Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Jules Verne
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: L'étoile Du Sud (1884)
Dịch giả: Bảo Chấn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Diễn đàn MathVn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1911 / 69
Cập nhật: 2018-12-04 06:06:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21 - Công Lý Kiểu Venice
rong nhiều ngày sau đó, Cyprien tích cực theo dõi các giai đoạn khác nhau trong thí nghiệm mới của mình. Do một vài thay đổi trong việc xây dựng lò phản xạ, nhờ có sự thông gió được điều chỉnh tốt hơn, việc chế tạo kim cương - ít ra chàng cũng hy vọng thế - sẽ được thực hiện trong khoảng thời gian ngắn hơn nhiều so với lần đầu.
Khỏi phải nói tiểu thư Watkins quan tâm tới thí nghiệm lần hai này đến nhường nào, thí nghiệm mà nàng là một phần cảm hứng, phải thừa nhận là vậy. Vì vậy, nàng thường theo chàng kỹ sư trẻ đến cái lò mà chàng lui tới nhiều lần trong ngày, và ở đó, ánh mắt dán chặt vào khối gạch xây, nàng thích thú quan sát cường độ của lửa đang gào thét bên trong.
John Watkins cũng quan tâm tới việc chế tạo kim cương không kém con gái mình, nhưng với một lý do khác. Ngài mong mỏi trở thành người sở hữu mới của viên đá trị giá có thể lên tới con số hàng triệu. Mọi lo lắng của ngài nằm ở chỗ cuộc thí nghiệm không thành công lần hai, và rằng sự tình cờ là phần chiếm ưu thế trong thành công của lần đầu.
Nhưng, nếu như ông chủ trang trại và tiểu thư Watkins động viên người làm thí nghiệm theo đuổi, hoàn thiện việc chế tạo kim cương, thì không vì thế mà anh ta nhận được sự đồng lòng của những người thợ mỏ ở Griqualand. Dù Annibal Pantalacci, James Hilton, herr Friedel không còn ở đấy, nhưng vẫn còn những cộng sự của bọn họ, vốn suy nghĩ hoàn toàn giống họ về vấn đề này. Phải chăng thế nên, bằng những vận động ngầm, tay Do Thái Nathan không ngừng kích động cánh thợ mỏ chống lại chàng kỹ sư trẻ. Nếu việc chế tạo nhân tạo này bước vào thực tiễn thì việc buôn bán kim cương thiên nhiên và các loại đá quý khác coi như tiêu tùng. Người ta đã chế tạo được đá xa phia trắng hay đá kết tinh nhôm ôxít corundum, thạch anh tím, hoàng ngọc và thậm chí cả ngọc lục bảo, tất cả các loại đá này chỉ là kết tinh của nhôm ôxít, được nhuộm màu khác nhau bởi các axit kim loại. Giá trị thương mại của những viên đá thật ấy đang có xu hướng giảm đã là chuyện rất đáng lo ngại. Nếu kim cương được chế tạo một cách phổ biến, đó sẽ là sự sụp đổ của việc khai thác kim cương ở tỉnh Cap và nhiều nơi sản xuất khác nữa.
Tất cả điều ấy từng được nhắc đi nhắc lại ngay sau thí nghiệm đầu tiên của chàng kỹ sư trẻ, và lần này được nhắc lại gay gắt hơn, dữ dội hơn. Giữa cánh thợ mỏ diễn ra những cuộc họp bí mật báo trước những điều không thuận lợi sẽ xảy ra với công việc của Cyprien. Tuy nhiên, chàng Cypiren chẳng mảy may lo ngại về chuyện này, vẫn quyết tâm theo đuổi thí nghiệm của mình tới cùng, dù người ta có thể nói hay làm gì chăng nữa. Không! Chàng sẽ không lùi bước trước dư luận liên quan tới khám phá của mình, chàng sẽ chẳng giữ bí mật gì cả, bởi phát minh này chỉ làm lợi cho mọi người.
Nhưng, nếu như chàng tiếp tục công việc nặng nhọc này, không lưỡng lự, không sợ hãi thì tiểu thư Watkins, người biết tất cả những gì đang diễn ra, lại bắt đầu thấy lo thay cho chàng. Nàng tự trách mình đã cổ vũ chàng dấn thân vào con đường này. Tin tưởng vào cảnh sát của Griqualand để bảo vệ chàng là tin tưởng vào một sự bảo vệ ít hiệu quả. Một đòn chơi xấu xảy ra rất nhanh, và trước khi người ta có thể can thiệp, Cyprien có thể phải trả giá bằng tính mạng của mình cho thiệt hại mà công việc của chàng đang chực gây ra cho những người thợ mỏ ở nam Phi.
Alice vì thế rất lo lắng và không thể che giấu nỗi lo lắng của mình với chàng kỹ sư trẻ. Chính chàng ra sức trấn an nàng đồng thời cảm ơn nàng về động cơ khiến nàng như vậy. Chàng thấy trong sự quan tâm mà cô gái trẻ dành cho mình minh chứng của một tình cảm âu yếm hơn, dù đó không còn là bí mật giữa hai người. Cyprien, không cần gì hơn thế, mừng vì kế hoạch của chàng đã gợi nên ở tiểu thư Watkins một sự thổ lộ tình cảm nồng ấm hơn... và chàng vẫn dũng cảm tiếp tục công việc của mình.
“Những gì tôi đang làm, tiểu thư Alice ạ, là cho hai chúng ta!” chàng lặp lại.
Nhưng tiểu thư Watkins, do nghe được những gì cánh thợ mỏ rỉ tai nhau, sống trong cảnh lo sợ không nguôi.
Và chuyện ấy không phải là không có lý do! Có một sự phản đối kịch liệt đang chống lại Cyprien, không chỉ dừng lại ở những lời đả kích, càng không phải chỉ là đe dọa suông, mà thậm chí có thể là một cuộc thanh toán.
Quả thật, một buổi tối, khi trở lại thăm lò, Cyprien nhận ra nơi đó bị đập phá. Trong lúc Bardik vắng mặt, một nhóm người, lợi dụng đêm tối, đã phá hủy chỉ trong vòng vài phút công trình được làm trong nhiều ngày. Phần xây bị phá hủy, lò bị đập vỡ, lửa bị dập tắt, các dụng cụ bị gãy vỡ và bị ném tứ tung. Không còn chút gì từ đống vật dụng mà chàng kỹ sư đã phải tốn biết bao công sức, cực nhọc. Tất cả phải bắt đầu lại - Nếu như chàng là người không chịu nhượng bộ trước sức mạnh - Hoặc phải từ bỏ cuộc chơi.
“Không!” chàng la lớn, “Không! Ta sẽ không chịu thua, và ngày mai, ta sẽ đi kiện lũ khốn khiếp đã phá hủy tài sản của ta! Rồi ta sẽ xem có công lý ở Griqualand hay không!”
Vẫn có một thứ công lý - Nhưng không phải cái công lý mà chàng kỹ sư trẻ tin tưởng.
Không nói gì với ai, thậm chí không đến báo cho tiểu thư Watkins biết những gì đã xảy ra bởi chàng sợ sẽ khiến nàng càng kinh hãi hơn, Cyprien trở lại lều rồi đi ngủ, quyết tâm ngày mai đi kiện đến tận ngài thống đốc của tỉnh Cap.
Chàng ngủ được hai hay ba giờ thì tiếng động của cánh cửa bị mở toang làm chàng giật mình tỉnh giấc.
Năm người đàn ông, bịt kín mặt bằng mặt nạ màu đen, trang bị vũ khí với súng lục và súng trường, đột nhập vào phòng của chàng. Họ được trang bị các loại đèn bóng lồi mà ở Anh người ta gọi là Bull’s eyes, mắt bò - và đứng sắp thành hàng xung quanh giường trong im lặng.
Cyprien không có lấy một giây nào coi cuộc biểu tình ít nhiều có vẻ thảm kịch này là nghiêm túc. Chàng tưởng đó chỉ là một trò đùa cợt và bắt đầu cười, mặc dù nói thật, chàng không hề muốn và thấy cực ghét kiểu pha trò này.
Nhưng một bàn tay hung tợn đặt lên vai chàng, và một trong những người đàn ông đeo mặt nạ đen, mở một tờ giấy mà hắn cầm trên tay, đọc bằng một giọng không lấy gì là đùa cợt, nội dung sau:
“Cyprien Méré,”
“Cái này để báo anh rằng tòa án mật của trại Vandergaart, với hai mươi hai thành viên và hành động nhân danh sự giải thoát chung, ngày hôm nay, vào lúc không giờ hai lăm phút, nhất trí kết án anh tội chết.”
“Anh bị buộc tội và kết án vì đã có một phát minh không đúng lúc và gian lận, đe dọa lợi ích và cuộc sống của họ, gia đình họ, tất cả mọi người hoặc ở Griqualand, hoặc ở nơi khác, từng tham gia ngành công nghiệp nghiên cứu, chế tác và buôn bán kim cương”
“Với sự thận trọng của mình, Tòa án đã phán quyết rằng một phát minh như vậy phải bị triệt tiêu, và rằng cái chết của một người tốt hơn là cái chết của hàng nghìn người.”
“Tòa quyết định anh có mười phút để chuẩn bị chết, anh có quyền lựa chọn cái chết cho mình, và tất cả giấy tờ của anh sẽ bị đốt, ngoại trừ ân huệ mà tòa dành cho anh quyền thông báo cho những người thân của anh và chỗ ở của anh sẽ bị san bằng.”
“Khung hình phạt này dành cho tất cả những kẻ phản bội!”
Trong khi nghe buộc tội như vậy, Cyprien bắt đầu thấy niềm tin ban đầu của chàng lung lay mạnh mẽ, và chàng tự hỏi phải chăng cái trò hề tai hại xuất phát từ thứ luật rừng của xứ sở này chẳng hề nghiêm túc hơn những gì chàng từng nghĩ.
Gã đàn ông đang giữ vai chàng, được giao nhiệm vụ dẹp bỏ những nghi ngờ cuối cùng của chàng về vấn đề này.
“Đứng dậy ngay, hắn ta nói thô bạo, chúng ta không có thời gian đâu!
“Thế này là giết người!” Cyprien vừa trả lời vừa nhảy bật khỏi giường để mặc quần áo vào người.
Chàng phẫn nộ hơn là xúc động và tập trung mọi sức lực vào suy nghĩ về những gì đang xảy ra với chàng, với sự lạnh lùng mà lẽ ra chàng có thể dùng nó để nghiên cứu một vấn đề toán học. Những người này là ai? Chàng không thể đoán ra, thậm chí là giọng nói. Không nghi ngờ gì, những người chàng quen biết, nếu có nằm trong đám người này, cũng đang giữ im lặng một cách thận trọng.
“Anh chọn xong hình thức chết cho mình chưa?...” gã đàn ông đeo mặt nạ nói tiếp.
“Ta không có lựa chọn nào cả và ta chỉ có thể phản kháng chống lại tội ác bỉ ổi mà các người là kẻ thủ ác!” Cyprien trả lời bằng giọng quả quyết.
“Cứ việc phản kháng, nhưng anh cũng không thoát khỏi tội treo cổ đâu! Anh có điều gì trăn trối để viết không?”
“Ta chẳng có gì thổ lộ với những kẻ giết người cả.”
“Thế thì tiến hành thôi!” tên cầm đầu ra lệnh.
Hai tên sấn tới bên chàng kỹ sư trẻ, đám người sắp lại hàng ngũ để tiến về phía cánh cửa.
Nhưng, đúng vào thời khắc ấy, một việc hết sức bất ngờ xảy ra. Có một người vừa nhảy nhào tới giữa mấy tên đại diện công lý của Vandergaart-Kopje ấy.
Đó là Matakit. Cậu bé da đen nam Phi, người thường lảng vảng trong đêm xung quanh trại, nghe theo bản năng nên đã lần theo những kẻ đeo mặt nạ, lúc họ tiến về lều của chàng kỹ sư trẻ để phá cửa. Ở đó, cậu đã nghe thấy tất cả những gì người ta nói với nhau, cậu hiểu nguy hiểm đang đe dọa chủ nhân của mình. Ngay lúc ấy, không chút lưỡng lự, dù điều gì có thể xảy đến với cậu chăng nữa, cậu gạt mấy tên thợ mỏ qua một bên rồi quỳ dưới chân của Cyprien.
“Ông trẻ à, tại sao những người này lại muốn giết ông?” cậu vừa hét lên vừa bám vào chủ nhân của mình, bất chấp những nỗ lực của đám người đeo mặt nạ nhằm tách cậu ra.
“Bởi vì ta đã làm ra một viên kim cương nhân tạo!” Cyprien vừa trả lời vừa nghẹn ngào siết chặt đôi bàn tay Matakit, người không muốn buông chàng ra.
“Ôi ông trẻ, con thật bất hạnh và xấu hổ về những gì con đã làm,” cậu nhỏ da đen vừa khóc vừa lặp lại.
“Cậu muốn nói gì?” Cyprien nói.
“Vâng, con sẽ thừa nhận tất cả, bởi vì người ta muốn đưa ông vào chỗ chết!” Matakit la lớn. “Vâng!... Là con phải chết... vì chính con đã đặt viên kim cương lớn kia vào trong lò!”
“Tách cái thứ bò rống này ra!” tên cầm đầu lên tiếng.
“Tôi nhắc lại với các người rằng chính tôi đã đặt viên kim cương vào trong máy!” Matakit vừa nói lại vừa giãy giụa. “Vâng!... Chính tôi đã lừa ông trẻ!... Chính tôi đã muốn làm ông ấy tin rằng thí nghiệm của ông đã thành công!...”
Cậu nhỏ kháng cự với một nguồn năng lượng mạnh mẽ tới độ người ta cuối cùng cũng phải nghe cậu nói.
“Cậu nói thật sao?” Cyprien hỏi, vừa ngạc nhiên vừa thất vọng vì những gì chàng nghe thấy.
“Vâng!... Một trăm lần vâng!... Con nói sự thật!”
Giờ đây cậu đã ngồi bệt dưới đất, và tất cả cùng lắng nghe cậu, vì những gì cậu nói sẽ thay đổi gốc rễ nhiều điều!
“Vào hôm xảy ra vụ lở lớn, cậu nói, lúc tôi bị chôn vùi dưới đống đổ nát là khi tôi vừa tìm thấy viên kim cương khổng lồ đó!... Tôi đang cầm nó trên tay và nghĩ cách giấu nó thì bức tường đổ ụp xuống người tôi như để trừng phạt tôi về suy nghĩ tội lỗi này!... Khi thoát chết, tôi lại thấy viên đá này trên giường nơi ông trẻ thu xếp cho tôi nằm nghỉ!... Tôi đã muốn trả nó cho ông chủ, nhưng lại xấu hổ khi phải thừa nhận rằng mình là một kẻ trộm, và tôi đã đợi dịp thích hợp!... Sau đó một thời gian, cũng đúng dịp ông muốn thử chế tạo kim cương và ông giao cho tôi nhiệm vụ khơi lửa!... Ngày thứ hai, khi tôi đang một mình trong phòng thí nghiệm, cái máy đã nổ tung với một tiếng nổ khủng khiếp, và suýt chút nữa thì tôi đã bị giết chết bởi những mảnh vụn đó!... Vì vậy, tôi nghĩ rằng ông trẻ sẽ đau khổ vì cuộc thí nghiệm của mình đã thất bại!... Thế nên, tôi đã đặt vào trong nòng súng nứt toác viên kim cương lớn được bao bọc kỹ bằng một nắm đất rồi vội vàng sửa lại mặt ngoài cái lò để ông trẻ không phát hiện ra!... Sau đó, tôi chờ đợi mà không nói lời nào, và khi ông trẻ tìm thấy viên kim cương, ông đã rất vui!”
Một tràng cười lớn vang lên do năm người đàn ông đeo mặt nạ không kìm nén được khi nghe những lời vừa rồi của Matakit.
Cyprien thì hoàn toàn không cười và mím môi bực bội. Không thể hiểu nhầm được qua giọng kể của cậu bé nam Phi! Câu chuyện của cậu rõ ràng là thật! Cyprien có lục tìm trong trí nhớ và trong tưởng tượng của mình những động cơ để nghi ngờ câu chuyện của cậu và thầm phản bác chuyện đó thì cũng vô ích! Chàng có tự nhủ:
“Một viên kim cương tự nhiên, để ở nhiệt độ như nhiệt độ trong lò, sẽ bốc hơi ấy chứ...”
Chiều hướng hay ho và đơn giản ấy đáp lại cho chàng rằng, do được lớp vỏ bọc đất sét bảo vệ, viên đá có thể tránh khỏi sức nóng hay chỉ chịu một phần sức nóng thôi! Có thể chính vì cái nhiệt này mà viên ngọc chuyển màu đen! Có lẽ nào nó đã bay hơi rồi kết tinh trở lại trong vỏ bọc của nó!
Tất cả những suy nghĩ này tích tụ trong đầu chàng kỹ sư trẻ, rồi chúng kết hợp lại với tốc độ chóng mặt. Thật đáng kinh ngạc!
“Ta nhớ rất rõ đã thấy hòn đất trong tay của cậu bé da đen nam Phi vào cái ngày sập hầm, một trong những người đàn ông nêu nhận xét khi tiếng cười lắng xuống. Và thậm chí, cậu ta còn siết chặt nó trong những ngón tay co quắp, tới nỗi không thể lấy nó ra khỏi tay cậu ta!”
“Chà! Không còn mảy may nghi ngờ nữa!” một tên khác trả lời. “Liệu có thể sản xuất ra kim cương không? Trên thực tế, chúng ta đã quá ngu ngơ khi tin vào chuyện này!... Nó cũng gần giống như việc tìm cách chế tạo ra một ngôi sao ấy chứ!”
Và cả đám lại cười.
Cyprien đau đớn vì bọn họ vui cười hơn là vì sự thô bạo của đám bọn họ vừa nãy.
Rốt cuộc, sau khi năm người đàn ông thảo luận thầm với nhau, tên cầm đầu nói tiếp:
“Chúng ta đã thống nhất, hắn ta nói, hoãn lại việc thi hành bản án xử tội anh, Cyprien Méré! Anh được tự do! nhưng hãy nhớ là bản án này luôn treo trên đầu anh! Chỉ một lời, một dấu hiệu hé răng với cảnh sát thì anh sẽ bị trừng phạt một cách tàn nhẫn đấy!... Ai hiểu được thì ấm vào thân!”
Hắn nói rồi theo đồng bọn của mình đi về phía cửa.
Căn phòng lặng chìm trong bóng tối. Cyrien tự hỏi rằng có phải mình mới vừa trở thành nạn nhân của một cơn ác mộng thường thấy hay không? nhưng những tiếng nức nở của Matakit, người vẫn đang nằm dài trên đất mà khóc lóc ầm ĩ, hai tay ôm đầu, đã khiến chàng tin rằng tất cả những gì vừa xảy ra không phải là mơ.
Đúng vậy, đó là thật! Chàng vừa thoát chết, nhưng với giá phải trả là sự nhục nhã cay đắng nhất! Chính chàng, kỹ sư ngành mỏ, sinh viên trường Đại học Bách Khoa, nhà hóa học ưu tú, nhà địa chất học đã có tiếng tăm, lại mắc bẫy thứ mưu mẹo xoàng của một cậu bé da đen khốn khổ! hay đúng hơn chính tính kiêu căng của chàng cùng lòng tự phụ nực cười đã khiến chàng mắc phải sai lầm không tên này! Chàng đã mù quáng tiến đến việc tìm ra một lý thuyết về hiện tượng kết tinh kim cương của mình!... Chẳng gì nực cười hơn thế! Chẳng phải đã qua nhiều thế kỷ chỉ duy có thiên nhiên mới có thể theo đuổi những công trình như thế hay sao?... Tuy nhiên ai mà chẳng lầm Vì vẻ bề ngoài đó chứ? Chàng hy vọng thành công, đã chuẩn bị tất cả để đạt được điều đó và phải tin tưởng một cách lôgic rằng chàng đã đạt được nó!... Liệu có phải cái kích cỡ bất thường của viên kim cương được tạo thành để nuôi dưỡng cái ảo mộng này!... Một nhà bác học Despretz nào đó có lẽ đã chia sẻ ảo mộng này cùng anh!... Những lầm lẫn tương tự chẳng phải xảy ra mỗi ngày sao?... Chưa ai thấy những nhà nghiên cứu tiền cổ lão làng nhất lại đi chấp nhận những huy chương giả là thật sao?
Cyprien cố gắng tự trấn an mình như thế. Nhưng đột nhiên, một suy nghĩ khiến chàng hoảng sợ:
“Còn luận án của ta ở Viện hàn lâm!... Miễn sao những kẻ vô lại đã không chiếm lấy nó!”
Chàng đốt nến lên. Không! nhờ trời, luận án của chàng vẫn còn đó! Không ai thấy nó cả!... Chàng chỉ thở phào sau khi đã đốt nó.
Tuy nhiên, nỗi buồn của Matakit quá thống thiết đến nỗi chàng phải đích thân trấn an cậu. Cũng chẳng khó gì mấy. Vừa nghe những lời khoan dung đầu tiên của ông trẻ, cậu bé khốn khổ liền như được hồi sinh. Nhưng Cyprien trấn an cậu rằng chàng không giận cậu và tha thứ cho cậu với điều kiện là cậu không được tiếp tục làm vậy nữa.
Matakit hứa với chàng nhân danh những gì thiêng liêng nhất, và chủ nhân của cậu lại đi ngủ tiếp, cả cậu cũng vậy.
Như vậy là kết thúc cái màn kịch mà suýt chút nữa trở thành bi kịch!
Nhưng, nếu màn kịch kết thúc đã kết thúc đối với chàng trai trẻ, thì đối với Matakit lại không phải vậy.
Quả vậy, ngày hôm sau, khi người ta biết Ngọc Phương Nam không là gì khác ngoài một viên kim cương tự nhiên, rằng viên kim cương này do một người da đen nam Phi tìm ra, người biết rất rõ giá trị của nó, thì mọi nghi ngờ về cậu bé lại xuất hiện mạnh mẽ hơn. John Watkins thì hét toáng lên. Chỉ có thể Matakit là tên trộm viên đá vô giá này! Sau khi nghĩ đến việc lấy được viên đá lần đầu - chẳng phải nó đã thừa nhận chuyện đó sao? - chắc chắn chính nó đã lấy trộm viên đá trong phòng tiệc.
Cyprien có phản đối bằng cách bảo lãnh cho tính trung thực của cậu bé da đen cũng chẳng ích chi, người ta không nghe chàng - có quá nhiều điều chứng minh rành rành rằng Matakit, vẫn luôn thề thốt rằng mình hoàn toàn vô tội, có vô vàn lý do để bỏ trốn và sai lầm biết mấy khi quay trở lại Griqualand.
Nhưng chàng kỹ sư trẻ không muốn từ bỏ việc này, chàng đưa ra một lý lẽ mà người ta không hề chờ đợi, và trong suy nghĩ của mình, chàng phải cứu Matakit.
“Tôi tin vào sự vô tội của cậu nhỏ,” chàng nói với John Watkins, “và, nếu có tội chăng nữa thì điều này chỉ liên quan tới tôi! Dù là thiên nhiên hay nhân tạo, viên kim cương thuộc về tôi, trước khi tôi tặng nó cho nàng Alice...”
“Ôi! nó thuộc về anh sao?” Ông Watkins trả lời bằng một giọng nhạo báng.
“Dĩ nhiên là thế,” Cyprien trả lời. “Chẳng phải nó là do Matakit, người làm việc cho tôi, tìm ra trên mỏ của tôi sao?”
“Không có gì đúng hơn,” ông chủ trang trại trả lời, “và do đó nó là của tôi, theo những điều khoản trong hợp đồng của chúng ta, bởi lẽ ba viên kim cương đầu tiên được tìm thấy trong mỏ nhượng quyền của anh, phải được giao lại cho ta toàn quyền sở hữu!”
Nghe xong, Cyprien choáng váng, không biết trả lời gì nữa.
“Đòi hỏi của ta đưa ra là chính đáng chứ?” Ông Watkins hỏi.
“Hoàn toàn chính đáng,” Cyprien trả lời.
“Thế nên ta sẽ buộc anh phải thừa nhận quyền lợi của ta bằng giấy trắng mực đen, trong trường hợp chúng ta có thể làm cho tên ranh mãnh kia trả lại viên kim cương mà hắn ta đã trộm một cách trâng tráo!”
Cyprien cầm lấy tờ giấy trắng rồi viết:
“Tôi thừa nhận viên kim cương do một người da đen làm việc cho tôi tìm thấy trên mỏ, theo các điều khoản hợp đồng chuyển nhượng của tôi, thuộc quyền sở hữu của ngài John Stapleton Watkins.
Cyprien Méré.”
Thế đấy, họ sẽ thỏa thuận như vậy, một tình huống khiến giấc mơ của chàng kỹ sư trẻ tiêu tan. Thật vậy, nếu như viên kim cương không bao giờ xuất hiện trở lại, nó thuộc về, không phải với danh nghĩa là món quà, mà là của riêng của John Watkins, và thêm một hố sâu ngăn cách đã hình thành giữa Alice và Cyprien mà phải mất nhiều triệu mới bù đắp nổi.
Tuy nhiên, nếu như yêu sách của ông chủ trang trại làm tổn hại đến lợi ích của đôi bạn trẻ thì nó còn ảnh hưởng rõ hơn đối với Matakit! Bây giờ cậu bé đã gây thiệt hại cho John Watkins!... Chính John Watkins là người bị mất viên ngọc!... Và John Watkins không phải là người từ bỏ việc truy tố một khi ông tin đã tóm được kẻ trộm.
Cậu bé đáng thương đã bị bắt giữ và nhốt lại, và mười hai giờ sau sẽ bị treo cổ dù chẳng bị xét xử, bất chấp mọi cố gắng của Cyprien để nói tốt cho cậu nhỏ... nếu cậu không thể tự quyết định hoặc không thể trả lại viên Ngọc Phương Nam.
Thực tế là cậu bé không thể nào trả lại viên ngọc bởi vì cậu chưa bao giờ lấy nó, vụ việc đã quá rõ ràng và Cyprien cũng không biết phải làm gì nữa để cứu cậu bé bất hạnh mà chàng một mực tin không phải là thủ phạm.
Ngọc Phương Nam Ngọc Phương Nam - Jules Verne Ngọc Phương Nam