Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Diệp Vi Linh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 119 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 482 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:00:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Mất Đi Nụ Hôn Đầu Tiên
ích tách…tích tách…” Nghe tiếng mưa thường xuyên mà có quy luật, nghe vào tai thi nhân, có thể kích thích thi hứng, nghe vào tai nhạc gia, có thể phổ thành nhạc, nhưng vào trong tai Tô Lệ Nhã, cũng là đại biểu cho tai nạn. Nàng vội vàng cùng A Kim lấy tất cả đồ vật có trong phòng ra, ngay cả bát ăn cơm cũng lấy ra.
Không bao lâu, tiếng mưa rơi bắt đầu ở trong phòng tấu nhạc đứng lên.
“Thùng, thùng, thùng.” Đây là âm thanh giọt mưa rơi xuống bồn.
“Leng keng dinh” Đây là âm thanh giọt mưa trong bát.
Giọt nước mưa bắt đầu phát ra những âm thanh cao thấp bất đồng lẫn nhau đón ý nói hùa, thật dễ nghe. Nhưng Tô Lệ Nhã không có tâm tình nghe, nàng vội vàng thu thập những vật dụng dễ thấm nước trong phòng: tỷ như chăn, quần áo linh tinh.
Nàng vô lực trở về phòng mình, vốn có thể thả lỏng thân xác và tinh thần xuống giường nhưng lại bị một thân thể cao lớn chiếm lấy. Khóe miệng Tô Lệ Nhã run rẫy nhìn người nào đó. Chính mình bận việc chết khiếp, hắn ngược lại chẳng hỗ trợ được việc nhỏ gì, liền chiếm lấy giường nàng. Xem ra hắn sẽ không đứng lên. Hơn nữa, cả gian phòng trừ bỏ giường này cũng không còn chỗ cho hắn ngủ nữa. Tô Lệ Nhã cởi bỏ áo khoác, mặc trung y, định lên giường. Nhưng nàng phát hiện A Kim cư nhiên chiếm hai phần ba giường, còn lại một phần ba không đủ nàng nằm. Nàng có chút tức giận đẩy A Kim.
A Kim mở đôi mắt mông lung buồn ngủ, mơ hồ hỏi: “Chuyện gì a? A Nhã.”
Tô Lệ Nhã giận mở to đôi mắt, không vui nói: “Ngươi chiếm cái giường. Ta ngủ không được.”
Vốn tưởng rằng A Kim sẽ đứng dậy, nhưng lại thấy hắn đã nằm qua sát tường. Hắn một tay đem cả người Tô Lệ Nhã ôm vào trong lòng, nói: “Như vậy là có thể.”
Tô Lệ Nhã bất giác phát hiện mình nằm trong lòng một nam nhân. Trên người A Kim truyền đến hơi thở cương dương, làm nàng đỏ mặt. Lớn như vậy nhưng chưa từng cùng khác phái tiếp xúc thân mật, cảm thấy không được tự nhiên, muốn đẩy hắn ra. Nhưng như thế nào cũng không thoát ra khỏi cánh tay A Kim. Cuối cùng nàng không thể không buông tha.
Tô Lệ Nhã ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn dật kia đang ngủ, thật có chút tiếc hận soái ca như thế cư nhiên là đứa ngốc. Lúc này, khốn ý đánh úp lại, Tô Lệ Nhã ngáp một cái, đi vào mộng đẹp.
Sau cơn mưa ánh mặt trời bắt đầu chiếu xuống, có vẻ đặc biệt sinh cơ bừng bừng. Trải qua một đêm mưa vạn vật tích cực sinh trưởng.
“A~” A Kim ngáp một cái phi thường không văn nhã, có điểm mê mang nhìn cảnh vật lạ lẫm. Muốn đứng dậy nhưng cánh tay hắn bị một vật nặng đè cản trở. A Kim nghi hoặc quay đầu, nhìn dung nhan quen thuộc kia, ngây ngô cười không ngừng. A Nhã, A Nhã, hắn thích A Nhã nhất. mặc dù có khi A Nhã thật hung dữ thậm chí còn đánh hắn, nhưng hắn biết A Nhã chỉ là dọa hắn. A Nhã là người tốt nhất thiên hạ. Ha ha
Nhìn gương mặt im lặng ngủ kia, A Kim thuận theo khát vọng trong lòng vươn tay vuốt da thịt mềm mại kia. Đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, A Kim trong đầu hiện ra hình ảnh mấy ngày trước Trương đại ca và Trương tẩu cách vách ôm nhau, một màn Trương đại ca ăn miệng Trương tẩu. Nhất thời, A Kim cảm thấy trong bụng bồn chồn, cảm thấy môi đỏ mọng trước mắt giống thịt heo thượng đẳng phát ra mùi dụ dỗ hắn. Hắn nuốt một chút nước miếng, thuận theo khát vọng trong lòng hắn đem bạc môi dán lên môi đỏ mọng kia. Thật mềm, thơm quá a! Tư vị ngọt ngào làm cho hắn khẽ cắn một chút, trong đầu hiện ra cảm khái: Trách không được Trương đại ca cắn miệng Trương tẩu lâu như vậy, thì ra hương vị thật tuyệt a!
Tô Lệ Nhã vốn đang trầm tĩnh ngủ lại bị môi xôn xao đánh thức. nàng mông lung mở đôi mắt buồn ngủ ra, chỉ thấy gương mặt cực kỳ tuấn mĩ của A Kim phóng đại trước mặt. trong đầu nàng hiện lên một tia khó hiểu, nghĩ đến chính mình còn đang trong mộng. Nàng chớp chớp đôi mắt, nghĩ A Kim sẽ biến mất, nhưng lại vẫn ở đó. Áp lực trên môi nhắc nhở nàng tình huống trước mắt. Nụ hôn đầu của nàng, nàng bảo lưu nụ hôn đầu hai mươi năm cư nhiên biến mất.
Rốt cục khôi phục thần chí, Tô Lệ Nhã lập tức đẩy A Kim trên người ra, tát một cái.
“Ba~”một tiếng, âm thanh đặc biệt vang lên.
Con ngươi đen A Kim bắt đầu tràn đầy lượng nước, ủy khuất nói: “A Nhã, phá hư, thật xấu. Vô duyên vô cớ đánh người ta a.”
Nhìn trên mặt A Kim hiện rõ năm dấu tay, nghe A Kim ủy khuất nói, Tô Lệ Nhã trong lòng áy náy: Nàng làm sao có thể cùng một đứa ngốc so đo? Hắn phát sinh sự tình gì cũng không biết. Nhưng đây là nụ hôn đầu tiên của nàng. Một đứa ngốc lại có thể cướp đi nụ hôn đầu của nàng. Một đạo linh quang hiện lên, Tô Lệ Nhã mắt mang thâm trầm nhìn A Kim khóc. Nàng muốn làm rõ chuyện này. Bất quá, nàng phải làm một chuyện trước, phải làm cho A Kim ngừng khóc. Tô Lệ Nhã vuốt khuôn mặt tuấn mỹ hồng hồng, nói: “Đau đau phi, đau đau phi phi đi. Tốt lắm, đau đau đã bay đi, A Kim sẽ không đau.”
A Kim vuốt mặt nghi hoặc hỏi: “Thực sao?”
Giả. Này nàng chỉ dùng để lừa tiểu hài tử thôi. Bất quá, A Kim cũng được coi là tiểu hài tử đi. Nàng ôn nhu cười nói: “Đương nhiên. Không phải ngươi cảm thấy không đau sao?” Ngoại thương bình thương theo thời gian mà giảm đau.
A Kim sờ sờ, thực sự cảm thấy không đau, ngây ngô cười nói: “Thật sự không đau. A Nhã tuyệt quá! Sờ sờ, sờ nữa.” A Kim đem khuôn mặt đi qua.
Tô Lệ Nhã nhận mệnh tiếp tục vuốt, nhẹ giọng hỏi: “A Kim, vừa rồi vì sao ngươi hôn ta?”
“Hôn?” Con ngươi đen hiện lên tia nghi hoặc.
Tô Lệ Nhã mặt ửng đỏ chỉ môi mình.
A Kim rốt cục lĩnh hội, cười nói “A Nhã, ngươi nói ta ăn miệng ngươi a! Trương đại ca cùng Trương tẩu cách vách hai người bọn họ ở cửa ăn quà vặt, bộ dáng dường như tốt lắm. Vừa rồi ta tỉnh lại, cảm thấy rất đói bụng, mà miệng ngươi lại ngay trước mặt ta. Ta liền ăn!”
Ăn quà vặt?! Khóe miệng Tô Lệ Nhã run rẫy.Tuy nàng biết A Kim không giống người bình thường, nhưng nàng ảo tưởng n thứ lãng mạn mà ngọt ngào cho nụ hôn đầu lại bị đứa ngốc biến thành đồ ăn. Nàng cảm thấy hoang đường.
Đứa ngốc cũng không nhìn ra nàng đang tức giận. Hắn chỉ chỉ bạc môi mình nói: “A Nhã, miệng của ta cũng cho ngươi ăn. Ăn tốt lắm nha. Miệng A Nhã vừa thơm lại vừa mềm, hẳn là của ta cũng giống thế.”
Vừa thơm vừa mềm?! Khóe miệng Tô Lệ Nhã run rẫy lợi hại hơn. Nhìn A Kim quyệt miệng hướng nàng đi tới, nàng chật vật đẩy hắn ra, nhảy xuống giường nói: “Về sau không cho phép ăn quà vặt. Muốn ăn, liền ăn cơm. Ta, ta đi nấu cơm cho ngươi…” sau đó thoát đi như bay.
A Kim vẻ mặt thất vọng lẩm bẩm: “A Nhã, xấu, thật xấu. Cư nhiên có đồ ăn tốt như vậy lại không cho ăn.” Tuy rằng thất vọng, nhưng đối với lời nói của Tô Lệ Nhã A Kim tôn sùng như thánh chỉ không ăn miệng của nàng.
Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi - Diệp Vi Linh