Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Diệp Vi Linh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 119 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 482 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:00:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 63: Khóc Cùng Cười
hóc
Màn đêm kéo xuống, thiên địa vạn vật bắt đầu bị một màn đen bao vây.“Nha --” một tiếng, Trình Lân thật cẩn thận bưng một chén thuốc đi vào. Nhưng nghênh đón hắn cũng đã là một cái giường không có một bóng người.
“Thùng thùng thùng --” Tiếng đập cửa dồn dập cắt ngang trầm tư của Long Hạo Thừa. Hắn mặt mang không hờn giận mở cửa, đối với phòng ngoại Trình Lân nói:“Có chuyện gì? Trình Lân.”
Trình Lân tiến hành thăm dò trong phòng rồi đánh giá, sau khi xác định không có người, lo lắng hỏi:“Tiểu Nhã, có hay không tìm ngươi?”
Long Hạo Thừa giống như giận dữ nói:“Không có! Trình Lân, ngươi đừng tưởng rằng chính mình trị liệu tốt cho bổn vương, liền lần nữa làm càn. Bổn vương dễ dàng tha thứ ột người cũng có hạn.”
Trình Lân trong lòng tràn ngập lo lắng mới mặc kệ nhiều như vậy, lập tức liền xoay người rời đi.
Long Hạo Thừa mặt không hờn giận sau khi Trình Lân biến mất, liền thay bằng lo lắng.
Long Hạo Thừa mắt mang thâm trầm nhìn ngọn nến sắp tắt, nghe động tĩnh bên phòng cách vách. Thời gian một phần một giây trôi qua, nhưng cách vách lại một chút tiếng vang đều không có. Rốt cục, hắn đứng dậy.
“Nha --” một tiếng, cửa phòng bị mở ra. Một người như thế nào cũng không nghĩ tới đứng ở trước cửa. Chỉ thấy Tô Lệ Nhã tái nhợt nghiêm mặt, liền ngay cả ban ngày môi có tí huyết sắc giờ cũng bị rút mất. Nhất là trên mình chỉ mặc xiêm y đơn bạc, ở trong gió đêm càng có vẻ xa xa muốn ngã.
Long Hạo Thừa thu hồi tâm tư, tà khí quanh thân đối với mặt không hề huyết sắc kia nói:“Tô cô nương, trễ như vậy tìm bổn vương, không phải muốn câu dẫn bổn vương. Nhưng thật có lỗi, bổn vương đối với một bệnh nhân không có hứng thú.” Hắn một lần nữa đứng lên.
Tô Lệ Nhã hai tay giơ lên hai tượng mặt người, nói:“A Kim, ngươi còn nhớ rõ này hai tượng mặt người này không? Đây là lần đầu tiên chúng ta đi hẹn hò mua được. Lúc ấy, ngươi nói tượng nam đại biểu ngươi, nữ đại biểu ta. Chúng ta phải vĩnh viễn cùng một chỗ.”
Long Hạo Thừa mắt mang khinh thường tiếp nhận tượng nam nhân, cười lạnh nói:“Thật có lỗi, bổn vương đối với loại mặt người ngây thơ này một chút hứng thú đều không có.” Vừa dứt lời, hắn vận lực, chỉ thấy mặt người kia biến thành bột phấn, theo gió rồi biến mất.
Tô Lệ Nhã hai mắt mở to, khó có thể tin nhìn bột phấn bay lượn trong không trung. Đó là bảo bối mà A Kim thích nhất, khóa trong ngăn kéo phòng của hắn, chỉ sợ bị người trộm đi. Hắn nói hai mặt người này đại biểu cho hai người bọn họ. Hắn muốn cho hai cái mặt người này vĩnh viễn cùng một chỗ, giống như hai người bọn họ phải vĩnh viễn cùng một chỗ vậy.
“A Nhã, chúng ta phải giống hai mặt người này vĩnh viễn cùng một chỗ nga!” Chỉ cần nàng đến phòng hắn, hắn đều hiến vật quý đem hai cái mặt người đưa tới trước mặt nàng.
Bién mất, biến mất. Người yêu nàng, A Kim toàn tâm tínn nhiệm của nàng đã vĩnh viễn biến mất. Hoàn toàn tuyệt vọng, làm bên môi nàng nổi lên tươi cười tự giễu:“Đúng vậy! Ngươi không phải A Kim của ta. A Kim của ta” Nàng khẽ lẩm bẩm xoay người rời đi.
Thân ảnh yếu ớt ở trong đêm đen phảng phất muốn hòa làm một. Trong lúc nhất thời, trong con ngươi đen lạnh lùng kia hiện lên khủng hoảng.
“Đông --” một tiếng, Tô Lệ Nhã do thân thể cùng tinh thần đều bị đả kích, té xỉu. Long Hạo Thừa vốn muốn chạy ra ôm lấy nàng lại bị một người khác nhanh hơn một bước. Hắn dùng tất cả khí lực mới có thể ngăn cản chính mình đi qua, thân thể cứng ngắc trơ mắt nhìn người bị Trình Lân nhẹ nhàng ôm lên kia.
Một lúc lâu sau, hắn mới lăng lăng đi đến chỗ nàng mới ngất, nhặt lấy mặt nữ nhân đã bị vỡ làm hai, thật cẩn thận đem nó đặt ở bàn tay. Đầu óc hiện ra mặt nam chính mình bóp nát nam khi nãy, trên mặt hắn tuyệt vọng mà thương tâm làm cho tái nhợt. Tim như bị ai nhéo, hô hấp khó khăn lên. Thì ra đây là cảm giác đau khi thương tổn chính người mình âu yếm a! Nhưng là, hắn tin tưởng đau này so với A Nhã vừa rồi thâm trầm tuyệt vọng thống khổ còn nhẹ hơn nhiều lắm. A Nhã, A Nhã, nữ nhân hắn yêu nhất, người hắn muốn bảo hộ nhất, cư nhiên lại phải tổn thương nàng như thế thương. (aiz tự nhiên lại đi tự ngược)
Trình Lân nói đúng, từ trước tới nay, hắn đều không có quên A Nhã, quên nữ nhân duy nhất đời này mình yêu. Tại một đêm kia, hắn nhìn thấy A Nhã bị người chém ngã, liền bởi vì phẫn nộ làm cho chân khí trong cơ thể dâng lên, mà khôi phục trí nhớ. Nếu nếu có thể, hắn thực hy vọng cả đời này đều không khôi phục trí nhớ lại, làm một A Kim vô cùng đơn giản, không lo không nghĩ. So với thân phận Vương gia, hắn càng hy vọng chính mình có thể làm đứa ngốc A Kim. Bởi vì bên người A Kim có A Nhã vô tư thương hắn, nhưng bên người Long Hạo Thừa ngay cả một người cũng không có. Nhà đế vương luôn lạnh lùng cùng huyết tinh, dạy dỗ hắn, thậm chí cho chính mình thân nhân cũng không có thể toàn tâm tín nhiệm. Hậu quả của tín nhiệm là sự phản bội vô tình. Bởi vậy, hắn không thể trở thành A Kim kia được, không thể tùy ý tín nhiệm người khác.
Nếu khả năng, hắn nói cho A Nhã biết, hắn cho tới bây giờ đều không có quên nàng. Nhưng hiện tại ngay cả tự bảo vệ mình cũng có vấn đề. Nếu để cho địch nhân biết có A Nhã tồn tại, chỉ sợ mang đến cho A Nhã tai họa sát sinh. Hắn không muốn lại nhìn thấy A Nhã bị thương. Lần trước trải qua đã làm cho hắn chịu đủ sợ hãi. Không, hắn quyết không cho phép chính mình đem nàng đặt vào vòng nguy hiểm cùng mình. Long Hạo Thừa nắm chặt mặt nữ nhân trong tay, thầm nghĩ: A Nhã, ngươi chờ ta, chờ ta đem nguy hiểm giải quyết xong, sẽ tới đón ngươi.
Sáng sớm hôm sau Long Hạo Thừa được Tần Tử Dực an bài một số người ngựa nghênh đón mà ly khai. Tô Lệ Nhã thẳng đến ngày thứ ba, mới tỉnh lại. Nhưng sau khi tỉnh lại nàng hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm phía trên, giống như một con búp bê vải vô hồn. Hết thảy đều rơi vào trong mắt Trình Lân, hắn trừ bỏ đau lòng ra, chỉ có thể tự mình an ủi nói: Ít nhất nàng sẽ không lộn xộn, có thể ngoan ngoãn cho hắn trị liệu. Hơn nữa hắn tin tưởng chỉ qua chút thời gian, Tiểu Nhã có thể khôi phục lại thần thái tự tin trước kia.
Ngày hết mặt trời lặn, trong nháy mắt mười ngày liền trôi qua. Trong khoảng thời gian này, vô luận Trình Lân khuyên bảo như thế nào, Đại Mao có khóc ra sao, nhưng là Tô Lệ Nhã đều lâm vào thế giới của riêng mình, cự tuyệt sự thật tàn khốc đã mất đi A Kim.
“Nha --” một tiếng, Trình Lân đẩy cửa sổ ra, làm cho ánh nắng bên ngoài chiếu vào trong phòng, cười quay đầu nói:“Tiểu Nhã, ngươi xem hôm nay thời tiết thật tốt a?”
Nhưng người trên giường lại không hề động tĩnh. Áp lực yên tĩnh, ở trong phòng lan tràn. Trình Lân nhìn mặt không hề tức giận, rốt cuộc chịu không nổi bước nhanh đi lên kéo Tô Lệ Nhã nói:“Ngươi đứng len cho ta. Đứng lên.”
Nhưng nàng giống như ban đầu, cơ thể mềm nhũn ở trên giường. Trình Lân tức giận kéo nàng, đem nàng tha xuống giường, rồi sau đó đi đến phòng nghỉ bên ngoài, Tô Lệ Nhã vẫn đắm chìm cho trong bóng đêm đã sắp trở thành thói quen, lập tức trước mắt bỗng nhiên sáng bừng lên, làm cho nàng sợ hãi, bản năng lui về phía sau.
Nhưng nàng lùi về trong thế giới của mình, cầm lấy tay nàng, dùng sức đem nàng kéo dài tới chỗ có ánh sáng.
“Không, không --” Nàng không cần đi đến chỗ có ánh sáng, nàng còn muốn đứng ở chỗ tối, như vậy mới sẽ không suy nghĩ được gì. Nàng không cần. Sợ hãi làm Tô Lệ Nhã trở nên có khí lực, ra sức giãy khỏi bàn tay giam cầm, hướng bên cạnh chạy tới, vừa vặn chạm vào này nọ Đại Mao đem đến.
“Thùng thùng thùng --” Này nọ rơi nhất.
Một cái hộp nhỏ tinh xảo khiến cho nàng chú ý. Nàng ngồi xổm xuống, rung động khiến cho nàng cầm lấy cái hộp nhỏ, có một ngày, A Kim không biết vì sao bỗng nhiên la hét muốn hòm, rơi vào đường cùng, nàng liền mua hòm cho hắn.
Nhẹ nhàng mà mở hộp ra, bên trong chỉ có ba tờ giấy. Nàng run run cầm lấy ba tờ giấy, mở ra. Nhìn đám nòng nọc văn, nàng lại thống hận chính mình không biết chữ.
Một bên Trình Lân tiếp nhận mở ra duyệt xem, rồi sau đó mắt mang phức tạp nhẹ giọng đọc:
“Này là hộp ước nguyện của ta nga! A Nhã ngày hôm qua giảng chuyện xưa cho ta có nói qua chỉ cần đem nguyện vọng viết vào giấy sau đó thành tâm để vào hộp ước nguyện, nguyện vọng sẽ trở thành sự thật. Bởi vậy, ta mới quấn quít lấy A Nhã mua hộp cho ta.”
“Nguyện vọng đầu tiên của ta: Hy vọng có thể vĩnh viễn cùng A Nhã cùng một chỗ. Bởi vì ta rất thích A Nhã nga!”
“Nguyện vọng thứ hai của ta: Hy vọng A Nhã vĩnh viễn tươi cười vui vẻ như vậy. Bởi vì ta thích nhất A Nhã tươi cười!”
Trình Lân đem đọc xong sau tờ giấy trả lại cho nàng. Nàng nắm chặt tờ giấy đặt tại trước ngực, nước mắt rốt cuộc khộng nịn được chảy xuống.
“Ô ô ô --” Tiếng khóc to hỗn loạn nồng đậm bi thương quanh quẩn trong đình viện.
Đêm nay là một đêm không có ánh trăng, vạn vật trong trời đất phảng phất bị bóng tối cắn nuốt.Nương ánh sáng lập lòe, Trình Lân đau lòng nhìn khuôn mặt đầy nước mất. Tầm mắt cúi xuống, rơi vào bàn tay mặc dù đang ngủ vẫn không chịu buông tờ giấy ra. Hối hận ăn mon tâm can hắn. Hắn hối hận, thật sự hối hận. Vốn nghĩ rằng nàng đối với đứa ngốc tình cảm sẽ không sâu đậm như vậy, theo thời gian trôi qua rất nhanh sẽ phai nhạt. Nhưng hắn sai lầm rồi, sai lầm rồi. Nàng đối với A Kim tình cảm đã ăn sâu vào máu, mất đi hắn, ngay cả chính mình cũng muốn mất đi. Tiểu Nhã tự tin cũng tùy thời mà biến mất.
Nước mắt không ngừng rơi xuống, phản xạ ánh sáng, có vẻ chói mắt phi thường. Ánh sáng chói mắt này, đâm vào trên mặt tái nhợt của Trình Lân, làm cho hắn kiên định quyết tâm. Gạt đi nước mắt của nàng, nhẹ giọng nói:“Tiểu Nhã, ngươi yên tâm. Chờ ngươi tỉnh. Ta sẽ nói cho ngươi biết chân tướng.” Đúng, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng tự tin tươi cười, hắn nguyện ý nói cho nàng biết sự thật Long Hạo Thừa cũng không có quên nàng.
Cười
Ánh mặt trời sáng ngời chiếu vào trong phòng, càng chiếu vào người ghé vào trên bàn ngủ say. Trình Lân mở mắt ra, quay đầu nhìn phía trên giường, nhưng nhìn thấy cũng là trên giường đã không có một bóng người. Sợ hãi dâng lên, hắn sợ nàng sẽ làm ra việc gì ngu ngốc. Lập tức, hắn đứng dậy bước nhanh đến cửa phòng.
“Nha --” một tiếng cửa phòng mở ra. Ánh mặt trời chói mắt làm trước mắt hắn xuất hiện một mảnh trắng xoá. Chờ hắn thích ứng ánh sáng, đập vào mắt là thân ảnh đứng trước đình viện. Lúc này, đưa lưng về phía người hắn đột nhiên xoay người lại, cầm trong tay một rỗ hoa cúc, cười nói:“Trình Lân không nghĩ đến nơi này của ngươi còn có hoa cúc a!”
Dưới ánh mặt trời tự tin mà lại tràn ngập tinh thần phấn chấn, tươi cười sức sống vô cùng chói mắt, trong nháy mắt, hắn nghĩ đến chính mình còn đang trong mộng.
Tô Lệ Nhã ngửi hương hoa cúc cười nói:“Trình Lân, ngươi có biết trên thế giới mỗi loài hoa đều có ý nghĩa riêng? Thủy tiên đại biểu trường thọ, phong tín tử đại biểu vui vẻ, mà hoa cúc đại biểu hạnh phúc, sức sống.”
(Phong tín tử: còn gọi là Dạ lan hương)
Lúc này, một trận gió thổi qua, làm hoa cúc trong tay lung lay, càng thổi loạn nàng rủ xuống mái tóc. Nàng bàn tay mềm vừa nhấc, để ý tóc lung tung, cười nói:“Trình Lân, mấy ngày này cho ngươi lo lắng. Yên tâm, về sau ta sẽ chiếu cố chính mình. Cho dù hiện tại A Kim đã rời ta mà đi, nhưng ta giống như nguyện vọng của hắn mà tự tin, vui vẻ sống sót, ngay cả hắn cũng sống sót. Kỳ thật, A Kim cũng không có biến mất. Bởi vì hắn vĩnh viễn ở trong lòng của ta.” Nói đến cuối cùng, nàng chỉ vào tim mình cười nói.
Trải qua bi thương như vậy, tự tin tràn ngập mị lực tươi cười làm tim Trình Lân đập loạn nhịp. Trong lòng lại vì tươi cười kia mà kéo lên. Hắn tinh tường cảm thấy chính mình đã yêu thật sâu người tự tin trước mắt, nữ nhân cố gắng sống lại. Nếu nói trước kia đối với nàng tình cảm dừng lại ở mức độ thích, hiện tại hắn đối với nàng tình cảm đã đến mức yêu. Quyết tâm nói cho nàng chân tướng sự thật, đã biến mất vô tung vô ảnh. Hắn chỉ có thể tham lam nhìn chằm chằm tươi cười kia thật lâu.
“Ai ~” Đại Mao cúi đầu, ủ rũ ngồi ở trong đại sảnh than thở. Từ sau khi lão đại mất tích, đại tẩu bị thương, cái nhà này càng lạnh lẽo. Hắn vốn cũng muốn hướng đại tẩu hỏi, lão đại rốt cuộc đi nơi nào, nhưng là mấy ngày qua, đại tẩu đều đem chính mình nhốt tại trong phòng. Hỏi Trình Lân thì hắn chỉ nói lão đại khôi phục trí nhớ, ly khai. Không nói thêm gì nữa.
Ai ~, hắn hoài niệm nụ cười ngây ngô của lão đại. Cho dù tiếng cười của đại tẩu thật đáng sợ, hắn cũng thực hoài niệm a!
Bỗng nhiên phía sau truyền đến thanh âm:“Đại Mao, ngươi ở đây phát ngốc gì a?”
Đại Mao nghi hoặc xoay người, chỉ thấy Tô Lệ Nhã cười đứng ở phía sau. Ô ô ô, có bao nhiêu lâu hắn không có nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đáng sợ kia a.
“Đại tẩu!” Đại Mao kích động đi lên.
Tô Lệ Nhã chạy tới phía trước.
“Đại tẩu, ngươi đợi chút!” Đại Mao vội vàng đuổi kịp.
Tô Lệ Nhã bước nhanh đi đến cửa phòng A Kim thì dừng lại. tay vốn đã chạm vào cửa lại chần chờ. Không, nàng không thể ở trong này dừng lại. Nàng nhất định phải vượt qua. Hít một hơi thật sâu, dùng sức đẩy.
“Nha --” Cửa phòng chậm rãi mở ra.
“A Nhã, A Nhã, ngươi xem, ngươi xem, đây là ta làm được.”
“A Nhã, lại bồi theo giúp ta a!”
“A Nhã......”
Trước mắt hiện ra những việc A Kim đã trải qua trong gian phòng này. Tô Lệ Nhã nhẹ nhàng đến gần, vuốt ve cái ghế bình thường A Kim hay ngồi nhất, cái bàn, cảm thụ được dấu vết của hắn đã từng sống qua ở đây.
Tưởng niệm cùng thống khổ mất đi yêu thương đánh úp lại. Bóng tối như muốn bao trùm lấy nàng, nhưng là lúc này trong đầu quanh quẩn nguyện vọng thức hai của A Kim:“Hy vọng A Nhã vĩnh viễn tươi cười vui vẻ như vậy. Bởi vì ta thích nhất A Nhã tươi cười!”
Thống khổ biến mất. Tô Lệ Nhã đẩy cửa sổ đã bị đóng chặt hơn mười ngày, nhìn cảnh tượng lục sắc ngoài cửa sổ, cảm thụ được cuộc sống sinh sôi trong tự nhiên. Nàng nở nụ cười, nàng biết chính mình rốt cục theo bi thương cùng trong thống khổ đi ra. Về sau, nàng muốn cười, đối mặt tương lai.
“Ha ha, ta thích nhất A Nhã tươi cười!”
Trước mắt bỗng nhiên vang lên tiếng cười ngây ngô của A Kim.
Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi - Diệp Vi Linh