If you only read the books that everyone else is reading, you can only think what everyone else is thinking.

Haruki Murakami, Norwegian Wood

 
 
 
 
 
Tác giả: Phiêu Ẩn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 362 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1075 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:29:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.6 - Chương 26: Tự Cường Chi Lộ
ại nói Hoa Lân và Lộ Á Phi hai người liều mạng dùng tia khí lực cuối cùng, thừa lúc mây đen bao phủ, sấm sét rung trời đã nhanh chóng cùng tiến vào đại sảnh truyền tống trận của Liên Hợp thương hội. Quả nhiên truyền tống trận đã được người nào đó khởi động rồi
Tại trung ương của trận, có một vòng huyền phù u ám trên thông đạo, đối diện phảng phất như một hắc động phệ nhân (hút người). Nhưng Hoa Lân và Lộ Á Phi đã không còn đường lùi, vì ngay sau lưng tiếng kiếm ngân đã vang lên, bọn họ không chút do dự liền tiến vào. Cùng lúc đó, một đạo kiếm phong đuổi đến, nhưng Hoa Lân đã sớm có phòng bị, tay phải hướng về phía sau bắn ra một tảng băng điện lớn. Chỉ nghe “đinh đinh đang đang…” ầm ĩ một trận, kẻ đuổi theo rốt cục cũng phải dừng bước. Theo sát bạch quang chợt lóe, thân ảnh của họ cùng với thông đạo đã sớm biến mất vô ảnh vô tung. Vào trong truyền tống trận, bọn họ cảm giác thân thể mình bị một lực cường đại hút về phía xa, thậm chí thấy thân thể của mình biến thành một hư ảnh. Phía trước xuất hiện một xoáy lốc khổng lồ, xung quanh tối đen, sâu hun hút, phảng phất một tia phóng xạ. Khi bị hút vào lốc xoáy, Hoa Lân liều mạng ôm bụng, mặc dù phi kiếm của hắc y nhân kia bị ngọn lửa Phần Tinh Luân tiêu hủy nhưng cũng đã bắn vào thân thể hắn. Chỉ kỳ quái là thanh kiếm kia tịnh không có nhập vào cơ thể mà lại biến mất vô ảnh vô tung. Hoa Lân không biết rốt cục vì sao lại thế nhưng cũng không kịp nghĩ nữa bởi cơn đau đầu choáng váng ập đến do mất máu quá nhiều. Hắn khẩn trương xét vạt áo bắt đầu quấn quanh người, Lộ Á Phi lại đột nhiên lớn tiếng hô bên tai hắn: “….”
“Cái gì?” Hoa Lân tịnh không nghe được âm thanh nào, vì vậy quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Lộ Á Phi đang phồng hai gò má, há rộng miệng nói một thôi một hồi, Hoa Lân lắc lắc đầu nói: “Ngươi rốt cục là đang nói cái gì thế?”
Hai người cùng sửng sốt, rồi Lộ Á Phi phản ứng ngay lập tức do hắn đã biết tốc độ vận hành bây giờ so với tốc độ tia chớp còn nhanh hơn vô số lần. Thần sắc hắn đột nhiên thập phần ngưng trọng, quay về phía Hoa Lân hoa chân múa tay, thực hiện nhiều tư thế kỳ quái, hơn nữa còn vận khởi toàn thân chân nguyên, ý bảo Hoa Lân và mình cùng làm như vậy. Ý tứ của hắn kỳ thực rất đơn giản, muốn Hoa Lân ngưng tụ toàn thân chân nguyên, chuẩn bị kháng cự lại sức mạnh khổng lồ của ngoại giới! Nhưng Hoa Lân căn bản không hiểu, làm cho Lộ Á Phi lo sợ chết khiếp.
Cũng may khả năng nhìn thái độ người khác của Hoa Lân không tệ, từ vẻ mặt khẩn trương của Lộ Á Phi đoán rằng phía cuối thông đạo nhất định hung hiểm vạn phần. Hắn tâm niệm vừa động, vội vàng thôi động ngọn lửa còn dư trong cơ thể, miễn cưỡng bố trí bên ngoài cơ thể một tầng bảo hộ màu đỏ nhạt.
Vừa lúc đó thì chỉ thấy phía trước đột nhiên sáng ngời, “Sưu!” một tiếng, hai người đã đi tới một “thế giới” khác.
A! Hoa Lân rên lên một tiếng, bành trương lực ở ngoại giới này quả nhiên không vừa, thân thể như muốn tự phát nổ. Cũng may hắn là người tu chân, đã vận khởi chân nguyên chống cự nên miễn cưỡng có thể chống đỡ được. Phóng nhãn nhìn lại, Hoa Lân lập tức bị cảnh sắc trước mắt dọa cho nhảy dựng lên…
Chỉ thấy mình đang đứng trên một đỉnh núi cao chót vót, xung quanh đều là vách núi cao ngàn trượng, từng ngọn núi như những lưỡi dao sắc nhọn vươn lên chọc thủng bầu trời, khắp nơi đều là nham thạch màu nâu xa khuất tầm mắt. Nhìn chỗ này, căn bản là không thấy có thực vật nào cả…
Hoa Lân trong lòng khiếp sợ, đương nhiên không thể nói được câu nào, quay đầu nhìn lại Lộ Á Phi, chỉ thấy hắn đang ở trong truyền tống trận “binh binh bang bang” chém lung tung một trận, trong nháy mắt truyền tống trận đã bị phá vỡ thành bảy tám mảnh. Hoa Lân giật mình hỏi: “Ngươi… ngươi làm thế để làm gì?”
Lộ Á Phi cũng bị thương khắp người, sau khi đập phá lung tung, ngay lập tức mệt mỏi ngồi xuống đất, thở hổn hển nói: “Ngươi thông minh như vậy… có thể đoán được không?”
Hoa Lân đương nhiên hiểu được dụng ý của hắn, thực sự bội phục tính quyết đoán đó, đang muốn vỗ vai hắn hai cái, lại đột nhiên thấy bụng đau nhức một trận, sự vật trước mắt đột nhiên bắt đầu mơ hồ. Ngay sau đó là một trận thiên toàn địa chuyển, phảng phất như trời đất đảo lộn.
Hắn mau chóng dùng Hà Chiếu Kiếm “Tranh” một tiếng chống xuống đất, lúc này mới đứng vững không để thân thể ngã xuống đất.
Lộ Á Phi đứng lên một chút, bất an hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Hoa Lân toàn thân đã thoát lực, chậm rãi nằm xuống đất, thở hổn hển nói: “Hô… hô…! Ta tạm thời còn chưa chết được, bất quá ta thực sự quá mệt mỏi, tầng phòng hộ có lẽ cũng không chống đỡ được nhiều!... ai! Địa phương quỷ quái này, ngay cả không khí cũng không có, may mà ta đã vượt qua tích cốc kỳ cảnh giới, nếu không thì đã chết rồi!”
Lộ Á Phi thấy hắn sắc mặt trắng bệch vội nói: “Không được, ngươi dù thế nào cũng phải cùng ta đi xuống!... Nếu ngươi chết, những cố gắng của ta không phải là uổng phí sao?”
Hoa Lân cười cười, ngửa mặt nằm trên một tảng đá, trong lòng cảm thấy bất lực. Cảm giác này xuất hiện khiến hắn nhận ra rằng bản thân mình thực sự sắp không trụ nổi và một khi nằm ngủ có thể sẽ không còn dậy nổi nữa.
Nhưng thâm tâm hắn không cam lòng, vì vậy lại nhớ tới chuyện cũ. Khuôn mặt tươi cười của Diệp Thanh cùng với thân ảnh của Thượng Quan Linh cứ lúc ẩn lúc hiện trước mắt. Đột nhiên cả người hắn run lên, rốt cục nhớ tới tình cảnh Thượng Quan Linh, nếu chính mình chết đi, có thể sẽ chẳng ai biết nàng rơi về đâu. Vì vậy liều chết gắng gượng ý chí của mình, miễn cưỡng trợn to hai mắt, hắn đột nhiên phát hiện bầu trời sao xinh đẹp lạ thường, so với bầu trời quê nhà ít nhất phải sáng rõ hơn gấp một trăm lần và dường như cả bầu trời sao cũng đang sà thấp xuống thật gần…
Hoa Lân đột nhiên chấn động, vừa rồi hắn thiếu chút nữa là đã đi gặp “sao”. Lúc này cảm giác bất ổn, hắn vội vàng trấn tĩnh tinh thần, không nghĩ lung tung nữa, bèn nói: “Lộ đại thiếu gia! Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, vì sao….. ngươi lại muốn giúp ta?”
Lộ Á Phi cũng nằm xuống bên cạnh hắn nói: “Ai!... bởi vì vận mệnh chúng ta căn bản là giống nhau. Ta nhớ rõ đã từng nói với ngươi, Lộ gia chúng ta vốn là thể chất “Hỏa hệ” trời sinh. Mười lăm năm trước, ta vì không cẩn thận đã vướng vào vòng xoáy của Phần Âm Tông, tận mắt chứng kiến Thánh Thanh Viện vì tranh đoạt đã cùng cha ta đã đánh nhau đến thiên hôn địa ám. Ta khi đó có một điểm thấy kì lạ: Thánh Thanh Viện tịnh không có hảo ý bảo vệ cha ta, bọn họ chỉ là hết sức muốn ngăn cản Phần Âm Tông đắc thủ mà thôi. Bọn họ hạ thủ thật không lưu tình!... Ta thực sự không hiểu đạo lý trong đó cho nên muốn tìm hiểu rõ ràng. Mà ngươi, nói không chừng có thể giúp ta giải khai cơn mê này…”
Đương nhiên Lộ Á Phi tịnh hoàn toàn không chỉ vì điểm này, nhưng lý do này rất có sức thuyết phục.
Hoa Lân trong lòng kích động, giống như có gì xoay chuyển trong đó nhưng cụ thể là gì thì nhất thời không thể diễn giải được rõ ràng. Hắn nhớ lại khi mình bị bắt, Thánh Thanh Viện và Phần Âm Tông vì cướp đoạt mình, gã Nhược Phong ấy quả nhiên không để ý gì đến sinh tử của hắn mà chỉ cốt yếu bắt được hắn mà thôi. Bởi vậy xem ra thất đại môn phái và người tu chân hỏa hệ thập thần kị nhau, khó trách bây giờ cả Tu chân giới đều không ai dám luyện tập hỏa hệ chân nguyên. Hoa Lân thở dài, sao mình lại kém may mắn vậy? Lúc này hắn cảm thấy hoa mắt, vội hỏi: “Ya!... Bây giờ ngươi định sao đây?”
Lộ Á Phi đã biết Hoa Lân không khi nào ngưng, hắn ung dung nói: “Ngươi có phát hiện thấy không? Trận chiến hôm nay cho thấy tu vi chúng ta quá kém, căn bản không thể đối kháng cùng Phần Âm Tông. Theo ý ta… đầu tiên là thu tập hai mươi giọt thực cốt huyết, điều quan trọng nhất là cứu Trữ Tiêm Tuyết ra. Khi đó bản sự chúng ta cũng đã lớn hơn rồi!”
“Oh! Thật là cách hay ah…” giọng nói Hoa Lân ngày càng thều thào yếu ớt. Hắn thật sự không muốn nói thêm nữa, bởi vì hắn nghĩ nói chuyện thì thực sự là quá phí khí lực!
Lộ Á Phi tịnh không phát hiện thấy hắn có điều gì không ổn, gã đang nhìn về tương lai, tưởng tượng những điều tốt đẹp, khóe miệng lặng lẽ lộ ra một nụ cười ấm áp. Lúc này bầu trời đột nhiên kiếm quang chợt lóe, một gã nam tử đạp kiếm phi hành từ trên trời giáng xuống. Tại thế giới u ám này, quả thật dọa cho hai người bọn họ sợ nhảy dựng lên.
Lộ Á Phi và Hoa Lân lập tức cảnh giác, mau chóng rút bảo kiếm, chuẩn bị thế công. Hoa Lân chỉ tự cảm thấy kỳ lạ vì sao mình vẫn còn có khí lực để nhảy lên như vậy?
Không ngờ rằng nam tử kia cũng giật mình không kém, liền dừng lại cách xa mười trượng.
Khi hắn thấy truyền tống trận bị phá hủy thì lập tức quát lớn: “Các ngươi làm cái gì vậy?... Chẳng lẽ không biết phá hỏng truyền tống trận là thiên hạ tối kỵ sao?”
“Ách…” Hoa Lân và Lộ Á Phi lập tức phản ứng, biết nam tử trước mắt tịnh không phải là địch nhân của mình, do đó nên coi hắn là “đồng hành” mới đúng.
Hai người cùng hạ vũ khí trong tay xuống, Lộ Á Phi cười nói: “Oh! Ta còn tưởng ngươi là ma đầu Phần Âm Tông cơ, xin lỗi, xin lỗi!” vừa nói, hắn vừa giơ cánh tay, chỉ những vết thương trên người cho đối phương thấy: “Ngươi cũng thấy rồi đấy, chúng ta toàn thân bị thương, tất cả đều là do Phần Âm Tông gây nên. Cho nên việc phá hỏng truyền tống trận kia cũng là biện pháp bất đắc dĩ mà thôi. Nếu không, chúng ta có lẽ đã sớm tới tử kiều (chết) rồi!”
Hoa Lân thấy đối phương không phải là địch nhân, lập tức lại cảm thấy choáng váng. Chống trường kiếm cẩn thận dò xét nam tử này. Chỉ thấy kẻ trước mặt độ chừng hai mươi bảy tuổi, vẻ mặt hắn đầy chánh khí, khôi ngô, tuấn kiệt. Bảo kiếm trong tay hắn thỉnh thoảng lại lấp loáng ánh lam quang xinh đẹp, xem ra cũng là một thanh thần binh lợi khí trác tuyệt. Toàn thân phục trang cũng thập phần thanh lịch, vừa thấy đã biết là xuất thân từ danh môn chánh phái…
Chỉ nghe nam tử kia tự nhủ: “Ya… ta vừa thấy truyền tống trận sáng lên, đang ngạc nhiên là có người đến Tinh Nguyên Tinh này. Vốn định lại để kết giao một chút, a! Không ngờ các ngươi không những sinh ra địch ý với ta mà lại còn phá hủy truyền tống trận duy nhất. Ta xem lát nữa các ngươi giải thích với những người khác như thế nào!”
Lộ Á Phi than thở: “Giải thích cái gì cơ chứ? Với tình huống chúng ta bây giờ, tùy bọn họ trách cứ thôi…”
Lộ Á Phi đang giải thích nguyên nhân cho nam tử kia, bên này Hoa Lân sắp không trụ nổi. Hắn chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, hoàn toàn dựa vào Hà Chiếu Kiếm để chống đỡ thân thể. Nhưng hắn không ngờ rằng Hà Chiếu Kiếm lại thực sự quá sắc bén, “Tranh” một tiếng ngập toàn bộ vào nham thạch. Hoa Lân đột nhiên mất trụ, ngã sập xuống, hắn chật vật đứng lên, cước bộ càng bẩn ổn.
Vừa lúc Lộ Á Phi quay đầu lại, đang muốn giễu cợt hắn đôi chút. Lại thấy sắc mặt Hoa Lân bẩt ổn, lúc này mới sợ hãi nhảy tới, lập tức đỡ hắn lên hỏi: “Ngươi không việc gì chứ?”
Hoa Lân bây giờ làm sao có thể ổn được? Chỉ thấy mắt hoa lên, người mềm nhũn, ngã sấp xuống. Lộ Á Phi vội vàng đỡ hắn, phát hiện hắn sắc mặt tái nhợt, mồ hôi ướt đầm đề, lúc này trong lòng hốt hoảng, quay đầu hướng nam tử kia quát: “Huynh đệ ta bị trọng thương, ngươi ở đây có tị nan sở không? Hắn rất cần nghỉ ngơi!... cầu xin ngươi!”
Tuấn lãng nam tử kia tâm địa có phần tốt, thở dài nói: “Ai… thật sự là chẳng có biện pháp gì với các ngươi, mau cùng ta đến đây đi!” nói xong, giá khởi phi kiếm, vững vàng đứng lên trên phi kiếm.
Lộ Á Phi đỡ Hoa Lân chống kiếm đứng dậy, cảm tạ nói: “Thật sự là làm phiền ngươi quá!... Xưng hô huynh đài như thế nào vậy? Ngày khác sẽ xin hậu tạ!” hắn vừa hỏi vừa ngự phi kiếm đuổi theo đối phương.
Nam tử kia vẫn không quay đầu nói: “Ta không cần! Ta cũng mới từ Trạm Lam Tinh tới, tên là Bồ Tinh Huy,… Oh! Bằng hữu của ngươi đang sắp không trụ nổi, chúng ta mau nhanh lên!” Nói xong bọn họ đột nhiên tăng tốc, hướng về vách núi đối diện bay tới.
Hoa Lân bụng bị thương nặng, không những không được nghỉ ngơi mà còn phải gắt gao chống đỡ cho vòng bảo hộ bên ngoài cơ thể, tình huống đương nhiên là rất bất ổn. Vạt áo trên người hắn cả trong lẫn ngoài đều ướt sũng mồ hôi. Lúc này, hắn lại thấy dưới chân tất cả đều là những cột đá bén nhọn như muốn đâm lên khiến người ta không lạnh mà run. Hắn bất thần lại cảm thấy choáng đầu mờ mắt, lỗ tai ong ong, tầng phòng hộ trên người lập tức giảm sút, thiếu chút nữa là bị triệt tiêu. Lộ Á Phi sợ tới mức nắm lấy cánh tay hắn rống lớn: “Ngươi không sao chứ? Nhất định phải kiên trì trụ lại, ngàn vạn lần không được để triệt tiêu tầng phòng hộ, bằng không…”
Lộ Á Phi truyền cho hắn một vài hơi chân nguyên, lại phát hiện chính mình cũng bắt đầu váng đầu, mờ mắt, thiếu chút nữa rơi từ trên trời xuống.
Nhưng Hoa Lân đã tiến vào trạng thái nửa hôn mê, hắn chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong, chẳng biết gì tình hình bên ngoài nữa. Nhưng hắn vẫn nhớ rõ một điểm trọng yếu là phải liều mạng duy trì tầng bảo hộ phòng vệ bên ngoài. Mặc dù thập phần khó khăn nhưng hắn cũng đã làm được…
Lộ Á Phi thấy tầng phòng hộ của hắn đã nhạt đi rất nhiều nhưng vẫn chưa bị tiêu tan, trong lòng đỡ khẩn trương, quay đầu nhìn lại phía trước. Chỉ thấy vách núi đen đối diện có khe nứt hình vòng cung, trên vách núi có một cái động rất lớn, từ đó phát ra một vài ánh sáng màu lam mờ nhạt, giống như là một nơi trú ngụ an toàn.
Bọn họ lập tức bay tới, Lộ Á Phi đỡ Hoa Lân đi vào, đã thấy một lão nhân thấp bé, râu ria xồm xoàm, mau chóng đi tới, kêu lớn: “Uy uy uy!... ta đã nói với xú tiểu tử ngươi, tại sao ngươi lại tùy tiện đưa người lạ đến đây?... Rốt cục là ngươi có cần nhắc lại quy củ nơi đây cho hai vị này không?”
Bồ Tinh Huy và Lộ Á Phi cơ hồ cùng trả lời hắn một lúc, nhưng lời nói của bọn họ có sự khác biệt! Bồ Tinh Huy đáp: “Ta đã sớm nói rõ với bọn họ rồi…” còn Lộ Á Phi lại hỏi: “Quy củ gì thế?” Lộ Á Phi vừa thấy không ổn, vội vàng bổ sung: “A? Vừa rồi ta đã được nghe hắn nói…”
Lão nhân thấp bé kia thực không hề ngu ngốc, hắn đột nhiên mắng to: “Hừ! Tinh Bồ tiểu tử, có phải là ngươi lại muốn gạt ta chăng?”
Bồ Tinh Huy nhẫn nhịn đáp: “Được rồi mà, Diêm Thông! Coi như ta sai rồi. Sự việc của bọn họ tất cả đều tính cả lên đầu ta đi, lúc này ngươi đã vừa lòng chưa?” nói xong liền đỡ lấy tay kia của Hoa Lân, muốn đi ngay vào trong động.
Nhưng Diêm Thông vẫn đứng chắn trước mặt bọn họ, ung dung nói: “Ngươi đang đùa cái gì thế? Chỉ một mình ngươi làm sao có thể chịu được tội của cả ba người, đừng tưởng rằng lão Diêm ta phản ứng nhẹ nhàng là các ngươi có thể tùy tiện coi thường ta đâu …”
“Ách!” Lộ Á Phi phát hiện thấy có chút bất ổn! Việc này có vẻ như không phải vấn đề quy củ gì mà là bọn họ đã có sẵn ân oán gì đó. Quay đầu nhìn lại Hoa Lân, thấy sắc mặt hắn đã biến thành tím, tầng phòng hộ trên người như ẩn như hiện, có thể mất đi sự bảo vệ bất cứ lúc nào, không khỏi vội la lên: “Ai nha! Các ngươi đừng nói nữa, quy củ gì ta cũng đều đáp ứng hết!... Mau để huynh đệ ta đi vào rồi nói sau”
Bồ Tinh Huy không nói gì nhưng Diêm Thông vẫn không chịu nhường đường, chậm rãi nói: “Tiểu hỏa tử quá lo lắng, quy củ này không phải một mình ta định ra mà là kết quả thương nghị của tất cả mọi người. Ta là chấp hành giả, nhất định phải chịu trách nhiệm, ngươi nói có đúng không?”
Bồ Tinh Huy thật sự không nhịn được nữa, không khỏi cười lạnh nói: “Ngươi thấy ta không vừa mắt, điều này ta biết. Nhưng ngươi không cần đem cái sự việc này đổ lên đầu người khác có được không?... Ngươi, ngươi nói nhanh lên, người ta đang vội đi vào đó!”
Không ngờ Diêm Thông hừ lạnh một chút, vẫn ung dung nói: “Hừ! Đây là ngươi không đúng rồi, ta không phải là muốn nhắm vào ngươi. Từ sau khi xảy ra sự kiện kia, tất cả mọi người đều muốn ta làm người phụ trách, sao có thể trách ta được? Cho nên…”
Lộ Á Phi thấy Hoa Lân thật sự khẩn cấp, lập tức quát: “Ngươi mau đi vào chủ đề chính đi, rốt cuộc là cái quy củ gì? Nói mau, nói mau…”
“Ách?” Diêm Thông sửng sốt, lúc này mới tăng tốc độ nói: “Là như thế này! Bắt đầu từ hôm nay, mỗi người các ngươi phải giao nộp một quả trung đẳng tinh quáng. Không cần phải hiểu lầm, tinh quáng này không phải để cho ta, nó chỉ dùng để duy trì Phòng Hộ Trận vận chuyển. Bởi vì Phòng Hộ Trận tiêu hao rất nhiều, mỗi ngày phải có tám mai tinh quáng, cho nên mỗi người đều phải giao một quả tinh quáng để duy trì… ách! Nói dài nói ngắn, đầu tiên phải nói rõ, tinh quáng không thể dễ dàng lấy được, có những người cay đắng cả ngày cũng không lấy được nổi hai viên đâu, ta khuyên các ngươi nên suy nghĩ rõ ràng lại…”
“Trời ạ!” Lộ Á Phi đã sớm choáng váng đầu, hoa mắt, còn nói dài nói ngắn làm gì? Vì vậy lập tức xen lời hắn: “Được rồi, được rồi! Ngươi cũng mau mở lối đi, tất cả ta đều đồng ý rồi…” nói xong đỡ Hoa Lân muốn đi vào.
Ai ngờ Diêm Thông vẫn ngăn trở lối đi, nói: “Uy!... Bằng hữu của ngươi còn chưa trả lời mà!”
Lộ Á Phi trong mắt đều phun lửa đến nơi, còn bảo kiếm trong tay Bồ Tinh Huy cũng kêu “Ngâm ngâm…” một trận, hắn chỉ vì dùng sức quá độ mà các đốt ngón tay có vẻ trắng bệch một chút. Nếu không phải bận tâm đến tính mạng Hoa Lân, có lẽ hắn đã sớm động thủ đánh nhau.
Diêm Thông thấy tình hình không ổn, lúc này mới cười ha hả, tránh đường, nói: “Vào đi, vào đi… Ai chà! Mới tu tới Nguyên Anh sơ kì đã nghĩ muốn đi tìm quáng, khó trách bị thương nặng như vậy. Thật là không biết tự lượng sức mình…”
Lộ Á Phi đột nhiên quát lớn: “Ngươi câm ngay miệng cho ta! Chờ cho hắn tỉnh lại, con mẹ ngươi, nhất định không phải là đối thủ của hắn. Mau cút ra…” từ tu vi trở lên mà nói, Lộ Á Phi phát hiện Diêm Thông và Bồ Tinh Huy hai người ước chừng đều khoảng Thanh Hư kì, so với mình cũng không khác biệt nhiều lắm. Nhưng từ khi hắn thấy Hoa Lân ra chiêu thức tối hậu, Lộ Á Phi nghĩ rằng mình thật sự không có nắm chắc thắng nổi Hoa Lân, do đó mới nói vậy.
Diêm Thông bị Lộ Á Phi quát mắng, vốn định trở mặt ngay lập tức, nhưng chính mình vừa nãy đã đồng ý cho bọn họ đi vào, cho nên chỉ cười lạnh nói: “Hừ! Chờ hắn có thể hoạt động được rồi hãy nói sau!”
Lộ Á Phi bèn nói: “Được rồi, ngươi cứ chờ xem…”
Ngọc Tiên Duyên Ngọc Tiên Duyên - Phiêu Ẩn