No entertainment is so cheap as reading, nor any pleasure so lasting.

Mary Wortley Montagu

 
 
 
 
 
Tác giả: Phiêu Ẩn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 362 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1075 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:29:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.8 - Chương 39: Bất Minh Truy Sát
oa Lân thấy Nho Tử Quân mặt mũi tái nhợt, tưởng hắn vì bị âm khí xâm nhập thành ra như thế nên hắn nói:
- Ngươi ngồi xuống trước đã, ta giúp ngươi khu trục hàn độc.
Nho Tử Quân còn dám từ chối? Hắn ngồi trên mặt đất, bộ dạng khủng hoảng, trong lòng thoáng nghĩ: người này nhất định cố ý thi ân với mình, làm ta cảm động, sau đó lại ra tay cướp đoạt bảo tàng của ta….hừ! Ta không mắc mưu ngươi đâu!
Hoa Lân nào biết hắn nghĩ gì? Khoanh chân ngồi xuống sau lưng, hữu chưởng đặt lên lưng hắn, chậm rãi rót vào một tia chân nguyên. Phát hiện ra hắn chỉ bị lạnh một chút, tuyệt không có dấu hiệu đã bị khí âm hàn ăn mòn. Vì vậy nhanh chóng giúp hắn khu trục hàn khí, đứng lên nói:
- Bây giờ không đáng ngại nữa, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút
nói xong đi về phòng của mình.
Điều này có phần nằm ngoài ý nghĩ của Nho Tử Quân, thấy Hoa Lân không để ý đến mình, hơn nữa ngay cả sự tình của “Thiên Cơ đồ” cũng không thèm hỏi đến. Nghĩ thầm tên này nhất định muốn để đến đêm động thủ với mình, không được, ta phải nhanh chóng chạy trốn mới được…..
Lại nói Hoa Lân trở lại phòng mình, đột nhiên nhớ tới “Thiên Cơ đồ” của Tiêu gia có ghi lại, trong thập đại tiên khí, đứng thứ bảy là “Huyễn quang kính” được giấu sâu trong “Phiêu Miểu Hà”. “Thiên Cơ đồ” xuất hiện ở chỗ này, có khả năng là tổ tiên của Tiêu gia từng đến đây tầm bảo nhưng sau lại gặp chuyện ngoài ý muốn nên mới thất lạc mất “Thiên Cơ đồ”.
Hoa Lân lắc đầu nghĩ thầm, mình bây giờ không có tâm tình đâu mà đi tìm bảo vật, chuyện gấp gáp nhất là cứu Thượng Quan Linh ra. Nghĩ đến đây, hắn lấy “Phạm Mật tâm kinh” của Trữ Tiêm Tuyết cho mình ra, chuẩn bị nghiên cứu mười hai chương tiên thuật, nhằm chuẩn bị đối phó với các nguy cơ.
Từ hai tháng lại đây, Hoa Lân đã xem hết các chương: nhập chủ, kết tâm, tham hư, độ thần, thiên di, đằng phi, khống vật, luyện hóa. Chỉ còn có bốn chương cuối cùng là: dẫn hồn, na di, hộ thân, phân thân là chưa có khả năng học được.
Hôm nay may mắn nhìn thấy mấy tên “thầy cúng hắc ám” điều khiển ác linh, điều này làm cho Hoa Lân lóe ra một tia sáng, nhất thời hiểu được “Dẫn hồn” phải có ý niệm cường đại phối hợp với chú ngữ mới có thể chế ngự ác linh. Vì vậy cẩn thận tham tường “Phạm Mật tâm kinh”, chỉ thấy có nói mấy câu quan trọng:”….ác linh vốn có ba hồn bảy phách, nối liền với nhau bằng dục vọng, dẫn đầu là chủ hồn, chúng không sợ sinh tử, hung ác dị thường. Khi thi triển, cần có pháp bảo khống chế, nếu không sẽ bị chúng bất ngờ phản phệ……”
Hoa Lân vỗ đùi đánh đét một cái, khó trách hôm nay chiêu hồn phiên của tên thầy cúng kia vừa gẫy, ác linh lập tức không thể khống chế, thậm chí còn muốn quay lại cắn chủ. Nếu không có một tên thầy cúng ngăn cản, có lẽ ngay cả chủ nhân của mình cũng không buông tha. Hoa Lân nghĩ ngợi một lúc, nhất thời hiểu rõ, “Dẫn hồn thuật” này tự nhiên cũng thông suốt
Mặc dù đã học được một chiêu nhưng Hoa Lân hết lần này đến lần khác vẫn có chút ủ rũ. Bởi vì “Dẫn hồn thuật” vô cùng tà ác, đâu phải là thuật của nhân sĩ chính phái sử dụng?
Không cam lòng, Hoa Lân lại tiếp tục phát khởi tiến công vào cửa khó khăn tiếp theo, “Phạm Mật tâm kinh chương thứ chín-hộ thân!”
Chương này không chỉ đơn giản nói về “hộ thân” mà nó chủ yếu nói về cách vận công chống lại cách thức công kích của địch nhân, nhằm mang đến thương tổn ít nhất. Trên “Phạm Mật tâm kinh” này có ghi lại giải thích, nói là nếu luyện đến tột cùng, có thể làm tiêu được của đối phương năm thành thương tổn. Chủ yếu có hai phương thức: một là lấy vật giảm bớt lực, hai là mượn lực phản chấn.
Hoa Lân đột nhiên cả kinh, hai phương pháp này cùng với “Thiên cực cửu chuyển thần công” của Trữ Tiêm Tuyết vô cùng tương tự. Mặc dù có hơi kém một tí nhưng đây đúng là bộ phận quan trọng nhất của cửu chuyển thần công. Hoa Lân lại lấy ra “Thiên cực cửu chuyển thần công”, đem hai loại thần công tham chiếu, trong đầu bỗng xuất hiện một ý nghĩ, mừng như điên nói:
- Ha ha…..ta hiểu rồi, cửu chuyển thần công đệ tứ trọng nguyên thì ra là vậy
Hoa Lân trong lúc vô ý hiểu thấu “Thiên cực cửu chuyển thần công” đệ tứ trọng, học xong được hộ thân, cao hứng từ trên giường bắt đầu. Lập tức vận khởi hai khỏa Nguyên Anh trong cơ thể, thôi động chúng, biến chúng thành hai vũng xoáy thật lớn, sau đó dùng ý niệm của mình mang lực công kích của địch nhân hút vào trong cơ thể, dùng vũng nước xoáy đó để tiêu hao, cuối cùng toàn lực phản kích trở lại. Hoa Lân tâm tùy ý phát, hữu chưởng lăng không đánh ra, mặc dù không có chưởng phong phát ra nhưng phát hiện chiêu này quả nhiên đã hiểu được. Trong lòng mừng như điên, không ngừng lại, tiếp tục làm lại hết lần này đến lần khác, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa…..
Hoa Lân bất đắc dĩ xuống giường mở cửa phòng, thấy Nho Tử Quân sắc mặt tái nhợt đứng giữa cửa, người đầy máu, tai trái còn quấn một cái băng vải, giống như mới từ chiến trường trở về vậy. Hoa Lân tò mò hỏi:
- Ngươi làm sao vậy? Mới không gặp trong chốc lát làm thế nào bị thương như vậy?
- Khụ… khụ….
Nho Tử Quân dựa vào cửa vô lực nói:
- Ta…ta vừa ra ngoài một chuyến, ai….ai ngờ có người phục kích. Mấy tên này đúng là âm hồn bất tán, khụ khụ khụ…..
Hoa Lân kỳ quái hỏi:
- Không thể nào, chỉ có một tí thời gian thôi ngươi lại đi đâu vậy?
Nho Tử Quân buồn bực nói:
- Cái gì mà một tí? Bây giờ sắp sáng đến nơi rồi!......Long đại ca, ta cầu xin ngươi một chuyện cuối cùng được không? Mong ngươi mang ta đi Phiêu Miểu Hà, ta muốn rời khỏi đây!
Hoa Lân lắc đầu cười khổ nói:
- Ngươi đi theo ta càng thêm nguy hiểm, bởi vì ta cũng bị người đuổi giết, chỉ sợ không thể lo được cho ngươi…..
Nhưng Nho Tử Quân cướp lời nói:
- Không không không… cho dù là nguy hiểm, chẳng lẽ so với ta bây giờ còn nguy hiểm hơn sao? Ta cầu xin ngươi…..
Hoa Lân cười hắc hắc nói:
- Điều này thì không chắc, ta thấy ngươi nên ở chỗ này nghỉ ngơi vài ngày, bằng không…
Nho Tử Quân:
- Không không không! Ngươi vừa đi, bọn chúng chắc chắn sẽ kéo tới giết ta, chuyện hôm nay là chứng minh tốt nhất!
Hoa Lân thấy không thể lấy lý mà nói với hắn được bèn nhìn trộm qua khóe mắt, nghĩ thầm ngươi chẳng qua là lo lắng bảo tàng của mình bị cướp đi thôi… nhưng nếu ngươi muốn đi theo ta chịu chết, ta đây cũng không ngăn cản, đỡ phải nói ta vô tình vô nghĩa. Nghĩ vậy, hắn liền nói:
- Được rồi, đợi trời sáng, chúng ta sẽ xuất phát, tới “Phiêu Miểu Hà” chúng ta sẽ lại chia tay. Ta thật sự có chuyện quan trọng cần làm, từ đó về sau có thể không chiếu cố ngươi được nữa!
Nho Tử Quân ngay cả nói ra lời cảm ơn cũng chỉ lí nhí trong mồm.
Hoa Lân giúp hắn băng bó vết thương, lại vận công giúp hắn điều trị nội tức. Lúc thu công đã thấy ngoài trời sáng rõ, thấy vậy hắn liền nói:
- Tốt lắm, chúng ta đi thôi!
Hai người vội vàng thu thập hành lí, gọi chưởng quầy thanh toán tiền. Nhưng Hoa Lân vừa mới đi ra khỏi cửa khách điếm đã phải dừng bước lại. Hắn cảm thấy dường như phía trước có một luồng sát khí nhàn nhạt lan tới.
Nho Tử Quân cũng thấy thế, quay mặt nhìn ra phía trước. Chỉ thấy trời sáng rõ, trên đường người đi lại đã đông đúc, nhưng không phát hiện ra điều gì bất ổn. Hắn nghi hoặc nói:
- Sao vậy Long đại ca? Có phải kẻ thù của ta đang mai phục phía trước?
Hoa Lân lắc đầu nói:
- Có lẽ bây giờ là chúng đến tìm ta, ngươi còn muốn đi cùng ta nữa không?
Nho Tử Quân không tin vào chuyện ma quỷ của hắn, gật đầu nói:
- Mặc kệ, chỉ cần chúng ta đi được đến truyền tống tế đài, ta tin là bọn chúng không dám làm loạn.
Hoa Lân bất đắc dĩ, đảo ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám người đi lại trên đường. Mặc dù không phát hiện tung tích kẻ địch nhưng loại cảm giác này không sai được. Hắn đành nói:
- Đi…..chúng ta bay lên trời mà đi….
Nói song, “Tranh” một tiếng, rút Hà Chiếu Kiếm ra, mang theo Nho Tử Quân cùng bay lên trời, bắn thẳng đến “Truyền tống tế đài” ở hướng bắc.
Đến lúc này chỉ thấy hai bên nóc nhà”Sưu sưu sưu….” Bay lên bảy bóng đen, nhằm thẳng theo hướng Hoa Lân đuổi theo. Cầm đầu là một thân ảnh mềm mại, tốc độ của nàng đặc biệt kinh người, trong nháy mắt đã cách Hoa Lân ngoài năm trượng.
Nho Tử Quân cũng là cao thủ ngự kiếm nhưng bị Hoa Lân mang theo, hắn cảm thấy đầu hoa mắt váng. Bởi vì tốc độ của Hoa Lân lúc này so với hắn nhanh hơn ít nhất là một nửa, trong lòng dấy lên một trận kinh hãi. Quay đầu nhìn lại phía sau, phát hiện ra bóng đen phía sau còn nhanh hơn một bậc, hắn nghĩ thầm sao lại thế này, chẳng lẽ toàn bộ hộ pháp của "Thần kham môn" đều xuất hiện sao? Xem ra “Thiên Cơ đồ” của mình rất quan trọng đối với bọn chúng. Điều này có thể như vậy sao?
Ngọc Tiên Duyên Ngọc Tiên Duyên - Phiêu Ẩn