When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: HienPhan2805
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 499 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:37:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
39 - Em Sẽ Về!!!
ày còn dám vác mặt ra đây?!
- Em...
- Cút!
- Chị! Cho em ở lại đi, làm ơn!
- Không! Màu cút đi!
- Chị! Làm ơn đi!
Tuệ tính xông lên thì Phú giữ lại:
- Thôi Tuệ. Dù sao nó cũng cứu Linh mà.
-... Được rồi, vậy, anh có thể ở đây đến khi nào con bé tỉnh.
- Cảm ơn chị!
Câu nói vừa dứt thì cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, đèn cấp cứu vụt tắt.
Một bác sĩ già bước ra, trên trán lấm tấm mồ hôi. Huy vội lay vai ông ấy:
- Bác sĩ! Nguoefi yêu tôi sao rồi?!
- Anh bình tĩnh. Tôi cần gặp nguoefi nhà bệnh nhân.
Phú bước lên, lo lắng hỏi:
- Tôi là anh trai cô ấy. Có việc gì thưa bác sĩ?
- Mời anh vào văn phòng tôi.
Phú đi theo bác sĩ.
Kinichi thất thểu dựa vào tường.
- Cô ấy, Mizu của tôi, cô ấy có chuyện gì sao?
- Nii-san bình tĩnh. Cô ấy sẽ ổn thôi-Tokiyama gượng cười. Cô cũng lo lắm chứ.
- Phải đấy nhóc.-Tuệ vỗ vai cậu.
- Đúng rồi, Mizu của em rất mạnh mẽ mà....
Chỉ còn Huy, ánh mắt anh lộ rõ vẻ đau đớn khi nghe họ nói chuyện.
Đừng nói với anh là heo nhỏ gặp chuyện. Heo nhỏ của anh mạnh lắm! Mạnh như siêu nhân Gao ý! Sao có thể gục ngã được.
Phú đi được nửa tiếng thì trở lại, mặt xuống sắc hẳn đi. Huy hỏi:
- Anh. Linh có sao không?
- Linh ổn. Bác sĩ dặn là cần bồi bổ thêm thôi.
-...
- Dạ.
Nói rồi Huy hỏi Phú phòng Linh và đến đó. Dù không muốn Linh gặp anh nhưng... không gặp có lẽ Linh còn buồn hơn.
Huy mở cửa bước vào. Heo nhỏ đã tỉnh và đang nhìn anh với con mắt đầy yêu thương và le lói những tia đau buồn.
- Minh... Huy...
- Anh đây.
Bàn tay nhỏ bé khẽ hướng ra phía Huy. Anh nhanh nhẹn nắm trọn bàn tay ấy.
- Anh... không ở với Hiền...?
- Anh nhận ra rồi. Linh, anh đã sai lầm khi chọn Hiền. Cô ấy đã quá độc ác so với những gì anh biết rồi.
- Anh...
- Anh yêu em.
-...
Linh không nói gì, cười mãn nguyện. Nước mắt lăn dài trên má con bé. Không phải là buồn. Là nước mắt của hạnh phúc. Huy gạt đi những giọt nước mắt và hôn nhẹ lên đôi môi nhợt nhạt kia, một cái thật nhẹ nhàng nhưng đủ cho Linh cảm nhận lại được dư vị ngọt ngào của ngày ấy. Những ngày thật sự rất hạnh phúc.
Kinichi đứng ngoài nhìn Linh với con mắt đau khổ. Đã đến lúc cậu phải nói ra tình cảm của mình rồi. Dù biết rằng kết quả sẽ không như mong muốn. Dù biêt rằng kêt quả sẽ làm mình đau. Dù cô ấy có phũ phàng...
Thì anh vẫn nói ra điều mình chôn giấu bấy lâu. Kết quả ra sao, anh mặc kệ. Chỉ cần cô hạnh phúc, anh chấp nhận hi sinh. Nghĩ vậy thì Kinichi lặng lẽ quay lưng ra về. Tokiyama nhìn anh trai đầy thương tiếc. Bóng dáng cao lớn đầy kiêu ngạo giờ cô đơn, lạnh lẽo. Nhỏ không nói gì cũng đi về.
Còn Phú và Tuệ. Nhìn hai người trong phòng bệnh. Hai người thật hiểu cho Huy. Quả thậy đó không phải là lỗi của anh. Mà sao đôi bạn trẻ lại gặp nhiều trắc trở vậy...?
#Flashback
- Cái gì cơ! Mày nói gì hả Phú?
- Linh bị máu trắng.
Phú buồn bã nói, không kìm được mà khóc oà lên. Tuệ lắp bắp
- Không, không thể nào! Con bé còn quá trẻ mà! Phải có cách chữa trị cho nó chứ?
Cô phát khóc lên. Em gái cô còn trẻ, chưa nếm đủ vị của cuộc sống mà!
- Bác sĩ nói vẫn còn cách. Con bé có thể đi ghép tuỷ.
- Vậy đồng ý đi, Phú! Tao nói đồng ý đi!
- Nhưng tị lệ thành công rất thấp! Chỉ có, có... 20% thôi...
- Không thể nào...
- Đúng vậy, chúng ta không thể mạo hiểm mạng sống của Linh được. Nhưng nếu không phẫu thuật thì con bé chỉ sống được 1 tuần... thôi.
Tuệ cắn môi, cay đắng nói.
- Mày đăng kí phẫu thuật ghép tuỷ cho Linh đi. Con bé sẽ sống!
- Mày...
- Tao nói là đăng kí.
- Được.
#EndFlashback
Cái mạng nhỏ nhoi của Linh đang được đaqjt trên bàn cân định mệnh. Chỉ chênh lệch đi một chút, mất tất cả.
Chờ Huy đi, Phú và Tuệ vào phòng Linh, nói chuyện với con bé.
- Linh...
- Anh? Chị?
- Linh, nghe anh, em đừng quá xúc động nhé.
- Anh Kris?
- Em... bị máu trắng rồi.
- Em biết rồi...
- Sao em...
- Em biết lâu rồi. Những gì bác sĩ nói với anh chị là do em sắp đặt cả.
- Sao em biết mà không làm gì?
- Em biết chắc là không thành công nên chỉ cần ở lại với anh chị là đủ.
- Linh à!
Tuệ bật khóc, ôm ghì lấy em gái. Phú nhìn em gái. Con bé thật tốt.
- Linh. Anh chị quyết định ghép tuỷ cho em, em có đồng ý không?
- Em... đồng ý.
- Vậy, ngày mai ta sẽ sang New York.
- Không, anh chị ở đây đi. Em đi với Tokia.
- Không! Chị không để em đi một mình đâu!
- Chị. Em còn có Tokiyama mà...
- Uhm.
- Giờ thì, anh chị giúp em trốn Minh Huy
- Sao em phải trốn?
- Nếu biết chắc chắn Minh Huy sẽ ngăn cản em.
- Được.
- Vậy anh hai giúp em cải trang làm bạn trai em.
- Hả?
- Không cần lộ diện đâu. Chỉ cần anh giả giọng nói thôi mà.
- Ơ nhưng thế nào?
Linh gọi điện cho Huy. Cay lắm... Đắng lắm... Nhưng phải làm thôi. Anh không thể buồn vì một đứa con gái bệnh tật như cô được.
- Alo?
- Anh, là em.
- Linh à? Chuyện gì thế?
- Anh... em có bạn trai rồi. Anh đừng tìm em nữa, anh nhé?
- Anh không tin! Em nói gì thế?
Linh bật cả loa ngoài nên ai cũng nghe thấy. Cô nói:
- Anh à, em nói thật, mình không đến với nhau được đâu.
Cô ngoắc tay cho Phú, cậu hiểu ý, bịt mũi, nói:
- Vk yêu à
Ra chơi với anh nào???
- Anh nghe thấy chứ?
- Cô... Cô cút đi! Đồ phản bội!
Huy nói rồi cúp máy.
Linh khóc.
Cùng lúc, bốn người bạn đến, định đón tin vui nhưng sự thật ngược lại...
-------
Mọi chuyện Phú và Tuệ đã kể cho hai anh em nhà Asomito. Kinichi đòi đi theo nhưng Linh không cho...
-------
Sân bay, sáng hôm sau.
Mọi người đều ra tiễn cô.
Trước khi đi, Kinichi đã khóc và ôm ghì lấy cô. Anh thủ thỉ:
- Anh yêu em, Mizu...
Đứng trước sảnh,anh hét to:
- Sớm về với anh nhé!!!!!
- Em sẽ về!!!!
Linh nói và bước ra khiir cổng kiểm soát.
Chuyến đi định mệnh đã bắt đầu...
Ngốc Quá Vợ À Ngốc Quá Vợ À - HienPhan2805