mà ngược lại càng thêm nóng.
Phố xá hai bên, bên trái thương nghiệp tấp nập, bên phải các quán nhỏ không ngừng hô to gọi nhỏ. Bởi vì thời tiết khắc nghiệt nên người đi trên đường cũng không nhiều lắm, chẳng qua người cứ đi qua đi lại nên có chút cảm giác đông đông.
Nếu ở hiện tại thì Tiểu Đồng tuy chưa từng vi tiền mà phiền não, nhưng là lại phi thường thích những tiệm nhỏ. Mỗi lần đến tiệm nào nàng cũng tìm được bảo bối mình thích, dù chỉ là những thứ tầm thường nhưng nàng cũng rất thích. Hiện tại, vừa thấy phố xá cổ đại, nàng liền lôi kéo Hoàn nhi đến từng quán một cẩn thận lựa chọn.
Lúc này, trong dòng người, một thân cẩm bào tuyết trắng, nhìn kỹ thì cũng chỉ là một người có tướng mạo bình bình. Lúc này, hắn ngữ khí lãnh liệt nói “Làm phiền cho qua.” Một bên dưới chân phóng nhanh đi tới. Tiểu Đồng đang đứng cạnh một tiểu quán chuyên chú xem đồ, hoàn toàn không có chú ý tới người này.
Ngốc Tử Hoàng Hậu Ngốc Tử Hoàng Hậu - Phong Phong