Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Phiêu Ẩn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 362 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1075 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:29:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.5 - Chương 22: Phong Hoa Tuyệt Đại
hi Thượng Quan Linh về đến Thanh Long biệt uyển, trời đã tảng sáng. Nhớ ra kiếm điển sắp bắt đầu, nàng lo đệ tử Thiên Sơn đã thức giấc nên lập tức chạy về phòng mình. Thượng Quan Linh chỉ vừa thay xong một bộ váy dài sạch sẽ thì quả nhiên Dương Phong Linh đã đả tọa tỉnh dậy.
Thấy sư phụ đã về, Dương Phong Linh tung tăng khoe: “Sư phó!...Phong Linh đã đả tọa cả đêm đó nha!”
Thượng Quan Linh liếc xéo nói: “Mới có một đêm mà thôi, con tưởng thế là có thể biến thành tuyệt đỉnh cao thủ chắc?”
Dương Phong Linh thấy sư phụ ngồi xuống trước gương, liền cười hi hi đến sau lưng nàng, giúp nàng chải tóc, rẽ ra hai lọn tóc mai dài rủ xuống…
Dương Phong Linh tinh mắt nhìn ra hai vệt đỏ mờ mờ trên gáy sư phụ, đây là dấu vết do bị ai đó dùng miệng mút, nhưng Dương Phong Linh chưa trải sự đời, sao biết được là Hoa Lân gây ra? Cô ngây ngô chỉ vết đỏ trên gáy Thượng Quan Linh hỏi: “Ý? Sư phó! Sao người bị thương ở đây?”
Thượng Quan Linh nghiêng đầu soi vào trong gương, thảng thốt một tiếng, vội dùng tay che đi, sắc đỏ lan ra trên mặt như ráng chiều.
Dương Phong Linh vốn dĩ không biết gì, nhưng thấy Thượng Quan Linh “bịt tai trộm chuông” như vậy, có ngốc đến đâu cũng hiểu ra là chuyện gì. Mặt phấn ửng hồng, cô liên tưởng ngay tới chuyện “phong hoa tuyết nguyệt”. Song lời đã nói ra, cô sợ sư phụ sẽ cảm thấy quẫn bách nên chỉ biết cúi đầu nhìn chân, hay bàn tay nhỏ bé xoắn xoắn vạt áo đầy căng thẳng…
Thượng Quan Linh đứng bật dậy, quay đầu nhìn Dương Phong Linh, “đồ đệ cưng” của nàng mặt mũi đỏ bừng, đầu gục xuống không dám nhìn trả, hiển nhiên đã biết được điều gì đó. Thượng Quan Linh trừng mắt nghiêm nghị rồi lập tức quay về phòng thay y phục.
Hồi lâu sau, Thượng Quan Linh bước ra trong bộ cung trang cao cổ nền nã, trang phục thục nữ màu xanh nhạt thay thế chiếc váy dài trắng tinh thường ngày, cổ áo cao vừa khéo che kín dấu môi trên cổ nàng, khiến nàng yên tâm hơn nhiều.
Với phong thái thanh nhã độc nhất vô nhị của Thượng Quan Linh, dù nàng mặc gì cũng sẽ nổi bật thu hút như vậy thôi. Trang phục bó eo kiểu này làm tô đậm thêm đường nét hoàn mỹ của nàng, ngực nở, eo nhỏ, mông căng, cặp chân thon dài, tất cả hoàn toàn hiển hiện trước mắt chúng nhân, càng tăng vẻ xinh tươi khả ái.
Dương Phong Linh kinh ngạc ngắm sư phụ mình, vì từ trước tới giờ cô chưa từng thấy Thượng Quan Linh mặc bộ áo này, mĩ cảm tuyệt trần đó khiến bản thân cô là nữ nhân mà cũng xốn xang rung động. Có điều, lúc này bên vành tai Thượng Quan Linh vẫn còn hai lọn tóc mai, không hợp lắm với bộ y phục này. Dương Phong Linh bèn vui vẻ nói: “Sư tôn! Con giúp người vấn tóc nhé?”
Thượng Quan Linh thấy đồ đệ hớn hở ra mặt, đành nghe theo: “Ừm…Cũng được!” Rồi nàng lại ngồi xuống trước gương.
Dương Phong Linh đứng sau lưng, cẩn thận vấn tóc cho nàng, dáng vẻ rất khôn ngoan lanh lợi.
Thượng Quan Linh không dời mắt khỏi Dương Phong Linh trong gương, cất tiếng hỏi: “Ừm…Phong Linh! Có phải con đã phát hiện ra thứ gì không?”
Dương Phong Linh không ngờ vẫn bị sư phụ thẩm vấn, luống cuống nói: “Thứ…thứ gì cơ?”
Thượng Quan Linh nghiêm mặt dọa: “Còn giả vờ nữa? Nói mau…”
Dương Phong Linh giật thót mình, thầm nghĩ: “Sư phụ sẽ không giết người diệt khẩu đấy chứ? Mình là đồ đệ của sư phụ cơ mà. Xem chừng có những chuyện phải thật thà khai báo thì tốt hơn.” Dương Phong Linh trong lòng khẩn trương, lắp bắp nói: “Hôm qua con thấy…thấy sau khi sư tôn đi ra, hình…hình như còn có Hoa đại ca!” Nói xong, cô đỏ mặt khẩn trương quan sát biểu tình của Thượng Quan Linh, im lặng chờ bị xử lý…
Ai ngờ Thượng Quan Linh không hề nổi giận, chỉ nhìn Phong Linh trong gương, mãi không thốt nửa lời. Vì nàng biết rằng, rồi sẽ có ngày tất cả đệ tử Thiên Sơn đều biết được chuyện của nàng và Hoa Lân. Hơn nữa tối qua Lý Lôi Vân trước mặt mọi người đã chất vấn nàng có thể hạ quyết tâm đánh bại Hoa Lân hay không, trông sắc diện của y thì hiển nhiên đã nắm được một chút manh mối. Do đó nàng mới cố tình thăm dò phản ứng của đồ đệ, quả nhiên suy nghĩ của nàng đã được chứng thực.
Thượng Quan Linh thở dài, ánh mắt chậm rãi lạc xuống bàn trang điểm, dịu giọng nói: “Đôi khi, người ta sẽ không kìm nén nổi tình cảm mà dâng hiến. Và đôi khi, đây cũng là một thứ kiếp số!...Là một người phụ nữ, ta biết sớm muộn gì cũng sẽ đến ngày này. Bản thân ta cũng không hiểu nổi, ta đang báo đáp ơn cứu mạng của hắn, hay cam tâm tình nguyện trao cho hắn?”
Dương Phong Linh đứng sững sờ nhìn Quan Linh chìm trong hồi ức, ngạc nhiên hỏi: “Hoa đại ca đã từng cứu sư tôn?”
Thượng Quan Linh thoáng ngỡ ngàng vì Dương Phong Linh chịu ảnh hưởng từ Trương Thiên Hoa nên cuối cùng đã gọi Hoa Lân thành Hoa đại ca, liền cười khẽ nói: “Con cũng sắp sa vào rồi đó…Đừng nói nữa, mau giúp ta chải tóc đi, có thể đây sẽ là lần cuối cùng con chải tóc cho ta…”
Dương Phong Linh run người, hỏi gấp: “Tại sao vậy? Sư phó…”
Thượng Quan Linh ngồi thẳng người, nhìn bóng mình trong gương, không giải thích gì thêm…
Một tia nắng từ phương đông rọi vào bệ cửa sổ, tiếng nước rửa mặt súc miệng của các đệ tử Thiên Sơn ở bên ngoài vọng tới. Có tiếng gõ cửa, thanh âm của Lý Lôi Vân vang lên: “Sư muội! Đêm qua ngủ ngon chứ?”
Đúng lúc Dương Phong Linh vừa vấn tóc xong cho sư phụ, cô hài lòng ngắm nghía tỉ mỉ, tự nhiên nảy sinh một cảm giác thanh tân cao quý. Con người ai cũng có lòng yêu cái đẹp, mặc dù vẻ đẹp đó không phải sở hữu của Dương Phong Linh nhưng nàng vẫn vô cùng hưng phấn.
Thượng Quan Linh đứng dậy, nghiêng người soi gương, nở nụ cười xinh đẹp: “Tốt lắm!” Dứt lời nàng cất bước ra mở cửa, thấy Lý Lôi Vân vẫn đứng đợi ở ngoài, bèn đáp: “Đêm qua muội ngủ rất ngon, đa tạ sư huynh quan tâm!”
Lý Lôi Vân ngây người tại chỗ, y chưa từng thấy tiểu sư muội trang điểm như hôm nay. Bộ trang phục thục nữ xanh nhạt khơi gợi sức tưởng tượng vô hạn, khuôn mặt mỹ lệ hiện lên nét hoạt bát, trong vẻ cao quý còn vương chút khả ái của thiếu nữ.
Thượng Quan Linh từ lâu đã quen với ánh mắt của y. Mặt trời đang dần lên cao, Thục Sơn kiếm điển e là sắp bắt đầu rồi. Ra khỏi phòng, nàng ngoái đầu gọi Dương Phong Linh: “Linh nhi! Dùng bữa nhanh lên, chúng ta lập tức lên núi…”
Kỳ thực Thượng Quan Linh đang nghĩ đến Hoa Lân, tự hỏi mình trang điểm thế này liệu có khiến hắn phải liếc nhìn không nhỉ? Hi hi…
Ngọc Tiên Duyên Ngọc Tiên Duyên - Phiêu Ẩn