Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: Phiêu Ẩn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 362 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1075 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:29:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.9 - Chương 38: Vong Linh Chi Tháp
hẳng biết vì sao, minh giới lần này đối với khảo nghiệm của Hoa Lân coi trọng phi thường. Minh Vương mang theo phần đông tướng lãnh, tự mình đốc sát, đưa Hoa Lân đi xuống Minh Vương điện.
Đi xuống dưới điện, hàng người dài hơn mười trượng cùng đi về phía đông, chỉ thấy phía trước xuất hiện một ngọn tháp dựng đứng giữa trời, một ngọn "Phương tiêm tháp" cao tới năm trượng đứng ở phía trước, liếc mắt nhìn không tới cuối. Còn ở sâu trong tháp có một dải sương màu xám đang phiêu đãng khiến cho tầm mắt không thể nhìn xa được, hơn thế nữa còn có một tia quỷ dị. Hoa Lân đột nhiên dừng lại, phát hiện ven đường có một tấm bia đá, trên có bốn chữ to màu đen - "Vong Hồn chi tháp!"
Hoa Lân cảm giác có chút lạnh xương sống, chợt nghe Minh Vương chánh sắc nói:
-Đây là thánh địa minh giới, bình thường không thể tự tiện tiến vào. Nhưng hôm nay, vì khảo chứng tài nghệ của ngươi, đành phải cho ngươi tiến vào Vong hồn trận. Nếu như ngươi có thể qua được trận pháp này, bổn vương sẽ đem thánh vật minh giới tặng cho ngươi. Khi đó, ngươi có thể ra lệnh cho vong hồn của cả thiên hạ. Chẳng biết ngươi có nguyện ý không?
Hoa Lân toàn thân chấn động, hoảng sợ nói:
-Thánh vật ra hiệu lệnh cho vong hồn? Thế này thì không được rồi?
Minh Vương thở dài:
-Ai!… cho nên có thể nói, việc này có quan hệ rất trọng đại, cần phải để ngươi thông qua thí luyện mới được. Đương nhiên, nếu như lần này là chính bản thân Đẳng Tinh Sí đến, chúng ta tự nhiên sẽ không cần phiền não tới mức này. Mong rằng tiểu huynh đệ kiến lượng!
Hoa Lân lần thứ hai nghe được tên "Đẳng Tinh Sí", rốt cục nhịn không được hỏi:
-Này… này, Đẳng Tinh Sí là ai vậy?
Minh Vương và phần đông tướng lãnh đưa mắt nhìn nhau, chỉ nghe Pháp Vương đang đứng ở bên trái lắc đầu nói:
-Nguyên lai ngươi vẫn không biết lai lịch của Phần Tinh Luân?… ai! Từ cổ tới nay, vạn vật đều do kim, mộc, thủy, hỏa, thổ năm loại nguyên tố cấu thành. Cho nên ở tiên giới, Thiên đế tọa hạ có năm Thiên tôn cường đại, địa vị của bọn họ vượt xa tiên nhân. Còn Đẳng Tinh Sí, hắn chính là hỏa hệ Thiên tôn. Cho nên Phần Tinh Luân của ngươi chính là bảo vật còn sót lại của hắn.… bây giờ ngươi hiểu được rồi chứ?
Hoa Lân cả kinh, nghĩ thầm rằng "Thiên Cơ đồ" của Tiêu gia đích quả nhiên từng nói, Phần Tinh Luân chính là vật của "Hỏa hệ Thiên tôn" Đẳng Tinh Sí. Nói như thế, Phần Âm Tông đuổi giết mình căn bản là do theo đuổi Phần Tinh Luân mà đến. Có lẽ "Huyết ma đại trận" của bọn chúng nhất định phải dùng Phần Tinh Luân mới có thể khải động chăng?
Minh suất ở bên cạnh thấy Hoa Lân cúi đầu suy tư, vì vậy sốt ruột nói:
-Tốt lắm, đừng lần lữa nữa, ta đi mở Vong linh chi trận…
Nói xong thân ảnh chợt lóe, đã tiến vào vong hồn tháp lâm.
Hoa Lân đang trầm tư chợt thanh tỉnh lại, chậm rãi đi tới bên bờ tháp lâm, ngẩng đầu nhìn phía trước u ám kia, nghi hoặc nói:
-Minh Vương đại nhân! Ta phải làm thế nào mới có thể qua được trận này?
Minh Vương đi dạo vài bước, tới bên người Hoa Lân nói:
-Ở giữa tháp lâm có một tòa tế thai. Trên tế thai cắm một ngọn Chiêu hồn kì màu đen. Chỉ cần ngươi hạ được lá cờ này, Vong linh chi trận tự nhiên được giải.
Hoa Lân giật mình đại ngộ, lại ngưng thần nhìn về phía trước. Chỉ thấy hắc vụ mê mạn càng ngày càng nồng đậm, ẩn ẩn chợt lóe vài hắc ảnh như có mà như không. Minh Vương ở bên cạnh đột nhiên trầm giọng nói:
-Trận pháp đã mở, ngươi có thể tiến vào… Bất quá, trước khi ngươi đi vào, ta phải nhắc nhở ngươi vài câu. Ở phía tây tháp lâm còn có một tử vong cấm địa, ngươi ngàn vạn lần không được đi lạc vào trong đó. Bởi vì, ở phía tây đó có một Tu La rất hung ác, nhớ kỹ ngàn vạn lần không được làm nó tỉnh dậy, nếu không chẳng ai có thể cứu được ngươi đâu.
Hoa Lân kinh ngạc nhìn Minh Vương, thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, vẻ như không hề đùa cợt. Trong lòng cả kinh, chẳng lẽ ở đây mà bọn họ cũng có gì đó phải sợ hãi sao? Như thế quả thật là kì quái! Lập tức gật đầu cảm kích với hắn, không hề nhiều lời, chậm rãi rút Hà Chiếu Kiếm, từng bước tiến vào mê mạn tháp lâm…
Thân ảnh hắn biến mất dần trong sương mù, Pháp Vương mới chậm rãi đi tới bên phải Minh Vương lạnh lùng nói:
-Chẳng biết tiểu tử có thể qua được trận này không? Tu vi của hắn thật sự quá thấp mà…
Minh Vương cũng thở dài một hơi nói:
-Ai… lời tiên đoán đã thành hiện thực, nói vậy thì hắn nhất định vượt qua được trận. Còn nữa, chúng ta cũng chờ đợi đã lâu lắm rồi, nếu chờ thêm mấy ngàn năm nữa, chỉ sợ lòng người thay đổi, khi đó U la thế lực có lẽ càng lúc càng lớn mạnh mất
Pháp Vương nghe vậy chỉ có thể gật gật đầu, quay đầu lại nhìn về u lâm ở phương xa, nhẹ giọng hỏi:
-Ngươi có đúng là người trong lời tiên đoán không vậy?
Hoa Lân chậm rãi đi vào Vong linh tháp, chỉ cảm thấy một trận âm phong thổi tới, cuồn cuộn thổi đám lá héo úa trên mặt đất lên, tháp lâm u tĩnh kia làm cho người ta có cảm giác cô đơn, sợ hãi. Đi qua mấy con đường nhỏ, đã đi hơn mười trượng rồi nhưng phía trước vẫn đang rất yên tĩnh.
Chẳng biết từ khi nào cảnh vật phía trước đột nhiên biến đổi, một mảnh ba động trong suốt từ phía đối diện lao thẳng tới. "Tranh" một tiếng, Hoa Lân khó khăn lắm mới có thể nghiêng người né thoát, đã thấy một mảnh ống tay áo trên vai trái đã theo gió bay xuống, chỉ cần chậm một chút chắc hẳn đã bị cắt thành hai nửa.
Trong phút chốc, những mảnh ba động trong suốt từ bốn phía xung quanh cùng hội tụ mà đến. Tung hoành ngang dọc, luôn luôn biến đổi làm cho người ta căn bản không thể phán đoán được.
Cũng may, Hoa Lân thuở nhỏ đã được Thượng Quan Linh đào tạo rất kỹ lưỡng, bài bản, thân pháp sớm dung nhập với kiếm pháp, lập tức thi triển thân pháp, quay cuồng né tránh. Trong lúc hắn đang liên tục né tránh, đã có hơn mười đạo quang nhận bắn tới. Nhưng trận này đâu phải chỉ bình thường như vậy, vô cùng vô tận quang nhận lập lòe liên tục lao tới, Hoa Lân biết rằng mình không được phép thất thủ. Vì vậy thét lên một tiếng, thân thể linh động, chỉ sau vài bước đã tiến rất nhanh về phía trước. Mắt thấy đã sắp chạy ra khỏi trận, lại thấy phía trước một trận ba động dày đặc lao tới, muốn tránh cũng không thể tránh được.
Hoa Lân gầm lên một tiếng, cử kiếm ngưng khí, huy kiếm phóng ra một màn kiếm quang cường đại nghênh đón, chợt nghe "Phanh" một tiếng nổ, đã bị hắn mở ra một cái khe, vì vậy lập tức "Sưu!" một tiếng, thân ảnh từ trong màn kiếm quang thoát ra ngoài. Ra khỏi trận, ba động xung quanh lập tức tĩnh lặng, nhưng Hoa Lân vừa rơi xuống đất thì phát hiện mình như đang bị rơi vào trong nước. Xung quanh hàn vụ lạnh như băng cùng hội tụ đến, trong phút chốc ngưng vụ thành nước, trong nháy mắt hình thành một biển rộng. Hoa Lân cả kinh, phát hiện mình đang chìm vào trong biển rộng khôn cùng. Hắn nguyên tưởng rằng đây đều là huyễn tượng, nhưng không nghĩ tới áp lực xung quanh càng lúc càng lớn, ngực bị một trận đau tức khó chịu, cơ hồ không thể động đậy nổi. Điểm tối bất diệu chính là bên người chợt phát ra thanh âm "Ca ca ca", đột nhiên kết thành hàn băng, khiến hắn hoàn toàn bị bọc trong một khối băng.
Phút chốc, Hoa Lân đã bị đóng băng trong một băng tầng thật lớn, mức độ rét lạnh của khối băng so với "Huyền Băng Tủy" cũng không kém, có thể tưởng tượng âm khí của minh giới kinh nhân đến mức nào.
Nói thì chậm, một hắc sắc nhân ảnh phiêu phù "hư vô" xuyên qua băng tầng rét lạnh, trong nháy mắt đã tới trước mặt Hoa Lân, cuồng thanh cười nói:
-Tiểu tử, sao ngay cả thường thức “Thủy khắc Hỏa” ngươi cũng không hiểu nhỉ? Bất kể Phần Tinh Luân của ngươi nóng cháy tới mức nào, nhưng tới đây cũng bị âm khí hoàn toàn hấp thu. Ha ha ha…
Hoa Lân hết lần này tới lần khác vẫn không tin vào ảo giác, vận khởi hỏa diễm toàn thân định dung hóa khối băng xung quanh. Nhưng hắn phát hiện, lần này so với khi bị nhốt ở "Huyền băng trụ" của Thánh Thanh Viện thập phần tương tự. Vô luận hỏa diễm trong cơ thể cường đại như thế nào, vừa gặp hàn băng bên người đã lập tức bị hấp thu biệt tăm biệt tích.
Còn hắc ảnh đối diện kia đúng là minh giới Nguyên soái, hắn thấy Hoa Lân vẫn muốn chống cự, trong mắt lập tức hiện lên một tia hàn quang đắc ý, âm trầm nói:
-Tiểu tử, đừng trách ta hạ thủ bất lưu tình!… Tu vi của ngươi mới tới chừng đó, thật sự đối với minh giới chúng ta không hề có tác dụng. Không bằng đi tìm chết cho ta!
Nói xong, hắn giương hắc kiếm, hung hăng nhắm thẳng vào tim Hoa Lân đâm tới.
Mắt thấy trường kiếm đối phương sắp đâm vào tim mình, trong mắt Hoa Lân cũng hàn quang chợt lóe, tay trái đột nhiên vươn ra, "Đương" một tiếng, ngăn chặn mũi kiếm của đối phương. Không để đối phương kịp phản ứng, tay phải cũng xuất ra một kiếm, "Phác" một tiếng, cắm thẳng vào bụng đối phương.
Minh suất kia hoảng sợ quăng kiếm, lập tức lộn một vòng, xuyên thấu băng tầng, thoát khỏi mặt băng lao lên bầu trời, hoảng sợ nói:
-Không… không thể nào, sao ngươi lại có thể hoạt động trong băng tầng được?
Hoa Lân dùng hành động để trả lời, đột nhiên phá băng thoát ra, đứng trên băng tầng, lạnh lùng nói:
-Ngươi thật sự quá cô lậu quả văn…
Nói xong, hai tay chắp kiếm, uy phong lẫm lẫm đứng ở chỗ cũ. Chỉ thấy băng diện dưới chân lập tức tan chảy, trong nháy mắt hóa thành nước. Đúng là "Khống thủy đại pháp" trong truyền thuyết.
Minh suất hoảng sợ nói:
-Ngươi… ngươi không ngờ lại là thủy hỏa song tu?
Hoa Lân ném hắc kiếm của đối phương cắm thẳng xuống dưới chân hắn, cười lạnh nói:
-Một kiếm vừa rồi, nếu ta dùng tới hỏa diễm của Phần Tinh Luân, ngươi cho dù có một trăm mạng cũng xong đời. Lần sau nhìn thấy bổn thiếu gia phải cung kính một chút, đừng có hoa tay múa chân!
Ai ngờ Minh suất kia căn bản vẫn không hề lĩnh tình, ngược lại còn cả giận nói:
-Xú tiểu tử, ngươi dám đối với bổn tôn vô lí vậy sao? Ta phải khiến ngươi vĩnh thế không thể làm người.
Hoa Lân thấy hắn chết vẫn không thay đổi, vì vậy cười nhạo:
-Ngươi thật ngu ngốc!… Lão tử đây ngay cả Minh Vương của các ngươi còn không sợ, ngươi đã là cái thá gì? Cái loại ngươi, lau giày cho bổn thiếu gia cũng không xứng!
-Ngươi… ngươi… sao ngươi…?
Đã bao giờ Minh Suất bị người khinh thường như thế chăng? Thiếu chút nữa tức giận đến mức nói không ra lời, vì vậy hung ác nói:
-Ngươi cứ chờ xem! Nếu để cho ngươi thoát khỏi trận này, tên của bổn tôn sẽ viết ngược lại…
Nói xong, thân ảnh chợt lóe, biến mất trong tháp lâm u ám.
Hoa Lân chỉ cười cười, nghĩ thầm rằng ta nếu ngay cả ngươi mà cũng phải sợ thì không cần trở lại Tu Chân Giới nữa. Lập tức nhảy xuống băng tầng, nhận chuẩn phương hướng, tiếp tục đi vào sâu trong tháp lâm…
Ngọc Tiên Duyên Ngọc Tiên Duyên - Phiêu Ẩn