A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Tác giả: Phiêu Ẩn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 362 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1075 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:29:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.10 - Chương 16: Ôm Cây Đợi Thỏ
oa Lân, Tí Hình, điện chủ, Đỗ Bôn Lôi bốn người, giữa đường nghỉ ngơi nửa ngày, sau đó lại lên đường. Hoa Lân cười nói:
-Chúng ta cứ thong thả mà đi, tên Nhâm Vi đó không dám ôm cây đợi thỏ, nhất định đã nôn nóng nhanh chóng vượt lên phía trước rồi. Đến lúc tới Băng phong trận, cho dù Nhâm Vi lợi hại thế nào, cũng không cách gì ngăn nổi chúng ta.
Đỗ Bôn Lôi cười đáp:
- Ta vẫn luôn nghĩ, thế giới bên ngoài rốt cục hình dạng như thế nào? Sau khi rời khỏi đây, chẳng biết thế giới mà ta hay tưởng tượng trong giấc mộng có giống thế hay không?
Hoa Lân thấy Đỗ Bôn Lôi tâm tình đã phục hồi trở lại, trong lòng cảm thấy an tâm. Nghĩ thầm rằng sau khi xuất trận, nhất định nghĩ cách giúp hắn nghiên cứu kiếm pháp tay trái, để cho hắn khỏi tiếc nuối.
Đoàn người đi rất thong thả, mất thời gian hơn bốn ngày, rốt cục về tới “ Thần binh trận “.
Vừa bước vào thần trận, Hoa Lân chỉ vào phế tích phía trước nói:
-Từ trận này một đường hướng Nam thì có thể quay lại Băng phong trận. Chỉ cần đổi về được Tiểu Bạch, chúng ta có thể lập tức rời khỏi …
Dừng một chút, quay đầu lại hỏi điện chủ:
-… Từ trận này đi về hướng Đông thì có thể quay lại Mê Tiên Trấn của các ngươi. Nàng thử nghĩ xem, trực tiếp xuất trận hay là trở về đó đợi tin tốt của ta?
Điện chủ không chút do dự đáp:
-Ta đương nhiên là theo ngươi xuất trận trước,đợi sau khi tìm hiểu lộ tuyến,ta lại trở về đón Mê Tiên Trấn mọi người.
Hoa Lân chỉ biết gật đầu đáp:
-Vậy được! Chúng ta đi Băng Phong trận, bất quá ta lại có chút hơi lo lắng, Nhâm Vi gia hỏa này nói không chừng đang chờ chúng ta phía trước. Hắn nhất định là không như vậy an lành mà bỏ qua.
Đỗ Bôn Lôi lớn tiếng nói:
-Sợ cái gì? Chỉ bằng vào một mình hắn, không có bản sự có thể giết được chúng ta.
Hoa Lân suy nghĩ một chút, thấy bản thân mình đúng là có điểm lo lắng hơi thừa. Chỉ cần mình cùng Tí Hình liên thủ, Nhâm Vi tuyệt đối không có khả năng uy hiếp. Vì vậy nói tiếp:
- Vậy được rồi, chúng ta lên đường …
Mọi người đối với “Thần binh trận” này cũng đã có sự hiểu biết, hiểu rằng chỉ cần vượt qua giữa “ Thập vạn thần binh“ của sơn cốc,trận pháp này có lẽ không còn gì hung hiểm. Vì vậy đoàn người cẩn thận tiến về phía trước, lúc nào cũng cảnh giác động tĩnh phía trước. Sau nửa canh giờ,chỉ thấy phía trước xuất hiện một cồn cát.
Hoa Lân trống ngực đập mạnh, biết rằng vượt qua khỏi cồn cát,chỗ đó chính là “ Thập vạn thần binh “. Vì vậy nói:
-Các người ở đây chờ,để ta qua đó xem trước.
Nói xong vừa dứt hướng thẳng cồn cát đi tới.
Hoa Lân phục người xuống bên cồn cát,thăm dò nhìn về phía trước, chỉ thấy phía dưới sơn cốc là vô số pho tượng. Nhưng chỉ là lúc này sơn cốc thập phần lộn xộn, một số mảnh vỡ kim loại vương vãi tứ tán khắp nơi, hình như là vừa trải qua một trận đại chiến.
Hoa Lân suy nghĩ một chút, hắc hắc cười nói:
- Nhâm Vi a Nhâm Vi, nguyên lai ngươi cũng gặp chúng nó rồi à. Hắc hắc, không biết ngươi đã chết hay chưa?
Chính lúc trong lòng đang đắc ý,lại nghe loáng thoáng sau lưng có tiếng bước chân người, Hoa Lân cả kinh, hoảng sợ quay đầu lại, chính là Tí Hinh, điện chủ cùng Đỗ Bôn Lôi đang tới. Hoa Lân cau mày, vốn định trách mắng bọn họ mấy câu, nhưng nghĩ lại thấy lúc này cũng không có gì nguy hiểm nên lại thôi.
Tí Hình đi tới bên người Hoa Lân dừng lại, hỏi:
-Sao rồi?
Hoa Lân vội kéo người hắn thấp xuống, nói:
- Phía trước rất nguy hiểm. Ngươi xem phía dưới sơn cốc kia dấu chân tán loạn, mảnh vụn vương vãi khắp nơi. Nếu ta đoán không sai, Nhâm Vi nhất đinh từng đi qua đây.
Mọi người dò đầu nhìn ra, sắc mặt ai nấy cũng đều biến sắc.
Hoa Lân dẫn đầu mọi người, thân cuối thấp sát vào cồn cát,đi thẳng về hướng Nam …
Đường đi hoàn toàn bình an, chưa hết một ngày đã ra khỏi “Thần binh trận”.
Ngay khi tiến vào" Băng phong trận‘, trong nháy mắt ai nấy đều cảm thấy một cơn gió lạnh tê người thổi tới, mang theo một trận tuyết lớn, phiêu phiêu rớt xuống trên người.
Điện chủ vươn tay ngọc lên không trung tiếp lấy một bông tuyết đang xoay tròn, yêu kiều hỏi:
- Đây là gì vậy?
Hoa Lân trong lòng cảm khái, biết nàng chưa bao giờ thấy tuyết. Vì vậy nhẹ nhàng giải thích:
-Đây là bông tuyết. Theo dân gian nói thì nó chính là do nước mưa bị hàn khí kết tinh mà tạo thành …. Chúng ta lên đường đi. Đi hơn tám mươi dặm đường nữa là có thể đến đích,nhưng ta vẫn luôn có chút bất an,cảm thấy rằng đường đi lần này quá sức thuận lợi, không biết tên Nhâm Vi đó đang giở trò quỷ gì!
Mọi người nghe thấy lời nói nhưng đa phần đều không nghĩ vậy. Ngẩng đầu nhìn về phía xa,nhưng thấy bầu trời cực kì hắc ám, tuyết vẫn rơi không ngừng,làm cho tầm mắt không thể nhìn xa.Phóng mắt nhìn ra, chỉ toàn là một màu trắng xóa bao phủ.
Lại tiếp tục lên đường, Hoa Lân dẫn mọi người đi được vài mươi trượng, điện chủ đột nhiên đứng lại, khom lưng nhặt một vật gì từ trong tuyết ra, kiều thanh hỏi:
-Đây là vật gì?
Hoa Lân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong tay nàng cầm một khối sáng trong suốt “ năng lượng tinh thạch “, là vật rất thường gặp của tu chân giới. Trong lòng nhất động, xoay người nhìn khắp bốn phía, quả nhiên phát hiện ngoài xa 20 trượng lại có 1 miếng tinh thạch khác.Vì vậy trương mắt nhìn ra xa, mới phát hiện thấy cứ cách mỗi 20 trượng trên mặt đất lại có 1 khối tinh thạch, xa xa kéo thành một đường, phảng phất giống như kết thành một trận pháp nào đó.
Hoa Lân trong lòng cả kinh, nhất thời nhớ lại Chu thần y của Bách Thảo Hiên, từng sử dụng qua loại trận pháp này để dự báo khách tới ngoài cửa. Vì vậy quát lớn:
-Không hay, có mai phục, chúng ta mau rút.
Tí Hình, điện chủ, Đỗ Bôn Lôi đều đang sửng sốt, cũng chưa thấy xung quanh xuất hiện điều gì khả nghi mà Hoa Lân đã bay vọt ra xa đến hơn vài mươi trượng. Bọn họ nhất trận lục đục rồi cũng bất đắc dĩ phải triển khai thân pháp đuổi theo sau.
Mọi người mới đi chừng khoảng trên dưới nửa khắc thời gian, chỉ thấy bên trái xuất hiện một thân ảnh cấp tốc đuổi theo. Người còn chưa tới nơi đã bay vọt lên trời, trường kiếm trong tay hóa thành một làn kiếm quang chói mắt, chém thẳng vào Đỗ Bôn Lôi phía sau. Hoa Lân trong lòng kinh hãi, vội vã trở ngược người ngăn cản. “ Keng “ một tiếng chói tai, khó khăn lắm mới có thể đứng vững. Chỉ thấy thân ảnh Nhâm Vi nhoáng lên một cái đã dừng ngoài năm trượng.
Hoa Lân hoành kiếm ngăn cản trước mặt mọi người, hỏi:
-Nhâm Vi nhà ngươi tại sao cứ như âm hồn bất tán? Ngươi hẳn phải biết rõ, bằng vào thực lực của một mình ngươi, tuyệt đối không ngăn cản nổi chúng ta. Ngươi không phải là đầu bị vô nước rồi?
Nhâm Vi ngược lại vẫn giữ thái độ bình thản, hắn chẳng những không xuất thủ, ngược lại tra kiếm vào vỏ, đeo lại sau lưng. Cười ha hả nói: “
- Nghe nói ngươi có biện pháp xuất trận. Nhâm mỗ bất đắc dĩ phải mặt dày cùng ngươi hợp tác. Chẳng hay ý ngươi thế nào?
Hoa Lân kinh ngạc nói:
-A? Không tưởng tượng được Nhâm đại hiệp danh trùm thiên hạ cũng biết xuống giọng hạ khí cầu khẩn ta? Không bằng như vậy đi, chỉ cần ngươi gọi ta một tiếng Hảo sư phụ,ta sẽ đem những ân oán giữa chúng ta một lần xóa sạch, thế nào?
Mi mắt Nhâm Vi giật giật, trong mắt thoáng qua một tia hàn quang, nhưng hắn cố gắng áp chế phẫn nộ, chậm rãi nói:
-Kì thật ngươi muốn làm sư phó ta cũng không khó. Chỉ là xem bản thân ngươi có tuyệt kĩ gì hay không, nếu không e rằng bổn tọa bái ngươi làm sư phó, nhưng lại chẳng học được gì hay ho, chẳng phải là làm trò cười cho người khác sao? “
Hoa Lân hàm ý cười nói:
-Những thứ ta biết thì rất nhiều.Ngươi nếu như thật sự muốn bái ta làm thầy. Ta thật ra có thể dạy ngươi pháp môn chạy trốn. Không biết ngươi có muốn học chăng? … A, mà ta quên mất,môn công phu này ngươi so ra còn lợi hại hơn ta mấy lần. Hay là để ta gọi ngươi là sư phụ vậy! Ai ….
Nhâm Vi mặc dù trong mắt phảng phất muốn tóe lửa nhưng hắn trước sau vẫn nhẫn nại không hề động thủ, ngược lại tìm cách lảng đi:
- Bỏ đi, không nói mấy chuyện không thực tế đó nữa. Ngươi biết không? Ở trong Thiên thần miếu này còn cất dấu 1 bộ “Phạm Mật Tâm Kinh “. Chỉ cần 2 người chúng ta liên thủ, nhất định có thể tìm được nó. Thế nào?
Hai người bọn họ nói chuyện, làm cho bọn điện chủ, Tí Hình cùng Đỗ Bôn Lôi bên cạnh ngạc nhiên đến há hốc miệng. Điện chủ cùng Đỗ Bôn Lôi trong lòng cũng hy vọng Hoa Lân bớt đi một kình địch. Vì vậy đều nhao nhao hướng Hoa Lân nháy mắt, muốn hắn đáp ứng yêu cầu của Nhâm Vi, ai ngờ Hoa Lân đột nhiên ha ha cười lớn, nói:
-Nhâm Vi ơi Nhâm Vi, ngươi đừng tưởng rằng gia gia ngươi là đồ ngu, ngươi tưởng rằng ta không biết gì hay sao? Dám chắc Nhược Phong đang đuổi tới nên ngươi ở chỗ này tìm cách cầm chân gia gia, đúng không? Hừ, xin lỗi ta đây không tiếp ngươi nữa!
Nói xong quay đầu nhìn 3 người bọn điện chủ nói:
- Các ngươi mau chạy!
Nhâm Vi thấy quỷ kế bị phá,vì vậy tranh tiên xuất thủ, trường kiếm xuất vỏ hóa thành một đạo lôi điện, nhắm thẳng vào ngực Hoa Lân phóng tới.
Điện chủ cùng Đỗ Bôn Lôi đối với phán đoán của Hoa Lân vô cùng tin tưởng, lập tức không hề chần chừ, xoay người chạy thẳng về phía sau. Tí Hình đã cùng Hoa Lân ngầm giao ước, hai người đồng thời xuất kiếm, phong tỏa kiếm thế của Nhâm Vi, không những vậy còn bức được Nhâm Vi lùi lại một bước. Hoa Lân ngược lại không truy kích, chỉ khẽ quát:
-Chạy!
Tí Hình bất đắc dĩ, chỉ biết cùng với Hoa Lân đồng thời lui lại sau mấy bước, vài cái nhấp nhô cũng đã chạy ngược về phía sau.
Nhâm Vi đương nhiên cũng không như vậy mà bỏ qua, chân đạp một điểm, đề khí đằng không bay lên, nhằm vào phía sau lưng Hoa Lân. Ai ngờ Hoa Lân dường như đoán chắc hắn sẽ đuổi tới, trong lúc đó đột nhiên xoay người, kiếm thẳng lên trời đón thế lao xuống của Nhâm Vi. Tí Hình cũng nhanh chóng phối hợp, lập tức bước sang phải một bước, bàn tay ngửa lên, một đoàn thanh quang nhằm mặt Nhâm Vi phác tới. Hai người liên thủ trái lại không kém một phân nhất hào
Nhâm Vi trong lòng kinh hãi,biết rằng lại rơi vào sư ghê tởm của Hoa Lân, vội quát lớn:
- Hàn băng thiểm …
Trường kiếm trong tay rung lên, bầu trời xuất hiện 1 trụ băng cực lớn bắn thẳng về phía Hoa Lân và Tí Hình,đạt được thời gian nghĩ, Nhâm Vi mượn lực tại không trung lộn một vòng, thân thể đã tà tà bay ra ngoài năm trượng.
Thân pháp của hắn quả nhiên là xuất thần nhập hóa, không chỉ trên không trung sử ra chiêu thứ bảy của “ Tuyệt sanh kiếm “ mà bản thân hắn cũng an toàn thoát khỏi hợp kích của Hoa Lân cùng Tí Hình. Bất quá, Nhâm Vi mặc dù lợi hại nhưng Hoa Lân trí cao hơn hắn một bậc. Một tay nhanh chóng chụp vai Tí Hình đang muốn thừa thắng truy kích, xoay ngược về sau, lại tiếp tục bỏ chạy.
Tí Hình trong lòng không hề tình nguyện, bên tai đã nghe thanh âm Hoa Lân truyền đến, nói:
- Chạy mau! Nhược Phong là sư phụ của Nhâm Vi, nếu hắn mà đến, chúng ta tuyệt không phải là đối thủ của hắn.
Tí Hình nghe thấy Nhâm Vi lại còn có sư tôn, lúc này trong lòng kinh hãi, khó có từ nào có thể hình dung nổi. Nghĩ thầm rằng sư phụ của Nhâm Vi này há lại chẳng phải là thiên hạ vô địch hay sao? Thêm nữa lại bị Hoa Lân lôi kéo, chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy theo.
Lại nói Nhâm Vi khó khăn lắm mới đáp xuống đất, ngẩng đầu lên đã thấy thân ảnh Hoa Lân cách xa ngoài ba mươi trượng. Tức giận đến xám mặt, nghĩ thầm rằng tên này thật không biết xấu hổ, rõ ràng đang có lợi thế lại bỏ chạy. Nổi nóng gầm lên một tiếng, lại tiếp tục phát động truy kích. Chốc lát sau đã đuổi tới cách bọn Hoa Lân năm trượng nhưng hắn vẫn canh cánh lo lắng đòn phản kích của Hoa Lân, vì vậy không dám khinh địch xông lên, chỉ dùng trường kiếm lăng không chém một nhát, một dải kiếm quang xé toạc không gian mờ mịt bông tuyết, hướng phía sau thắt lưng Hoa Lân bổ tới.
Hoa Lân cùng Tí Hình đã sớm có chuẩn bị, cũng không quay đầu lại, chỉ trở tay đâm ra mốt kiếm. Nghe “ keng “ mốt tiếng, liền chặn ngay kiếm khí của Nhâm Vi. Với sức liên thủ của hai người bọn họ, tự nhiên dễ dàng hóa giải được.
Nhâm Vi hung hăng nghiến răng, tay phải chĩa lên trời phóng ra một đạo bạch quang bay thẳng lên không trung. Trong thời tiết mưa tuyết tán loạn nhưng cũng có thể nhìn thấy rất rõ.
Nguyên lai, Nhược Phong sớm cùng Nhâm Vi và Mạc Dạ Thiên đã thương lượng qua, ba người mỗi người thủ một hướng mà Hoa Lân có thể đến. An bài như thế, bất luận là Hoa Lân xuất hiện ở đâu, bọn họ đều cũng có thể dùng hoa ngôn xảo ngữ làm chậm cước bộ của Hoa Lân, rồi đợi tiếp viện của hai người còn lại, hợp lực tiêu diệt hắn. Vì vậy, lúc này Nhược Phong hẳn đang trên đường tới đây, cho dù Nhâm Vi không phát ra tín hiệu cầu cứu, hắn cũng sẽ rất nhanh đến đây …
Hoa Lân mặc dù đoán chắc Nhược Phong nhất định đuổi đến, nhưng bất quản hắn chạy như thế nào, thủy chung vẫn cứ chậm một bước
Với công lực của Nhược Phong, muốn truy kích Hoa Lân cũng dễ như trở bàn tay, huống chi lại còn có Nhâm Vi bên cạnh không ngừng dây dưa?
Chỉ nghe 1 tiếng hú xa xa truyền đến, trong nháy mắt đã thấy 1 đạo thân ảnh xuất hiện, lăng không phóng đến chặn ngay trước mặt Hoa Lân.
Tí Hình thấy thế,không khỏi khóe mắt giật giật, chỉ thấy thân pháp người này thật sự quá nhanh, rõ ràng tu vi thâm bất khả trắc. Nếu có ai bảo Nhâm Vi so với bản thân mình lợi hại hơn một bậc, trong lòng có thể không phục. Nhưng nếu nói về công lực của người vừa đến thì chính mình cũng chỉ có thể cam bái hạ phong.
Trong phút chốc, chỉ cảm thấy một luồng chưởng phong mạnh mẽ chụp lên thân mình. Lúc này Nhược Phong còn cách xa mười trượng. Hoa Lân hoảng sợ quát:
- Chạy mau!
Tới lúc này rồi, ai còn khả năng chạy được? Đừng nói là Nhược Phong đã tới, chỉ có một đạo chưởng phong này tới đã làm cho Tí Hình không còn đường rút lui, chỉ có thể vận nội lực vào song chưởng nghênh tiếp. Nghe “ Binh “ một tiếng chói tai. Thân thể Tí Hình lảo đảo một chút mới có thể miễn cưỡng đứng vững lại được.
Nhược Phong vù một tiếng đã chặn ở phía trước, cách Hoa Lân hai trượng, ngạo nghễ lên tiếng:
-Tiểu ma đầu nhà ngươi thật sự là giỏi. Từ Tu chân giới chạy tới tới chạy lui, không chỉ năm lần bảy lượt đào thoát trong tay bổn tọa, lại làm cho cả Phần Âm tông bất lực với ngươi.Hôm nay để ta xem còn ai có thể cứu mạng ngươi được?
Nói xong, một trận tinh thần lực lạnh tựa băng phong trùm đến, bao phủ toàn thân Hoa Lân.
Hoa Lân không khỏi lui về sau một bước, quay đầu lại nhìn Tí Hình, lại nhìn nhìn Nhược Phong, cười khổ nói:
- Vị bằng hữu bên cạnh ta đây, cùng ta cũng không có quan hệ gì. Ta đi với ngươi, nhưng không được làm khó hắn! Thế nào?
Nhược Phong trong mắt lóe ra sát cơ, nói:
-Nói thế không được, hắn là bằng hữu của ma đầu, đương nhiên lai lịch cũng không có gì hay ho. Ta thấy hai người các ngươi tốt nhất là chịu chết đi!
Thân thể Tí Hình rung động, nghĩ thầm trong lòng Hoa Lân xử sự tuy thường ”Giả tinh tinh”(làm trò khỉ) chiếu cố bằng hữu chung quanh, nhưng lời nói và hành động cũng là thị phi phân minh, không làm chuyện bậy bạ, tại sao tên cao thủ được cho là chánh đạo Thánh Thanh viện này lời nói ra lại không hề phân biệt trắng đen tốt xấu, chẳng lẽ thế giới bên ngoài hiện giờ đã hoàn toàn điên đảo, hỗn độn rồi hay sao?
Nghĩ đến đây, nộ hỏa bốc cao, lớn tiếng quát:
- Ta vẫn thường nghe nói cao thủ Thánh Thanh viện là vĩ đại, ai biết hôm nay vừa gặp mặt, lại chỉ thấy 1 lũ cao ngạo ra vẻ đạo mạo mà bại hoại thối tha, thật sự làm ta thất vọng! … Hoa Lân! Ngươi không cần phải xuống giọng năn nỉ hắn, người còn thở là còn tranh đấu. Nếu như vậy mà cũng sợ, sống tiếp còn có ý nghĩa gì nữa?
Nhược Phong nghe thấy, trong mắt sát khí cường liệt, lãnh đạm nói:
- Nếu đã vậy, đừng trách sao ta không hạ thủ lưu tình!
Nói xong vừa định động thủ, ai ngờ Hoa Lân lớn tiếng cản lại:
-Chờ chút, chờ chút! … Hai người chúng ta đều đi theo ngươi còn không được sao, hơn nữa, nếu ngươi ra tay giết ta, ngươi cũng đừng hòng ra khỏi trận này được!
Tí Hình nghe Hoa Lân nói thế, trong lòng âm thầm mắng Hoa Lân sợ chết.
Công lực toàn thân của Nhược Phong đã ngưng tụ đầy đủ chờ phát ra, nghe thế chỉ lạnh lùng đáp:
- Ai bảo không có ngươi, chúng ta không thể xuất trận? … Hình như ngươi quên mất, chúng ta là người của Thánh Thanh Viện, Băng long nơi này chính là Thủy hệ thần long, đảm bảo nó sẽ không để chúng ta mất mạng tại nơi này.
Hoa Lân cả kinh, nghĩ thầm quả thật đúng thế. Mặc dù thần long không xem người bình thường ra gì, nhưng nếu thấy tu chân giả đồng hệ chính là chuyện khác. Nếu đúng thế thì tình thế bên mình xem ra rất nguy cấp. Nhược Phong hình như chỉ muốn ngay lập tức giết chết mình, lý do là tại sao?
Ngay lúc đang suy nghĩ, Nhược Phong đã động thủ. Thân thể nhoáng lên, đã lao thẳng về phía Hoa Lân, hữu chưởng vung ra, chụp lấy toàn thân Hoa Lân. Chiêu này nhìn có vẻ thong thả nhưng mau lẹ cấp kì, căn bản không cho đối thủ cơ hội tránh né. May là Tí Hình cũng đã sớm ngưng tụ công lực toàn thân, song chưởng xô ra, hai luồng thanh quang ngăn chưởng của Nhược Phong ập tới. Nghe “ Bình “ một tiếng vang trời, Tí Hình loạng choạng thối lui về sau sáu bước dài mới đứng vững lại. Còn sóng xung kích từ cú va chạm lan ra tứ phía, làm cho Hoa Lân bên cạnh cũng phải thối lui một bước.
Thân ảnh của Nhược Phong cũng bị chấn động lảo đảo một chút, vừa phục hồi lại, lập tức vung chưởng về phía Hoa Lân …
Mục tiêu của hắn chỉ có một mình Hoa Lân, chỉ cần giết Hoa Lân rồi, Tí Hình này có đáng là gì?
Lúc này Nhâm Vi đang đứng bên cạnh quan sát chiến cuộc, khóe mép nhếch ra nụ cười khoái trá. Trong lòng thầm nghĩ, Hoa Lân ơi Hoa Lân, ta xem ra lần này ngươi nhất định chết chắc rồi!
Lúc này điện chủ cùng Đỗ Bôn Lôi cũng đã quay lại, thấy một chưởng này của Nhược Phong giống như linh dương múa sừng, không sao nắm bắt được quỹ tích. Trong lòng không khỏi phát lạnh, nghĩ thầm Hoa Lân trúng phải chiêu này chắc phải chết không nghi, lập tức ra tay cứu nguy. Nhưng Nhược Phong xuất thủ quá nhanh, căn bản là bọn họ không thể theo kịp tốc độ.
Chợt nghe Hoa Lân phẫn nộ quát lớn:
“ Kim cương huyền …
Một tiếng “ Binh “ trầm trọng vang lên, Hoa Lân lảo đảo lui về sau 5 bước, khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi, nhưng Tí Hình cùng Nhâm Vi hai người đều vô cùng sửng sốt. Bởi vì bọn họ thấy rõ ràng, Hoa Lân trên người hiện lên một tầng hoa văn nước nhàn nhạt, ngăn cản một phần chưởng lực của Nhược Phong. Kỳ quái hơn chính là thân thể Nhược Phong cũng lảo đảo, với công lực của hắn cũng không cách nào áp chế, phải lui về sau một bước mới có thể đứng vững trở lại.
Nói về giật mình ngạc nhiên nhất, chính là bản thân Nhược Phong.
My mắt giật liên hồi, nghĩ rằng Hoa Lân này cũng có thể phản chấn công lực của mình. Đây là đạo lý gì? Suy nghĩ một chút, hoảng sợ phát hiện ra, nói lớn:
- Hừ! Quả nhiên ngươi đã thu được Huyễn quang kính, lúc này xem ra càng không thể để cho ngươi sống sót được!
Chuyện này tuyệt đối là oan uổng!
Mặc dù Huyễn quang kính còn có danh xưng là Đại địa thần thuẫn, có thể hóa giải một bộ phận nào đó lực công kích của địch nhân, nhưng lực phản chấn vừa rồi chính là “ Cửu chuyển thần công “ của Trữ Tiêm Tuyết gây nên.
Hoa Lân không kịp giải thích, chỉ cảm thấy một chưởng vừa rồi của Nhược Phong đánh cho mình khí huyết nhộn nhạo, chỉ cần hắn ra tay bồi thêm một chưởng nữa, mình nhất định chỉ còn đường chết!
Chuyện lo lắng nhất thường hay xảy ra trong nháy mắt. Một chưởng của Nhược Phong chưa đánh chết được Hoa Lân, lập tức lấy thế, bồi tiếp ngay một chưởng nữa.
Không chỉ như thế, bông tuyết trên trời bỗng nhiên ngưng đọng cả lại, hình thành một cây thạch nhũ bén nhọn, áp từ trên đỉnh đầu Hoa Lân đâm xuống, chính là “ Khống thủy đại pháp “ nổi tiếng của Thánh Thanh Viện …
Thấy một mũi tên băng lớn khí thế lôi đình từ trên đầu phóng xuống, cho dù Hoa Lân lợi hại thế nào, dưới tình huống này cũng vô phương tránh né. Quan trọng nhất là chiêu này của Nhược Phong đã dốc toàn lực mà phát, chưởng phong chưa tới đã làm cho Hoa Lân hô hấp không thông. Lúc này cho dù hắn có Huyễn quang kính, cũng không sao tránh khỏi cái chết.
Hoa Lân thấy chính mình căn bản không cách nào tiếp chiêu, mà Tí Hình lại thụ trọng thương. Điện chủ cùng Đỗ Bôn Lôi tu vi yếu kém, cho dù hợp lực 3 người bọn họ cũng không cách nào giải cứu mình. Dưới tình huống này, người có thể cứu mạng Hoa Lân, chỉ e rằng khắp Tu chân giới cũng chẳng có mấy. Mà Hoa Lân trong lòng rõ ràng, Trữ Tiêm Tuyết thì không có khả năng xuất hiện ở nơi này. Ngoại trừ nàng ra, Hiên Dĩ Thừa của Phần Âm Tông càng không biết ở đâu, nhờ hắn đến giải cứu mình?Chỉ sợ cũng không phải là một chuyện tốt!
Vì vậy, đơn thân đối mặt với chưởng của Nhược Phong, Hoa Lân chỉ có thể vận hết công lực toàn thân, trực diện nghênh tiếp. Mặc dù biết lần này hẳn là phải chết nhưng cũng không còn cách nào khác.
Ngọc Tiên Duyên Ngọc Tiên Duyên - Phiêu Ẩn