Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: HienPhan2805
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 499 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:37:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
40 - Im Lặng
ậy là... đã 2 năm nữa.
Linh đi mà không có tin gì cả.
Cho đến ngày hôm nay.
"Đừng vội vàng xin em hãy là em của ngày hôm qua...
Uh uh uh uh
Xin hãy là..."
Phú bắt máy ngay khi nhìn thấy dòng chữ quen thuộc "Em Gái Yêu"
- Alo? Linh hả?
- Anh hai!
- Linh!
- Anh hai! Linh hoàn toàn khoẻ rồi!
Giọng Linh hơi run, Phú nhíu mày:
- Em sao thế?
- Em ổn mà hai.
- Vậy khi nào em về?
- Uhm... Em định cư bên này luôn anh nhé?
- Sao thế em? Ở Nhật cả Việt Nam không ổn à?
- Dạ... Tại có chút vấn đề thôi ạ.
-... - Phú nhíu mày chặt hơn. Vấn đề? Chưa bao giờ Linh nói có vấn đề gì cả. Chẳng lẽ ca phẫu thuật có sai sót gì sao? Nhưng rồi cậu cũng lắc đầu cho qua. Chắc là việc công ty tập đòan thôi. - Uhm, vậy tuần sau anh chị sang nhé...!
- Dạ! Bye Bye anh hai!
- Uh.
Phú cúp máy.
Đầu bên kia, Linh bỗng dưng khóc nức nở. Tokiyama vỗ về con bạn.
- Cậu đừng lo. Sẽ ổn thôi. Anh chị sẽ hiểu cho cậu.
- Toki, Tokia, sẽ chẳng ai chấp nhận tớ nữa!
- Đừng nói vậy mà, tớ vẫn chăm sóc cậu đấy thôi?
- Hức, hức,...
Tokiyama ôm Linh vào lòng, thương thay cho số phận trớ trêu của con bé.
#Flashback 2 năm trước, sau khi phẫu thuật.
Bác sĩ gọi Tokiyama vào nói chuyện.
- Bác sĩ? Có việc gì sao?
- Ca phẫu thuật của cô gái không thành công cho lắm.
- S... sao cơ ạ?
- Dây thần kinh chân đã bị các tế bào độc vây bám, có thể chân cô ấy sẽ bị, uhm... liệt.
- Bác sĩ?
- Tôi xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng lắm rồi.
- Không! Bác sĩ làm ơn hãy cứu bạn tôi!
- Tôi xin lỗi.
- Bác sĩ! Làm ơn đi mà!!!!
Mặc cho cô gái dưới chân đang van xin thảm thiết, vị bác sĩ già vẫn điềm đạm bước đi.
Sau đó, Linh đã rất hoảng loạn... và phải điều trị tâm lí trong 1 năm.
#EndFlashback.
Cô sợ. Cô rât sợ. Sợ rằng khi biết sự thật này hai anh chị sẽ ruồng bỏ cô, từ chối chung dòng máu với một đứa bệnh tật như cô, như những gì ba mẹ đã làm như thế với cô 2 năm trước.
Đã suốt một năm trời, Linh cố gắng tập đi, nhưng chỉ đứng lên được mấy giây lại ngã nhào xuống, trên người cô cũng đã có không ít vết bầm tím, có cả những vết sẹo. Tất cả chỉ vì Linh không muốn mọi người nhìn thấy một Nguyên Linh yếu đuối, bất lực trước căn bệnh. Nhưng giờ, mọi hi vọng đã tan theo mây khói...
Cả tuần đó, Linh và Tokiyama cố gắng sắp xếp sao cho mọi thứ thật thuận tiện, làm sao cho cô ít di chuyển nhất có thể và làm sao khi di chuyển không để mọi người phát hiện...
~•~•~•
~Thứ 2 tuần sau.
Máy bay vừa hạ cánh.
Tokiyama đón mọi người về biệt thự của Linh. Trên đường đi, Kinichi bỗng hỏi một câu:
- Tok-kun? Sao Mizu không đến?
Câu hỏi chạm đúng vào tim đen của nhỏ. Nhỏ cười gượng:
- À, Mizu-chan hơi mệt nên ở nhà rồi.
- Uh.
Mọi người ai cũng nhận ra nét gượng gạo ở Tokiyama. Chắc chắn là có điều gì đó rất nghiêm trọng mới có thể khiến một cô gái vô âu vô lo trở nên gượng gạo như thế.
Hàng ngàn câu hỏi đặt ra trong đầu Phú và Kinichi. Duy chỉ có Tuệ. Cô đã biêt tất cả. Ngày ấy, trước khi Linh đi, chính tay cô đã gắn con chip vào người Linh, và cô đã nghe tất cả. Cô không nói với ai bất cứ điều gì.
Chỉ vì, cô không tin đó là sự thật. Vậy mà giờ thái đôj ấy đã thay đổi tất cả. Nhớ lại những cuộc nói chuyện của em gái với bác sĩ tâm lí và Tokiyama, tim cô quănj thắt. Con bé mới có 23 tuổi. Còn quá trẻ.
Thế nhưng cô vẫn hi vọng nó chỉ là sự giả dối, tất cả không phải là sự thật.
Tới nơi,
Mọi người đã thấy Linh ngồi ngay trên sofa. Cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt xếp li, có viền màu đen. Thấy những người thân quen, Linh không tự chủ mà bật khóc.
- Anh! Chị! Kinichi!
Ngay lúc ấy, thân người nhỏ bé bỗng được nằm trong vòng tay ấm áp của...Kinichi.
- Ngoan. Vk yêu của Ck không được khóc.
- Kinichi, Mizu nhớ Kinichi...
- Uhm, ck cũng nhớ vk lắm.
Nói rồi Kinichi ngồi xuống sofa, đặt Linh ngồi lên đùi mình. Ôm chặt lấy Linh, cậu chợt thấy có gì đó khang khác. Nhưng cậu không thể biết đó là gì. Chỉ biết, giờ cần chăm sóc và bảo vệ Linh.
Phú nhăn mặt, chu môi giận dỗi.
- Ứ! Em gái không chào anh nhá!
- Ớ ớ! Em gái chào anh ạ!!!
Linh khoanh tay, cúi người,chafo theo kiểu học sinh mẫu giáo.
- Thôi. Ngẩng mặt lên chị xem nào.
Tuệ bước tới nhéo nhẹ mũi Linh.
- Hì hì. Em chào chị yêuu
~~- Uhm
Nhìn khuôn mặt em gái, Tuệ hơi sững người.
Thật đẹp. Chỉ sau 2 năm mà con bé gần như lột xác hẳn. Khuôn mặt V-line hồng hào. Cặp mắt đuôi phượng màu tím to hơn tròn hơn, bí ẩn và quyếb rũ hơn trước. Đôi môi mỏng đỏ mọng chúm chím. Dáng người thì chuẩn khỏi nói. Con bé em chị đã trở thành thiếu nữ rồi...
Nhưng, sao em lại không nói gì về mình thế? Em quyết định im lặng sao?
________Sky_________
Hellooo!
Mọi người ơi Sky sắp khỏi rồi sắp ra chao nhanh rồiiiii
Chắc ngày mai ngày kia là Sky khỏi à! Hôm đấy Sky lại viết bình thường nha. Ra chap sẽ rất rất nhanhhhh
Mọi người nhớ follow nhaa
(((Sky)))
Ngốc Quá Vợ À Ngốc Quá Vợ À - HienPhan2805