Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Phiêu Ẩn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 362 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1075 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:29:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.10 - Chương 25: Phá Trận Tiên Phong
o kinh mạch của Mạc Dạ Thiên có mấy chỗ đoạn liệt,muốn cứu phải đem chân nguyên li tán ngưng tụ lại,thật là có chút khó khăn,cũng khó trách Tí Hình không tán thành Hoa Lân cứu người.Bởi vì đây thực sự là cật lực đi tìm chuyện để làm.Không tới một khắc,trán của Hoa Lân bắt đầu lấm tấm mồ hôi,trái lại sắc mặt Mạc Dạ Thiên rốt cuộc từ từ hồng nhuận,hơi hồi phục một chút sinh cơ.
Qua nửa buổi,Mạc Dạ Thiên bỗng thở mạnh ra một hơi,điện chủ kinh hô một tiếng,trong nhất thời ngược lại cũng quên gia hỏa này đã từng phản bội mình.
Hoa Lân vuốt vuốt mồ hôi,trong lòng thầm kêu may mắn,nếu không phải Mạc Dạ Thiên vừa tu luyện tới”Nguyên anh sơ kết” thì cho dù có giết Hoa Lân cũng đừng mong cứu sống được hắn.
Mạc Dạ Thiên mí mắt chớp chớp,từ từ mở mắt ra,yếu ớt liếc Hoa Lân một cái.Một lúc lâu sau
mới nhận rõ người trước mắt chính là kẻ địch trời sinh của mình.Vì vậy hắn kiên quyết nhắm
hai mắt lại.Hoa Lân đứng lên,quay đầu lại nói:
-Bôn Lôi,hắn giao cho ngươi chiếu cố.Ai....Thật là làm khó ngươi rồi!
Đỗ Bôn Lôi gật gật đầu,phẩn nộ nói:
-Hai tên cháu con rùa Thánh Thanh Viện đó thật không phải người,người ta còn chưa chết,bọn họ lại quẳng ở đó không quản,một mình ra khỏi trận rồi!
Mọi người đều căm phẩn.
Khi nghe thấy ba chữ Thánh Thanh Viện,Mạc Dạ Thiên toàn thân chấn động,hai mắt đột nhiên mở ra,hiển nhiên là nghĩ tới gì đó.Hoa Lân nhìn thấy,trong lòng vừa động nói:
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Bọn họ đâu?
Ai ngờ Mạc Dạ Thiên không thèm đếm xỉa tới Hoa Lân,trái lại nhắm hai mắt lại.Hoa Lân chỉ có thể nhún nhún vai.
Đỗ Bôn Lôi thấy vậy,nổi nóng nói:
-Ê!Hoa đại ca không dễ gì mới cứu ngươi một mạng,sao mà ngay cả hắn hỏi mà ngươi cũng không trả lời?
Hoa Lân trái lại thay hắn nói hộ:
-Bỏ đi,có thể hắn trọng thương chưa lành,để cho hắn nghỉ ngơi đi!
Điện chủ lại tiến lên trước rờ rờ trán Mạc Dạ Thiên,ôn nhu nói:
-Dạ Thiên!Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lần này,Mạc Dạ Thiên cuối cùng cũng có phản ứng,lắp bắp nói:
-Ta...Ta cũng không rõ...rõ ràng.Chỉ biết rằng Nhược Phong bị thương,hốt hoảng chạy ra,nói Nhâm Vi trầm nhập ma đạo.Tiếp đó...Tiếp đó thì ta bị Nhâm Vi đang đuổi tới một chưởng đánh hôn mê.May là....May là ta lúc đó đã có chuẩn bị,nếu không thì không tỉnh lại được rồi.
Mọi người đều cả kinh,ngấm ngầm đoán ra một chút chân tướng,nhưng lại không cách nào biết rõ mọi thứ,chỉ có Hoa Lân toàn thân chấn động,trong đầu lướt qua vô số ý nghĩ,lạnh lùng nói:
-Hừm Hừm!Lần này có kịch xem rồi,Thánh Thanh Viện lại có người tu luyện ma công,xem bọn hắn làm sao tự xử!
Kì thật trước đó từ sớm thì Hoa Lân ẩn ẩn cảm thấy Nhâm Vi có chút không ổn.Lần trước một chiêu”Phân Thân Trảm”rõ ràng chém trúng gia hỏa này,nhưng hắn lại một chút chuyện cũng không có.Vào lúc đó thì Hoa Lân cảm thấy hơi kì quái,đến bây giờ mới hiểu nguyên nhân.
Tí Hình nghe thấy hai chữ “Nhâm Vi” thì hai mắt lướt qua một tia hưng phấn,hân hoan nói:
-Rất tốt!Nếu như có cơ hội,ta nhất định cùng hắn đọ sức một hồi nữa!
Hoa Lân chỉ biết cười khổ,chỉ cần vừa nghĩ tới Nhâm Vi gia hỏa này,thì hắn toàn thân không được tự nhiên.Từ đầu tới cuối hắn đều luôn trong tình cảnh bị Nhâm Vi truy sát.Lần này tuy đã có thực lực cùng hắn liều một trận,nhưng loại ý nghĩ buồn cười đó thủy chung không cách nào xua đi,liền đằng hắng hai tiếng,nói:
-Bây giờ không phải lúc nói mấy chuyện này,hay là tận sức sớm xuất trận hay hơn.
Mọi người đều gật đầu tán đồng,nhưng Mạc Dạ Thiên lại lâm vào trạng thái hôn mê.Trong lúc bất đắc dĩ,mọi người chỉ còn biết đỡ hắn vào trong tháp.
Vừa vào trong tháp,đàng xa lập tức xông đến một cỗ áp lực khiếp người.Hoa Lân và Tí Hình liền tiến lên một bước.Thời khắc chuẩn bị kháng địch nhưng họ lại phạm một sai lầm không thể tha thứ.”Nguyệt đài”đàng xa nhân ảnh liền liền chớp động,một hàng năm “Chiến Thần”xếp ra đó,ngăn ở trước mặt mọi người,ngay cả Mạc Dạ Thiên đang hôn mê cũng không bỏ qua.
Sát khí cường đại bức tới Hoa Lân hít thở khó khăn,chịu không được lui về nữa bước.Lúc này mới biết không hay,điện chủ và Đỗ Bôn Lôi phía sau còn đỡ Mạc Dạ Thiên đang hôn mê,bọn họ có thể nói là không có một chút năng lực chiến đấu.Mà lần này lại phải bằng bản lĩnh thật sự mới có thể quá quan.
Tháp này thuộc về “Khôn”vị.Thủ hộ nó đã không còn là “Thủy hệ”thần tượng,cho nên bọn họ căn bản không có lí do đối với Hoa Lân hạ thủ lưu tình nữa.Nên khi một cỗ khí thế cường đại hung dũng mà tới,mọi người đều biết rằng không ổn rồi,may là hai mắt Tí Hình đã khôi phục bình thường,vô hình trung công lực đại tăng.Hắn tranh tiên xuất thủ,nhảy vọt lên không,”Ảm Hồn Kiếm”trong tay một kiếm đâm ra,mọi người chỉ thấy quang tuyến xung quanh ảm đạm,dường như thời gian cũng dừng lại.
Trong lúc Hoa Lân thầm kinh hãi,thì nghe Tí Hình đàng xa hét lớn:
-Ngươi đến cầm trụ thần tượng,ta đi nhanh đánh vỡ thạch tượng trên “Nguyệt đài”....Nhanh!
Hoa Lân lập tức lướt qua rất nhiều ý nghĩ,dứt khoát lui về một bước,lập tức rút ra”Minh Vương Lệnh”, trong lòng âm thầm cầu khấn,hy vọng”Minh Vương Lệnh”này có thể đối phó thần tượng ở đây.Nếu không thì thật là xui tận mạng rồi.
Hắn không dùng Hà Chiếu Kiếm là vì “Phần Tinh Luân”trong người đã ngừng vận chuyển,Hà Chiếu khó phát huy uy lực mạnh nhất nên cố đổi dùng Minh Vương Lệnh.
Mắt thấy Tí Hình không cách nào chống chọi sự tấn công của năm chiến thần.Trong lúc vội vàng Hoa Lân trực kích một hắc ảnh đối diện,đồng thời mặc mặc niệm một tràng khẩu quyết,hét lớn:
-Thu.
“Minh Vương Lệnh”trong tay lập tức hình thành một vòng xoáy,bao phủ lấy một”Chiến thần”đối diện,tức thời đem hắn định tại đương trường.Hư ảnh đó hiển nhiên đang toàn lực kháng cự,nhưng động cũng không dám động đậy bán phân,nếu không sẽ bị”Minh Vương Lệnh”hút vào.Hoa Lân trong lòng mừng rỡ,nghĩ không ra “Minh Vương Lệnh”này thật sự có thể khởi lên tác dụng.Mà làm cho hắn cao hứng nhất lại chính là,”Minh Vương Lệnh”này thậm chí có thể thu phát tự nhiên,ngưng thành một đường.Nếu không mình toàn lực thi triển,e rằng trước tiên sẽ đem điện chủ,Đỗ Bôn Lôi và Mạc Dạ Thiên ở phía sau toàn bộ hút vào,vậy thì nan kham rồi.
Hoa Lân một trận hưng phấn,lại quên mất bây giờ có tới năm “Chiến thần”.Trong đó có hai chiến thần đã thoát khỏi Tí Hình,tung ra kích ảnh đầy trời,phân ra trái phải hai bên,tấn tốc như điện bắn tới.
Hoa Lân giật mình cả kinh,chỉ thấy khí thế bàng đại của họ như là thực thể,bản thân tuyệt khó mà chống lại hợp kích của họ,liền bỏ qua chiến thần đối diện,lập tức dùng Lục Thước(Thước màu xanh lục,tức Minh Vương Lệnh)hoành ngang,nghênh đón kích ảnh bên phải.Nhưng lúc này,hắn đã hết sức để ứng phó chiến thần bên trái.Vì vậy chỉ có thể lăn từ bên dưới của một “Chiến thần”xuyên qua.Vì mạng sống,đây cũng là biện pháp trong biện pháp.Nhưng hai “Chiến thần”há để hắn đào thoát?Trường kích đâm thẳng,liền nghe”Đinh Đinh Đinh”mặt đất có thêm vài cái hố.
Hoa Lân tấn tốc lăn ra,còn một chút nữa là bị dính đòn nằm chết luôn dưới đất.Nhưng hắn né có nhanh hơn đi chăng nữa,làm sao có thể nhanh hơn đòn tấn công của địch nhân?Hoa Lân hiểu rõ điểm này,bất đắc dĩ dùng Ngọc Thước trong tay đỡ lên,”Đinh”một tiếng gạt ra một cây trường kích trong đó,đồng thời mượn vào lực phản chấn,tấn tốc dán trên mặt đất bắn đi.Đợi lúc hắn đứng lên,đã sớm bị dọa xuất ra một người đầy mồ hôi.
Nhưng chính tại lúc này,Hoa Lân kinh hãi phát hiện điện chủ ở đàng xa lâm vào tuyệt cảnh.Trước tiên là “Chiến thần” bị mình cầm chân đã sớm khôi phục tự do,hơn nữa tấn tốc xông về hướng bọn họ.Có thể tưởng tượng,với năng lực của bọn họ căn bản không cách nào chống lại.
Tí Hình ở ngoài năm trượng cứu không kịp,hét lớn:
-Cẩn thận!
Trong lúc cả kinh Hoa Lân không thèm để ý đến tình cảnh của mình,nhanh như điện niệm một lần khẩu quyết,hét lớn:
-Thu!
Một luồng lục quang bắn ra bao trụ lấy chiến thần đó.Do vì hắn sai lầm không kịp phòng bị nên ”Vụt”một tiếng bị hút vào Minh Vương Lệnh.Biến cố lần này,thật đúng là hiểm trong hiểm.Nhưng vận xui của Hoa Lân lại nối gót giáng xuống,hắn có thể giải thoát cho người khác,lại không cách nào chống lại hai chiến thần ở bên mình.Một cây trường kích”Sực”một tiếng cắm vào vai trái của hắn,căn bản né cũng không thể né,nhưng lúc này kì tích xuất hiện,bên ngoài cơ thể hắn lập tức phù hiện rõ ràng một tầng chú văn,trường kích đó cứ cứ thế mà trượt ra ngoài,mặc dù kéo theo một mảng máu thịt,nhưng ít nhất không có đâm xuyên qua Hoa Lân.Nhưng Hoa Lân căn bản không kịp nghỉ để thở,một chiến thần khác còn nhanh hơn là điện,trường kích hoành ngang”Bịch”một tiếng,thân kích đánh trúng vùng bụng Hoa Lân,đem cả thân người hắn chấn bay ra.
Hoa Lân người đang ở giữa trời,chú văn trên người lại chớp chớp,cuối cùng vỡ tan.”Huyễn Quang Kính”này tuy có thể đỡ được đa số lần công kích.Nhưng thủy chung có một giới hạn.Lúc này năng lượng của nó đã bị đánh tan,tức thời mất đi năng lực phòng hộ.
Đáng ghét chính là,hai chiến thần lại không bỏ qua Hoa Lân,thân ảnh vừa thoáng,tay cầm trường kích như điện đâm tới như thể là thề muốn lấy mạng hắn,hoàn toàn không có chút xíu lòng trắc ẩn.
Hoa Lân người đang ở giữa trời,biết rằng lúc này tính mạng ngàn cân treo sợi tóc,nếu như không thể hóa giải nguy nan trước mắt,e rằng ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mình.Đại nạn lâm đâu,hắn không kịp để quan tâm thương thế của mình,vận khởi chân khí còn sót lại,mặc mặc niệm một lần khẩu quyết”Minh Vương Lệnh”,lẫm liệt hét lớn:
-Yên ba hạo đãng,lệnh chí đồng quy....Thu!
Một cây trường kích xé toạc trường không,đâm thẳng vào trán Hoa Lân,mũi kích bén nhọn đã chạm tới ấn đường Hoa Lân,nếu như Hoa Lân bị đánh văng ra phía sau,e rằng mạng hắn cũng ô hô tai hai.
Thời khắc quan kiện,”Minh Vương Lệnh”cuối cùng cũng phát huy tác dụng,hơn nữa lần này là toàn lực phát huy.Không trung đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy xanh lục khổng lồ,như là muốn đem thiên địa vạn vật tận số hút vào.Hai chiến thần đối diện giết tới đứng mũi chịu sào,người lại đang ở không trung,căn bản là không chỗ nào để tránh....
Cho nên khi Hoa Lân “Bịch”một tiếng rơi xuống mặt đất,mọi thứ xung quanh lại khôi phục yên lặng.Mấy chiến thần sát khí đằng đằng vừa rồi,lúc này đã không thấy tung ảnh,chỉ lưu lại Hoa Lân với thân thể phờ phạt,vừa lồm cồm bò dậy lại ngã ra đó.
Chiến huống bên này của Hoa Lân trong vô ý cũng giải quyết nguy cơ của Tí Hình.Mặc dù hai chiến thần ở đàng xa không hề bị “Minh Vương Lệnh”hút vào.Nhưng điều này cũng giúp Tí Hình có cơ hội,hắn nhằm vào một thoáng bọn họ không chú ý đó,”Ảm Hồn Kiếm”trong tay đã thoát khỏi tay bay ra,toàn lực bắn về phía thạch tượng trên”Nguyệt đài”,liền nghe “Hoa Lạp”một tiếng vang lên,thạch tượng tức thời vỡ nát,tất cả vấn đề cũng nhân đó mà được giải quyết.
Hoa Lân ngã ngồi xuống mặt đất,vội vàng vận công điều tức.Mặc dù hắn bị thương không phải là nặng lắm,nhưng “Huyễn Quang Kính”trong cơ thể thụ phải chấn động mạnh,nêu như không áp chế xuống,nói không chừng sẽ thành ẩn hoạn.
Trong mấy năm trở lại đây,bị thương đối với Hoa Lân mà nói đã như chuyện ăn cơm ở nhà,có lúc hắn thậm chí hoài nghi mình đến thế giới này rốt cuộc đã làm những chuyện gì?Có lẽ là đặc biệt tới để chịu khổ đây mà,hắn thường có loại ý nghĩ kì quái này.
Nhưng may là cũng bởi vì như vậy,thương thế của hắn tốt hơn đặc biệt nhanh.Lúc này chỉ điều tức(điều hòa hơi thở)nửa thời thần,hắn đột nhiên từ mặt đất nhảy lên,hung hăng mắng:
-Không được!Phương pháp vượt trận của chúng ta có vấn đề,nhất định phải đổi kế hoạch!
Hắn đột nhiên nhảy lên,lập tức đem mọi người điện chủ vây xung quanh xem bị dọa nhảy lên.Lúc này đều dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn,Hoa Lân cười xấu hổ,gãi gãi ót.
Điện chủ che miệng cười nói:
-Hi Hi...Người ta đã sớm thương lượng xong rồi,chỉ đợi huynh tỉnh lại.
Hoa Lân sững sốt,hỏi:
-Ah?Các ngươi có đối sách rồi sao?
Tí Hình gật gật đầu,nghiêm mặt nói:
-Không sai!Trãi qua chúng ra thương lượng,chúng ta năm người nên phân thành hai tổ để hành động.Đầu tiên,do ta và ngươi một tổ,giết ra mở một đường máu,những người khác ở nguyên chỗ cũ chờ.Một khi chúng ta thành công quá quan,liền phá huỷ thạch tượng trên”Nguyệt đài”.Tuy sẽ có chút phiền phức,nhưng cơ hội thành công lại lớn hơn rất nhiều.Ít nhất,chúng ta không cần cùng lúc ứng phó với năm chiến thần,ngươi thấy sao?
Hoa Lân vỗ đùi hưng phấn nói:
-Không sai,ta cũng là cách này!
Mọi người lập tức tràn đầy tự tin,tiếp đó ngồi xuống thương lượng một chút những vấn đề chi tiết,quyết định lập tức thực thi.
Hoa Lân và Tí Hình lại tiếp tục lên đường,tới trước “Nguyệt đài”,khởi động thông đạo,nhanh chóng lên tầng hai.
Bắt đầu từ bây giờ,bọn họ có thể một đối một chiến đấu.Lúc này cũng thấy rõ cái hay của”Minh Vương Lệnh”,không ai nghĩ tới,kiện thánh vật của Minh giới lại có thể đại triến thân thủ ở “Thiên Thần Miếu”,thật là khó mà tưởng tượng.Cũng chính là vì có nó,Hoa Lân và Tí Hình mới dễ dễ dàng dàng lên đến tầng hai.
Tí Hình một kiếm chém xuống,thuận lợi bổ nát thạch tượng trên”Nguyệt đài”,quay đầu lại cười nói:
-Ngươi có thể trở lại dẫn điện chủ bọn họ lên...
Hoa Lân Ha Ha cười,khởi động thông đạo,nháy mắt trở về tầng một.Hắn còn không nhìn rõ điện chủ ở chỗ nào thì đã hô lớn:
-Nhanh tới ah!Chúng ta.....Ah?Nhâm Vi!Ngươi muốn làm gì?
Hoa Lân cảm thấy như từ trên trời ngã xuống đất,sự vui mừng trước đó lập tức hóa thành hư ảo,thay vào đó là sự khủng hoảng sâu sắc.
Nhâm Vi rốt cuộc cũng đuổi tới.
Hắn chính đang kê trường kiếm ngay dưới cằm của điện chủ,lười nhát nói:
-Hoa thiếu hiệp sống cũng khá là an nhàn ah!Tại hạ lại nhờ những gì ngươi ban cho hại đến lâm vào chỗ này.Nếu không phải thấy ngươi còn một số chỗ dùng được,ta hiện tại liền giết bọn họ.
Hoa Lân cảm thấy sống lưng lạnh buốt,như là bị người ta dội lên đầu một xô nước lạnh.Hắn không dễ gì mới khôi phục lại thần trí,giờ mới có thời gian nhìn tình huống của Đỗ Bôn Lôi và Mạc Dạ Thiên,mới phát hiện bọn họ nằm trên mặt đất động cũng không động.Điều này làm cho Hoa Lân thiếu chút nữa là mất lí trí,giận dữ hét lớn:
-Ngươi đã làm gì bọn họ?
Nhâm Vi nhởn nhơ cười nói:
-Tên bằng hữu một tay của ngươi chỉ là ngủ một giấc mà thôi,còn về phần Mạc Dạ Thiên người này có thể là thương thế bộc phát,đã chết rồi!
Hoa Lân đã sớm nhận ra thân thể Mạc Dạ Thiên rướm ra rất nhiều máu,hiển nhiên là vừa mới ngộ hại.Nhưng may là Đỗ Bôn Lôi và điện chủ xem như may mắn thoát khỏi,cho nên có cơ hội để thương lượng.Tuy vậy,nhưng trong lòng Hoa Lân lại rất không thoải mái,Mạc Dạ Thiên thực sự là chết quá oan uổng.Gia hỏa này không dễ gì mới từ quỷ môn quan thoát trở về,không ngờ rằng nháy mắt lại táng mệnh dưới tay Nhâm Vi.
Vì vậy Hoa Lân gắng gượng ổn định tâm thần,lạnh lùng nói:
-Ngươi rốt cuộc muốn sao,nhanh nói ra đi,bổn thiếu gia không có thời gian cùng ngươi tán gẫu.
Nhâm Vi lại không một chút tức giận,lười nhác nói:
-Ngươi biết không?Bổn tọa hiện giờ đối với ngươi thật sự thay đổi cách nhìn rồi.Một đường đi tới này,ngươi đã làm ra vô số chuyện không thể.Trước là thoát ra khỏi trọng binh canh gác Huyền Băng Thiên,sau đó lại vượt qua Ông Hồn Cốc,tiếp đó ngay cả tuyệt đại giai nhân ở trong đó cũng bị ngươi cứu ra.Thậm chí đến Cận Vân của Ma Giới,hắn cũng chậm hơn ngươi một bước.Cho nên có thời điểm ta nghĩ,trên thế gian này còn hay không chuyện mà ngươi không làm được đây?Hắc Hắc Hắc,ta thật sự muốn thử xem.Vừa hay,Thiên Thần Miếu trước mắt chúng ta chính là bị thế nhân ví như một nơi hung hiểm nhất,chỉ không biết Hoa thiếu hiệp của chúng ta,phải chăng đã sớm có đối sách?Không cần biết như thế nào,dù sao ta cũng chủ định nhất định đi theo ngươi.Hơn nữa xem tình huống,ngươi dường như không có sự chọn lựa!
-Đê tiện!
Hoa Lân thầm mắng hắn một câu.Nhưng phải nói là,Nhâm Vi mấy câu tâng bốc đỉnh cao này tống tới xác thực cao minh,làm cho Hoa Lân có chút lâng lâng bay bổng.Trong nhất thời chỉ biết ngoan ngoãn thụ giáo.
Cũng may Hoa Lân không phải người bình thường,lập tức mắt vừa chuyển,cũng làm bộ khách sáo nói:
-Theo ta thấy,biến hóa của Nhâm đại hiệp mới là lớn nhất.Ta mới mấy ngày không gặp ngươi,liền phát hiện ngươi tiến bộ rất nhiều,không biết rằng phải chăng tu luyện kì môn bí thuật gì đó?
Nhâm Vi nghe xong sắc mặt không khỏi biến đổi,chính suy đoán phải chăng Hoa Lân đã biết thân phận của mình?
Hoa Lân là người như thế nào,thấy sắc mặt hắn bỗng âm trầm,sợ hắn sinh tâm giết người diệt khẩu.Vì vậy lời nói sắc bén vừa chuyển,làm như mù mờ nói:
-Nhưng ta thấy thật kì quái,Nhược Phong hắn đâu rồi?Vì sao hắn không ở đây,hay là tính mai phục kế bên,đối ta bất lợi?
Nhâm Vi nghe xong,sắc mặt hơi ôn hòa trở lại,nhưng vẫn âm tình bất định,hồ nghi nói:
-Đúng rồi,Mạc Dạ Thiên dưới đất là chuyện gì vậy,hắn sao lại rơi vào tay các ngươi?Hắn có tỉnh lại qua không?
Hoa Lân không suy nghĩ nói liền:
-Hắn trọng thương quá nặng,luôn hôn mê.Ta thấy rất lạ,hắn không phải ở cùng các ngươi sao?Sao lạc một mình vậy?
Nhâm Vi rõ ràng thở ra một hơi,còn tưởng rằng Hoa Lân không có nhìn ra thân phận của hắn,liền chậm rãi nói:
-Chuyện là như vầy,chúng ta ba người gặp phải một thần tượng rất là lợi hại,trong tình huống đánh không lại,chỉ có thể phân tán đào mệnh.Thật lạ,ta nói mấy cái này với ngươi làm gì?Ngươi bây giờ còn có nghi vấn gì không?Nếu không có,vậy chúng ta nên lên đường rồi!
Hoa Lân hung hăng cắn răng nghiến lợi,nhưng mà lại không có lời gì để nói.Chính đang muốn quay người lên lầu,Nhâm Vi ở phía sau lại đột nhiên Ha Hả cười nói:
-Hắc Hắc!Bảo kiếm của bổn tọa vừa hay bị gãy đoạn,không nghĩ ra ở đây lại nhặt được hai thanh tuyệt thế thần binh.Không cần nói rồi,đây nhất định là ngươi đặc ý vì ta chuẩn bị,đúng không?
Hoa Lân quay đầu nhìn lại,chỉ thấy gia hỏa kia lấy Phi Bộc Kiếm,Nhiếp Lung Kiếm của điện chủ và Đỗ Bôn Lôi thu lại tự mình dùng,thầm tức muốn hộc máu,nhưng lại không thể phát tác vì biết rằng đấu không lại hắn.Nhưng đáng ghét nhất chính là,Nhâm Vi thuận tay cởi xuống tiên giáp trên người điện chủ,tự mình mặc luôn.Hoa Lân thấy vậy,cuối cùng kìm không nổi,đây chính là thứ mình dùng máu để đổi lại,vì vậy hét:
-Nhâm Vi! Ngươi đủ chưa?
Nhâm Vi ngạc nhiên nói:
-Sao?Ngươi có gì dị nghị?
Nắm tay Hoa Lân muốn bật máu,khớp xương ngón tay vì dùng lực quá độ mà trắng xanh.Cho đến qua nửa ngày,mới đè nén lửa giận trong lòng xuống,đầu quay phắc lại,đi vào thông đạo.
Nhưng lúc này đây,người đau lòng nhất không phải là Hoa Lân,mà là điện chủ.Tuy lúc Hoa Lân đem kiện tiên giáp này tặng cho nàng,không hề có hàm ý gì đặc thù bên trong.Nhưng trong tim nàng,đã sớm xem kiện tiên giáp này là thứ quan trọng nhất.Mà bây giờ,vật này lại bị người đoạt mất,điều này làm tim nàng như muốn rỉ máu.Trong đôi mắt nàng,lập tức doanh tròng một màng nước trong suốt,nếu không phải động đậy không được,nàng thật sự muốn chết cho rồi.Mà bây giờ,nàng chỉ hận bản thân mình võ công thấp kém,phụ lòng một mảnh khổ tâm của Hoa Lân.
Lúc Hoa Lân đang lên tầng hai cũng từng tính đánh lén để giải cứu hai người.Nhưng Nhâm Vi đã sớm có sự chuẩn bị há sẽ cho hắn cơ hôi?Hoa Lân sợ làm bị thương đến điện chủ và Đỗ Bôn Lôi,cũng đành thôi.
Lúc Tí Hình ở tầng hai thấy Nhâm Vi cùng lên,đương nhiên là cả kinh.Hắn xém chút lập tức động thủ.Nhưng sau khi hắn nhìn rõ điện chủ và Đỗ Bôn Lôi trên tay Nhâm Vi,chỉ có thể đè nén ý nghĩ trùng động.
Hoa Lân không nói gì,chỉ là ảm đạm nói với Tí Hình:
-Hảo huynh đệ.Chúng ta đi thôi!Ta bây giờ chỉ muốn ra khỏi trận,đối với những chuyện khác cũng không muốn phí tâm nữa.
Tí Hình một trận cảm khái,dùng lực vỗ vỗ vai Hoa Lân,biểu thị an ủi.Nhìn cũng không nhìn Nhâm Vi,đi trước tiến lên tầng ba.
Bị người ta bắt đi mở đường,thực sự trong lòng không mấy dễ chịu.Hai người ngậm đắng nuốt cay,một đường giết lên trên bảo tháp,Lúc lên đến tầng năm,lại bị thủ hộ ở đây dọa nhảy dựng lên.
Hoa Lân không ngờ rằng chiến thần ở đây lại biết thi triển”Phân Thân Trảm”,trong lòng thầm kinh dị.Nhưng may là có”Minh Vương Lệnh”hỗ trợ,còn xem như một đường thuận lợi,lần nữa thành công đánh vỡ thạch tượng.
Khi tâm lí đã có chuẩn bị,Hoa Lân và Tí Hình lại thuận lợi đạp bước lên tầng sáu.
Một hơi thành tựu này của họ làm cho Nhâm Vi cũng thầm động dung.
Cần biết rằng,hắn và Nhược Phong phải phí tận toàn thân sở học mới có thể miễn cưỡng xông lên tầng năm.Ai ngờ Hoa Lân không tới nửa thời thần thì thuận lợi lên đến chỗ này.Nhâm Vi trong lòng lần đầu tiên sinh ra cảm giác ngạc nhiên lẫn kinh hãi.Điều này làm cho hắn nảy sinh ý nghĩ khủng hoảng,khiến hắn không rét mà run.Tu vi của Hoa Lân có lẽ còn xa mới bằng mình,nhưng chính như tất cả những gì mình vừa nói,gia hỏa này luôn luôn có thể giải quyết những chuyện không thể.Còn mình đã cùng hắn thế như nước với lửa.Nếu muốn diệt trừ người này,đương nhiên không thể không đề phòng điểm này.
Nhưng những thứ tiếp theo đó lại càng làm cho Nhâm Vi càng lúc càng kinh hãi.Thì ra lúc này,Hoa Lân đã cùng Tí Hình vượt lên đến tầng tám.Điều này làm sao không khiến Nhâm Vi kinh hãi?Mặc dù bọn họ đã đi hơn một thời thần,nhưng với năng lực của họ,có thể đi tới đây thì đã là kì tích rồi.
Mắt thấy chỉ cần bước thêm một bước nữa thì cơ hồ lên tới đỉnh tháp.Nhưng chính thời khắc quan kiện này,bọn họ dường như lại gặp phải vấn đề.
Nhâm Vi lại đợi thêm nửa buổi,nhưng vẫn không có tin tức của Hoa Lân,không khỏi dần dần lo lắng.Hắn đương nhiên không phải quan tâm đến sự sống chết của Hoa Lân.Hắn chỉ quan tâm mình có thể xuất trận hay không mà thôi.Nếu như Hoa Lân và Tí Hình thất bại,vậy thì bản thân thật sự rất khó xuất trận.Đạo lí rất đơn giản,chiến thần ở đây kị nhất người trong ma đạo,một khi phát hiện thân phận của mình, lí nào lại thoát khỏi?
Lúc này Nhâm Vi rất muốn xông lên xem xem,nhưng lại sợ chiến thần tầng tám sẽ nổi điên với mình.Cho nên chỉ đành thôi.
Vì vậy,hắn cuối cùng cũng phải nếm thử tư vị chờ đợi...
Lúc này đây,Hoa Lân chính đang ngồi ở giữa đại sảnh tầng tám,liều mạng thở hồng hộc.Thần tượng trên”Nguyệt đài”tuy đã bị hắn tồi huỷ,nhưng hắn lại không lập tức xuống liền thông tri Nhâm Vi tới.
Hoa Lân dựa lưng vào nguyệt đài,mệt mỏi liếc Tí Hình một cái,chính lúc đón nhận ánh mắt đối phương,hai người đồng thời nhìn ra lo lắng trong mắt đối phương.Hoa Lân thở dài nói:
-Ai,không được rồi!....Vừa rồi nếu như không phải ngươi bất ngờ tập kích,lén bắn Ảm Hồn Kiếm ra đánh vỡ thạch tượng,e rằng bây giờ hai người chúng ta đã chết rồi.Mấy tên gia hỏa này càng lúc càng lợi hại,không những biết ”Phân Thân Trảm” còn biết “Hư vô” và ”Chuyển hóa” **,đáng sợ nhất chính là chúng đã không còn e ngại”Minh Vương Lệnh”...Nếu như bây giờ giết lên tầng chín,e rằng hai người chúng ta đều chết trên đó.
Hoa Lân thầm chán nản.Một đường đi tới này,thoạt nhìn thì như là thuận phong thuận thủy.Nhưng Hoa Lân lại có khổ tự mình biết.Bắt đầu từ tầng sáu,mỗi lần lên thêm một tầng,”Minh Vương Lệnh”càng lúc càng khó phát huy thế mạnh.Cho đến lúc này thì đã rất khó khống chế được thần tượng nữa.Hoa Lân có một loại cảm giác,lên thêm một tầng nữa,mình và Tí Hình khó mà ứng phó.Bởi vì mấy
”Chiến thần”tựa hồ đã vượt thoát bổn chất huyễn tượng và hư ảo,dường như biến thành tiên thần có máu có thịt.Nếu không phải bọn họ trí tuệ hữu hạn,mình và Tí Hình đã sớm bại trận rồi.
Tí Hình cũng gật gật đầu,hắn cũng cảm thấy toàn thân yếu ớt,vì vậy lúc Hoa Lân kế bên ngồi xuống,chỉ là kì quái hỏi:
-Cái gì là”Hư vô”và”Chuyển hóa”**?(Ta cũng đang thắc mắc ** là khỉ gì,chắc có lẽ là chửi tục,thấy nhiều truyện cũng vậy)
“À!”Hoa Lân giờ mới tự biết thất ngôn,vì vậy giải thích:
-”Hư vô”và”Chuyển hóa”** này là tiên thuật ghi chép trên Phạm Mật Tâm Kinh bộ thứ hai.Ta cũng chỉ là nghe người ta nói qua thôi,thật không ngờ rằng hôm nay chúng ta bị gặp phải.
Tí Hình động dung nói:
-Ngươi nói là Phạm Mật Tâm Kinh?
Hoa Lân gật đầu nói:
-Không sai!Sao rồi?
Tí Hình hơi biến sắc,đột nhiên ngưởng đầu lên,chăm chăm nhìn nóc phòng,hồi ức nói:
-Rất lâu rất lâu về trước,Minh giới chúng ta đã ghi chép qua nửa bộ Phạm Mật Tâm Kinh.Lúc đó xác thực oanh động một trận.Nhưng không biết vì sao cuối cùng nửa bộ đó đột nhiên mất tung ảnh,cũng không biết bị ai trộm mất.Nhưng không lâu sau,Minh Vương lại đột nhiên tuyên xưng,”Kinh”này quá phách đạo,không lấy thiên đạo sở dụng,phàm là vong hồn từng thấy qua ”Kinh“ này,phải lập tức chuyển thế luân hồi,và phải quên nó sạch sẽ.Hắc Hắc!Ngươi biết tại sao không?
Tí Hình nói tới đây,đột nhiên dừng một lúc.
Hoa Lân đã sớm bị câu dẫn sự hứng thú,động dung nói:
-Tại sao?
Tí Hình chậm rãi nói:
-Nghe nói “Kinh” này ghi chép tiên thuật nguyên thủy nhất,trên thông cửu thiên,dưới triệt cửu tuyền(thông triệt là thấu hiểu trên trời dưới đất gì cũng biết),thành người mà thần quỷ khó dò.Đương nhiên,mặc dù nó lợi hại vô bì,nhưng lại có một chỗ không tốt lớn nhất,chính là rất dễ dàng tu luyện xuất khiếu,dẫn tới trụy nhập ma đạo.Cho nên bản kinh thư này bị ví như vật bật tường(không mang lại may mắn)trong tam giới,cũng chỉ có người Ma giới mới dám có xu hướng này.Bởi vì cũng chỉ có bọn họ mới không cần biết đến trời long đất lỡ là gì!
-Không...Không phải vậy chứ?
Hoa Lân sợ tới trợn mắt há mồm.Vừa rồi hắn còn đang do dự có cần đem “Phạm Mật Tâm Kinh”cho Tí Hình sao ra một bản.Nhưng lúc này sau khi nghe được một hồi lời nói của hắn,nào còn dám đem kinh thư đưa hắn?
Tí Hình vẫn chìm đắm trong vô hạn hồi ức,nói tiếp:
-Trong truyền thuyết,chính bởi vì kinh này có sức mạnh khai thiên tích địa,dẫn tới sau này mới xuất hiện Ma giới.Mà chuyện của tu chân giới các ngươi,ta cũng biết sơ một chút.”Phạm Mật Tâm Kinh" thực sự quá khủng bố.Chúng ta bây giờ chính là hóa thân của Ma giới,là thiên đạo bất dung!Chuyện của thế gian có nhân tất có quả,có thể nói thiên đạo luân hồi báo ứng không sai!(Đoạn này có một khúc xx oo chắc người đánh máy đánh ẩu nên mình thấy gì dịch đó thôi)
Hoa Lân há miệng,nhất thời quên cả đóng lại.Trong lòng hoảng nhiên đại ngộ,khó trách cả tu chân giới đã sớm đem”Phạm Mật Tâm Kinh”bốn chữ liệt thành cấm kị,thì ra bộ sách này dẫn tới tu chân giả sẽ trụy nhập ma đạo.Thật đúng là muốn mạng rồi,mình còn đang liều mạng theo đuổi bộ sách này,thậm chí vọng tưởng đem chúng hợp làm một,sưu tập thành bộ,mình phải chăng đã sai lầm?
Tí Hình chính dùng ánh mắt kì quái nhìn Hoa Lân,cẩn trọng hỏi:
-Ngươi sao rồi?Hay là từng thấy qua Phạm Mật Tâm Kinh phải không?
Hoa Lân cả kinh,nào dám thừa nhận?Lập tức liền chính nghĩa lẫm liệt nói:
-Ta mới là không thấy qua loại tà vật như vậy!Hừm Hừm!Hơn nữa,ta nếu như có học qua Phạm Mật Tâm Kinh,thì sẽ không ở chỗ này cùng ngươi ngồi một chỗ.Ngươi nói có phải không?
Tí Hình gật gật đầu,trong lòng thư thái.Lúc này quay đầu lại,thong dong nói:
-Nhưng ta lại nghĩ,”Phạm Mật Tâm Kinh”là hàng tốt...Cái gọi là chánh tâm diệt ý,cần nhìn người mà luận,có những người tâm tồn thiện niệm,yêu quí vạn vật,không đoái hoài tư lợi,cho dù thân mang chí tà hung khí,vẫn có thể tạo phúc nhân gian.Ví dụ như thanh “Ảm Hồn Kiếm”trong tay ta.Nếu như tới tay một người khác,nói không chừng sẽ thành một kiện hung vật,Nhưng ta tự nghĩ rằng nó sẽ không hề ảnh hưởng tới tu vi của ta,cho nên ngươi có thể yên tâm.
Hoa Lân cười lớn hai tiếng,thầm nghĩ ngươi mồm thì nói vậy,nhưng bổn thiếu gia thì không dám khẳng định ngươi tương lai sẽ có thay đổi hay không,liền Hắc Hắc cười nói?
-Không nói mấy cái này nữa,hay là suy nghĩ làm sao vượt qua tầng chín phía trên đi.Theo ta tính toán,một tầng cuối cùng này sẽ mười phần lợi hại,nếu không đại quân ma giới đã sớm chạy loạn đầy thế giới.
Tí Hình Ha Ha cười,tinh thần phấn chấn.Hắn không cần để ý phía trước có những hung hiểm gì đang chờ mình,trái lại cảm thấy đây là một loại khiêu chiến,cho nên hắn xem thường sống chết.Nói ra có thể sẽ có người thấy buồn cười,bởi vì hắn đã từng chết qua một lần,bây giờ hắn “Chết” thêm một lần nữa cũng không vấn đề gì.
Hoa Lân thực sự không có biện pháp với hắn,nhưng trong lòng lại thầm cảm động.Gia hỏa này nếu như không phải nhớ tới lời hứa với mình,đáp ứng chiếu cố điện chủ mọi người thì hắn có thể đã sớm phóng thủ làm theo ý mình.
Hai người lại thương lượng rất lâu,đem tất cả chi tiết đều bàn kĩ một lần.Cuối cùng hạ quyết tâm,không cần biết phía trước có nguy hiểm gì,cũng chỉ có thể dũng cảm tiến về phía trước.
Ngọc Tiên Duyên Ngọc Tiên Duyên - Phiêu Ẩn