Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Diệp Vi Linh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 119 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 482 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:00:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 111: Hình Tượng Giáo Dục [Hạ]
ứng ở bên cạnh Tô Lệ Nhã, thông qua mành, A Kim nhìn thấy trường hợp bao la hùng vĩ trường như thế, nhất thời mở to mắt tò mò, miệng lại bởi vì giật mình mà giương thật to, một bên Lâm Tư tỉnh táo lôi kéo A Kim, hắn mới thu hồi miệng, khẽ cúi đầu che dấu. Nhưng trong mắt vẫn tò mò nhìn ngoài mành. Bỗng nhiên, hắn phát hiện một người vô cùng đáng ghét. Ánh mắt người này nhìn A Nhã làm hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái. A Kim oán hận nhìn chằm chằm người giờ phút này khó che dấu tình cảm, dùng ánh mắt nóng cháy nhìn chằm chằm người phía sau rèm. Kế hoạch dùng ánh mắt giết người của A Kim cũng không có tác dụng. Nguyên nhân là mành này thiết kế làm cho người sau rèm có thể nhìn rõ tình hình đối diện, mà đối diện chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ phía sau rèm.
Lã Tạc dẫn đầu bước ra khỏi hàng nói:“Bẩm nương nương, tất cả công việc tế thiên đã chuẩn bị thỏa đáng, tế văn cũng nghĩ xong. Nương nương, không biết Hoàng Thượng đã thức tỉnh chưa. Dù sao Hoàng Thượng còn phải phụ trách đọc tế văn.”
Tô Lệ Nhã quét về phía Lã Tạc, trong đầu hiện ra thân phận của hắn hình như là biểu đệ của Lã Trác.
A Kim sâu sắc cảm nhận được đại bộ phận đại thần một bộ dáng chuẩn bị xem kịch vui. Phẫn nộ đột nhiên mạnh xuất hiện. Bọn họ thật quá đáng, cư nhiên nhiều người như vậy khi dễ A Nhã của hắn. Một giọng nói nhu hòa mà uy nghi ngăn trở hắn phát tác:“Lã đại nhân thật là có lòng. Yên tâm, mấy ngày trước Hoàng Thượng đã thức tỉnh. Tuy rằng hiện tại thân thể không phải tốt lắm, nhưng tin tưởng vào diệu thủ hồi xuân của Trình ngự y, rất nhanh có thể khôi phục trở lại như trước kia. Về phần tế văn thì trình lên đi! Lã đại nhân có lòng như vậy, tin tưởng Hoàng Thượng vào ngày đó nhất định sẽ thuận lợi cử hành nghi thức tế thiên.”
Lời vừa nói ra, làm sắc mặt Lã Tạc khẽ biến, nhưng lại giả vờ tỉnh táo tỏ vẻ mình là người trung thành. Mà đại thần khác, sắc mặt tất nhiên đều trở nên có chút khó coi. Mấy lão hồ li tự nhiên nghe được hàm ý của Tô Lệ Nhã.
A Kim nhìn các đại thần sắc mặt rõ ràng là không cam lòng, nhưng lại vẫn tỏ vẻ hy vọng hắn sớm ngày bình phục, cảm thấy rất kỳ quái. Tầm mắt vừa chuyển, dừng trên dung nhan Tô Lệ Nhã đang chuyên tâm ứng phó quần thần, ngây ngô cười hiện lên trên mặt: A Nhã hắn thật là lợi hại nha! Nhanh như vậy có thể đem những người đó thu xếp.
Trong mắt Long Kình Lệ cũng lóe ra hào quang. Hắn cân nhắc hàm ý vừa rồi nàng nói là Hoàng Thượng thật sự bình phục, đó là chuyện không có khả năng.
A Kim mở to mắt tò mò quan sát biểu tình của các đại thần, trời sinh nhạy bén làm cho hắn thực dễ dàng phán đoán những người này rốt cuộc trong lòng suy nghĩ cái gì.
Lã Trác không cam lòng bước ra khỏi hàng nói:“Khởi bẩm nương nương, gần đây thư sinh và thương nhân ở Viêm Đô xung đột không ngừng, thậm chí còn có thư sinh liên danh đưa thư yêu cầu hủy bỏ việc thương nhân tham gia khoa cử.”
Khoa cử vào mùa thu năm sau kỳ thật đã sớm định ra. Thời gian sau tế thiên nửa tháng. Tới nay, có thể cho thư sinh tới Viêm Đô chứng kiến nghi thức tế thiên thần thánh này, mặt khác cũng cho thư sinh sau khi tham gia khoa cử xong có thể trở về quê mừng năm mới. Mà công việc báo danh cũng đã bắt đầu. Hiện tại những thư sinh và thương nhân có tư cách tham gia khoa cử đã tụ tập đến Viêm Đô thường xuyên sẽ chạm mặt. Vốn, thư sinh cùng thương nhân mâu thuẫn không có gay gắt, bất quá chỉ khắc khẩu nhau. Nhưng dù sao cũng là một ít chuyện. Hiện tại cư nhiên diễn biến thành thư sinh liên danh gửi thư, lấy trí tuệ của Tô Lệ Nhã sao lại không biết sau lưng chuyện này nhất định có người giở trò quỷ.
“Ha ha --” Tô Lệ Nhã bạc môi nổi lên tươi cười nói:“Xem ra thư sinh có chút hiểu lầm ý tứ của ai gia để cho thương nhân tham gia khoa cử. Bọn họ nhất định cho rằng thương nhân không hiểu văn chương, cho dù có hiểu văn chương, cũng vô pháp theo chân bọn họ. Cùng thương nhân tham gia khoa cử, bọn họ nhất định cho rằng một thân học thức của mình đã bị vũ nhục. Cũng đúng, nếu để cho người chỉ hiểu sơ về văn chương, thậm chí ngay cả văn chương cũng không thông tới tham gia khoa cử quả thật vũ nhục cho nhóm người gian khổ học tập. Lã khanh gia bảo người truyền xuống, vào ngày tế thiên, ân chuẩn tất cả thí sinh tiến vào quảng trường hiến tế, cùng nhau tham gia tế thiên thần thánh. Tin tưởng quảng trường tế thiên rộng lớn hẵn là có thể có một khoảng trống dành làm trường thi. Mà Hoàng Thượng sau khi tế thiên xong, tự mình ra đề mục cho thí sinh, đáp án của thí sinh quyết định bọn họ có thể tham gia khoa cử hay không. Ha ha, Lã đại nhân dụng tâm như thế, nhất định sẽ làm cho thư sinh trong thiên hạ tôn sùng. Ai gia sẽ đem việc Lã đại nhân vì đám thư sinh làm gương mẫu chi tâm sắp tới thông cáo thiên hạ sẽ trở nên nổi tiếng.”
Nói đến cuối cùng, trong mắt Tô Lệ Nhã hiện lên hàn quang. Hừ, muốn nàng khó coi, nàng sẽ cái xinh đẹp đánh lại. Tin tưởng buổi tối, cửa nhà Lã Trác sẽ bị người cấp cho thải bình. Nàng rất rõ ràng, thí sinh thông qua báo danh khảo hạch, bên trong có thể có không ít người thông qua quan hệ, thật giả lẫn lộn. Mà những người thật giả lẫn lộn này sở dĩ dám lớn mật như thế, là do thời đại này khoa cử đều chọn dùng hình thức bát cổ văn, dễ dàng gian lận. Bất quá, người làm như vậy, dù sao cũng có quan hệ vô cùng vững chắc. Số lượng cực nhỏ. Đại đa số chỉ sợ đều là áp dụng gian lận hối lộ. Tin tưởng Lai bộ thượng thư Lã Trác nắm giữ tư cách xét duyệt cuộc thi lần này hẳn là thu không ít tiện nghi. Ha ha, nếu nàng ở trên thánh chỉ đặc biệt ghi chú rõ lần này tư cách tham gia cuộc thi là do Lã Trác nghĩ ra cực lực đưa thư đề cử, tin tưởng hắn một hồi về nhà, sẽ được rất nhiều tin đồn an ủi hắn. Dù sao, Hoàng Thượng tự mình ra đề mục, cũng sẽ không có hình thức gì cố định.
Lời vừa nói ra, làm trán Lã Trác mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra. Hắn như thế nào cũng không có nghĩ đến vốn tính làm cho hoàng hậu nương nương mất mặt, cư nhiên lại cấp ình một phiền toái lớn. Cho dù hắn giờ phút này vô cùng hối hận, nhưng vẫn không thể không cắn răng trả lời:“Nương nương thánh minh.” Dù sao mới vừa rồi nương nương đã nói hắn như vậy, hắn ngay cả cơ hội đổi ý đều không có. Hắn vì khốn cảnh sắp tới mà sắc mặt ảm đạm đi rất nhiều, cũng không còn tinh lực chống đỡ với “Nan đề” Tô Lệ Nhã ra.
Mấy lão hồ li trong triều sắc mặt lại càng khó coi. Dù sao, bên trong bọn họ có rất nhiều người đều đã chiếm tiện nghi. Nghĩ đến về nhà không thể yên tĩnh, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lã Trác không khỏi oán hận. Thượng Quan Hành trên nét mặt già nua tất nhiên nổi lên mỉm cười. Vốn ông còn vì đề nghị của Lã Trác mà lo lắng, tự hỏi như thế nào mới có thể đem vấn đề mâu thuẫn của thư sinh và thương nhân giải quyết, không thể tưởng được A Nhã cư nhiên có biện pháp xảo diệu như thế. Hơn nữa thông qua tư cách cuộc thi lần này, hẳn là có thể loại bỏ được việc tham ô, làm cho người chân chính có năng lực có cơ hội càng nhiều. Thượng Quan thực sâu sắc cảm giác được tầng ý nghĩ sâu xa sau cuộc thi lần này. Long Viêm quốc có A Nhã làm hoàng hậu, phụ trợ Hoàng Thượng, đợi cho Hoàng Thượng hoàn toàn khôi phục, ông có thể tưởng tượng ba mươi năm thịnh thế sẽ lại đến.
Ánh mắt Hách Huy nhìn phía Tô Lệ Nhã tràn ngập hưng phấn. Hoàng hậu nương nương thực lợi hại. Kế vừa ra, không những giải quyết vấn đề của thương nhân và thư sinh, hơn nữa có thể đánh vào phái Lã Trác. Tin tưởng, lần này người tham gia khoa cử, nhất định không ít người có quan hệ thân mật cùng đại thần trong triều. Mà những người này lại có rất nhiều đều là thật giả lẫn lộn, thông qua quan hệ mới có thể xét duyệt. Chỉ sợ tư cách cuộc thi này vừa ra, không biết có bao nhiêu con của đại thần trong triều, thân thích không thể như ý nguyện tham gia khoa cử. Xem ra, hắn lựa chọn tiếp tục duy trì nương nương là đúng. Hơn nữa, theo lời nói mới vừa rồi của nương nương, có thể thấy Hoàng Thượng hẳn là khôi phục không sai biệt lắm. Hắn yên tâm lại.
Ánh mắt Long Kình Lệ nhìn về phía Tô Lệ Nhã càng nóng rực. Cho dù hắn mưu lược không đủ, nhưng vẫn có thể nhìn ra kế này của Tô Lệ Nhã có bao nhiêu lợi hại. Có thể làm người đối diện khó xử, nữ nhâncó năng lực như thế, xưa nay chỉ sợ chỉ một mình nàng. Chỉ cần có được nàng, hắn tin tưởng chính mình sau khi thống trị quốc gia, càng có thể phục chúng. Long Kình Lệ cho dù tự phụ, cũng biết năng lực thống trị quốc gia của hắn không đủ. Hắn dự đoán được nàng, được nữ nhân này giúp hắn khai sáng thái bình thịnh thế.
A Kim trợn to mắt, nhìn Tô Lệ Nhã ở bên cạnh bởi vì tự tin cùng phong thái mà chói mắt phi thường, trong lòng cuồn cuộn: A Nhã của hắn đẹp quá a! Đẹp đến mức làm cho hắn muốn đui mù. Đây là, ánh sáng mặt trời từ trên người Tô Lệ Nhã bắn ra, làm toàn thân nàng đắm chìm trong kim quang, đôi mắt đẹp nhiễm lên cơ trí, trên mặt nổi lên tươi cười tự tin. Tô Lệ Nhã thần thánh mà không thể xâm phạm, Tô Lệ Nhã như vậy làm A Kim sâu sắc cảm thấy chính mình cùng nàng chênh lệch. A Nhã với hắn mà nói là chói mắt phi thường, nhưng vì sao trong lòng hắn lại cảm thấy bất an. Hắn phát hiện A Nhã cho dù không có hắn vẫn chói mắt như thế. Sự bất an này làm hắn không tự giác vươn tay, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay mềm.
Vốn đang ứng phó công việc khác Tô Lệ Nhã ngẫn người, cảm thấy trong bàn tay kia truyền tới bất an, khẽ nghiêng người, ngăn cản tầm mặt của cung nữ và thái giám hầu hạ khác, phản thủ nắm chặt bàn tay to, truyền cho hắn yên ổn.
Sự ấm áp này làm A Kim bất an bắt đầu yên ổn trở lại. Tầm mắt đón nhận tươi cười của Tô Lệ Nhã. Tuy rằng tươi cười này là bởi vì Tô Lệ Nhã không muốn làm cho người bên cạnh nghi ngờ, nhưng lại làm cho A Kim hãm sâu trong đó. Hắn muốn vĩnh viễn có thể nhìn thấy tươi cười này, hắn không muốn đứng phía sau A Nhã, hắn muốn đứng bên cạnh A Nhã. Trong mắt nổi lên kiên nghị. Bàn tay to tăng thêm lực đạo. A Kim thu hồi ánh mắt, bắt đầu chuyên chú nhìn biểu tình của văn võ bá quan. Hắn muốn học tập cái gì gọi là thâm trầm, cái gì gọi là uy nghi. Trên mặt ngu đần của A Kim đã không còn hồn nhiên, mà được thay thế bằng âm trầm cùng uy nghi. C người phát ra khí thế như vậy, làm thái giám và cung nữ đứng một bên khác không khỏi nhìn về gương mặt bình thường kia. Lâm Tư nhìn thấy khí chất quen thuộc, trong lòng cuồn cuộn kích động: Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã trở lại. Đồng dạng cảm thấy khí thế của người bên cạnh mà dùng khóe mắt dư quang quét về phía A Kim Tô Lệ Nhã cũng bởi vì một lần nữa nhìn thấy con ngươi đen thâm trầm giống như hồ nước sâu, trong lúc nhất thời đem toàn bộ tầm mắt dừng trên mặt hắn. Hạo Thừa, đó là ánh mắt Hạo Thừa mới có.
“Bẩm nương nương......” Lời nói của đại thần, làm Tô Lệ Nhã không thể không một lần nữa đem tầm mắt triệu hồi về phía trước. Nhưng trong lòng kích động cùng vui sướng vẫn tồn tại. Giờ phút này nàng hận không thể lập tức bãi triều.
“Bãi triều --” Tô Lệ Nhã chờ đợi, lâm triều rốt cục lui. Nàng khẩn cấp trở về phượng loan điện, cho tất cả nô tài lui ra, trong phượng loan điện chỉ còn lại có Tô Lệ Nhã, A Kim cùng Lâm Tư đang hỗ trợ bỏ dịch dung trên mặt A Kim.
Tô Lệ Nhã khẩn cấp vươn tay chạm vào gương mặt tuấn mỹ quen thuộc, nhìn chằm chằm con ngươi đen sâu thẳm: Là ánh mắt này, đây là ánh mắt của Hạo Thừa.
A Kim nghi hoặc nhìn chằm chằm dung nhan kích động nói:“A Nhã, nàng làm sao vậy?” Giờ phút này thâm trầm trong mắt hắn đã bị hồn nhiên nghi hoặc thay thế.
Nhìn con ngươi đen lại một mảnh trong suốt hồn nhiên, thất vọng mãnh liệt xuất hiện. Nàng cụp mắt xuống, để che dấu thất vọng, nhẹ giọng nói:“A Kim, lần này lâm triều chàng có thu hoạch gì a?”
Trong mắt nhiễm lên kiên nghị:“A Nhã, ta đã biết cái gì là thâm trầm, cái gì là uy nghi. A Nhã, ta muốn có năng lực đứng bên cạnh nàng. Ta không muốn chỉ đứng phía sau nhìn nàng. Nàng như vậy, làm cho ta cảm thấy nàng rất xa rất xa, phảng phất ta mãi mãi không thể chạm đến.” Nói đến cuối cùng, càng ngày càng nhẹ, bất an vừa rồi cũng thông qua nhẹ giọng nổi lên.
Tô Lệ Nhã nhìn thẳng vào ánh mắt kiên nghị cùng bất an. Hóa ra đây là li do vì sao vừa rồi A Kim bất an! Nàng rốt cục biết vì sao mới vừa rồi đột nhiên A Kim làm nàng cảm giác là Hạo Thừa. Hắn chính là muốn có năng lực đứng bên cạnh mình. Sự khát vọng mới làm cho hắn trưởng thành. Nghĩ đến chính mình mới vừa rồi thất vọng, trong lòng của nàng tràn ngập áy náy đối với A Kim chỉ một lòng vì mình. Phần áy náy này chuyển hóa thành hành động. Bàn tay mềm vừa nhấc, bò lên cổ hắn, đặt môi lên bạc môi hắn, kịch liệt cùng hắn quấn quít. A Kim ngốc lăng, sau đó toàn tâm hưởng ứng theo, đem bất an cùng quyết tâm của chính mình đều trút xuống trong nụ hôn. Hai trái tim bắt đầu dần dần đồng bộ nhảy lên, cũng như tình cảm của hai người bọn họ.
Thời gian kế tiến, A Kim bắt đầu chuyên chú học thuộc tế văn. Mà lâm triều, hắn như cũ vẫn dịch dung thành thái giám tham gia. Hắn bắt đầu có mục đích quan sát sắc mặt biến hóa của các đại thần, học tập như thế nào mới có thể che dấu chính mình, như thế nào mới có thể làm cho chính mình trở nên thâm trầm. Hắn cũng bắt đầu đem ánh mắt chú ý trên người Tô Lệ Nhã, học tập thần thái của nàng, cùng uy nghi làm người khác kinh sợ. Theo thời gian trôi qua, khí chất trên người A Kim bắt đầu chuyển biến. Ánh mắt trở nên sâu thẳm, hồn nhiên trên gương mặt tuấn tú bị thâm trầm thay thế. Nhưng thời điểm đối mặt với Tô Lệ Nhã, hắn vẫn giữ ngây ngô cười mà nàng thích, đối với nàng làm nũng. A Kim thay đổi như vậy, Tô Lệ Nhã chỉ cảm thấy tình cảm trong lòng càng thêm sâu sắc một phần. Nàng yêu A Kim như vậy. Trận này Tô Lệ Nhã giáo dục bằng hình tượng vô cùng thành công.
Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi - Diệp Vi Linh