Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 644 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:57:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
úc này, thấy thèm đồ ăn vặt, thế này mới nhớ tới, ngày hôm qua vội vội vàng vàng, cư nhiên quên mang đồ ăn vặt! Làm sao bây giờ, máy bay ít nhất còn có 6 giờ mới hạ cánh, chẳng phải là muốn tôi chết đói?
Vẻ mặt tôi buồn rười rượi mở hành lý ra, chuẩn bị lấy ra tiểu thuyết bên trong để tự thu hút lực chú ý của chính mình, ai ngờ lại vui mừng khi thấy một túi đồ ăn vặt lớn, tất cả đều là tôi thích nhất.
Tôi giống gặp được đấng toàn năng, mừng như điên không thôi, lập tức mở ra cắn ăn.
Nhưng, tôi rõ ràng nhớ rõ không có mang đồ ăn vặt đi, làm sao có thể......
Nhiễm Ngạo?! Trong lòng tôi khẽ động, chẳng lẽ là anh ấy?
Nhìn kỹ, hành lý bên trong còn có túi thuốc, bên trong có thuốc dạ dày. Chi tiết này luôn luôn chỉ có Nhiễm Ngạo mới có thể chú ý tới.
Thật là anh, là Nhiễm Ngạo đặt vào, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy vui mừng.
Đang lúc sung sướng ăn, đột nhiên nghe thấy Funeral hỏi: "Anh ấy gọi là Nhiễm Ngạo phải không?"
Tôi tròn mắt không hiểu, ngây ngốc nhìn anh: "Cái gì?"
Ánh mắt Funeral không có rời đi tạp chí trước mắt, anh thản nhiên nói: "Cô vừa rồi kêu lên tên của anh."
"A, phải không?" Tôi bối rối đáp.
"Về sau, không nên tựa vào trên vai một người đàn ông lại kêu tên của một đàn ông khác." Ngữ khí của anh hàm xúc ý tứ giận hờn.
Tôi kinh ngạc, đột nhiên tỉnh ngộ, anh.... Chẳng lẽ là do tôi kêu tên Nhiễm Ngạo mà tức giận?
Mạnh mẽ kiềm chế ý nghĩ này, sẽ không, Vệ Tịnh Nhã, ngươi không có quan trọng như vậy, người tôi là đại minh tinh mơ ước của vạn người, mà ngươi, đã là mẹ của một con. Lần trước anh nói đúng là đối với ngươi có hảo cảm, bất quá là bởi vì ngươi âm kém dương sai cứu mạng của anh, bởi vậy muốn lấy thân báo ơn.
Mà vừa rồi tức giận, khả năng cũng là giống Hồ Nghi Dĩ, chính là bởi vì không có được nên mới có chút để ý, đây là thói hư tật xấu của con người.
Không để ý tới tôi liền quên đi, tôi nhún nhún vai, tự mình ở mtộ bên vừa tự đắc xem tiểu thuyết vừa ăn đồ ăn vặt, cứ như vậy, mấy giờ trôi qua rất nhanh, rốt cục máy bay cũng đến.
Máy bay hạ cánh, lại là một phen xóc nảy, chúng tôi rốt cục đi vào đảo thiên đường. Có thể là lần trước tôi làm ra tin tức về Funeral, tạp chí bán được nhiều, bởi vậy lão bản đặc biệt ngợi khen tôi, cư nhiên cho tôi đến đảo đẹp nhất này. Ngẫm lại xem, đẩy cửa ra có thể thấy cảnh biển tràn đầy, thật sự là cảnh đẹp ý vui.
Đang mừng thầm hết sức, Funeral lại không nói được một lời đem hành lý của tôi vào trong phòng cho tôi.
Tôi nhanh nói lời cảm tạ, nhưng đột nhiên lại cảm thấy có điều gì không đúng: "Vì sao anh biết chỗ tôi ở?"
Funeral buông hành lý, không trả lời vấn đề của tôi, chỉ nói: "Phòng của tôi bên cạnh phòng cô, có việc bảo tôi."
Sau đó đi ra khỏi phòng ở của tôi
Mệt chết khiếp, cũng không kịp tự hỏi cái khác, chạy nhanh gội đầu tắm rửa, sau đó lên giường nghỉ ngơi.
Đợi cho bổ sung tốt thể lực, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Lúc này, tôi mới chú ý tới cảnh đẹp nơi này, đi ra ban công, chỉ thấy trước mắt một mảnh nước biển xanh lam, trong suốt thấy đáy, ánh mặt trời chiếu xuống, nước gợn lăn tăn, rất nhiều con cá nhỏ không biết tên ở dưới bơi qua bơi lại. Còn có bầu trời, tôi chưa bao giờ biết trên thế giới cư nhiên có bầu trời sạch như vậy, không nhiễm một tia bụi bậm, xinh đẹp đến làm cho lòng người đau.
Bỗng nhiên nhớ lại chính mình còn có nhiệm vụ, nhanh rửa mặt chải đầu xong, lấy máy chụp ảnh, bút ghi âm đi tìm tổ phim.
Vừa ra tới cửa, đụng phải một người.
Tôi che cái mũi, nước mắt chảy ra, đau quá, là ai, cơ bắp cứng rắn như vậy, tuyệt đối là tập thể thao.
"Không có việc gì chứ!" Người nọ sốt ruột hỏi.
Mở hai mắt đẫm lệ mông lung, mới nhìn rõ nguyên lai chính là Funeral gây nên.
"Anh lám sao tùy tiện đi tới!" Tôi thầm oán nói.
Anh cẩn thận lấy tay của tôi ra, cẩn thận coi: "Có sao không?"
"Hoàn hảo không đổ máu," tôi trừng anh một cái: "Bất quá cái mũi đều bị đè bẹp."
Gặp tôi còn có thể vui đùa, anh cũng yên lòng, giải thích nói: "Ai kêu cô ngủ lâu như vậy, bọn họ đều đã đi chụp ảnh."
"A, thật sự?" Tôi nhanh cầm theo đồ vật chạy ra bên ngoài.
Anh một cái bắt được tôi: "Cô có biết bọn họ ở nơi nào không?"
A, ngày hôm qua đã quên hỏi, tôi gãi gãi đầu, nên làm cái gì bây giờ?
"Đi, tôi mang cô đi." Funeral đi ở phía trước dẫn đường.
Tôi đây mới thở ra, vội vàng đi theo anh đến trên bờ cát.
Quả nhiên, thật xa liền thấy ở bờ biển tụ tập đầy thành viên của đoàn phim, bởi vì đang quay phim, chụp ảnh, không tiện đi quấy rầy, chúng tôi liền ngồi ở một bên quan sát.
Nhìn cảnh đẹp, người đẹp, tôi không khỏi cảm thán: "Thật là một nơi tốt để nói chuyện yêu đương."
"Tôi cũng cảm thấy như vậy." Funeral bên cạnh cười nhìn tôi.
"Bộ phim này rốt cuộc nói về chuyện gì?" Tôi tò mò.
"Đệ đệ của cặp song sinh cùng phụ nữ vật chính yêu nhau, thời điểm sắp tu thành chính quả, ca ca xen vào giữa."
"A, nội dung vở kịch rất rắc rối." Tôi có chút thất vọng.
"Cô không thích?" Anh nhìn tôi.
"Đúng, anh không biết là ba người thật sự là phải tranh giành sao? Người ta rõ ràng yêu nhau như vậy, vì sao anh trai kia muốn vào làm rối? Thế giới lớn như vậy, tôi mới không tin chỉ có cô gái kia thích hợp anh ta." Tôi khinh thường.
"Nhưng, nếu hai người là thật yêu nhau, thì mê hoặc lớn như thế nào cũng không thể đưa bọn họ tách ra. Nếu quan hệ của bọn họ dao động, chỉ có thể nói nền móng cảm tình của hai người đã bất ổn." Funeral nhìn tôi, ánh mắt có thâm ý khác: "Hơn nữa, nếu không như vậy, phụ nữ vật chính kia vĩnh viễn không biết ai mới là chân chính thích hợp với cô."
Không khí trong lúc đó đột nhiên có chút xấu hổ, tôi nhanh chuyển đề tài: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó mới biết được, ca ca chính là không hy vọng đệ đệ bị cô gái cướp đi, mới có thể ra hạ sách này. Nhưng... trong quá trình này, anh cũng dần dần đã yêu phụ nữ vật chính kia. Càng phức tạp là.... phụ nữ vật chính kia đồng thời đã yêu hai người huynh đệ bọn họ."
"A!" Tôi nhịn không được cười ra: "Cũng quá rối loạn đi, cuối cùng thế nào, ai cùng ai ở cùng một chỗ?"
Funeral nằm ngã vào ghế, nhắm mắt lại: "Kết cục để lại cho chính cô xem đi."
"Keo kiệt, lộ ra một chút cũng không có chết ai." Tôi bất đắc dĩ quay đầu, lại ngoài ý muốn phát hiện cách đó không xa một tiểu đàn ông đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Chẳng lẽ là cùng nghề? Không thể nào, chuyện tình tôi cùng Funeral mọi người đã sớm không xem ra gì, chẳng lẽ còn có người hâm lại?
Phục hồi lại tinh thần, người nọ đã biến mất.
Quên đi, xem ra là chính mình sợ bóng sợ gió.
"Bọn họ đã nghỉ ngơi, còn không mau đến hỏi?" Funeral nhắc nhở.
"Tốt, tôi đi, bye bye!" Nói xong, tôi liền chạy đi.
Tới thì Vô Thị cùng Hữu Phi còn đang quay một màn ảnh cuối cùng, mà xung quanh Ân Hiên Dung đang tụ tập một đống phóng viên, tôi chỉ có thể nhón mũi chân đứng bên ngoài vòng vây.
Tới gần cô có mấy phóng viên cẩn thận hỏi những vấn đề chính: "Ân tiểu thư, lần này là lần đầu hợp tác của ngươi cùng dàn nhạc F, thông qua mấy ngày này tiếp xúc, ngươi cảm thấy Vô Thị cùng Hữu Phi ai có vẻ anh tuấn hơn?"
Nhìn ra Ân Hiên Dung cũng không nguyện ý trả lời vấn đề này, chỉ là lạnh lùng nói: "Ánh mắt ngươi mù loà sao! Song sinh thì bộ dạng không phải đều giống nhau sao? Vậy ngươi nói cho tôi cách phân biệt đi!"
Phóng viên bị quát lớn chỉ có thể ngoan ngoãn lui ra, người phía sau tiếp tục hỏi: "Ân tiểu thư, Vô Thị cùng Hữu Phi thần tượng nổi nhất hiện nay, fans của bọn họ đều thực hâm mộ cô. Xin hỏi cùng hai đại soái ca bọn họ hợp tác cô không vui mừng sao?"
"Có ý tứ gì? Nói ra như là tôi trèo cao với bọn họ, tôi cũng có rất nhiều fan điện ảnh!" Ân Hiên Dung trừng mắt liếc người vừa hỏi một cái, sau đó ngồi xuống lấy ô che, ba trợ lý bận trước bận sau vì cô quạt mát, đưa nước.
Quả nhiên là đem diễn trò làm ra tình cách thiên kim tiểu thư, không dựa vào chuyện này ăn cơm, tự nhiên cũng không sợ đắc tội với người.
"Vậy xin hỏi Ân tiểu thư cô thích loại hình nam sinh nào?" Xem ra bọn phóng viên này sớm luyện một thân mình đồng da sắt, đối với việc cô trừng mắt lạnh hoàn toàn xem như không thấy.
Dù sao vẫn là cô gái mười mấy tuổi, nhắc tới vấn đề này, trong mắt Ân Hiên Dung chứa tràn đầy nhu tình cùng khát khao: "Bạn trai của tôi nhất định phải thực dịu dàng, thực nho nhã, rất khí chất, hơn nữa bất luận gặp được sự tình gì cũng sẽ không kinh hoảng."
A, tôi xoa xoa lỗ tai, không phải là nói Cung Viêm.
Đương nhiên, không chỉ là một mình tôi đoán được, một phóng viên lập tức hỏi: "Nghe qua như là đang nói tới vị Cung Viêm tiên sinh cùng lệnh tôn có lui tới làm ăn kia. Nghe nói hai người các ngươi gần đây hay đi với nhau, có phải hai người đang kết giao không?"
"Đúng, chúng tôi hiện tại đang kết giao." Ân Hiên Dung mặt không đổi sắc trả lời.
Phải không, tôi nhỏ giọng nói thầm: "Chỉ sợ chuyện các người kết giao ngay cả Cung Viêm cũng không biết."
"Nhưng," cái phóng viên kia phản bác nói: "Vị Cung Viêm tiên sinh kia lại nói anh chỉ là bạn làm ăn của lệnh tôn. Cùng Ân tiểu thư không có quan hệ gì."
Nghe vậy, Ân Hiên Dung sững sờ tại chỗ, trên mặt một trận đỏ, một trận xanh, phi thường khó coi.
Các phóng viên bị cô chọc cho tức giận vừa rồi sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này để chế nhạo cô: "Vậy vì sao anh ấy không thừa nhận có quan hệ với ngươi? Là anh ấy nói dối, hay là... Ân tiểu thư đang nói dối đây?"
Ân Hiên Dung mặt đỏ tôii hồng, tức giận đến run run cả người, thuận tay cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh hướng phóng viên hắt đi, lớn tiếng mắng: "Vấn đề này cùng các người có quan hệ gì, hỏi cái gì mà hỏi!"
Vệ sĩ bên cạnh thấy tình hình không ổn, lập tức tiến lên đem phóng viên đuổi đi.
Tôi cũng thức thời xoay người chạy, phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Ân Hiên Dung: "Cái người mặc áo sơ mi màu lam kia, cô lại đây!"
Tôi cúi đầu xem, a, giống như nói tôi.
Bất quá, ai lại ngốc đến đi chịu chết, tôi ra vẻ không có nghe, nhanh chân trốn, lại bị người vệ sĩ to cao kia ngăn lại, một phen đưa tới trước mặt Ân Hiên Dung.
Tôi khóc không ra nước mắt, sớm biết vậy sẽ không mặc màu lam.
Ân Hiên Dung tức giận nhìn tôi: "Cô chạy cái gì mà chạy?"
Đương nhiên là sợ ngươi ăn tôi, tôi không yên bất an, cô đến tột cùng sẽ đem tôi làm thế nào?
Kiên trì đi ra phía trước, cười làm lành hỏi: "Có cái gì phân phó sao?"
Ân Hiên Dung cẩn thận xem kỹ mặt của tôi, sau đó khẳng định nói: "Tôi biết cô, lần trước khi tôi hắt cà phê cô đứng bên cạnh phụ nữ đó!"
"Phụ nữ kia" tất nhiên là chỉ Thịnh Hạ, phụ nữ luôn dùng từ ngữ này để xưng hô tình địch, mà không muốn nói ra tên tình địch, không biết là bởi vì chán ghét hay là sợ hãi.
Tôi hít sâu, tiểu nha đầu này làm sao mà có trí nhớ tốt như vậy? Nhìn xem mọi nơi, giống như không có người quen, xong rồi, tôi sẽ không phơi thây bờ cát chứ.
"Cô cùng phụ nữ kia là bạn tốt sao?" Cô gắt gao nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nhanh trách để thoát thân: "Không có, không có, chúng tôi chính là mới gặp, đã thật lâu chưa có gặp lại."
Cô giơ mặt đến, hỏi: "Vậy cô cảm thấy, người đàn bà kia có xinh đẹp bằng tôi không?"
"Không có, không có, đương nhiên không có." Tôi nịnh nọt nói: "Cô ta làm sao có thể so với cô được?"
Thịnh Hạ, dù sao ngươi có biết tôi luôn ham sống sợ chết, cũng không nên trách tôi.
Nghe vậy, Ân Hiên Dung cúi đầu, đem mặt vùi trong khuỷu tay, nhưng lại nhẹ nhàng nức nở.
Tôi thật cẩn thận đẩy đẩy cô: "Cô không sao chứ?"
Đột nhiên, cô hướng tôi chạy tới, một tay ôm lấy tôi, ghé vào trên vai tôi khóc rống lên: "Vì sao Cung Viêm muốn chọn người đàn bà kia! Cô ta có cái gì tốt, bất luận thân thế hay tài sản, tôi kém cô ta cái gì. Vì sao...... Vì sao ánh mắt Cung Viêm luôn ở trên người cô ta!"
Tôi kinh ngạc vạn phần, tiểu thư, chúng tôi không quá quen, làm sao vừa đến liền muốn làm loại động tác thân mật này!
"Vì sao? Tôi thương anh ấy như vậy, vì sao anh ấy cũng không thể yêu tôi?" Nước mắt Ân Hiên Dung tuôn rơi thành hàng, giống tốc độ của hệ thống cung cấp nước uống chảy thật liều mạng. Rất nhanh đã đem quần áo của tôi làm ướt hết. Tôi nhíu mày, lão đại, ngươi có thể trăm ngàn đừng đem nước mũi bôi trên người của tôi không.
Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người - Tát Không Không