The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: Diệp Vi Linh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 119 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 482 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:00:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 112: Sóng Triều
an đêm Ôn Nhu Hương dưới ánh đèn chiếu xuống nhu hòa mà hữu tình, vẫn là nơi các nam nhân muốn đi nhất. Đêm nay Ôn Nhu Hương so với khởi trước kia, càng náo nhiệt hơn nhiều. Bởi vì hôm nay, đã có thánh chỉ công bố tư cách tham gia cuộc thi, lập tức làm cho thư sinh cảm thấy hãnh diện. Bọn họ cho rằng chính mình liên tục hành động, rốt cục đã nhận được kết quả như mong muốn. Thời đại này thư sinh là đơn thuần mà lại dễ dàng thỏa mãn. Một đạo thánh chỉ như vậy có thể làm cho bọn họ cảm động đến rơi nước mắt. Bọn họ ước hẹn đêm nay đến Ôn Nhu Hương chúc mừng. Thư sinh tụ năm tụ ba bắt đầu tụ tập trong đại sảnh Ôn Nhu Hương. Căn cứ vào quan niệm của mọi người môn đệ là con vua, nên thư sinh không có tốn bao nhiêu tiền ở trong đại sảnh tràn đầy rượu thịt thức ăn, nâng chén rượu chúc mừng, đêm nay Ôn Nhu Hương cũng không có trình diễn màn mở miệng châm chọc thương nhân của thư sinh, bởi vì cao ngạo của người đọc sách làm cho bọn họ cảm thấy không cần phải lại cùng thương nhân phát sinh tranh cãi. Dù sao, ngày kia tư cách cuộc thi có thể đá mấy tên thương nhân trên người đầy hơi tiền này ra khỏi cuộc thi.
Rượu quá ba tuần, rất nhiều thư sinh bởi vì trùng hợp mới tụ tập đến nơi đây bắt đầu buông thả cảm xúc câu nệ, đàm luận nội dung cuộc thi hai ngày sau:
“Trần huynh, ngươi nói lần này sẽ có đề mục gì?” Một thư sinh lo lắng dẫn đầu mở miệng nói.
Vị Trần huynh rõ ràng học thức cao hơn một chút thoáng tự hỏi nói:“Chỉ có thể khảo sát sách luận. Dù sao, Hoàng Thượng chính là một Thiên Tử, không có khả năng ra đề mục thi từ. Chỉ có sách luận mới có thể đem ý tứ đáy lòng của Hoàng Thượng biểu đạt ra, để lựa chọn được thí sinh hắn mong muốn.”
Phân tích như thế, rất nhanh đều được các thí sinh khác gật đầu hưởng ứng.
“Ngươi nói Hoàng Thượng sẽ đề mục gì?” Lập tức có người tiếp thu ý kiến quần chúng hỏi.
“Ta cảm thấy hẳn là làm sao để ứng phó kẻ thù bên ngoài, cường quốc có binh lực mạnh.”
“Không, ta cho rằng hẳn là như thế mới có thể làm cho dân chúng quy phục.”
......
Mọi người thảo luận sôi nổi. Các loại đề mục bắt đầu từ trong miệng các thư sinh toát ra. Có ít người chuẩn bị cả giấy bút ghi lại.
“Bàn về như thế nào cải cách quan chế!” Một âm thanh đột ngột từ trong góc vang lên.
Mọi người bởi vì âm thanh này mà kinh ngạc quay đầu nhìn một thư sinh mi thanh mục tú đứng trong góc phòng. Người này chính là Mạc Trọng Hình. Trong khoảng thời gian này, hắn vô cùng rảnh rỗi, trừ bỏ chuẩn bị dự thi ra, hắn sẽ đi đến Ôn Nhu Hương. Đồng thời, Bạch Toàn Tình được Tô Lệ Nhã ân chuẩn có thể ra cung giúp hắn để ý động tĩnh, làm cho hắn có thể toàn tâm ứng phó khoa cử. Bạch Toàn Tình thâm tình như vậy làm cho hắn rất áp lực. Trước kia, khi hắn chưa nhận thức hoàng hậu nương nương, hắn sẽ đương nhiên nhận nàng trở thành thê tử của chính mình, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt cơ trí, tự tin, hắn rõ ràng đã nhận ra hắn đối với nàng chỉ là tình cảm huynh muội, không quan hệ tình yêu. Đối mặt với Bạch Toàn Tĩnh vì chính mình chịu hi sinh tất cả, hắn cảm thấy rất áp lực. Bởi vậy, hắn lấy lí do cùng thư sinh trao đổi, mà đến đây để trốn tránh.
Mọi người bởi vì lời nói lớn mật của thư sinh này mà ngẩn người, dù sao quan chế là vấn đề bọn họ không có khả năng xen vào. Mọi người thực ăn ý làm bộ không nghe thấy lời nói lớn mật này, tiếp tục đàm luận. Bọn họ đối với vấn đề nhạy cảm này vẫn là ít dính líu thì tốt hơn, miễn cho vì vậy mà mất đi tư cách tham gia cuộc thi. Dù sao, trước kia có rất nhiều ví dụ, thí sinh bởi vì chê bai chính sách triều đình mà bị loại khỏi kì thi.
Mạc Trọng Hình bên môi nổi lên châm biếm: Khó trách quốc gia suy yếu. Một đám không hề có can đảm cư nhiên lại là trụ cột quốc gia tương lai. Hắn bắt đầu tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ chính mình, uống rượu giải sầu.
Trong nhã phòng ở lầu hai, Tần Tử Dực đứng ở cửa sổ bàn chuyện làm ăn, vừa vặn đem tất cả tình hình dưới lầu thu vào trong mắt. Tầm mắt dừng trên thân ảnh cô tịch hắn nhận thức người kia. Hắn là người mình đã gặp qua trong phượng loan điện. Sau, hắn cũng thông qua mạng lưới quan hệ biết được lai lịch người này, bao gồm hắn bởi vì nàng mới có thể ra khỏi Thiên Lao, tiến tới trở thành phụ tá cho nàng. Căn cứ tin tức hắn biết được, người nọ quả thật rất tài hoa, bởi vậy, mới có thể được nàng nể trọng. Bất quá, người nọ dáng vẻ thư sinh khí tức quá mạnh mẽ, hơn nữa có điểm lý tưởng hóa. Bàn về cải cách quan chế?! Đây có lẽ là nguyên nhân nàng thường xuyên triệu kiến hắn đi! Nhưng cải cách quan chế liên lụy nhiều người, không có khả năng một sớm một chiều có thể thay đổi. Hiện tại trong triều chính trị không ổn định. Nàng tuyệt đối sẽ không ra đề mục như thế. Nàng có khả năng ra đề mục có liên quan đến thương nhân. Dù sao, cuộc thi lần này trên danh nghĩa là vì làm cho thương nhân có tài hoa thật sự danh chính ngôn thuận tham gia khoa cử. Hơn nữa, nàng vẫn muốn đề cao địa vị thương nhân, tư cách cuộc thi lần này tuyệt đối là cơ hội tốt.
Trong đầu bởi vì nhớ lần cuối cùng nhìn thấy nàng vào hai tháng trước, khi đó nàng cùng hắn thảo luận vấn đề địa vị thương nhân, đồng ý đề cao địa vị thương nhân, làm cho thương nhân cũng có thể nắm quyền trong triều, trên gương mặt tuấn mỹ xuất hiện nhu tình. Phần nhu tình này rất nhanh đã bị tưởng niệm thay thế: Hai tháng, ước chừng hai tháng, hắn không có nhìn thấy nàng. Hắn biết bởi vì Hoàng Thượng bị thương, nàng không có tinh lực bận tâm đến hắn, loại tình cảm mong nhớ này tra tấn hắn. Ngày kia, ngày kia, hắn có thể nhìn thấy nàng. Cho dù là rất xa liếc mắt một cái, cũng tốt. Trong mắt bắn ra hưng phấn.
Giờ phút này, trong thư phòng Long Kình Lệ đang tràn ngập không khí áp lực. Xa xa có thể nghe được giọng nói của Lã Trác:
“Vương gia, xin hạ quyết tâm đi! Thừa dịp tế thiên, bắt giữ Hoàng Thượng, vạch trần hắn đã trở thành ngốc tử. Ta sẽ nhân cơ hội ủng hộ ngài trở thành tân đế.”
Trên mặt Lã Trác xuất hiện phẫn hận cùng kiên nghị. Nhà cửa của Lã Trác bởi vì đã từng nhận hối lộ mà sắp bị người san bằng. Những người này đại bộ phận đều là thân tộc của Lã gia, một bộ phận khác là thương nhân ở sau lưng cung cấp tài lực duy trì Lã gia. Trưởng lão trong tộc đã ra mặt chỉ trích hắn không biết suy nghĩ cho gia tộc, cư nhiên chặt đứt cơ hội cho người của Lã thị tiến vào triều đình. Bọn họ đã ra lời cảnh cáo, nếu năm nay vì hắn, mà không thể đưa người trong tộc vào triều, bọn họ sẽ liên hợp lại đề cử một người khác làm tộc trưởng. Mà thúc đẩy các trưởng lão quyết định như thế một nguyên nhân khác chính là do hắn làm cho thương nhân cung cấp tài lực duy trì lâu dài cho Lã gia nghĩ mình bị phản bội, làm bọn họ nắm được cơ hội trăm năm có một rút lại tài lực của mình. Trong lòng bọn họ phẫn hận làm bọn họ bắt đầu lấy phương thức của chính mình hướng các trưởng lão tạo áp lực. Mà các trưởng lão đã quen sống an nhàn thoải mái, đương nhiên không chịu buông tha cho loại cuộc sống này, nên mới ra lời cảnh cáo. Nếu mất đi địa vị tộc trưởng, có nghĩa là hắn mất đi vị trí đứng đầu ngũ bộ, đối với Lã Trác thật vất vả đi đến vị trí này là không có khả năng chấp nhận. Bởi vậy, hắn mới có thể được ăn cả ngã về không, xúi giục Tứ vương gia mau chóng phát động binh biến.
“Vương gia, lấy binh quyền hiện tại trong tay ngài, hơn nữa dựa vào quan hệ của ta, hẳn là có thể vào ngày tế thiên an bài binh lính vào quảng trường.”
Trong mắt Long Kình Lệ do dự, nói:“Ngươi xác định Hoàng Thượng thật sự đã trở thành ngốc tử?!” Cho dù hắn cũng cho người bí mật giám sát, nhưng hắn vẫn muốn xác định lại.
Trong mắt Lã Trác xuất hiện chắc chắc nói:“Vô cùng chính xác.“Hắn đã từ hai phương diện xác định: Một là phái người ngày đêm giám sát phượng loan điện. Theo mật thám hồi báo, Hoàng Thượng vẫn là ngốc tử. Hai là hắn phái người bí mật điều tra dược liệu điều trị cho Hoàng Thượng, chứng thật là thuốc trị liệu si ngốc.
Trên mặt Long Kình Lệ vẫn xuất hiện do dự. Dù sao, nếu binh biến thất bại, hắn là người chủ mưu sẽ có kết quả gì, thân là người trong hoàng thất hắn vô cùng rõ ràng.
“Tứ vương gia, chỉ cần binh biến thành công, ngài trở thành tân hoàng, đến lúc đó, ngài cũng sẽ có được nữ nhân ngài muốn.“Lã Trác đúng bệnh hốt thuốc nói. Tình cảm của Tứ vương gia đối với hoàng hậu nương nương hắn là vô cùng rõ ràng.
Trong đầu hiện lên dung nhan tự tin, do dự trên mặt Long Kình Lệ biến mất, thay thế được là kiên quyết:“Được, ngươi lui xuống chuẩn bị đi! Ngày tế thiên, chính là lúc chúng ta công thành danh toại.”
Lã Trác vui sướng, nói:“Dạ.” Nhanh chóng cáo từ.
Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Long Kình Lệ. Hắn nhìn ánh lửa nhảy lên, trong mắt hiện ra kiên quyết: Hắn muốn có nàng, cho dù trả giá hết thảy, hắn cũng muốn có nàng.
Ánh trăng nhu hòa chiếu vào phượng loan điện, chiếu vào hai người đang ôm nhau trên giườmg. Chỉ thấy A Kim lộ ra chiêu bài ngây ngô cười, chìm vào mộng đẹp.
Bỗng nhiên, Tô Lệ Nhã mở mắt ra, nhẹ nhàng đứng dậy, phủ thêm quần áo, đi vào phòng Lâm Tư.
Giờ phút này Lâm Tư đang chuẩn bị đãi bị.
“Thế nào?” Tô Lệ Nhã nhẹ giọng vào thẳng chủ đề.
“Bẩm nương nương, gần đây Lã Trác bí mật liên lạc những người cầm binh quyền trong triều. Long Kình Lệ đã bí mật triệu tập quân đội.”
Trong mắt hiện lên hiểu rõ, nàng từ trong lòng lấy ra một phong thơ nói:“Lâm Tư, ngươi giúp ta đem phong thư này giao cho gia gia.”
“Dạ.” Lâm Tư lĩnh mệnh rời đi, mở cửa phòng, nhìn thấy một người như thế nào cũng nghĩ đến, mà kinh ngạc nói:“Hoàng Thượng?!”
Tô Lệ Nhã ý bảo Lâm Tư rời đi, mới tiến lên thản nhiên mà đối diện với vẻ mặt thâm trầm, nhẹ giọng nói:“Tứ vương gia, bọn họ tính vào ngày tế thiên sẽ tạo phản, ép buộc chàng thoái vị. Ta muốn bảo hộ chàng.”
Thoái vị, làm trên mặt A Kim nhiễm lên âm ngoan. Hắn nhớ rõ lời nói của Trình Lân. Nếu hắn muốn bảo vệ A Nhã cùng đứa nhỏ, phải bảo vệ được ngôi vị hoàng đế. Tầm mắt dừng trên dung nhan chứa đựng kiên quyết, trong lòng cuồn cuộn cảm động. cảm động này chuyển hóa thành hành động, dùng sức đem nàng ôm vào trong lòng, nức nở nói:“A Nhã, cám ơn nàng. Cám ơn.” Hắn thật sự may mắn có được tình cảm của nàng.
Tô Lệ Nhã bởi vì trên cổ ướt át, mà phóng nhu đôi mắt, nhẹ giọng nói:“Đứa ngốc, chúng ta là vợ chồng a! Vợ chồng không cần nói lời cảm tạ.”
A Kim khẽ đẩy người trong lòng ra, trong mắt kiên quyết nói:“A Nhã, ta sẽ làm một trượng phu có khả năng bảo vệ nàng cùng đứa nhỏ. Xin cho ta bảo vệ nàng!”
Tô Lệ Nhã bởi vì tình cảm chân thành tha thiết trong mắt hắn mà nghẹn ngào gật đầu nói:“Ừm!”
Này một đêm, nàng bắt đầu nói về kế hoạch của mình cho hắn nghe.
Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi - Diệp Vi Linh