Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Phong
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 657 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:58:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
au thư án, Vệ Đan đã thay triều phục cùng quan mạo ra để xử lý những sự vụ hôm nay. Nghe tiếng gõ cửa, công văn cầm trong tay ném lên bàn, Vệ Đan mệt mệt nhu liễu mi tâm, nói: “Chí nhi, ngươi đã đến rồi đấy hả?”
“Là, chẳng biết phụ vương tìm ta có chuyện gì?”
“Nga, là như thế này, Thản Nhiên đã tỉnh, ngươi có nghe qua chưa?”
“Hôm nay sáng sớm nhưng thật ra mơ hồ nghe được hạ nhân trong phủ đang nói việc này, nghe nói Thản Nhiên lần này tỉnh lại biến thành ngốc tử.” Vệ Chí có nghe sơ việc này thì cũng là kinh ngạc vạn phần, tuy nhiên cùng muội muội này không có cảm tình gì, từ nhỏ đến lớn cũng chưa thấy qua vài lần. Trong ấn tượng của chính mình, nàng thẳng đến giờ là ôn nhu nhược nhược, chỉ một trận gió bình thường cũng có khả năng thổi bay nàng. Cho nên diện mạo cùng sự tồn tại của nàng thật sự là quá yếu, Vệ Chí suy nghĩ sau nửa ngày cũng không có khả năng nhớ tới bộ dạng vị muội muội này là như thế nào.
“Ai, là a……” Vệ Đan thở dài một tiếng, cau mày, vẻ mặt sầu dung, “Phụ vương tổng nghĩ thấy vị hoàng đế tiểu nhi hôn quân vô đạo kia cũng không biểu hiện gì, nghĩ hoài cũng nghĩ không ra. Vốn muốn cho Thản Nhiên gả cho hắn để tiện giám thị, cũng không tưởng nàng biến thành bộ dáng hôm nay. Phụ vương càng nghĩ, hay là quyết định làm nàng gả cho hoàng đế. Sau đó đến dân gian thả ra lời đồn, như thế, đối với sự hoang đường của hoàng đế sẽ khiến những người dân tự nhiên tức giận mắng hắn một trận. Năm nay lũ lụt Giang Nam phụ vương cũng tính mắt nhắm mắt mở, khiến phẫn nộ của nhân dân tích tụ đến một mức độ nhất định thì đến lúc đó chúng ta thừa dịp lấy thế ‘tru hôn quân, bình dân phẫn’ lật đổ ngôi vị, thuận thế đăng cơ, chẳng phải thuận ý dân? Chí nhi, ngươi cho rằng kế hoạch này có được không?”
Vệ chí suy tư một lát, khuyên: “Phụ vương, ta thấy vậy cũng được, nhưng ta vẫn là kiên trì với quan điểm của chính mình, khuyên phụ vương nên buông tha ý niệm soán vị trong đầu đi.”
Vệ Đan nghe được Vệ Chí nói như thế, hơi có chút hận không thể phát ra, “Chí nhi, nam nhi đương chí tại bốn phương. Lấy địa vị phụ vương hôm nay, đã là dưới một người dưới, trên vạn người. Hôn quân kia hôn dong vô đạo, phụ vương ra tay vì nước thì có gì là không ổn? Huống hồ, lúc trước thiên hạ Vị quốc rõ ràng là do Vệ gia ta cùng Tư Không gia kia hợp lực đánh hạ, vậy vì sao Vệ gia ta liền cúi đầu trước Tư Không xưng thần? Mà Tư không gia lại đối Vệ gia ta chẳng có gì?”
Vệ Chí có chút bất đắc dĩ, phụ vương tâm lí bất bình cũng thật sự không phải chỉ một ngày hai ngày, chính mình đã nhiều lần khuyên bảo nhưng tất cả đều là nước đổ lá khoai. Lần này chỉ sợ cũng như thế. Nhưng hắn vẫn là ôm một tia hy vọng nói: “Phụ vương, theo ta thấy, Hoàng Thượng cũng đều không thật sự là hôn quân vô đạo. Hai năm nay hắn đề xuất phương án trì thủy, phát triển kinh thương, tất cả đều thực vô cùng hữu ích. Chính là lúc ấy ngài thực không có quan tâm.”
Vệ Đan liếc mắt nhìn Vệ Chí, trong lòng tuy có chút tâm hư, nhưng biểu hiện vẫn là đúng lý hợp tình nói: “Hắn khi đó một cái hoàng khẩu tiểu nhi, hiểu được cái gì đạo trị quốc chứ, chẳng qua là thuận miệng nói bừa bãi. Hừ! Bổn vương nói hắn là hôn quân, hắn chính là hôn quân.” Kỳ thật Vệ Đan chính mình trong lòng phi thường rõ ràng, Tư Không Diệp thật có chút khả năng trị quốc. Chính là hắn không phục Tư Không gia vốn đã lâu, nên bắt đầu gây áp lực lên Tư Không Diệp ở phương diện trị quốc, rồi lại tái tống hắn vô số mỹ nữ khiến hắn trở thành tội đồ hôn quân.
“Một khi đã như vậy, phụ vương làm gì còn hỏi ý kiến ta, người lúc nào cũng bất chấp như vậy.” Vệ Chí cũng có chút khổ tâm, phụ vương tính tình quật cường, một khi đã nhận định phải làm chuyện gì, bất luận kẻ nào có nói gì cũng không bao giờ chịu ngừng.
“Chí nhi a,” Vệ Đan nghe ra ngữ khí Vệ Chí cũng không tức giận hay mất kiên nhẫn, phóng nhuyễn ngữ khí nói: “Vi phụ biết ngươi là tính tình ôn hòa, không tranh danh đoạt lợi. Chính,nhưng là ngươi phải biết rằng, phụ vương làm mấy cái này cũng đều là vì ngươi a. Phụ vương đã già, tranh đoạt đế vị kia thì chỉ còn có thể tọa vài năm? Về sau vị trí kia còn không phải đưa cho ngươi sao?”
“Một khi đã như vậy, phụ vương vì sao không để con tự quyết? Con thực vô tâm, không lòng dạ nào muốn tọa trên vị trí nhìn tưởng như vinh diệu vô cùng nhưng thật chất lại rất cô độc tịch mịch.” Vệ chí nghe được phụ vương phục nhuyễn, cũng là dịu đi ngữ khí, sắc mặt thành khẩn cùng Vệ Đan câu thông.
Vệ đan vừa nghe, kiên quyết hồi tuyệt, “Không được, vi phụ đã vì cái vị trí kia ẩn nhẫn đến hôm nay, mắt thấy sự sắp thành, lại sao có thể dễ dàng buông tha. Huống hồ, Vệ vương phủ ta thế lực ngày hôm nay đã là như mặt trời giữa trưa, sớm trở thành thượng vị giả, là cái đinh trong mắt người kia. Cho dù vi phụ muốn buông tha, hoàng đế tiểu nhi kia lúc sau chính thức thân chính lại như thế nào dễ dàng buông tha Vệ gia ta?”
“Phụ vương……” Vệ Chí còn tính khuyên bảo thêm, Vệ Đan cũng khoát tay áo, ý bảo hắn không cần nói mà lui xuống đi, thần sắc trong lúc đó bộc phát mệt mỏi không chịu nổi, “Chí nhi, ngươi trước tiên lui xuống đi, một khi ngươi đã không muốn nhúng tay vào việc này, vi phụ cũng sẽ không bắt buộc ngươi. Ngươi hãy coi như chẳng biết gì đi.”
Vệ chí biết đã nói vô ích, liền buông tha. “Phụ vương, đứa con vẫn là hy vọng ngài không nên lo lắng nữa.” Nói xong, tiện xoay người rời khỏi thư phòng.
Vệ Đan nhìn cánh cửa đóng lại, thần sắc suy sụp, mấy phần bất đắc dĩ nổi lên trong lòng. Chính mình có đứa con này ở mọi phương diện đều thực vĩ đại, duy độc cái tính cùng thế vô tranh thật không biết là giống ai. Vài năm gần đây, vi việc soán vị này mà mỗi lần hai phụ tử gặp mặt, lúc bắt đầu đều là tâm bình khí nhưng cuối cùng bởi vì ý kiến không đồng nhất mà chấm dứt trong khắc khẩu. Chưa từng có ngoại lệ, chỉ cần đề cập đến chính sự, đều trở thành như vậy.
Đột nhiên, Vệ Đan nghĩ chính mình hoặc tranh đấu hoặc thưởng ngoạn trong sáng cùng ám. Mấy việc đã làm này liệu có thể hay không cuối cùng đều là phí công vô ích? Chỉ mới nghĩ đến việc này, hắn vội vàng thầm phủ nhận. Sẽ không, tuyệt đối sẽ không trở nên phí công vô ích. Chính mình vi cái vị trí kia đã ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, quyết không có khả năng nửa đường phế bỏ.
Liền như vậy, vệ đan một mặt kiên định tin tưởng chính mình, một mặt lại cầm lấy tấu chương tiếp tục phê duyệt.
****
Vệ Chí rời khỏi thư phòng, trong lòng phiền buồn vô cùng, liền trong vương phủ đi dạo xung quanh để khỏa lấp tâm trạng. Vậy mà lại bất tri bất giác đi đến một nơi.
Giương mắt nhìn, chỉ thấy biển đề hai chữ “Trúc viên”. Vệ Chí bỗng cảm thấy có chút quen mắt.
“Trúc viên,” Hắn cố gắng nhớ kỹ, nhưng vô luận như thế nào cũng nghĩ không ra trong này ai ở.
Nhìn một lượt xung quanh, lúc này, một tiểu nha hoàn đi qua bên cạnh, hắn vội vàng gọi lại: “Ngươi, tới đây.”
Tiểu nha hoàn nghe tiếng, ánh mắt quay lại hỏi: “Thế tử là gọi nô tì sao?”
Vệ Chí gật gật đầu, nói: “Đúng là ngươi, tới đây một chút.”
Tiểu nha hoàn vội vàng chạy tới trước mặt Vệ Chí trước mặt, khuất tất hành lễ, “Nô tì bái kiến thế tử.”
Vệ Chí ôn văn có lễ nói: “Không cần đa lễ. Ta là muốn hỏi, ngươi có biết Trúc viên này là nơi ở của ai?”
Tiểu nha hoàn lúc này đã là ánh mắt sáng lên, vẻ mặt tràn đầy sự sùng bái nhìn về phía Vệ Chí, liên thanh đáp: “Hồi thế tử, Trúc viên bên trong chính là nơi ở của Đại tiểu thư Vệ Thản Nhiên.”
“Nga,” Vệ Chí gật gật đầu, nói: “Ta biết, ngươi đi làm việc của ngươi đi.”
Tiểu nha hoàn nghe xong, một bên cười trộm, một bên nhanh chóng ly khai chạy đi.
Ngốc Tử Hoàng Hậu Ngốc Tử Hoàng Hậu - Phong Phong