The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Jules Verne
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: L'étoile Du Sud (1884)
Dịch giả: Bảo Chấn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Diễn đàn MathVn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1911 / 68
Cập nhật: 2018-12-04 06:06:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 - Sự Phản Bội
ậy chuyện gì đã xảy ra khi Cyprien và hai bạn hữu vắng trại? Thật khó mà nói có chuyện gì, chừng nào cậu bé nam Phi chưa quay trở lại.
Thế nên họ đợi Bardik, họ gọi cậu ta, họ tìm cậu ta tứ phía. Chẳng phát hiện được bất kỳ dấu vết nào của cậu. Bữa ăn trưa mà cậu chuẩn bị để gần lò lửa đã tắt dường như cho thấy cậu biến mất cách đây chỉ khoảng hai hay ba tiếng.
Cyprien buộc phải đưa ra những phỏng đoán về điều đã khiến cậu ta biến mất, nhưng những phỏng đoán ấy, chẳng gì có thể làm sáng tỏ được. Rằng cậu bé nam Phi bị thú dữ tấn công, điều này ít có khả năng lắm: chẳng có lấy một dấu vết của cuộc tấn công đẫm máu hay thậm chí của sự lộn xộn xung quanh. Rằng cậu bỏ trốn để quay về xứ cậu, như những người nam Phi thường làm, điều ấy còn khó xảy ra hơn với một cậu bé tận tụy đến vậy, và chàng kỹ sư trẻ kiên quyết không chấp nhận giả thiết do Annibal Pantalacci đưa ra này.
Tóm lại, sau nửa ngày tìm kiếm, vẫn chưa tìm thấy cậu bé nam Phi, và sự biến mất của cậu là việc hoàn toàn không thể giải thích.
Vậy là Annibal Pantalacci và Cyprien hội ý. Sau cuộc thảo luận, họ quyết định chờ đến sáng hôm sau mới nhổ trại. Có thể, trong khoảng thời gian ấy, Bardik sẽ trở về chăng, nếu như cậu chỉ đơn giản là lạc đường khi truy đuổi mấy con thú săn, đã kích thích ham muốn săn bắn của cậu.
Thế nhưng, khi nhớ lại đám người nam Phi đã ghé thăm một trong số những lần cắm trại trước đó, và nhớ lại cả những câu họ đã hỏi Bardik và Lee, cả nỗi sợ họ biểu lộ khi thấy người nước ngoài, những người có thể là gián điệp, thám hiểm trên xứ sở của Tonaïa, ta có thể tự hỏi, không phải không có lý, liệu Bardik có rơi vào tay những dân bản địa ấy hay không, phải chăng cậu bị đưa đi đến tận thủ phủ của bọn họ.
Một ngày kết thúc buồn bã và buổi tối càng sầu thảm hơn. Hình như một luồng gió xui xẻo đã thổi lên đoàn viễn chinh. Annibal Pantalacci lẩn tránh và câm lặng. Hai đồng bọn của gã là Friedel và James Hilton hiện đã chết, và giờ đây gã một mình đối mặt với anh chàng đối thủ trẻ của mình, nhưng hơn bao giờ hết gã cương quyết loại bỏ một kẻ cầu hôn mà gã không muốn có kể cả trong phi vụ kim cương cũng như cuộc đua tranh kết hôn. Và với gã, đấy chỉ thực sự là những phi vụ làm ăn.
Về phần Cyprien - đã nghe Lee kể tường tận chuyện nghe lỏm được về vụ tháo ống đạn - giờ đây, chàng phải cảnh giác bạn đồng hành cùng chàng cả ngày lẫn đêm. Thực ra thì anh chàng người Hoa định gánh một phần nhiệm vụ này.
Cyprien và Annibal Pantalacci hút thuốc cùng nhau trong đêm gần đống lửa, lặng lẽ, và rồi lui vào trong toa xe che bạt, thậm chí không nói với nhau một câu chúc ngủ ngon. Đến phiên Lee canh chừng gần đống lửa nhóm lên để đuổi thú dữ.
Ngày hôm sau, khi trời sáng, cậu bé nam Phi vẫn không trở lại trại.
Lẽ ra Cyprien muốn đợi thêm hai mươi bốn tiếng nữa hòng cho người giúp việc chàng một cơ hội cuối cùng để trở lại, nhưng gã Napôli thúc giục lên đường ngay lúc ấy.
“Ta có thể hoàn toàn chẳng cần đến Bardik,” gã nói, “và chậm trễ tức là mạo hiểm vì không thể đuổi kịp Matakit nữa!”
Cyprien thuận theo, và anh chàng người Hoa bắt tay vào việc gom bò về để khởi hành.
Thêm một thất vọng mới và còn là nghiêm trọng nhất. Đàn bò, chúng cũng vậy, không thấy chút tăm hơi. Đêm trước, chúng vẫn còn ngủ trong đám cỏ cao xung quanh trại!... Nhưng giờ thì không thể tìm thấy một con nào.
Chính vì vậy mà họ có thể đo lường mức độ thiệt hại chuyến đi khi thiếu vắng Bardik! Giá như cậu giúp việc thông minh ấy làm đúng phận sự của mình, mỗi cậu hiểu rõ những thói quen của giống bò nam Phi, cậu sẽ không quên cột những con vật nghỉ ngơi cả ngày trời ấy vào các thân cây hoặc các chân cọc. Thông thường, khi đến những trạm dừng chân sau một ngày dài đi đường, sự đề phòng là vô ích: đàn bò, kiệt sức vì mệt, chỉ nghĩ chuyện quẩn quanh gần xe, sau đó ban đêm chúng ngủ và lúc tỉnh dậy thì chỉ cách chừng hơn một trăm mét. Thế nhưng, sau một ngày nghỉ ngơi và no nê thì lại là chuyện khác.
Hẳn nhiên, mối quan tâm đầu tiên của những con vật này khi thức dậy là đi tìm loại cỏ ngon lành hơn thứ chúng đã ăn chán chê đêm trước. Với bản tính ưa ngao du, chúng dần dần đi xa để trại khuất khỏi tầm mắt thế rồi bị thúc đẩy bởi bản năng tìm về chuồng trại, có khả năng bọn chúng, con này đi theo con kia, đơn giản là ngược trở lại đường đi Transvaal.
Đây là một thảm họa, không phải hiếm trong các chuyến du hành qua vùng trũng châu Phi ấy, dù vậy vẫn cứ là thảm họa nghiêm trọng nhất, vì nếu không có con vật thắng xe, toa xe trở nên vô dụng, mà toa xe, đối với một lữ hành châu Phi vừa là nhà, vừa là cửa hàng vừa là pháo đài.
Nỗi thất vọng thật quá lớn cho Cyprien và Annibal Pantalacci, vì sau một cuộc tìm kiếm miệt mài kéo dài hai hay ba giờ lần theo dấu vết đàn bò, họ đành thừa nhận rằng phải từ bỏ hy vọng bắt được chúng.
Tình hình trở nên đặc biệt nghiêm trọng, và một lần nữa, lại phải hội ý.
Thế nhưng, hầu như chỉ có một giải pháp tình thế cho lúc này: bỏ toa xe lại, mang theo những thực phẩm dự trữ, đạn dược trong khả năng họ có thể, và tiếp tục cuộc hành trình bằng ngựa. Nếu gặp tình huống thuận lợi, có thể họ sẽ sớm thương thảo được với một tộc trưởng nam Phi để đổi một khẩu súng hoặc vài ống đạn lấy một cỗ xe bò mới. Phần Lee, anh chàng sẽ cưỡi con ngựa của James Hilton, ta biết rồi đấy, nó không còn chủ nữa.
Vậy là họ phải bắt tay vào chặt những cành cây tua tủa gai để che phủ cái toa xe sao cho nó như được giấu dưới một bụi cây gai giả. Thế rồi, mỗi người họ dồn hết vào các túi, trong những xách nào áo quần, nào thức ăn đóng hộp nào đạn dược càng nhiều càng tốt. Anh chàng người Hoa phải bỏ lại cái rương đỏ của mình, vốn dĩ quá nặng, trong sự tiếc nuối lớn lao; nhưng vì không thể quyết định bỏ lại sợi dây nên anh chàng quấn nó quanh hông, dưới vạt áo dài, như một chiếc thắt lưng.
Những bước chuẩn bị này đã xong, sau khi nhìn lần cuối thung lũng, nơi xảy ra nhiều sự việc bi thảm đến nhường ấy, ba người cưỡi ngựa đi lên con đường dốc. Con đường ấy, cũng như những con đường trong vùng, chỉ đơn giản là một lối mòn do bọn thú dữ tạo nên, gần như lúc nào cũng là hướng đi trực tiếp nhất dẫn đến chỗ có nước uống.
Khi đó đã quá ngọ, và dưới ánh nắng như thiêu như đốt, Cyprien, Annibal Pantalacci và Lee thúc ngựa đi nhanh cho đến lúc chập tối, sau đó, khi đã dựng trại ở một khe sâu trong núi, dưới sự che chắn của một tảng đá lớn, ngồi quanh đống lửa to đốt từ củi khô giòn, họ nói với nhau rằng rốt cuộc thiệt hại về toa xe không phải là không thể bù đắp được.
Trong hai ngày tiếp đó, họ cứ đi tiếp như thế, chẳng chút nghi ngờ liệu họ có theo đúng dấu vết của kẻ họ đang truy lùng hay không. Quả nhiên, vào buổi tối của ngày đi đường thứ hai, vào lúc chập tối, trong lúc họ đi chầm chậm về phía một lùm cây mà họ định sẽ qua đêm ở đó, Lee đột nhiên thất thanh kêu lên.
“Ối!” anh ta vừa la lên vừa chỉ tay về phía chấm đen nhỏ đang di chuyển đằng chân trời nơi có những luồng sáng cuối cùng của hoàng hôn.
Ánh mắt của Cyprien và Annibal Pantalacci tự nhiên nhìn theo hướng tay Lee chỉ.
“Một kẻ du hành!” gã Napôli hét lớn.
“Chính là Matakit!” Cyprien nói rồi vội vàng đưa ống nhòm lên mắt. “Tôi nhìn thấy rất rõ cỗ xe của cậu ta và con đà điểu!... Chính là cậu ta rồi!”
Và chàng chuyển ống nhòm cho Pantalacci, đến lượt gã cũng tin chắc chắn là thế.
“Các anh nghĩ xem, lúc này cậu ta đang cách chúng ta khoảng cách bao nhiêu?” Cyprien hỏi.
“Ít nhất khoảng bảy đến tám dặm, nhưng có thể là mười dặm,” gã Napôli đáp.
“Vậy là chúng ta phải từ bỏ hy vọng đuổi kịp cậu ta hôm nay trước khi nghỉ chân ư?”
“Chắc chắn rồi,” Annibal Pantalacci đáp. “Nửa giờ nữa, trời sẽ tối mịt, và không thể nghĩ đến việc đi thêm bước nào về hướng kia đâu!”
“Thôi được! ngày mai chúng ta chắc chắn đuổi kịp cậu ta, nếu khởi hành sớm!”
“Tôi hoàn toàn đồng ý.”
Cuối cùng mấy kỵ sĩ cũng đến lùm cây, và họ đặt chân xuống đất. Theo thói quen thường kỳ, đầu tiên họ bắt đầu vuốt ve ngựa rồi kỳ cọ chúng cẩn thận, trước khi cột vào cọc để chúng gặm cỏ. Trong thời gian ấy, anh chàng người Hoa phụ trách nhóm lửa.
Buổi tối trôi qua cùng các công việc ấy. Bữa ăn tối hôm ấy có lẽ vui hơn một chút so với ba ngày qua. Nhưng khi bữa tối chỉ vừa mới xong, ba kẻ du hành, cuộn mình trong chăn, nằm cạnh đống lửa được nhóm cho cả đêm, đầu kê trên yên ngựa của mình, đã chuẩn bị đi ngủ ngay. Quan trọng là phải khởi hành trước khi trời sáng để có thể tranh thủ thời gian và đuổi kịp Matakit.
Cyprien và anh chàng người Hoa nhanh chóng ngủ say - điều này với họ có lẽ là không thận trọng lắm.
Gã Napôli thì không vậy. Đã hai hay ba giờ qua, gã cựa mình trong chăn, như người đang bị ám ảnh bởi ý nghĩ nào đó. Rắp tâm gây tội ác lại dâng lên trong gã.
Cuối cùng, không chịu được nữa, gã đứng dậy rất lặng lẽ, đi về phía mấy con ngựa, thắng yên vào con của gã; sau đó, cởi dây con Templar và con ngựa của anh chàng người Hoa, kéo chúng bằng dây buộc rồi dắt chúng đi. Cỏ mềm mọc đầy trên đất đã át đi hoàn toàn tiếng vó của ba con ngựa, chúng cam chịu đến ngu ngốc để mặc bị dắt đi, hoàn toàn ngơ ngác vì bị đánh thức đột ngột như thế. Annibal Pantalacci dắt chúng đi xuống sâu dưới thung, ngay sườn đồi của chỗ dừng chân, cột chúng vào một cái cây rồi trở lại trại. Không ai trong hai người đang ngủ cựa quậy.
Thế là gã Napôli gom chăn, súng trường, đạn và một số đồ hộp; sau đó, lạnh lùng, cương quyết, gã ta bỏ lại hai bạn đường của mình ngay giữa sa mạc này.
Ý nghĩ cứ ám ảnh gã từ lúc trời sập tối chính là nếu mang theo hai con ngựa, gã sẽ khiến Cyprien và Lee không thể đuổi kịp Matakit. Do đó gã sẽ nắm chắc phần thắng. Bản chất bỉ ổi của sự phản bội ấy, sự đê hèn mà gã dùng để lấy cắp của những bạn đồng hành với mình như thế, những người chỉ mang đến cho gã điều tốt, chẳng gì ngăn cản được gã khốn nạn ấy nữa. Gã leo lên yên ngựa, và kéo theo sau mình hai con ngựa đang phì phò ồn ã nơi gã cột chúng, gã phi nước kiệu xa dần, dưới ánh sáng của vầng trăng đang hiện ra trên đồi.
Cyprien và Lee vẫn ngủ. Mãi đến ba giờ sáng, anh chàng người người Hoa mới mở mắt rồi ngắm những ngôi sao đang mờ đi phía đằng Đông.
“Đến lúc pha cà phê rồi!” anh tự nhủ.
Và, không chần chừ hơn nữa, hất tung chăn đang đắp ra, anh đứng lên rồi bắt đầu việc vệ sinh buổi sáng, một việc mà anh chẳng hề bỏ qua dù ở sa mạc hay thành thị.
“Pantalacci đâu nhỉ?” anh chợt tự hỏi.
Bình minh vừa ló dạng, và mọi vật xung quanh trại trở nên rõ ràng hơn.
“Cả bọn ngựa cũng không còn ở kia nữa!” Lee tự nhủ. “Lẽ nào anh bạn tử tế kia...”
Và, nghi ngờ có chuyện xảy ra, anh chạy lại phía cọc nơi tối hôm trước anh đã thấy mấy con ngựa được cột chặt, anh đi vòng quanh trại, trong chớp mắt, anh chắc chắn rằng mọi hành lý của gã Napôli đã biến mất cùng gã ta.
Sự việc đã rõ mười mươi.
Một người da trắng có lẽ sẽ không kiềm chế nhu cầu hết sức tự nhiên mà đánh thức Cyprien ngay lúc ấy để thông báo việc nghiêm trọng này. Nhưng anh chàng người Hoa là một người da vàng và anh nghĩ rằng, nếu phải báo chuyện bất hạnh thì không gì phải vội vã. Thế nên anh bình tĩnh bắt tay vào pha cà phê.
“Kẻ ranh mãnh kia vẫn tốt bụng chán vì còn để lại đồ dự trữ cho chúng ta!” anh tự nhắc lại.
Lee rót đầy cà phê, được lọc kỹ qua một túi vải thô mà anh tự may vá dành riêng cho việc này, hai chiếc ly được cắt ra từ vỏ trứng đà điểu mà anh vẫn thường treo nơi khuyết áo; sau đó anh lại gần Cyprien vẫn đang ngủ.
“Cà phê của ông đã sẵn sàng đây, thưa ông trẻ,” anh vừa lịch sự nói với chàng vừa lay vai chàng.
Cyprien mở một mắt, vươn vai duỗi dài tay chân, mỉm cười với anh chàng người Hoa rồi ngồi dậy và uống thức uống nghi ngút kia.
Chỉ đến lúc ấy, chàng mới nhận ra sự vắng mặt của gã Napôli, chỗ nằm của gã ta trống trơn.
“Vậy Pantalacci đâu?” chàng hỏi.
“Đi rồi, ông trẻ ạ!” Lee trả lời với giọng thản nhiên nhất, như thể đó là một chuyện đã được thỏa thuận.
“Sao cơ?... Đi à?”
“Vâng, ông trẻ ạ, đi cùng ba con ngựa!”
Cyprien tung chăn rồi nhìn khắp lượt xung quanh, chàng đã hiểu ra mọi chuyện.
Nhưng chàng lại có tâm hồn quá kiêu hãnh nên chẳng biểu lộ chút lo ngại và khinh bỉ nào.
“Khá đấy, chàng nói, thế nhưng gã khốn nạn này không nghĩ rằng nên để lại lời nhắn cuối cùng à!”
Cyprien đi dọc đi ngang năm sáu bước, tập trung tư tưởng, suy nghĩ nên quyết định như thế nào.
“Phải đi ngay giờ này thôi! chàng nói với anh chàng người Hoa. Chúng ta sẽ để lại đây yên ngựa này, bộ cương này cùng những gì cồng kềnh hoặc nặng nề, và chỉ mang theo súng và số thức ăn còn lại của chúng ta! Nếu dẻo chân, chúng ta cũng có thể đi nhanh như hắn, và có thể đi những con đường tắt hơn!”
Lee vội vã làm theo. Trong vài phút, mấy tấm chăn được quấn lại, những túi xách được đeo lên vai: sau đó, những thứ họ buộc phải bỏ lại nơi ấy được gom lại thành một đống giấu dưới bụi cây dày rậm, và họ nhanh chóng lên đường.
Cyprien đã có lý khi cho rằng về mặt nào đó, có lẽ đi bộ sẽ tiện hơn. Khi làm vậy chàng có thể đi con đường ngắn nhất, bằng cách vượt qua các đỉnh đồi dựng đứng mà không có con ngựa nào có thể leo lên, thế nhưng cái giá phải trả là bao nhiêu nhọc nhằn!
Hai người đi đến sườn phía Bắc của dãy núi mà họ men theo đã ba ngày nay, lúc ấy độ chừng một giờ trưa. Theo những hướng dẫn của Lopèpe, hẳn là họ không còn xa thủ phủ của Tonaïa. Thật không may, những chỉ dẫn về đường đi được nói bằng tiếng betchouana quá mơ hồ, và những ý niệm về khoảng cách quá khó hiểu, đến nỗi khó mà biết trước, phải cần hai hay năm ngày đi bộ để đến nơi.
Trong lúc Cyprien và Lee đi xuống sườn của thung lũng thứ nhất vốn đang trải ra trước mắt họ, sau khi đã băng qua đoạn đỉnh đồi, Lee bật ra tiếng cười giòn khe khẽ. Rồi anh chàng nói:
“Bầy hươu cao cổ kìa!”
Cyprien nhìn xuống phía dưới chân mình và quả nhiên thấy khoảng hai chục con hươu đang gặm cỏ dưới lòng thung lũng. Không gì duyên dáng hơn khi nhìn thấy, từ xa, những chiếc cổ dài của chúng, dựng đứng như cột, hoặc trải dài như rắn trong cỏ, cách thân mình lốm đốm chấm vàng nhạt của chúng đến ba hay bốn mét.
“Ta có thể bắt một con trong bầy hươu cao cổ này rồi dùng nó thay cho con Templar,” anh chàng người Hoa nhận xét.
“Cưỡi hươu cao cổ ư! này! Đã ai thấy chuyện như thế bao giờ chưa,” Cyprien thốt lên.
“Tôi không biết liệu đã ai thấy vậy chưa, nhưng chỉ cần ông muốn nhìn thấy, anh chàng người Hoa đáp, ông cứ để tôi thử xem nào!”
Cyprien, vì chẳng bao giờ bắt đầu một việc mới lạ với mình bằng cách cho rằng không thể làm được, tuyên bố chàng sẵn sàng giúp Lee trong việc này.
“Chúng ta đang ở ngược hướng gió với bọn hươu cao cổ,” anh chàng người Hoa nói, “điều này rất may, vì chúng có mũi rất thính và chúng có thể đã ngửi thấy chúng ta rồi! Vậy nên, phiền ông lôi kéo chúng về phía bên phải, sau đó dọa chúng bằng một phát súng, để dồn chúng về phía tôi và không cần làm gì nữa, tôi sẽ lo chuyện còn lại!”
Cyprien vội vàng để xuống đất mọi thứ có thể làm vướng cử động của chàng, và, chuẩn bị khẩu súng trường, chàng bắt đầu có thể thực hiện động tác do anh chàng giúp việc hướng dẫn.
Anh này không chút chần chừ. Anh chạy vội xuống sườn dốc của thung lũng cho đến khi tiến gần đến con đường đất nằm phía cuối thung lũng. Đây đương nhiên chính là đường đi của hươu cao cổ, có thể suy đoán nhờ vô số dấu móng chúng để lại. Tại đây, anh chàng người Hoa chọn vị trí sau một cây lớn, tháo cuộn dây dài mà anh chẳng bao giờ rời nửa bước rồi cắt nó làm đôi, anh làm thành hai đoạn dây mỗi đoạn ba mươi mét. Sau đó, khi đã gút chặt một đầu của mỗi sợi dây bằng một viên đá to - tạo thành cái thòng lọng hoàn hảo - anh cột chặt đầu kia vào những cành la trên thân cây. Cuối cùng, anh cẩn thận quấn hai đầu còn lại của hai sợi dây ấy vào cánh tay trái của mình rồi nấp sau thân cây chờ đợi.
Chưa đầy năm phút trôi qua thì một phát súng vang lên cách đó một quãng. Ngay sau đó, có tiếng giậm chân vội vã, âm thanh của nó, tựa như tiếng của một đội kỵ binh, lớn dần từng giây từng giây, báo hiệu bầy hươu cao cổ đang chạy trốn đúng như Lee đã dự đoán. Bọn chúng đang chạy thẳng về phía anh theo con đường đất mà không hề nghi ngờ có kẻ thù đang ở ngược chiều gió.
Đám hươu cao cổ ấy thật tuyệt vời với những chiếc mũi hếch lên trong gió, những khuôn mặt nhỏ xíu hốt hoảng, những chiếc lưỡi thè ra. Về phần Lee, anh chàng chẳng nghĩ gì đến chuyện nhìn chúng. Chỗ anh đứng được chọn rất hợp lý, nó gần nút thắt của con đường, ở đấy mấy con thú này chỉ có thể đi qua từng đôi một, và anh chỉ việc chờ đợi mà thôi.
Anh để ba hay bốn con đi qua trước tiên; sau đó, nhắm một con trong đám còn lại có thân hình tuyệt hảo, anh quăng sợi thòng lọng thứ nhất. Sợi dây rít lên, tròng quanh cổ con thú, nó còn đi được thêm vài bước; nhưng rồi đột nhiên sợi dây căng ra, thắt chặt thanh quản nó, và nó đứng lại.
Anh chàng người Hoa không phí thêm thời gian nhìn nó. Khi vừa nhìn thấy thòng lọng thứ nhất tròng đúng đích, anh liền cầm sợi thứ hai lên tay rồi lại quăng tiếp nhằm một con hươu cao cổ khác.
Lần này cũng không tệ hơn chút nào. Mọi việc diễn ra chưa đầy nửa phút. Cả bầy kinh hãi chạy dạt ra tứ phía; nhưng hai con hươu cao cổ, gần như bị siết cổ và thở hổn hển, thì bị cột lại.
“Đến đây nào, ông trẻ!” anh chàng người Hoa lớn tiếng gọi Cyprien, chàng đang chạy lại chỗ anh ta, lòng chẳng mấy tin vào việc bắt giữ này.
Tuy nhiên, cũng phải công nhận là đúng. Ở đấy có hai con vật tuyệt vời, cao lớn, khỏe mạnh, đẫy đà, chân cao kều, mông nhẵn nhụi. Nhưng Cyprien dù có ngắm nghía và ngưỡng mộ chúng thì ý nghĩ dùng con vật ấy để cưỡi với chàng hình như không mấy khả thi.
“Quả thật, làm sao ngồi vững trên đường xương sống đổ về phía sau với độ nghiêng ít nhất sáu mươi xentimet thế kia?” chàng vừa cười vừa nói.
“Nhưng nếu ngồi như cưỡi ngựa thì ta ngồi trên hai vai chứ không phải hai bên mạn sườn của con vật,” Lee đáp. “Hơn nữa, kê một chiếc chăn cuộn lại dưới phần sau của yên ngựa có khó gì đâu?
“Chúng ta không có yên ngựa.”
“Lát nữa tôi sẽ đi lấy cái của ông.”
“Vậy dây cương nào cho mấy cái mõm đó?”
“Chốc nữa ông sẽ thấy.”
Anh chàng người Hoa luôn có lời giải mọi thứ, và với anh ta, hành động đi đôi với lời nói.
Giờ ăn tối còn chưa đến thì với một phần của sợi dây của mình, anh chàng đã làm xong hai cái vòng cổ rất chắc, tròng vào cổ mấy con hươu. Những con vật tội nghiệp vô cùng ngơ ngác vì sự không may của chúng, và hơn nữa với bản tính hiền lành là thế, chúng không hề có bất cứ sự kháng cự nào. Đầu kia của sợi dây được dùng làm dây cương.
Những công việc chuẩn bị ấy đã hoàn thành, không gì thoải mái hơn việc dắt hai con vật bắt được bằng dây. Cyprien và Lee liền thay đổi ý định, quay trở lại trại hôm trước để lấy yên ngựa cùng những đồ đạc họ đã bỏ lại.
Buổi tối kết thúc với việc bổ sung những sắp xếp ấy. Anh chàng người Hoa là một người khéo tay tuyệt vời. Anh không chỉ nhanh chóng chỉnh yên ngựa của Cyprien, sao cho có thể đặt nó nằm ngang được trên lưng con hươu cao cổ, mà anh còn lấy cành cây bện thành một cái yên; sau đó, với tinh thần cảnh giác cao độ, suốt thời gian còn lại của đêm anh phá tan ý định kháng cự mới chớm của hai con hươu cao cổ bằng cách leo lên hết con này đến con kia và cho chúng biết, với giọng điệu kiên quyết, rằng phải tuân theo anh.
Ngọc Phương Nam Ngọc Phương Nam - Jules Verne Ngọc Phương Nam