Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Phiêu Ẩn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 362 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1075 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:29:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.10 - Chương 13: Thất Tán Trọng Tụ
iải thần đại trận” mênh mông vô bờ bên này tồn tại đã mấy ngàn năm, chẳng biết đã giam hãm biết bao nhiêu người tu chân, Hoa Lân và mấy người Mê Tiên Trấn bất quá chỉ là một hạt cát trên sa mạc mà thôi…
Khi Mạc Dạ Thiên thoát ly Mê Tiên Trấn thì mọi nỗi tức giận trong lòng đều hóa thành nỗi thống hận đối với Hoa Lân. Hắn vạn vạn lần không ngờ rằng sau một hồi tranh đấu thì Mạc hộ pháp oai phong lẫm liệt giờ này lại biến thành một kẻ tay trắng. Điều hắn cay đắng nhất không thể nào chịu nổi chính là Điện chủ lại đi theo Hoa Lân.
Vì vậy khi nghe được tin Hoa Lân phải đi 'Phần Tiên Trận' tìm kiếm bảo vật từ trong miệng Thượng Chí Dũng, trong lòng Mạc Dạ Thiên đột nhiên dấy lên ngọn lửa báo thù. Chỉ cần mình tới trước một bước đoạt lấy Huyễn Quang Kính, nói không chừng có thể giải cứu được Mê Tiên Trấn đã bị nhốt cả mấy ngàn năm qua. Đến lúc đó mọi người ở Mê Tiên Trấn nhất định sẽ ủng hộ mình, khi đó lại tiếp tục đề xuất với Điện chủ nỗi lòng của mình, nàng nhất định sẽ không cách nào cự tuyệt được.
Vì mục tiêu này, hắn nguyện ý liều chết thử một lần: Có đúng là có 19 tiên trận không? Chuyện này có khó gì đâu? Mạc Dạ Thiên nghĩ vậy.
Nhưng sự thật quả thực là tàn khốc, vượt xa so với tưởng tượng của hắn. Hắn bắt đầu đi, chỉ cảm thấy khó khăn trùng trùng. Trải qua cửu tử nhất sinh mới chỉ vượt qua được hai trận pháp mà thôi. Hắn cô độc đứng ở trung ương “Bách Hoa Trận” phóng mắt nhìn. Xung quanh đầy những bông hoa kiều diễm. Nhưng dưới chân hắn, hoa cỏ trong phạm vi năm trượng đều bị đốt cháy trụi, chỉ để lại một mảnh đất đen.
Mạc Dạ Thiên nghỉ ngơi chốc lát, lấy bản đồ ra nghiên cứu. Đây chính xác là lộ tuyến Hoa Lân sẽ phải đi qua, vì vậy trong lòng âm thầm tính toán: từ Bách Hoa Trận này đi về phía bắc, một đường phải đi qua U Minh trận, Cự Thạch trận, Tuyệt Sát trận, Tam Tài trận… vân vân, sau đó mới có thể tới được Phần Tiên Trận. Hy vọng có thể bắt kịp Hoa Lân để đoạt lấy Huyễn Quang Kính trước, khi đó phải cho gia hỏa này biết sự lợi hại của bổn tọa. Hừ hừ…
Bản đồ này đã được hắn học thuộc lòng trong đầu, vì vậy tiện tay ném thẳng xuống đất.
Ngẩng đầu nhìn về phương bắc, thấy Bách Hoa trận liên miên trăm dặm, cảnh sắc rất đẹp mắt. Nhưng chẳng biết tại sao cảnh sắc này trong mắt hắn lại trở nên phi thường khó chịu, vì vậy rút bảo kiếm ra, một đường Phi Kinh Trảm thứ, hướng U Minh trận đi tới.
Đi thẳng một mạch, Thực Nhân Hoa này thực sự là đáng ghét, chúng mọc um tùm khắp mọi nơi, ngay cả chỗ đặt chân cũng không còn mà đứng. Mạc Dạ Thiên kiếm quang không ngưng nghỉ, rốt cuộc cũng cảm thấy hai tay mỏi mệt. Vì vậy mở túi gấm bên hông ra, giơ tay trái lên, rắc ra một nhúm bột màu bạc. Một ngọn lửa bốc lên, mọi thứ trong phạm vi năm trượng đều bị đốt thành tro.
Bách Hoa Trận này mặc dù không hung hiểm lắm nhưng nếu muốn vượt qua thì tương đối mất thời gian. Lúc này Thực Nhân Hoa ở phía trước vẫn xoắn xuýt che trời phủ đất ở trước mặt, Mạc Dạ Thiên lại đưa tay vào trong túi gấm nhưng lại phát hiện bột ở bên trong chỉ còn một nửa. Nếu lúc này dùng hết, sợ rằng sau này muốn đi nửa bước cũng khó. Vì vậy tiếp tục huy kiếm, mạnh mẽ đột phá.
Đi thêm 10 dặm nữa, cảm thấy cánh tay tê dại không sao chịu nổi, ngay cả trường kiếm cũng cầm không vững. Chính lúc đang khủng hoảng, đột nhiên phát hiện phía trước, các bụi hoa đều có dấu vết chém đứt. Rõ ràng là có người vừa mới đi qua. Trong lòng cả kinh, thầm nhủ không lẽ mình đang đi theo Hoa Lân?
Nghĩ tới đây, Mạc Dạ Thiên tinh thần phấn chấn, trường kiếm phạt bằng hết toàn bộ hoa cỏ phía trước. Nhưng lại chỉ phát hiện thấy một cánh đồng cỏ trống trải xuất hiện ngay trước mắt mình.
Mạc Dạ Thiên mừng rỡ, không cần suy nghĩ nhiều, nhảy ngay vào trong đó. Tập trung quan sát, phát hiện một nam tử tuấn tú đang khoanh chân ngồi giữa đồng cỏ. Phảng phất như thanh niên này đang bị trọng thương, chân khí toàn thân thoắt ẩn thoắt hiện. Một lúc màu trắng một lúc sau chuyển thành màu đỏ sậm, dường như đang nhẫn nại chịu đau khổ rất nhiều.
Hiển nhiên, đồng cỏ chính là kiệt tác của người này.
Mạc Dạ Thiên gặp người khác, trong lòng cảm thấy vui mừng vạn phần. Vì vậy tiến lên cẩn thận quan sát đánh giá sơ bộ người này. Chỉ thấy hắn mặc một bộ trang phục trắng toát, lưng đeo song kiếm, trước ngực cài một đóa hoa thủy tiên. Nam tử này tuấn mỹ như vậy, nhưng trên mặt lại có 1 vết thương thật sâu, từ trán kéo dài đến hàm trái, thiếu chút nữa là đầu hắn đã bị chém thành hai nửa.
Nhìn thấy vết thương này, Mạc Dạ Thiên không khỏi rùng mình hít sâu một hơi. Ánh mắt nhìn chăm chăm vào đóa hoa thủy tiên trước ngực người lạ. Đột nhiên trong đầu chợt nhớ ra điều gì, giống như đã từng gặp qua rồi, rốt cục giật mình kêu lên:
- A! Biết rồi, đây là dấu hiệu của Thánh Thanh Viện.
Tiếng hô này làm cho bạch y nhân bừng tỉnh, đôi mắt hắn choàng mở ra, làm cho Mạc Dạ Thiên hoảng sợ lui lại một bước. Nguyên lai hắn phát hiện trong ánh mắt thanh niên áo trắng này tựa như phát ra một tia hồng quang, giống như muốn xuyên qua thân thể mình.
Sự việc diễn ra chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của thanh niên nọ lại khôi phục như bình thường, chậm rãi đứng lên, nhìn chăm chăm vào người hắn, từng bước tiến tới gần hỏi:
- Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện trong Giải thần trận?
Mạc Dạ Thiên chỉ cảm thấy lạnh người từ nụ cười của đối phương, cảm giác lạnh lan tràn từ sau gáy xuống dọc sống lưng, lui lại một bước nói:
- Tại hạ Mạc Dạ Thiên, là Tả hộ pháp của Mê tiên trấn … ngươi là cao thủ Thánh Thanh Viện có phải không?
Thanh niên áo trắng tươi cười đáp:
- Không sai, ta là người của Thánh Thanh viện, tên là Nhâm Vi.
Miệng nói chuyện nhưng chân vẫn từng bước từng bước tiến lại.
Mạc Dạ Thiên mồ hôi chảy ướt tay, nghĩ trong đầu mặc dù người này không hề lộ ra nửa điểm sát khí nhưng không biết vì sao hắn lại làm cho toàn thân mình cảm giác không được tự nhiên.
Nhìn hắn chậm rãi bước tới gần, nhịp tim của Mạc Dạ Thiên càng ngày càng đập nhanh hơn, tựa như một con dê đang đợi đồ tể xẻ thịt. Mắt thấy không biết trốn đâu cho khỏi, đột nhiên linh cơ chợt động, cao giọng nói:
- Chờ 1 chút, ngươi muốn biết Hoa Lân ở đâu không? Ta biết bây giờ hắn đã tìm ra phương pháp ra khỏi trận. Nếu ngươi muốn tìm hắn, ta cũng có thể đưa ngươi theo. Hai ta đồng thời đi tìm.
Lời nói này của Mạc Dạ Thiên quả nhiên có tác dụng. Nhâm Vi quả nhiên dừng lại, hỏi:
- Hiện giờ hắn đang ở đâu?
Mạc Dạ Thiên nhất thời trong đầu hiện lên rất nhiều ý niệm, hồi lâu sau mới nói:
- Hắn đã đi Phần tiên trận, chuẩn bị tìm kiếm kiện tiên khí thất lạc. Chỉ cần tìm được món bảo bối đó thì hắn có thể ra khỏi trận này.
Vết thương trên mặt Nhâm Vi dường như run lên, gằn giọng hỏi:
- Làm thế nào để tới được Phần tiên trận?
Mạc Dạ Thiên cảm thấy lời nói của đối phương làm cho người ta cảm thấy không cách nào chống lại, tựa như có ma lực. Trong lòng cố gắng kiềm chế, trấn tĩnh nói:
- Muốn đi Phần tiên trận, rất đơn giản. Nếu ngươi đồng ý cùng ta đồng hành thì ta nói cho ngươi. Nếu không thì quên đi.
Vết thương trên mặt Nhâm Vi run lên một chập nữa, lạnh lùng nói:
- Giải thần trận này căn bản không thể ngăn cản nổi ta. Nếu bây giờ ngươi không nói. Sau này ta e không có cơ hội nói nữa đâu.
Nói xong lại chậm ra bước tới gần.
Mạc Dạ Thiên lui lại vài bước nữa, đột nhiên hung hăng cắn răng cười lên như điên cuồng:
- Ha ha ha, có phải không vậy? Chỉ sợ không có ta dẫn đường, ngươi vĩnh viễn cũng tìm không được Hoa Lân. Cho dù ngươi tìm được cách vào Phần tiên trận, chỉ sợ lúc đó hắn đã tìm được Huyễn Quang Kính. Lúc đó hắn sẽ tới một chỗ, dùng Truyền tống trận rời khỏi nơi này. Tới lúc đó, ngươi cho dù biết Hoa Lân ở đâu cũng không có cách nào rời khỏi trận này.
Mạc Dạ Thiên ngừng lại một chút, nói tiếp:
- … Ngươi chỉ có biện pháp duy nhất muốn theo kịp hắn thì phải hộ tống ta an toàn tới Phần tiên trận. Bởi vì chỉ có ta mới biết toàn bộ hành trình của Hoa Lân mà thôi … Ha ha …
Nhâm Vi trong mắt lóe hàn quang, lãnh đạm nói:
- Ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp …
Câu nói chưa dứt thân hình đã lóe lên, ra tay điểm liên tiếp 3 đại huyệt trên người Mạc Dạ Thiên
Mạc Dạ Thiên mặc dù sớm có chuẩn bị, nhưng trường kiếm vừa rút ra khoảng 1 tấc đã thấy trước ngực tắc nghẽn, toàn thân không thể động đậy. Trong lòng rất kinh ngạc, bởi vì hắn căn bản không thấy rõ động tác của Nhâm Vi. Trong lòng quyết ý liều mạng, ngạo nghễ nói:
- Hôm nay thất thủ trong tay người, muốn giết cứ giết. Chỉ có điều ngươi vĩnh viễn cũng đừng mong ra khỏi Giải thần trận này. Bởi vì ta đã đốt sạch bản đồ của Hoa Lân để lại rồi … Ha ha ha..
Mặc dù Nhâm Vi muốn xuống tay nhưng nghe những lời này hắn cũng không khỏi sửng sốt. Hắn trong lòng vừa rồi tính toán giết người này sau đó lấy bản đồ, bởi vì hắn biết rõ, nếu không có bản đồ trong tay, trong Giải thần trận này, người này hoàn toàn không có khả năng sống sót tới bây giờ.
Nhâm Vi bất đắc dĩ tóm lấy Mạc Dạ Thiên, lột sạch sẽ tất cả đồ đạc trên người hắn, khám xét kĩ càng một phen, phát hiện chỉ có 1 thanh phi kiếm cùng chút ít linh đan, ngoài ra không còn gì khác. Trong lòng nổi giận, quát:
- Nói mau, Hoa Lân có thể đi đâu?
Mạc Dạ Thiên nguyên là một kẻ âm hiểm, lúc này đã nhìn thấu sinh tử, hờ hững nói:
- Ta nói rồi, hơn nữa từng nói nhiều lần, hành trình của hắn ta nắm trong đầu hết. Ngươi muốn biết? Cứ thử tìm cách đi …
Nhâm Vi thấy sắc mặt hắn cương quyết như thế, nhất thời biết được người này dù chết cũng sẽ không khai hành trình của Hoa Lân, vì vậy, trầm ngâm 1 chốc, buông hắn ra, nói:
- Xem ra ngươi không phải là kẻ ham sống sợ chết. Ta có thể mang ngươi theo. Nhưng nếu đuổi theo Hoa Lân không được, ta sẽ làm cho ngươi thê thảm hơn bây giờ trăm lần … Nhanh, bây giờ lập tức lên đường.
Mạc Dạ Thiên chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bỗng, lập tức khôi phục tự do, trong lòng có điểm nghi ngại khác thường, nghĩ thầm mặc dù Nhâm Vi là đệ tử Thánh Thanh Viện nhưng tại sao lại hung tàn như thế? Hình như hắn chỉ muốn lập tức giết tươi mình.
Ý niệm này trong đầu một mực lảng vảng không đi. Lúc này không dám trái lời đối phương chỉ đành tiến lên phía trước. Làm ra vẻ mình mười phần nắm chắc đuổi theo Hoa Lân, Mạc Dạ Thiên rút trường kiếm ra, “ beng ” một tiếng cắm ngập trên mặt đất. Ngồi xổm xuống nhìn theo bóng kiếm đổ dài trên đất, ngẩng đầu chỉ về phía trái, nói:
- Chúng ta đi về phía Bắc.
Nói xong dẫn đường cho Nhâm Vi, đi thẳng về phía U minh trận.
Nhâm Vi đi theo sau hắn, âm thầm cắn răng nuốt hận. Trong lòng thầm nghĩ, chờ khi ta đuổi kịp Hoa Lân, ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta.
Bất quá, Mạc Dạ Thiên cũng không phải kẻ ngu, hắn đương nhiên cũng có mục đích của mình. Hắn thấy thực lực Nhâm Vi mạnh mẽ như vậy, ý đồ muốn mượn sức hắn để vượt qua Phần tiên trận, đến lúc đó sẽ tìm cơ hội đào tẩu sau, dễ dàng hơn nhiều.
Hai người lòng ai cũng có quỷ kế, trải qua nửa canh giờ, rốt cục thoát khỏi “ Bách hoa trận “
Tới được “ U minh trận “, hai người dừng lại một chút, nhìn bóng đêm đen kịt xung quanh, chỉ cảm thấy nơi này u ám hết thảy, âm hàn cực độ như thế, ngay cả cây cỏ ven đường cũng trở nên khô héo tàn tạ, không có chút gì dấu hiệu của sự sống.
Nhâm Vi lạnh lùng hỏi:
- Bây giờ đi về hướng nào?
Mạc Dạ Thiên chỉ về phía trước nói:
- Phương Bắc.
Nói xong cất bước đi tiếp, không nói thêm gì nữa.
Đi chưa bao xa, phía trước xuất hiện một con đường rộng rãi, ven đường nhà cửa san sát ngày càng nhiều. Mạc Dạ Thiên đứng lại trước cửa một ngôi làng, chỉ vào cổng lớn, ra vẻ đắc ý nói:
- Thế nào? Ta nói không sai chứ?
Nhâm Vi vừa tiến lên lên nhìn, chỉ thấy trên cánh cổng viết những hàng chữ sau: “ Hoa Lân từng ghé qua đây! “
“ Dương Hinh Đình từng ghé qua đây! “ Phía trên còn có bút tích của 5 người nữa.
Nhâm Vi trong lòng nhất động. nghĩ thầm rằng Mạc Dạ Thiên này quả thật có chút điểm đáng tin, cũng thật sự có bản lãnh theo dấu vết Hoa Lân, đối với hắn không khỏi tin tưởng thêm vài phần, mau chóng thúc giục:
- Tốt lắm, chúng ta mau đuổi theo.
Mạc Dạ Thiên nghĩ thầm trong bụng: Hừ, không có bổn tọa chỉ điểm. Ngươi đừng mơ đuổi được Hoa Lân.
Hai người theo đường cái mà đi, phía trước xuất hiện một tòa quỷ thành trống rỗng. Mạc Dạ Thiên không khỏi do dự đứng nhìn hồi lâu.
Nhâm Vi lại nghĩ khác, với tu vi “ Thánh Thanh Viện “ chính tông của hắn, hà cớ gì phải sợ yêu ma, nói ngay:
- Ngươi yên tâm, Thánh Thanh Viện chúng ta tiêu diệt yêu ma đã mấy ngàn năm, lũ quỷ nhỏ này, chúng ta căn bản không thèm để vào mắt.
Mạc Dạ Thiên cũng biết người này nhất định không để cho mình chết sớm như vậy, vì vậy lớn gan hướng về tử thành phía trước đi thẳng tới.
Ai ngờ dọc theo đường đi, bọn họ không hề gặp phải trở ngại nào, dễ dàng xuyên qua thành mà đi tiếp.
Bọn họ làm sao biết được, Hoa Lân trải qua một trận khổ chiến, mới có thể thu phục thành chủ nơi này. Đám u hồn dã quỷ thủ hạ, lúc này đều như chim sợ cành cong. Thấy hai vị cao thủ chậm rãi tiến tới, đã sớm bị dọa chạy mất cả bóng dáng.
Ra khỏi U minh trận, chính là Cự thạch trận hiểm ác.
Mạc Dạ Thiên đứng bên vách núi đen, cười khổ nói: “ Phía trước đều là vách núi dựng đứng, chúng ta căn bản không cách nào bay qua. Xem ra muốn vượt trận này, cần phải tốn khá nhiều thời gian.
Nhâm Vi nhìn vách núi giăng mờ mịt xa xa, lạnh lùng nói:
- Đó chỉ là ngươi nghĩ thôi!
Nói xong rút phi kiếm ra, quay đầu lại nói:
- Đứng lên đây.
Mạc Dạ Thiên nhìn vực sâu đen ngòm dưới chân, lại liếc nhìn phi kiếm một chút, do dự trong chốc lát rồi cũng bước lên.
Hai người ngự kiếm bay thẳng lên, trực tiếp hướng đỉnh núi đối diện bay tới. Mặc dù Nhâm Vi công lực cao tuyệt, nhưng lúc này cũng không dám tự đại, mỗi khi lên tới đỉnh núi, liền lập tức nghỉ ngơi dưỡng sức. Vừa đi vừa nghỉ như vậy, mất hơn 1 canh giờ mới có thể tới được trung ương của Cự thạch trận.
Mạc Dạ Thiên âm thầm kinh hãi, nghĩ thầm rằng người này lợi hại như vậy, làm sao “ Phần tiên trận “ vây khốn hắn được? Chính đang lúc nghĩ ngợi, lại phát hiện phi kiếm của Nhâm Vi đột nhiên chuyển hướng nhắm về phương Đông. Vì vậy lên tiếng nhắc nhở:
- Sai rồi, chúng ta phải tiếp tục về hướng Bắc mới đúng. Hoa Lân không đi về phía này đâu.
Nhâm Vi không trả lời, ngược lại còn tăng tốc, hướng về ngọn núi phía Đông. Mạc Dạ Thiên ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện vách núi phía xa có khắc một mũi tên bằng nước, linh hoạt như thật, chỉ thẳng về hướng Đông.
Nhâm Vi ngự kiếm bay thẳng lên đỉnh núi, nhẹ nhàng hạ xuống, chậm rãi đi tới trung ương. Quả nhiên phát hiện một phiến đá, trên mặt phiến đá nguệch ngoạc thành hình một bức bản đồ đơn giản, có bút tích của 2 người. Đây là thủ pháp liên lạc quen thuộc của Thánh Thanh Viện, bên trái viết: “ Ta từ hướng Tây đi thẳng một đường sang hướng Đông, kinh qua 16 trận lớn nhỏ. Biết sức 1 người khó có thể ra khỏi trận. Cố tìm đồng môn về sau gặp gỡ giúp đỡ. Địa điểm tập kết: phía Đông của đệ nhất Cách tiên trận – Nhược Minh dừng bút! “
Ngoài dòng chữ này ra, phía dưới cũng có bút tích của một người nữa, viết rằng: “ Nhược Minh trọng thương, đang bế quan điều tức. Đồ đệ của ta nếu đọc được chữ này, đi về phía Đông tương trợ gấp. Bổn tọa đi trước một bước, tìm kiếm nam Trắc tiên trận – Nhược Phong dừng bút! “
Nhâm Vi thoáng chau mày, thầm nghĩ sư tôn đã tìm được Bát sư thúc, thật sự là tin tốt lành. Mình có nên đi tới đó gặp mặt hay không? Ây? Bát sư thúc cũng đã bị trọng thương? Mình có nên đi hay không?
Mạc Dạ Thiên bên cạnh nhìn thấy văn tự khắc trên phiến đá so với Nhâm Vi càng kích động hơn, kinh hãi nói:
- Oa! Thánh Thanh Viện các ngươi quả nhiên lợi hại, thất lạc ở đây mà cũng có thể hẹn nhau lại được? Chúng ta có nên đi hay không?
Thật ra, Mạc Dạ Thiên trong lòng vẫn không an tâm. Thần trận này hung hiểm như thế, dựa vào một mình Nhâm Vi e là hơi khó, có thêm 1 người nữa, cơ hội để thành công tới được Phần tiên trận đương nhiên gia tăng rất nhiều.
Nhâm Vi trầm tư trong chốc lát rồi lên tiếng:
- À, để ta suy nghĩ lại một chút … Đồng môn tụ hội, thực lực tăng lên rất nhiều. Có điều như vậy thì lại lãng phí mất mấy ngày thời gian quý báu, không biết còn có khả năng đuổi kịp Hoa Lân hay không? Ta muốn hỏi ngươi, khoảng cách từ đây tới Phần tiên trận còn xa nữa không?
Mạc Dạ Thiên không hề đề phòng trả lời:
- Còn phải qua chừng 14 tiên trận nữa.
Nhâm Vi 2 mắt sáng ngời, hỏi tiếp:
- A, vậy sau khi bọn họ tới Phần tiên trận, còn phải trải qua bao nhiêu trận pháp nữa mới có thể rời khỏi Thần trận?
Mạc Dạ Thiên tính toán hồi lâu, đáp:
- Bọn họ đầu tiên phải phản …..
Nói đến đây, hắn đột nhiên cả kinh nuồt chữ “ Phản hồi “ vừa định nói trở về, lập tức sửa câu nói:
- … bọn họ đầu tiên phải trải qua 19 trận pháp nữa mới có thể thoát khỏi. Nghe nói 19 trận pháp phía trước phi thường hung hiểm. Ta nhìn tốc độ hành trình của bọn họ. Hẳn là sẽ không thể nhanh như vậy. Ta thấy chúng ta có thể hội họp với đồng môn của ngươi rồi sau đó truy tìm tiếp cũng không muộn đâu.
Nhâm Vi là kẻ thế nào? Nghe hắn buột miệng thốt ra chữ “ phản “ không khỏi nheo mắt, trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ Hoa Lân còn có thể theo đường cũ phản hồi? Ừm có khả năng này nhưng cũng không phải 10 phần chắc chắn. Vì vậy trong lòng do dự không biết có nên xử lý tên bên cạnh mình hay không?
Mạc Dạ Thiên căn bản không hề hay biết mình vừa đảo qua bờ vực tử vong 1 vòng, vì vậy sốt sắng nói tiếp:
- Không chỉ có vậy, Hoa Lân lúc này còn có thêm 4 gã cao thủ của Mê tiên trấn, tốc độ nhất định chịu ảnh hưởng. Có lẽ chúng ta có đủ thời gian hội họp với đồng môn của ngươi. Hội họp lại thực lực chúng ta cường đại hơn, không chừng có thể truy đuổi nhanh hơn!
Lời nói này của Mạc Dạ Thiên, trải qua một phen suy nghĩ lao lực mới có thể nói ra được. Hắn cảm giác được quãng đường trước mắt phi thường nguy hiểm, cho nên hy vọng gặp thêm nhiều cao thủ, không chừng may mắn được bọn họ bảo vệ tính mạng.
Nhâm Vi rút phi kiếm ra, lạnh lùng nói:
- Bước lên!
Mạc Dạ Thiên trong lòng bực bội, nghĩ thầm: ngày xưa bổn hộ pháp toàn là mệnh lệnh cho người khác, ngờ đâu bây giờ lại có kẻ ra lệnh cho mình? Nghĩ vậy nhưng cũng chỉ lặng thinh bước lên phi kiếm hỏi:
- Chúng ta đi đâu?
Nhâm Vi không trả lời, vẫn ngự kiếm nhằm hướng phương Đông thẳng tiến. Đi hướng này tự nhiên là hội họp với đồng môn của hắn. Mạc Dạ Thiên trong bụng mừng thầm.
Nhâm Vi mất hơn 2 canh giờ mới tới được phía Đông của tiên trận.
Đây là một ao đầm rộng lớn vô cùng …
Nhìn xa xa, chỉ thấy khắp nơi đều là mặt nước, cỏ dại cùng thủy sinh mọc um tùm khắp nơi. Chỉ cần đi nhầm 1 bước sẽ có thể bị lạc vào trong đó.
Ngay giữa ao đầm này, có 1 tiểu đảo xanh biếc. Ở giữa tiểu đảo lại có 1 luồng ánh sáng chiếu thẳng lên trời. Từ xa nhìn lại còn thấy chói mắt.
Nhâm Vi nhìn là biết ngay cột sáng này nhất định là kiệt tác của Nhược Minh, mục đích rõ ràng để liên lạc. Vì vậy mang theo Mạc Dạ Thiên nhanh chóng đi thẳng tới.
Hai người còn chưa lên tới tiểu đảo, đã nghe 1 giọng nói suy yếu truyền tới:
- Là Nhược sư huynh phải không?
Nhâm Vi trả lời:
- Là con, Nhâm Vi đây.
Phía sau một bụi gai, là một trung niên nam tử ngồi xếp bằng trên đất, sắc mặt tái nhợt. Nguyên lai ngực hắn bị thương nặng, chẳng biết bị thứ gì vạch 3 vết trảo thật sâu trên ngực. Có thể sống sót đã xem là cực kì may mắn.
Trung niên nhân nọ nhìn thấy Nhâm Vi đến cố gắng đứng lên, hưng phấn nói:
- Thật tốt quá, không nghĩ là ngươi cũng thấy được dấu hiệu của ta … A, vị tiểu bằng hữu này là ai?
Nhâm Vi quay đầu lại nhìn Mạc Dạ Thiên một chút, thản nhiên nói:
- Hắn là cư dân của Mê tiên trấn. Con mang hắn theo tới đây cũng có chút bất đắc dĩ. Không nghĩ tới “ Giải thần trận “ này may mắn còn có người sống sót.
Trung niên nhân này chính là đệ tử đời thứ 2 của Thánh Thanh Viện – Nhược Minh. Nếu xét theo bối phận thì chính là sư thúc của Nhâm Vi.
Có lẽ bởi vì quá mức hưng phấn, hắn cũng không hề lưu ý thấy Nhâm Vi rõ ràng không hề hành lễ với mình. Khi thấy vết thương trên mặt Nhâm Vi, kinh hãi nói:
- A, ngươi làm sao bị thương ghê gớm vậy? Để ta xem vết thương cho ngươi.
Nhâm Vi vội vàng lảng tránh:
- Được rồi, sư tôn của con đâu? Tại sao người không ở đây vậy?
Nhược Minh thở dài nói:
- Sư tôn ngươi biết chúng ta lạc nhau, khoảng cách cũng không xa, vì vậy đang tìm tất cả ở các trận pháp xung quanh, đều đảo qua 1 lần. Sợ ngươi tìm tới đây không được nên ông ấy đi khắp nơi lưu lại kí hiệu, thông báo cho ngươi biết mà tới đây.
Nhâm Vi thoáng cảm động, hỏi tiếp:
- Khi nào ông ấy mới trở lại đây?
Nhược Minh trầm ngâm 1 chốc, nói:
- Hôm qua ông ấy mới đi, còn chừng 14 ngày nữa mới có thể quay lại. Có chuyện gì không?
- A… không có gì!
Nhâm Vi vội vàng nói.
Nhược Minh nhìn vết kiếm trên mặt Nhâm Vi, nhíu mày nghi hoặc nói:
- Miệng vết thương của ngươi lớn như vậy, làm sao lại không có chuyện gì được. Để cho ta xem vết thương một chút …
Nhâm Vi lùi 1 bước nói:
- Vết thương này đã sắp khỏi rồi, cám ơn sư thúc quan tâm. Được rồi, sư điệt chính là đang có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với ngài..
Nhược Minh rốt cuộc cũng rời mắt khỏi vết thương của Nhâm Vi, hỏi lại:
- Có chuyện gì?
Nhâm Vi cũng không trả lời mà quay đầu lại nhìn lướt qua Mạc Dạ Thiên đang ngồi phía sau.
Mạc Dạ Thiên vẫn đang chăm chú lắng nghe bọn họ nói chuyện, nghĩ thầm trong đầu có thể là Nhâm Vi đang muốn thương lượng chuyện truy tìm tung tích Hoa Lân. Chính lúc đang nghĩ ngợi, đã thấy Nhâm Vi quay lại nói với mình:
- Ta cùng sư thúc có chuyện muốn thương lượng 1 chút. Chuyện này trọng yếu vô cùng, ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi.
Mạc Dạ Thiên sửng sốt, chỉ thấy ngón tay của Nhâm Vi hoa lên trước mắt, bản thân chưa kịp phản ứng đã hôn mê ngã nhào trên đất.
Trong lúc mê man, Mạc Dạ Thiên cảm giác mình rơi vào một cái hắc động, từ từ chìm xuống mà không cách nào xuống tới đáy …
Vừa mới cảm giác như vậy, hắn đã ngủ thật lâu. Về phần Nhâm Vi nói chuyện với sư thúc những gì, hắn đều không hay biết. Ngay khi tỉnh lại, đã thấy mình quay trở lại Cự thạch trận.
Nhâm Vi đang ngồi đối diện với hắn, lạnh lùng nói:
- Thế nào? Tỉnh rồi hả? Chúng ta khởi hành đi thôi!
Mạc Dạ Thiên vừa tỉnh, lập tức đứng phắt dậy, kì quái hỏi:
- Chỉ có 2 người chúng ta đi thôi à?
Nhâm Vi gật đầu nói:
- Sư thúc ta đang thụ trọng thương, đi theo không tiện hành động. 1 mình ta truy tìm Hoa Lân là đủ rồi.
Mạc Dạ Thiên âm thầm kêu khổ, lúc này nhìn đến mặt Nhâm Vi, phát hiện vết thương trên mặt hắn cũng đã hoàn toàn khôi phục, ngay cả vết sẹo cũng không thấy. Lấy làm kì lạ hỏi:
- Vết thương trên mặt ngươi làm thế nào …
Nhâm Vi thản nhiên nói:
- Là sư thúc giúp ta trị thương!
-Trị lành à?
Mạc Dạ Thiên có điểm nghi ngờ, vì vậy vỗ vỗ đầu mình, nghi hoặc hỏi lại:
- Ta đã ngủ mê bao lâu rồi?
Nhâm Vi hết kiên nhẫn nói:
- … Hỏi xong hết rồi, bây giờ đã xuất phát được chưa? Chậm trễ thêm vài ngày nữa, chắc không thể nào đuổi kịp Hoa Lân nữa.
- Được rồi, được rồi, đi thì đi!
Mạc Dạ Thiên cả kinh, cũng không dám hỏi thêm.
Trong lòng hắn vẫn âm thầm thắc mắc: tên Nhâm Vi này tại sao lại không đợi sư tôn hắn trở về mà lại đơn độc đuổi theo Hoa Lân? Chẳng lẽ hắn cũng ham muốn Huyễn quang kính hay sao? Còn vết thương trên mặt hắn, làm cách nào có thể lành lặn không còn dấu vết gì như vậy? Chẳng lẽ mình đã thiếp đi quá lâu rồi hay sao? Thật sự là ma quỷ quá …
Ngọc Tiên Duyên Ngọc Tiên Duyên - Phiêu Ẩn