Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phiêu Ẩn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 362 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1075 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:29:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 13: Tá Thi Tri Tội
oa Lân không thể nào tưởng được rằng Thượng Quan Linh lại tới một nơi như liễm phòng để tìm mình, trong lòng thầm cảm kích. Nhưng vừa nãy hình như nàng đã hiểu lầm hắn, phải tìm lúc nào đó giải thích hết cho nàng mới được.
Diệp Thanh cũng lườm Hoa Lân một cái, mặt lạnh tanh quét mắt nhìn Như Bích Y ở bên, vô tình phát hiện ra tình cảnh đẫm máu trong liễm phòng, khiến nàng dấy lên một cảm giác muốn ói. Nàng liền cuống quýt kéo Hoa Lân: “Công tử…Chúng ta đi ra đi!”
Hoa Lân ngoảnh lại quát Như Bích Y vẫn trốn ở bên trong: “Còn không chui ra, chẳng lẽ muốn ta đích thân mời à?”
Chỉ thấy tròng mắt của Như Bích Y đảo tròn một vòng, ỏn ẻn nói: “Thiếp thấy vết thương trên ngực chàng nghiêm trọng lắm! Thiếp…thiếp sợ nương tử nhà chàng sẽ giết thiếp mất!”
Kỳ thực Diệp Thanh sớm đã nhìn thấy vết thương nơi ngực Hoa Lân, nhưng thấy Hoa Lân vẫn mạnh như rồng như hổ nên cũng không để ý. Bấy giờ nghe Như Bích Y bảo là nghiêm trọng đến vậy, nàng khẩn trương hỏi: “Công tử! Huynh không sao chứ?”
Hoa Lân thấy nàng tay chân luống cuống bắt đầu băng bó cho mình, bèn nhẹ nhàng nói: “Một chút thương thế nhỏ, không thành vấn đề.”
Trương Thiên Hoa trộm cười, thầm nghĩ vết thương này e là có lai lịch rất lớn đây. Hí hí…
Như Bích Y thấy Diệp Thanh đang hấp tấp giúp Hoa Lân băng bó, đây chính là điều mà ả mong chờ, đột nhiên ả quay ngoắt người xông về phía vách tường mặt tây.
“Rầm” một tiếng vang dội, tường gạch của liễm phòng đã bị ả xuyên vỡ một lỗ to. Hoa Lân ngớ người, hàn quang vụt lên trong tay, Hà Chiếu kiếm đã bay ra. Chỉ nghe thấy một tiếng la thảm ở phía tường ngoài, Hoa Lân bất chấp Diệp Thanh vẫn đang băng bó cho mình, phi vèo ra ngoài qua lỗ thủng, trên mặt đất chỉ lưu lại vài giọt máu tươi, nào còn thấy bóng dáng của Như Bích Y.
Hoa Lân ngẩng đầu lên mới phát hiện ra giờ đã là hoàng hôn, một đội bổ khoái phía ngoài tường đang chạy đến, lớn tiếng thét: “Xảy ra chuyện gì?”
Hoa Lân thấy tình thế đã trở nên phức tạp, lại không thể bỏ mặc không quản đến bọn Trương Thiên Hoa, đành phải gạt bỏ ý định truy bắt Như Bích Y, làm mặt lạnh với lũ bổ khoái đang xông đến: “Không có gì!”
Tên bổ khoái dẫn đầu nghi hoặc nhìn hắn, rồi lại nhìn bức tường bị phá sau lưng hắn, đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng người gào lên: “Không hay rồi, không hay rồi! Chử Tác bị giết rồi!”
Hoa Lân chớp mắt, giờ hắn mới biết là phiền phức đã tới nơi. Quả nhiên lũ bổ khoái đối diện đồng loạt rút binh khí vây lấy hắn.
Nguyên lai, khi Hoa Lân vừa chui qua vách tường vỡ ở mặt tây thì Cảnh Vệ lại cùng vài bổ khoái tiến vào liễm phòng bằng đường cũ. Đúng lúc nhìn thấy Diệp Thanh và bọn Trương Thiên Hoa vẫn còn sững sờ, Cảnh Vệ than khóc thảm thiết khuyên Diệp Thanh: “Diệp cô nương, người chết không thể sống lại, xin hãy nén bi thương.”
Diệp Thanh ngạc nhiên, mãi lâu sau mới minh bạch thì ra Cảnh Vệ đã đến liễm phòng này một lần rồi, cũng đã nhìn thấy “thi thể” của Hoa Lân. Do không tìm thấy Diệp Thanh nên gã bất đắc dĩ lại phải một lần nữa tới nha môn nhận xác. Diệp Thanh thầm thấy tức cười, lúc này Hoa Lân đang ở ngoài tường, không biết sau khi Cảnh Vệ nhìn thấy sẽ có cảm tưởng gì? Nàng toan giải thích rõ mọi việc thì một tên bổ khoái bỗng gào to: “Chử Tác bị giết rồi!”
Trương Thiên Hoa cùng một vài sư huynh chưa kịp ra khỏi liễm phòng như Nghiêm Liệt Phong, Trịnh Phi Vũ cũng bị lũ bổ khoái vây quanh, tuy mọi người không sợ thượng quan, nhưng bị quan phủ truy nã cũng là một chuyện khá phiền toái.
Diệp Thanh lanh trí, ngó một tên bổ khoái đang run như cầy sấy ở một góc, nói: “Này! Đừng có run nữa…Chúng ta bị hiểu lầm, ngươi còn không qua giải thích?”
Tên bổ khoái đó chính là tiểu đầu mục đã dẫn đường cho Diệp Thanh tới nhận xác, nghe nàng gọi liền ngẩng đầu lên, lắp bắp nói: “Các…các ngươi là…là người thế nào, sao người chết rồi còn sống lại được?”
Ba người Trương Thiên Hoa, Nghiêm Liệt Phong, Trịnh Phi Vũ đến lúc đó mới hiểu tại sao Hoa Lân lại tới liễm phòng, đều kinh ngạc thốt: “Không phải chứ?”
Chỉ có Cảnh Vệ vốn không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng bất chợt nhìn thấy Hoa Lân từ ngoài bức tường vỡ quay vào, không khỏi ré lên “Á!” một tiếng, người bắn ra sau liên tiếp giật lùi, dán sát vào tường, chỉ vào Hoa Lân run run nói: “Ngươi…ngươi…” Những lời tiếp sau không thể nào bật ra được, vì gã đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Mọi người đều sững ra, chợt minh bạch mọi chuyện. Một lúc lâu sau, bọn Trương Thiên Hoa mới ha hả cười rộ. Nghiêm Liệt Phong cười mắng: “Hoa sư đệ! Ngươi đang làm trò quỷ gì thế?”
Hoa Lân nhún vai, cười khổ nói: “Ta còn mơ hồ hơn các người!”
Lúc này các bổ khoái bên ngoài cũng đã đi vào qua bức tường vỡ, bao vây tất cả mọi người trong liễm phòng. Một tên bổ khoái tay cầm trường kiếm, gương mặt lãnh ngạo tiến vào sau, vừa nhìn thấy Hoa Lân cũng đại kinh thất sắc, nhưng gã dầu sao cũng là “Thần Bổ” Nhậm Anh Phi danh mãn thiên hạ, chỉ thấy sắc mặt gã trầm xuống, nhìn Hoa Lân rít giọng nói: “Ngươi phải biết giả chết là trọng tội triều đình, người đâu!...Áp giải vào đại lao!”
Hoa Lân cười khổ nói: “Ta không phải giả chết, mà là giả thi!...Huynh đài!”
Nhậm Anh Phi thấy lũ bổ khoái thủ hạ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai dám tiến lên trói người, ắt hẳn đều đã tận mắt nhìn qua thi thể của Hoa Lân, trên mặt đều lộ ra biểu tình sợ sệt. “Keng”, Nhậm Anh Phi đã rút bảo kiếm, lạnh lùng nói với Hoa Lân: “Ngươi bó tay chịu trói, hay muốn ta phải động thủ đây?”
Hoa Lân thấy Trương Thiên Hoa, Nghiêm Liệt Phong, Trịnh Phi Vũ đều đặt tay lên chuôi kiếm, hiển nhiên là chuẩn bị chống cự, hắn vội giơ hai tay cười nói: “Ta đầu hàng, ta đầu hàng!...Ta muốn gặp châu phủ đại nhân của các ngươi, phiền ngươi dẫn ta đi!”
Nhậm Anh Phi cười nhạt nói: “Dựa vào ngươi mà cũng muốn gặp châu phủ đại nhân? Còn không ngoan ngoãn cho ta…” Gã đột ngột cảm thấy một cơn sát khí âm lãnh trùm lên người mình, Hoa Lân đã lạnh lùng ngắt lời: “Ngươi cho rằng bằng vào mấy tên bổ khoái các ngươi mà có thể ngăn được Thiên Sơn kiếm phái à?”
Nhậm Anh Phi biến sắc mặt, nhìn lướt quanh một lượt các cao thủ tại trường, tim rét run, chửi thầm: “Mẹ nó chứ! Sao toàn là người của Thiên Sơn kiếm phái thế này?” Nhưng gã trước giờ không sợ cường “quyền”, đang định liều mạng bắt người thì Hoa Lân đã lại giúp hắn hạ đài, dịu giọng nói: “Ta đầu hàng còn chưa được sao? Với thực lực của tổng bổ đầu ngươi, chúng ta nhất định là không chạy thoát được!...Ta thực sự có chuyện muốn bẩm báo với châu phủ đại nhân!”
Hoa Lân quay lại nói với Trương Thiên Hoa: “Các người về trước đi! Đêm nay ta sẽ tới tìm đệ uống vài chén rượu, việc ở đây ta có thể thu xếp được!” Rồi ngoảnh lại gọi Cảnh Vệ ở trong góc: “Ngươi đi cùng ta, tiện thể giải quyết chuyện mà ta đã đáp ứng ngươi luôn!”
Nhậm Anh Phi thấy hắn cứ điềm nhiên như không mà điều động mọi người, căn bản chẳng thèm đặt mình vào trong mắt, gã vốn muốn quát to bảo dừng, nhưng chợt thay đổi ý nghĩ: Cũng tốt! Mấy cao thủ Thiên Sơn đi mất, ta có thể thong thả mà bắt người!
Cảnh Vệ khổ sở nói: “Ta…ta cũng phải đi cùng à?” Gã đột nhiên tỉnh ngộ đoán ra Hoa Lân muốn giúp mình đoạt lại hàng hóa, vội vàng nói: “Gặp…gặp châu phủ đại nhân làm gì? Người chúng ta cần tìm là thống chế sở kiểm tra Ngụy đại nhân cơ mà!”
Hoa Lân cười nói: “Ngươi bảo chức quan nha môn châu phủ to hơn hay chức quan thống chế sở kiểm tra to hơn?”
Cảnh Vệ hoang mang: “Châu phủ đại nhân quản hạt cả vùng Thành Đô, sao có thể đem so với một thống chế nhỏ nhoi được!”
Hoa Lân gật đầu nói: “Vậy chẳng phải là xong rồi ư?”
Dứt lời, Hoa Lân từ biệt ba vị đồng môn rồi dẫn Cảnh Vệ còn đang cứng đầu cứng cổ theo chân Nhậm tổng bổ đầu đi về phía nha môn châu phủ…
Hết chương 13.
Ngọc Tiên Duyên Ngọc Tiên Duyên - Phiêu Ẩn