Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Phiêu Ẩn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 362 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1075 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:29:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 26: Kinh Kiến Huyền Thiên
òn sáu ngày nữa mới cử hành kiếm điển, mấy người Hoa Lân đến nơi quả là hơi sớm.
Nhưng lúc này trên bậc thềm quanh co đã có rất nhiều cao thủ võ lâm mang trường kiếm đang lục tục đi lên. Họ thấy ba người Hoa Lân thi triển khinh công vọt qua người mình, lao vun vút lên đỉnh núi, trên mặt đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Hoa Lân một hơi leo lên mấy nghìn bậc đá, xa xa đã nhìn thấy hơn trăm người tụ tập trên bình đài bên ngoài cổng Thục Sơn. Hai bên thềm đài còn có hai hàng đệ tử Thục Sơn hiên ngang lẫm liệt, hai đệ tử trong số đó đang tất ba tất bật ghi danh và sắp xếp cho quan khách. Hoa Lân cảm thán: “Có nhầm không đó? Bây giờ mà đã bắt đầu náo nhiệt rồi, đến khi đại đội nhân mã tới đây, Thục Sơn còn không bị người ta đạp bằng sao?”
Diệp Thanh cười nói: “Công tử dùng từ chẳng thích hợp gì cả! Nếu đệ tử Thục Sơn nghe thấy huynh nói muốn đạp bằng sào huyệt của họ, họ không liều mạng với huynh mới là lạ đó!”
Hoa Lân bật cười: “Sào huyệt? Hê hê…muội cũng chẳng tốt hơn ta là bao, có câu thượng lương bất chính, hạ lương gì gì ấy nhỉ?”
Diệp Thanh che miệng cười nói: “Huynh mà là thượng lương gì? Hi hi hi…” Mỹ mục đảo quanh, nàng lấy làm kỳ quái hỏi: “Ý? Hôm nay không thấy các đệ tử cầu sư ở ngoài cửa Thục Sơn! Không biết Hồ Vũ Hằng đi đâu rồi nhỉ?”
Hoa Lân nghe thấy thế cũng đâm lo lắng: “Phải rồi! Không biết tam ca đã căn dặn gì chưa?”
Dứt lời, ba người rảo bước lên thềm cửa. Còn chưa đến gần, một cao thủ Thục Sơn rất có thân phận đã lướt ra, thập phần cung kính nói: “Đường Huyền tham kiến Mạnh tiền bối!...Sáu năm trước sự chỉ điểm của tiền bối đã giúp ích cho vãn bối rất nhiều, khiến vãn bối lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng, không dám quên lãng.”
Ai ngờ Mạnh Lôi lại có vẻ ngờ nghệch gãi gãi sau gáy, sục sạo suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra: “Ô…nhớ ra rồi, ngươi là tam đồ đệ của Thanh Phong!” Mạnh Lôi sau khi hồi thần, toét miệng cười giới thiệu với Hoa Lân: “Tứ đệ! Hắn là tam đồ đệ của Thanh Phong, đệ có thể hỏi trực tiếp về việc của Hồ Vũ Hằng.”
Hoa Lân cả mừng, tỉ mỉ quan sát Đường Huyền, phát hiện thấy gã tiêu sái dị thường, rất có bóng dáng của Cốc Thanh Phong, toàn thân không lộ ra chút nhuệ khí nào, chỉ như một văn sĩ bình thường, rõ ràng nội công đã luyện đến cảnh giới “không hoài nhược hư”. Luận riêng về tu vi, Hoa Lân đích thực tự than không bằng.
Đường Huyền hiển nhiên cũng biết thân phận của Hoa Lân, nhưng thủy chung vẫn không chịu gọi hắn một tiếng tiền bối, trong tâm đang ngầm oán trách sư tôn của mình sao lại tùy tiện kết giao huynh đệ, hại mình vô duyên vô cớ có thêm một vị sư thúc.
Mục quang Hoa Lân như ngọn đuốc, thấy Đường Huyền do dự không biết xưng hô với mình ra sao, bèn cười ha ha nói: “Ta tên Hoa Lân! Sau này ngươi cứ gọi Lân thiếu hiệp là được. Đúng rồi, ngươi đã gặp một tiểu tử tên Hồ Vũ Hằng chưa?”
Đường Huyền lúng túng cười đáp: “Hôm qua tôi đã nhận nó làm đồ đệ rồi. Chẳng hay Lân…thiếu hiệp có gì phân phó không?”
Hoa Lân cười nói: “Ta đã đánh cược với Phó Trung!...Ta cược rằng trong vòng ba năm Hồ Vũ Hằng có thể đả thông Nhâm Đốc nhị mạch, vậy nên ta muốn nhờ người gọi nó ra đây, ta có chuyện muốn dặn dò nó.”
Đường Huyền giật nảy mình: “Cái gì?...Đả thông Nhâm Đốc nhị mạch trong ba năm?”
Hoa Lân gật gật đầu.
Mạnh Lôi đột nhiên la lên quái gở: “Ai da da!...Các người thật quá đáng mà, Thanh Vân đan sao có thể lãng phí như vậy được? Không được, đệ phải cho ta một viên mới xong!”
Hoa Lân ngạc nhiên thầm nghĩ sao Mạnh đại ca đột nhiên trở nên thông minh thế nhỉ, hắn chỉ mới nói đến chuyện đánh cược, vậy mà lão đã đoán ra hắn chuẩn bị dùng Thanh Vân đan, thật khiến người ta phải kinh ngạc! Hắn đâu biết rằng, Thượng Quan Truy Vân đã mất mười hai năm mới luyện thành Thanh Vân đan, có tác dụng thư giãn thông suốt kinh mạch. Mạnh Lôi và Thượng Quan Truy Vân tương giao đã mấy chục năm, có ngốc thế nào đi nữa cũng đoán ra được bí ẩn bên trong.
Hoa Lân hào phóng phi thường, móc từ trong ngực áo ra một chiếc lọ, dốc ra một viên linh đan xanh biếc óng ánh đưa cho Mạnh Lôi: “May là có nhiều! Hì hì…”
Mạnh Lôi thò tay ra được nửa chừng, đột nhiên rụt lại cười nói: “Ta đùa với đệ thôi! Hà hà hà…”
Hoa Lân động tâm nhớ lại Mạnh Lôi năm lần bảy lượt chỉ điểm cho mình và Diệp Thanh, lẽ ra hắn từ lâu đã phải biết ơn báo đáp, một viên linh đan thì có đáng gì? Hắn vốn định dúi viên Thanh Vân đan vào tay lão, nhưng hiện tại khẳng định là Mạnh Lôi không tiện nhận linh đan của hắn trước mặt người khác, do đó hắn đành đem linh đan cất vào trong lọ. Lúc bỏ vào trong ngực áo, hắn ngấm ngầm đổ ra một viên giấu trong lòng bàn tay, chuẩn bị tranh thủ “tặng” cho Mạnh đại ca.
Mọi người xung quanh đều ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng xộc vào mũi, kinh hô: “Thơm quá ta!”
Đường Huyền cũng thầm lấy làm lạ, cảm thấy cao hứng thay đồ đệ của mình, không chừng viên linh đan này thực sự có thể làm thư giãn kinh mạch, bất giác sản sinh chút lòng tôn kính Hoa Lân, kính cẩn nói: “Tệ sư tôn đang chờ ở Lăng Vân điện, Đường Huyền khẩn mời các vị tiền bối cùng đi đến đó.”
Hoa Lân: “Ha ha, vậy chúng ta cùng đi nào!” Hắn tiện tay kéo bọc đồ Mạnh Lôi khoác trên vai, lôi lão đi lên bậc thềm, Thanh Vân đan giấu trong lòng tay mau chóng bắn vào trong bọc đồ, người không hay quỷ không biết…
Bốn người bước ngang qua cổng Thục Sơn, các đệ tử Thục Sơn hai bên nhất tề chắp tay: “Mời tiền bối…”
Bước vào sơn môn của Thục Sơn, chỉ thấy những con đường trước mắt đều được lát bằng gạch đá chỉnh tề, đằng xa hiện ra một vùng lầu cao nguy nga hoành tráng, phòng xá dựng dựa vào núi kéo dài vài dặm, ở giữa là ba tòa bảo tháp thẳng tắp vươn cao chót vót lên tận mây xanh, phảng phất như ba cây cột chống trời, nhìn cách bày bố, cả Thục Sơn dường như được kiến tạo dựa trên một loại trận pháp cường đại, khiến người ta không thể không kinh ngạc tán thán sự hùng vĩ của nó.
Đi được một lúc, bốn người đã tới một quảng trường rộng mênh mông, con đường phía trước phân thành tả, trung, hữu ba lối rẽ, mỗi ngã rẽ đều thông đến một nhai đạo xa hun hút, các ngả đường đan xen ngang dọc rất dễ lạc mất phương hướng, bố cục đồ sộ như thế này đúng là nghe chưa từng nghe, thấy chưa từng thấy.
Hoa Lân trộm nghĩ kỳ quái, tất cả các đệ tử Thục Sơn cộng lại cũng chưa đến một nghìn người, nhưng quần thể kiến trúc to lớn này gần như đủ cho họ mỗi người ở một phòng, điều này phải lý giải thế nào đây? Hắn đang cảm thấy nghi vấn, Đường Huyền đã phát giác ra sự kinh ngạc của hắn, liền giải thích: “Tổng thể Thục Sơn kỳ thực chính là một trận pháp, hiện giờ kiếm điển đã đến gần, chúng tôi đã đóng đại trận này lại rồi.”
Hoa Lân thăm dò: “Ba tòa tháp cao kia có phải là trận nhãn không? Chà chà…”
Đường Huyền cười đáp: “Cũng gần như vậy! Có điều có rất nhiều tinh anh của Thục Sơn trấn thủ trên đó, e là không mấy người có thể tiếp cận!”
Hoa Lân chăm chú nhìn tòa tháp cao đằng xa, nhởn nhơ nói: “Ra là vậy à?”
Trong lúc nói chuyện, Đường Huyền đã dẫn ba người đi theo nhánh đường chính giữa, đại đạo này toàn có hướng dốc lên, hiển nhiên là con đường thông lên đỉnh núi. Hồi lâu sau, ở cuối con đường phía trước xuất hiện một dãy bậc thang cao to, trên đó là một tòa lầu các sừng sững kiểu cung điện, phân làm ba tầng thượng, trung, hạ, tuyệt đối có khí thế ngạo lập Thục Sơn. Leo lên bậc cao, quả nhiên hầu như có thể nhìn xuống được toàn bộ Thục Sơn, Hoa Lân đứng bên mép bậc thang nhìn ra tứ phía, chỉ thấy cả đỉnh núi đằng xa bị vót gọt thành bình địa, không gian rộng lớn đó có khả năng là nơi cử hành kiếm điển.
Hoa Lân say sưa thưởng thức phong cảnh, Đường Huyền cũng không giục giã, trên mặt còn lộ ra một nụ cười tự hào. Mạnh Lôi đã tới Thục Sơn vài lần, thấy Hoa Lân và Diệp Thanh đều chìm đắm trong cảnh sắc nơi đây, lão cười khà khà nói: “Thục Sơn kiếm phái hơn hai nghìn năm đã trải qua bốn trường hạo kiếp mạt thế, xứng đáng là thủ lĩnh trong giới tu chân Trung Nguyên. Ài!...Tứ đệ, chúng ta vào thôi!”
Lúc ấy Hoa Lân mới trở lại bình thường, cười cười với Mạnh Lôi. Quay đầu ngẩng nhìn tòa đại điện nguy nga lộng lẫy, chỉ thấy bên cạnh cửa cao cao có ghi ba chữ lớn sơn vàng: “Lăng Vân điện!”
Bốn đệ tử tinh anh của Thục Sơn đứng trước cửa đại điện. Thân hình rắn rỏi hiên ngang không chút động đậy, tay nắm chặt những thanh trường kiếm giống nhau, giữ nguyên độ cao tương đồng, ai nhìn thấy cũng không khỏi nảy sinh lòng kính nể. Đường Huyền chắp tay với bọn họ: “Các vị sư đệ vất vả rồi, đây là những hảo bằng hữu mà Cốc sư thúc đang chờ!”
Đệ tử đứng đầu hơi gật đầu, tỏ ý họ được phép vào. Đường Huyền đẩy cánh cửa lớn sơn vàng, dẫn Mạnh Lôi, Hoa Lân, Diệp Thanh sải bước tiến vào.
Trong khoảnh khắc bước vào đại điện, Hoa Lân chợt cảm thấy thân người Diệp Thanh run mạnh một chặp, sau đó ngây ra tại chỗ, Hoa Lân theo ánh mắt của nàng nhìn ra, chỉ thấy trên bàn thờ ở phía đối diện trong đại điện, dựng đứng một thanh bảo kiếm rực rỡ, thân kiếm trong suốt, chuôi kiếm tinh xảo, lưỡi kiếm lạnh lẽo ẩn ước lưu động một tầng tử quang. Tất cả đã chứng tỏ thanh bảo kiếm này chắc chắn là Huyền Thiên kiếm trong truyền thuyết.
Nhìn thấy ngực Diệp Thanh phập phồng mãnh liệt, trong đầu Hoa Lân vụt qua một ý nghĩ, lập tức cũng cảm thấy huyết dịch toàn thân sôi lên sùng sục, trong tim như vọng lên tiếng thét lớn: “Huyền Thiên kiếm! Diệp Thiên Tông đã từng dùng Huyền Thiên kiếm!...Trời ạ! Sao từ trước tới giờ ta chưa từng nghĩ đến điều này?...Thanh Thanh! Ta nhất định phải giúp muội đoạt lại nó!”
Trong nháy mắt, Hoa Lân đã đưa ra một quyết định trọng đại, hắn bất kể quyết định này sẽ đem lại cho mình hậu quả gì, cũng bất kể thực lực hiện giờ của mình có đủ tư cách hay không, hắn chỉ biết rằng phải vì Thanh Thanh của hắn đánh bại tất cả các cao thủ, hắn phải trao trả Huyền Thiên kiếm về tay Diệp Thanh.
Vì nó vốn là của nàng!
Ngọc Tiên Duyên Ngọc Tiên Duyên - Phiêu Ẩn