Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: HienPhan2805
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 499 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:37:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
36 - Cậu Nhớ Ra Rồi, Vậy Là Tớ Không Cô Đơn.
h chiều.
Máy bay vừa hạ cánh.
Giữa dòng người tấp nập, có ba người rất nổi bật.
Một cô gái với mái tóc nâu đỏ dài làm xoăn, mặc một chiếc sơ mi xanh da trời và jeans đen. Khuôn mặt kiêu kì quyến rũ.
Một chàng trai với mái tóc nâu để mái chéo thư sinh hơi rối, khuôn mặt điển trai có một không hai, kết hợp với áo phông trơn đen, jeans đen và đôi converse trắng, mũ rộng vành trắng, áo da trắng.
Một con bé nhìn nhỏ bé hơn hai người kia với mái tóc xanh đen bí ẩn, đôi mắt tím sắc bén, khuôn mặt hoàn hảo, không chê vào đâu được. Cô ấy mặc một chiếc váy ngắn đến gối màu đỏ sẫm, chiếc áo len ngoài màu trắng.
Nổi bật giữa những con người vốn đã cao sang quý phái. Ngay cả người Mỹ cũng không thể phủ nhận rằng họ rất đẹp.
Ngay phía sau ba người lạnh như tiền đó, là một cô gái người lai, đẹp rất đẹp, môi cong lên nhẹ, rất dịu dàng.
Và ba cục băng kia không ai khác chính là Linh, Tuệ và Phú. Còn người kia là Tokiyama.
Ba người ra gặp một anh hướng dẫn viên cầm lá cờ có chữ Tour Around The World, Linh mỉm cười:
- Tôi là Cherry, Nguyên Tuệ và Nguyên Phú.
- A... Chủ tịch.
Anh nhân viên đó cúi rạp người.
- Khỏi đi, chuyến này cứ coi tôi như một người bạn, Minh Khải.
Khải-anh nhân viên đó-cười cười gãi đầu
- Uhm, vậy mời Cherry lên xe, Khải đây sẽ phục vụ bạn nhiệt tình.
- Thôi đừng nói, sến kinh à.
Tuệ cười cười
- Hề hề
- Thôi tụi này lên xe nha.
Phú nói.
- À lên đi lên đi.
...
Tokiyama tới.
- Tôi là Tokiyama Asomito.
- À, cô Tokiyama từ Nhật sang Việt phải không ạ?
- Đúng.
- Dạ, mời cô lên xe.
- Uhm. Mà bỏ cách xưng hô đó đi xem nào, thân mật chút.
- Dạ~~ Chị lên xe đi nhé
Nhão nhoẹt. Tokiyama rùng mình. Nhỏ cười trừ và bước lên xe.
Ánh mắt dừng lại nơi Linh ngồi.
Cửa sổ cuối xe.
Tuệ và Phú thì ngồi trên cùng vì sợ say xe. Nhỏ bước xuống, ngồi cạnh Linh. Không nhìn cô, nhỏ nói:
- Cậu là Mizu, phải không?
- Hả...
Linh giật mình.
- Mizu, phải không?
- Tokia...?
- Đúng cậu rồi, Mizu!
Nhỏ mừng rỡ reo lên và ôm lấy cô.
- Tokia...
- Mizu! Đúng là cậu rồi! Tớ đã không bỏ phí 5 năm đi tìm cậu!
- Sao cậu biết là tớ?
- Hình xăm con cá heo, cậu nhớ chứ?
- A... Cũng lâu rồi, nhỉ?
- Uhm...
- Tớ cứ tưởng cậu quên mất lời hứa ngày ấy.
- Mơ đi. Tớ quên được chắc! Ông anh trai tớ bị cuồng cậu đến mức 5 phút ông ta kêu nhớ cậu quá! Tớ phát điên mất!.
- Hờ. Mà này, Tokia!
- Sao?
- Tên thật của tớ là Nguyên Linh, tên kinh doanh là Cherry, khi ở chỗ đông người thì đừng gọi tớ là Cherry hay Mizu, là Linh thôi. Tớ chẳng muốn người ta dòm ngó mình tí nào!
- Uhm, Mizuu của tớ à
Nhỏ ôm ghì lấy cô.
- Bỏ tớ ra nếu không muốn bị hiểu lầm là LES!!!!
- Kệ đi cho họ hiểu lầm!
- Nhưng tớ không muốn!
-- Aizaa, thôi được tớ đi tìm bạn mới.
- Thôii, cậu nhớ ra rồi, tớ không cô đơn nữa, sao tớ có thể đuổi cậu chứ?
- Hờ, công nhận bạn tớ bá đạo ghê.
- Uhm. Tớ là Mizu của Tokia mà.
- Hihi...
Lát sau thì khách cũng lên đông đủ.
Xe khởi hành về khách sạn Cruello 5 sao.
Cả đoàn được tự do một tuần trước khi tham gia chuyến du lịch xung quanh Mỹ và nhiều nước khác nữa.
Hôm đó Linh chơi rất vui.
_______
Ở nửa kia Trái Đất.
Bốn con người đang điên cuồng lục tung các biệt thự của Linh lên tìm cô.
Là My, Chi, Linh, Khang.
Dù ít dù nhiều thì họ vẫn là bạn cô mà.
Một ngày thất thểu không tìm được tí dấu vết nào của Linh...
Huy biết thì bỗng giật mình. Hiền vỗ vai anh:
- Kệ nó đi Huy, giờ anh là của em mà
~Huy nhíu nhíu mày.
- Anh không thấy nó thì tốt chứ sao!
Hiền nói tiếp. Huy rùng mình. Từ lúc nào Phạm Minh Hiền đã trở nên độc ác như thế? Lúc ở bữa tiệc, phải chăng anh đã thương hại những giọt nước mắt cá sấu vô cảm của Hiền, và vô tình chọn một quyết định sai lầm? Anh đã chọn người không nên chọn? Một con cáo già, một con rắn độc?
Anh không hiểu mình đang làm trò gì nữa. Làm người mình yêu hết đau khổ nàcy đếm dsau khổ khác
Anh thật tệ!
Trái tim của một chàng trai nhói lên.
Anh bỏ về phòng, khoá trái cửa, cầm tấm ảnh của anh và Linh lên ngắm:
- Linh... Về đi em, anh biết anh sai rồi, anh xin em hãy về đi...
Gò má gầy khẽ xuất hiện những giọt nước mắt trong veo, mang đậm tâm tư của chủ nhân chúng.
Hai nửa đầu trái đất, hai cảm xúc khác nhau, người mất người đủ. Nhưng cả hai dù đã cố quên, nhưng trái tim vẫn chỉ hướng về phía người ấy...
_________
Sáng hôm sau, Phú, Tuệ cả Tokiyama đưa Linh đi mua điện thoại, thay thế cho cái Oppo cũ mang đầy quá khứ kia. Tokiyama dù không biết nhiều nhưng nghe Phú kể cũng phần nào hiểu biết.
Nhỏ thương cô lắm.
Cậu chọn cho Linh một chiếc iPhone 7 mới nhất, thay sim vào và liệng con Oppo đáng thương kia lên tủ kính, Linh còn phán thêm một câu:
- Ai thích cho luôn.
Thế là có thằng nhìn mặt rất chi là ngáo, ngáo kinh khủng, ngáo một cách rất chi là ngáo giựt luôn mang về.:v
Linh cầm con iPhone lắc lắc tay:
- Ayyy..... Cầm sướng tay quá trờiiii
Tuệ nhìn, nói cáu rất tỉnh:
- Êy quay lại đi tao cũng muốn mua.
- Ề... về rồi mua!
Phú bĩu môi. Đi được một lúc rồi bà bảo quay lại bố ai chịu được.
Nhưng cuối cùng, cả đám lại phải nhong nhong 10km về chỗ cũ. Tuệ phe phẩy cái iPhone 7 trên tay. Lần này, Phú nhìn hai cô em lại thèm...
Mà Phú thèm thì cả Tokiyama cũng thèm...
Không cần nói chắc ai cũng hiểu mọi chuyện ra sao rồi.
Nguyên buổi sáng dàn hot boy hot girl lê lết đi đến trung tâm thương mạii....
12h trưa.
Bốn người đang ngồi ăn KFC. Ăn như chưa bao giờ đượ ăn. Hình tượng girl xinh boy đẹp đã bị đổ vỡ. Mà who cares? Ăn cứ việc ăn, chuyện ai nấy lo, giờ ăn là trên hết, ăn, ta sẽ ăn, ăn nữa, ăn mãi!
Ăn xong là 14h
Tổng số tiền 4 anh chị ý ăn là 100$. Linh dùng thẻ tín dụng quốc tế để trả
Bốn người lại năng lực tràn trề.
Tuệ lôi cả đám đi chơi công viên giải trí.
Trò tàu lượn siêu tốc
Linh cả Tokiyama chơi, lôi theo cả Phú, còn Tuệ thì "tạm tha" vì đau bụng. Bạn Phú rất sợ nhưng không muốn nói với chúng là mình sợ, đâm ra phải đi theo. Tokiyama ngồi với một bạn nữ khác ở hàng đầu tiên. Linh ngồi với Phú. Đi đuowjc 5 phút....
- Aaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!
Phú gào lên. Bấu tay vào người Linh. Cô cười:
- Ahahaa! Bro, relax!
kết quả là Linh bị anh trai lắc lắc suốt chuyến đi nên là nó thú vị hơn nhiều, còn bạn Phú cho bữa trưa đi vào thùng rác ~.~ Tokiyama thì mặt tỉnh bơ.
@@@@
Nhà ma.
- Ê vào đê.
Tuệ rủ
- Ô sờ kê!
Cả đám đáp lại.
Vâng, đi bộ vào trong mà cả đám cứ nói chuyện tíu tít. Gặp con ma nào là selfie! Thế nên họ có những bức ảnh rất dộc rất đẹp.
Đi ra, mỗi người phán một câu:
- Hầyy, nhà ma gì chán hơn chỗ chơi cho baby?
- Hết niềm tin vào ma quỷ!
- Chán con gián.
- Nhạt.
@@@@@
Trò đu quay
Trò...
Rất nhiều trò.
Cả đám cứ xoay vòng vòng khu vui chơi giải trí. Linh cả Phú còn chơi bắn súng, giành được 4 con gấu. Linh con gấu tím cỡ bự, Tuệ con Minions cỡ vừa, Phú hình trái tim bông, Tokiyama con thỏ hồng.
Tối về, Phú không ở khách sạn vì cần về nhà cũ giải quyết một số chuyện ở công ty anh. Phú cũng có công ty, cũng có tập đoàn, tiếc là chỉ đứng thứ 4, sau TOP, Hoàng Hoàng và MS.
...
Ở một nơi nào đó.
Huy điên cuồng lục tung cái thành phố này lên tìm cô gái ấy.
Anh thật sự đã sai!
Anh muốn cô trở về với anh!
Hiền đã thay đổi. Cô ta chỉ dùng những lời lẽ ngọt mật dụ dỗ Huy. Anh không thể tiếp tục yêu cô nữa! Hiền đã thay đổi rồi! Không còn là cô gái hiền dịu, ngọt ngào của ngày xưa nữa!
Anh đẩy mạnh cô gái đang bám chặt lấy áo sơ mi của mình:
- Cô cút đi! Tôi không ngờ tôi lại yêu một con cáo già như cô!
- Anh à
!
- Cô câm miệng lại! Tôi có thể giết cô ngay bây giờ đấy!
- Huy! Đừng có như thế!
Khang gắt lên. Cậu thấy Huy thật quá đáng
- Chúng mày không muốn tìm nữa thì thôi đi!
- Con Linh có gì mà anh yêu chứ! Con đĩ ấy có gì tốt đẹp không!!!!
Hiền gào lên.
- Cô ngậm cái mõm của mình lại ngay! Tôi sẽ không tha thứ cho cô lần sau đâu!
Bốn đứa bạn kia ngẩn người. Thì ra Linh nói đúng. Hiền đã thay đổi mất rồi. Nhìn nhau trong vô vọng. Họ đã sai lầm, thật sự sai lầm khi tin vào ánh mắt buồn bã cùng khuôn mặt giả tạo ấy!
Giờ... biết tìm Linh ở đâu?
Ai cũng hiểu, Linh mà đã muốn trốn thì không ai có thể tìm thấy. Con bé, giận, cũng giận dai, không có chuyện ngày một ngày hai mà tha thứ. Mà....
Còn căn bệnh tim bẩm sinh?
Cú sốc lớn như thế này liệu cô ấy chịu nổi?
Có ai bảo vệ cô ấy?
Có ai?
Huy, My, Chi, Khang, Minh điên cuồng chạy, gào khóc gọi tên cô trong tuyệt vọng.
Không tiếng ai đáp lại.
Vẫn thế.
Gọi bao nhiêu lần rồi cô vẫn thế,
Vẫn không trả lời,
Vẫn mặc kệ đám bạn và người mình yêu thương.
Giữa cơn mưa rào ồn ã,
Trong đêm khuya lạnh giá của mùa thu
Năm con người cứ chạy, chạy mãi, không ngừng gọi tên một người con gái.
Mà đâu biết rằng, ở nơi kia, cô ấy đã tìm lại được nụ cười?
...
Như nghĩ ra gì đó, Linh giật mình.
"Mình, mình, cười được, tự nhiên rồi sao? Mình, thật ư? Cười được rồi, thật sự cười được rồi."
Cô ôm lấy Tokiyama ngồi bên cạnh.
- Tokia... Nhờ cậu, tớ đã tìm lại được chính mình rồi...
- Mizu...?
Tuệ và Phú đặt tay lên vai nhỏ. Cười. Đúng thật, hai người đã mang ơn nhỏ rồi. Đúng là từ khi gặp nhỏ, cô cười nhiều hơn, nói nhiều hơn, và tự nhiên hơn hẳn.
Tokiyama đứng ngẩn người.
Nhỏ không hiểu mình đã làm gì khiến hai anh chị và cả con bạn vui thế.
Nhưng sâu trong lòng của cô bé tên là Tokiyama Asomito, bỗng dưng len lỏi một niềm vui nho nhỏ, một cảm giác nhẹ bẫng, như vừa giúp đỡ một ai đó.
Vậy mà cô bé ấy lại không hề biết mình đã có công lớn với tất cả mọi người....
______Sky____
Chap có 2005 chữ nha, cho mọi người đọc thoải mái đấyy!
Mà có người nói Sky sáng tạo nha, Sky vui lắmm!
Mà thôi nói thế thôi Sky đasnh nhiều mỏi tay ồiii.i
_Bai baii_
Ngốc Quá Vợ À Ngốc Quá Vợ À - HienPhan2805