The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 644 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:57:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
ở mắt lần nữa, phát hiện mình đã được đưa về phòng.
Từ trên giường khởi động thân mình, thấy Funeral đứng ở trên ban công đưa lưng về phía tôi nhìn ra xa.
Mặt trời chiều đồ lên một tầng bóng màu vàng trên đường nét ngũ quan hoàn mỹ của anh, càng cảm thấy đẹp huyền ảo. Gió biển thổi tung tóc trên trán anh, làm tăng thêm vẻ trống trải của anh. Cả người anh giống như là một tòa điêu khắc, hoàn mỹ không sứt mẻ.
Nhận thấy được tôi tỉnh lại, Funeral lập tức đi vào bên cạnh tôi, quan tâm hỏi: "Có khỏe không?"
"Cám ơn anh cứu tôi." Vốn định mỉm cười với anh, lại nhịn không được nức nở.
Mấy chục giây tuyệt vọng cùng sợ hãi trong làn nước kia, tôi nghĩ cả đời tôi cũng không thể tiêu tan.
Funeral quan tâm tôi, ôm tôi vào trong lòng, nhẹ nhàng ân hận: "Là lỗi của tôi, không quan sát tốt cô."
Tôi liều mạng lắc đầu, xấu hổ tới cực điểm, đều là tôi cố tình làm bậy, không nghe theo lời của anh mới có thể gặp nạn.
"Tốt lắm, tất cả đều trôi qua." Funeral sờ sờ đầu tôi: "Tôi đi lấy đồ ăn cho cô."
Đợi cho Funeral ra khỏi phòng, tôi do dự một lát, rốt cục cầm lấy di động ấn dãy số của Nhiễm Ngạo.
Tôi khẩn cấp muốn nghe thấy âm thanh của anh, muốn nói cho anh tất cả, muốn nghe thấy lời an ủi cùng quan tâm của anh.
"Nhiễm Ngạo..." Điện thoại chuyển được, tôi lại nhất thời không biết làm sao mở miệng, trực tiếp nói cho anh, có thể hại anh lo lắng hay không?
"Chuyện gì?" Âm thanh của Nhiễm Ngạo có chút lạnh nhạt, nhưng tôi không có cảm thấy.
"Nhiễm Ngạo, buổi chiều hôm nay tôi đi biển lặn..." Tôi tính đem sự tình chậm rãi nói tới.
"Một mình em?" Anh đánh gãy lời của tôi, giọng điệu có chút quái dị.
"Không có, cùng bạn." Tôi đột nhiên cảm thấy anh có điều gì không đúng: "Vì sao hỏi như vậy?"
"Bạn? Là cái loại bạn có thể ở trước công chúng hôn môi?" Nhiễm Ngạo hừ lạnh một tiếng.
Da đầu tôi bỗng nhiên run lên một trận, kinh ngạc hỏi: "Anh... Có ý tứ gì?"
"Người bạn kia chính là Funeral."
"Em nói cho tôi biết đi công tác, đi công tác, kỳ thật là cùng anh cùng một chỗ, chơi thật sự vui vẻ phải không?"
"Vì sao em có thể vừa ủy khuất khóc kể tôi hiểu lầm em, vừa lại dường như không có việc gì cùng anh lui tới, cử chỉ thân mật?"
"Vệ Tịnh Nhã, em vẫn còn nghĩ tới chúng tôi sao?"
Nhiễm Ngạo cố gắng ổn định tâm tình của mình, nhưng phẫn nộ giấu giếm trong âm thanh lại giống sóng to hướng tôi đánh tới.
Cái loại cảm giác này giống như buổi chiều khi tôi tuyệt vọng.
"Nhiễm Ngạo," tôi chậm rãi hỏi: "Anh có biết vì sao tôi muốn gọi điện thoại cho anh không?"
Anh trầm mặc.
"Buổi chiều hôm nay tôi thiếu chút nữa liền chết đuối, lúc đó, tôi rất tiếc nuối là tôi cư nhiên không thể gặp lại anh một lần, không thể cho anh ôm tôi một cái, không thể cùng anh hoà hợp, tôi thật sự rất không cam tâm." Tôi ngước mặt lên, cố gắng để nước mắt chảy vào trong hốc mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Tâm như là bị một bàn tay vô hình bóp nghẹn, đau đến tôi không thở nổi, tôi chậm rãi nói: "Tôi gọi điện thoại tới, chính là muốn nghe âm thanh của ngươi, chính là muốn nghe anh nói, Tịnh Nhã, đừng sợ. Chính là muốn..... Tin tưởng tôi còn sống. Nhưng hiện tại.... "
"Tịnh Nhã!"
"Nhiễm Ngạo," môi của tôi run run, nhưng vẫn nói ra miệng: "Có lẽ chúng ta không bao giờ có thể trở lại như trước nữa, chúng ta.... Ly hôn đi."
Nói xong, tôi đem điện thoại tắt, bên kia truyền đến tiếng nói lo lắng của Nhiễm Ngạo, nhưng tất cả cũng không còn quan trọng nữa.
Tôi đứng ở ban công, vươn tay chậm rãi buông ra, di động rơi vào trong nước biển, bọt nước bắn tung tóe, đánh vỡ mặt biển bình tĩnh.
Nhìn di động chậm rãi chìm vào nước biển, lòng tôi cũng đi theo trầm xuống, cái tay ở giữa không trung vẫn không có rời đi, khiến cho tôi thống khổ.
Tôi ngồi chồm hổm trên mặt đất, ô ô khóc rống lên.
Nhiễm Ngạo.
Nhiễm Ngạo.
Nhiễm Ngạo....
Một người từ phía sau ôm chặt lấy tôi, dùng miệng hôn gáy của tôi, ở tôi bên tôii nhẹ nhàng nói: "Đừng khóc, còn có tôi, tôi vẫn đều ở đây."
"Funeral." Tôi ôm lại anh, đem mặt thật sâu ép trong ngực anh, như là tìm được một nơi ẩn mình, tránh ở trong đó thoải mái mà khóc. Đem tất cả thương tâm, tất cả mê mang, tất cả bất an đều khóc ra.
Funeral không thèm nhắc lại, chỉ là chặt chẽ ôm tôi. Gió biển cùng với nức nở của tôi, lúc này lẳng lặng quanh quẩn trong phòng.
Không biết qua bao lâu, nước mắt đã chảy khô, tâm cũng đau đến chết lặng. Tôi dần dần tỉnh táo lại, đứng lên, hướng Funeral nói lời cảm tạ: "Cám ơn anh vẫn ở cùng tôi."
Anh giúp tôi sửa sang lại sợi tóc hỗn độn, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần em cần tôi, tôi sẽ ở bên cạnh em."
Tôi cảm kích gật đầu.
"Đương nhiên em nhất định phải báo đáp tôi." Anh hướng tôi nháy mắt mấy cái.
"Tôi có thể làm cái gì?" Tôi hỏi.
"Hiện tại tôi cần em giúp tôi đem bàn đồ ăn này giải quyết đi." Anh kéo tôi đến ghế ngồi xuống, đưa cho tôi một mâm đồ ăn phong phú, cũng khoát tay chỉ: "Không thể nói không đói bụng."
Vốn tôi không có thèm ăn gì, nhưng không muốn phụ ý tốt của anh nữa, liền miễn cưỡng ăn.
Đến lúc này mới phát hiện, trong phòng có cái đàn dương cầm ―――- nguyên lai đây không phải phòng của tôi.
"Đây là phòng của tôi." Funeral giải thích: "Lúc ấy rất bối rối, liền trực tiếp đem em đưa đến nơi này."
"anh thật sự rất yêu đàn dương cầm." Tôi nói: "Bất luận ở đâu đều phải mang theo nó, giống như là sinh mệnh thứ hai của anh."
Funeral đi đến trước đàn dương cầm, mở nắp ra, hai tay nhanh chóng lướt trên phím đàn tuyệt đẹp, một âm thanh dễ nghe vang lên.
Anh cúi đầu, thật sâu nhìn đàn dương cầm: "Sau khi mẹ tôi qua đời, nó trở thành thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh tôi. Mỗi khi tôi đánh đàn thì liền không cảm giác được cô độc, thật giống như mẹ bên cạnh tôi.
"Bác gái qua đời khi nào?" Tôi hỏi.
"Năm ấy tôi 12 tuổi" Mỗi lần nhắc tới mẹ anh, trong mắt Funeral luôn chứa bi thương.
Tôi xúc động, nguyên lai anh nhỏ như vậy đã mất đi mẫu thân.
Funeral ngồi ở trước đàn dương cầm, chậm rãi đánh đàn, một làn điệu hoà nhã thư thả vang lên, hợp lại sóng biển, tiếng kêu của chim hải âu, uyển chuyển vô cùng.
Tôi thật sây đắm chìm vào trong đó, lấy tay chống cằm, chuyên chú lắng nghe, không khỏi mỉm cười.
Bỗng nhiên, tiếng đàn ngừng lại.
"Làm sao vậy?" Tôi có chút kỳ quái.
Funeral lẳng lặng nhìn tôi, trong mắt tinh quang chói lọi: "Mẹ nói rất đúng, có thể ở dưới ánh chiều tà thấy khuôn mặt tươi cười của người yêu, chứng thật là chuyện hạnh phúc nhất trên đời."
Tôi ngu ngơ một hồi, giật mình tỉnh ngộ, người yêu kia, là chỉ ――― tôi sao?!
Funeral đã đi tới, quỳ gối bên cạnh tôi, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của tôi, dịu dàng hỏi: "Tôi muốn cả đời đều thấy khuôn mặt tươi cười này, có thể chứ?"
Tôi phục hồi tinh thần lại, cứng ngắc giật nhẹ khóe miệng: "Funeral, giaữ chúng ta giống như có hiểu lầm.... Tôi nghĩ.... Tôi đã nghĩ chúng ta là bạn."
"Tôi biết, em chỉ là xem tôi như bạn bè, cho nên mới cùng tôi ăn cơm, cùng tôi du ngoạn. Tôi cũng không dám nói rõ, tôi sợ chúng ta ngay cả làm bạn cũng không được." Funeral cầm tay của tôi, hôn thật sâu: "Nhưng hiện tại, tôi nghĩ tôi có tư cách theo đuổi em."
"Funeral!" Tôi bối rối định rút tay ra, nhưng không có thành công: "Tôi có con, tôi có chồng, tôi không thể...."
"Em không phải đã quyết định rời xa anh ta?" Funeral cắt đứt lời của tôi: "Như vậy liền cho tôi một cơ hội."
Tôi che miệng, như trước không thể tin được đây là sự thật. Nguyên lai nghĩ đến sau khi biết chân tướng, Funeral hẳn là sẽ không có ý tưởng với tôi nữa, nhưng hiện tại......
Gặp bộ dáng thất kinh của tôi, Funeral buông tay, thở dài: "Thực xin lỗi, tôi không nên bức em. Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện lắm, em nhất định bị sợ hãi."
Tôi cười khổ, sau đó đứng dậy: "Tôi về phòng trước."
"Tôi đưa em!" Anh đi theo phía sau tôi.
"Không cần!" Tôi vội vàng ngăn cản anh: "Tôi cần một mình yên tĩnh."
Anh im lặng, tôi xoay người rời đi.
"Tịnh Nhã." Anh bỗng nhiên gọi tôi lại, tôi quay đầu, thấy trên mặt anh có loại cố chấp kiên quyết: "Tôi vẫn sẽ chờ em."
Tôi như là bị sốt, hoảng hốt chạy bừa về phòng, đứng ở ban công, hít gió biển thật sâu, cố gắng làm cho đầu óc hỗn độn của mình thanh tỉnh, nhưng lại phí công vô ích.
Như vậy cũng tốt, như vậy cũng không cần suy nghĩ nữa.
Tránh được bao lâu đây
Mặt trời lặn ở phương xa, chỗ đó là bầu trời bao la cùng nước biển nhiễm đỏ. Tôi cứ như vậy nhìn nó một tấc rơi vào trong biển. Mà sáng mai, nó sẽ chứng kiến tình cảnh tôi, lại như thế nào đây?
Mà bất luận như thế nào, ngày mai cứ tiến lên phía trước
Sáng sớm hôm sau, d0oàn làm phim quay cảnh nam, nữ chính câu cá. Bởi vì tôi cùng với Vô Thị, Hữu Phi rất quen thuộc, tôi cũng hưởng thụ đặc quyền đi theo bọn họ lên du thuyền rời bến.
Như tôi nghĩ, Funeral đã ở trên du thuyền.
Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người - Tát Không Không