Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 644 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:57:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ôi buông tha cho cố gắng, nhìn mình mê mang trong kính, trong lòng ngơ ngẩn không dứt, nếu lúc ban đầu, chúng tôi có thể khiến cho đối phương hiểu tâm ý của mình sớm một chút, sẽ có cơ hội ở một chỗ chú?
Trong lòng có sợi tơ giao kết, không muốn lâm vào tình cảnh mê loạn nặng hơn nữa, tôi dùng sức vẫy vẫy đầu.
Vệ Tịnh Nhã, không nên muốn nữa, không còn muốn nữa, thử nghĩ về Nhiễm Ngạo... Ai, tính, nghĩ anh còn nhức đầu hơn.
Phòng rửa tay không phải chỗ trốn cả đời, sửa sang lại quyết tâm, tôi chuẩn bị trở về gian phòng làm một cuộc đối mặt tiêu cực. Ai ngờ vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Cung Viêm đứng ở trước cửa. Trong lòng căng thẳng, tôi không tự chủ siết chặt bàn tay -- anh muốn làm gì?
"Tịnh Nhã, anh có lời muốn nói với em." Cung Viêm tiến lên một bước, nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi ngây người tại chỗ, chân tay luống cuống -- không phải là muốn nói về những lời tôi mới nghe thấy chứ.
"Tịnh Nhã?" Thấy tôi không có phản ứng, Cung Viêm bắt đầu nghi ngờ.
"Có chuyện gì trở về rồi hãy nói." Tôi bỏ chạy, nói là tiêu cực đối mặt sẽ phải tiêu cực đối mặt.
"Tịnh Nhã, chờ một chút." Anh ngăn cản tôi, trong ánh mắt ấm áp tràn đầy khẩn cầu: "Anh biết ở ngoài cửa em nghe thấy được lời của anh cùng Lâm Dã."
Tôi nhất thời tay chân luống cuống, giống như là trộm bị bắt được tại chỗ.
Ở một khắc đó, tôi hy vọng có người có thể tới ngăn cản anh nói tiếp, cho dù dùng 10 năm tuổi thọ để đổi cũng cam nguyện.
Phụ nữ quả nhiên cần phải có một đồng đảng. Ở trong lúc nguy cấp này, Thịnh Hạ nghe thấy thanh âm, vội vội vàng vàng vọt về phía chúng tôi.
"Tại sao?" Cung Viêm đưa tay ngăn cản cô.
"Tôi nhìn thấy Lý Côn ở bên ngoài, lần này nhất định không thể để cho hắn chạy trốn!" Thịnh Hạ đẩy ra Cung Viêm, chạy về phía trước.
"Tịnh Nhã, em đưa Lâm Dã trở về nhà Thịnh Hạ trước, anh sẽ tới đón nó sau." Dặn dò xong hết, Cung Viêm nhanh chóng đuổi theo Thịnh Hạ.
Nhìn anh rời đi khỏi tầm mắt, tôi thật to thở ra. Hoàn hảo, tránh được một kiếp.
Bất quá, trở lại trong phòng, nhìn Lâm Dã say đến rối tinh rối mù, tôi lại không nghĩ như vậy.
Chịu đựng mùi rượu, cuối cùng tôi đem Lâm Dã đỡ đến cửa. Nặng thật a! Một thân da thịt toàn bộ đặt ở trên người của tôi, thật không khi dễ tôi bây giờ là hai người a.
Đem Lâm Dạ bất tỉnh nhân sự tựa vào bên tường, chuẩn bị móc ra cái chìa khóa mở cửa. Vừa mới buông tay, Chân Lâm Dã liền mềm nhũn, "Đông" một tiếng, đầu đụng phải hòm thư bên cạnh, sau đó té trên mặt đất, dựa vào tường mà ngồi, đầu buông xuống, mặt ẩn tàng trong bóng đêm.
Chết! Khẳng định rơi không nhẹ.
Tôi vội vàng ngồi xổm người xuống, xoa vết thương trên đầu của anh: "Lâm Dã, không có sao chứ?! Tôi không phải cố ý, ngàn vạn lần đừng trách tôi a!"
Giây lát sau, anh cố hết sức mở mắt ra, mơ hồ nhìn tôi, thấp giọng hỏi: "Em... Em là ai?"
"Tịnh Nhã a! Lâm Dã, tôi nhát gan, anh không nên làm tôi sợ." Tôi thấp thỏm bất an đỡ anh dậy. Hỏng bét, không phải là đầu bị té hư chứ?
"Tịnh Nhã, em là Tịnh Nhã!" Thanh âm của anh đột nhiên kích động lên, giống như là một loại xuyên phá sương mù, hai mắt nhìn tôi cũng rõ ràng.
Rốt cục yên lòng, tôi liền nói người này cả ngày đi trong đao, thương,súng, chỉ một cú ngã nhẹ sao lại có chuyện được? Nhìn anh đã có thể thanh tỉnh đứng lên, tôi xoay người chuẩn bị mở cửa.
Đột nhiên, anh từ phía sau đem tôi hung hăng ôm lấy, nặng nề thở dốc chưa mùi rượu nồng nặc, phun lên chiếc cổ trần trụi của tôi, tôi không khỏi rùng mình một cái.
Chỉ nghe anh tinh tường nói bên tôii tôi: "Tịnh Nhã, thật, chúng ta kết hôn đi."
"Lâm Dã, anh say, mau buông, để cho tôi mở cửa." Tôi cố gắng giãy dụa, cử động của anh khiến cho tôi tự dưng thấy khủng hoảng.
"Anh không có say!" Lâm Dã đột nhiên hét lớn một tiếng, giống như là rống ra ẩn nhẫn nhiều năm qua. Sau đó xoay người tôi lại, bức bách tôi nhìn thẳng hai mắt của anh, ở nơi này, có loại điên cuồng vứt bỏ tất cả: "Anh yêu em! Cô gái em nói anh yêu, anh đã sớm gặp được, đó chính là em! Vệ Tịnh Nhã! Từ lúc mới bắt đầu, anh liền yêu em, em có biết hay không!"
Trái tim nhanh chóng nhúc nhích, máu bắt đầu ở trong thân thể tôi di chuyển lung tung. Ánh đèn hồng mông lung rơi xuống, để cho hết thảy ở đây cũng biến thành không quá chân thật. Tôi bắt đầu hoài nghi, có lẽ người say là tôi, cho nên mới xuất hiện những thứ ảo giác này.
Cái chìa khóa rơi trên mặt đất, một trận tiếng va chạm thanh thúy xuyên qua hư ảo thức tỉnh tôi. Lúc này mới phát hiện môi của Lâm Dã đang dán chặt lấy cổ của tôi, nặng nề hôn hít lấy, mút vào.
Nụ hôn nóng bỏng mà làm càn như vậy, vừa tuyệt vọng vừa bất đắc dĩ mút vào.
Tôi ra sức tránh thoát, nhưng không làm được chuyện gì: hai tay của tôi đã bị tay anh giam cầm, giơ cao lên đỉnh đầu. Môi của anh từ từ di động xuống dưới, bắt đầu tiến công trước ngực của tôi, tiếng thở dốc nặng nề cùng với sự kích thích đụng chạm trên da thịt, dẫn phát tôi trận trận nổi da gà.
"Lâm Dã! Không nên như vậy!" Tôi kêu khóc, giãy dụa.
"Tịnh Nhã, chúng ta đến những địa phương khác sinh con ra. Tin tưởng anh, anh nhất định sẽ đối đãi với hai người thật tốt, yêu quý bảo hộ hai người như trân bảo!" Anh nhẹ nhàng hôn vào những giọt nước mắt chẳng biết rơi xuống từ lúc nào của tôi, dùng môi ngăn ngừa cơn khóc của tôi, cạy mở môi của tôi, hướng vào bên trong thăm dò.
Người anh đầy mùi rượu, nhiệt độ đốt người, da thịt cứng rắn, động tác cuồng bạo mang tôi vào vực sâu hít thở không thông.
Tôi liều mạng giãy dụa, nhưng không làm nên chuyện gì. Tôi không biết tất cả chuyện này phát sinh như thế nào, tôi không có cách nào hô hấp, chỉ cảm giác mình sắp hỏng mất.
Đột nhiên, Lâm Dã bị kéo ra sau.
Hô hấp đột nhiên buông lỏng, tôi phủ bộ ngực, chậm rãi hít thở, dựa lưng vào vách tường trợt xuống, ngồi chồm hổm trên mặt đất, không khóc nức nở nữa.
Khi định thần nhìn lại, nhất thời lòng nguội lại: chỉ thấy Nhiễm Ngạo sắc mặt âm trầm đáng sợ, níu lấy cổ áo Lâm Dã, giơ quyền hung hăng phất qua trên mặt anh.
Lâm Dã té trên mặt đất, thở hồng hộc, khóe miệng chảy ra vết máu, giãy dụa muốn đứng lên. Lại bởi vì men say hoặc là Nhiễm Ngạo không hề báo động trước giống như dùng hết khí lực toàn thân ra một quyền thậy mạnh, cố gắng cũng phí công -- anh nặng té ngã trên đất.
Anh nhìn tôi, trong mắt có hy vọng cuối cùng, lẩm bẩm nói: "Tịnh Nhã, không nên đi cùng hắn. Cầu xin em... đưng."
Một người đàn ông cao hơn tôi cả cái đầu, một người đàn ông cho dù phải gãy xương cũng liều chết không hừ một tiếng, một người đàn ông tình nguyện bị đánh đến chết cũng không chịu hướng đối thủ cầu xin tha thứ, lại đối với tôi toát ra cái loại khẩu cầu làm cho người tôi thương xót này. Tôi cũng nhịn không được nữa, quên mất sợ hãi lúc nãy, đưa tay muốn đi đỡ Lâm Dã dậy, lại bị Nhiễm Ngạo kéo về.
"Không cho phép gặp mặt anh ta!" Nhiễm Ngạo cầm chặt tay của tôi, lôi kéo tôi rời đi. Phản kháng của tôi trong lúc anh phát ra thần sắn nguy hiểm đều tự động tan rả, chỉ có thể bị anh lôi kéo đi tới đầu hẻm, sau đó bị cưỡng chế nhét vào trong xe.
"Không được, Lâm Dã say quá mức, không thể để cho anh ấy ở bên ngoài một mình, quá nguy hiểm!" Tôi cố gắng mở cửa xe, lại bị Nhiễm Ngạo đè lại.
"Khiến hai ngươi ở chung một chỗ mới nguy hiểm." Nhiễm Ngạo không để ý tôi phản đối, đột nhiên phát động xe.
"Anh có ý gì? Không tin tôi?"
"Tin tưởng người đàn ông cưỡng hôn người lại là người được em xem là bạn bè tốt sao?" Anh nhìn chăm chú vào phía trước, cười lạnh một tiếng.
"Là hiểu lầm! Lâm Dã say!" Tôi vô lực giải thích, ý đồ đem hết thảy ngoài ý muốn quy kết cho rượu.
"Chính là say mới có thể hiện ra nguyên hình! Ai nấy đều thấy được anh ta đối với em không tầm thường, chỉ có tên ngu ngốc như em còn mơ mơ màng màng!" Nhiễm Ngạo hổn hển quở trách tôi.
Có lẽ là do hormone quấy phá, nghĩ tới tất cả phát sinh hôm nay, tính khí của tôi liền trào lên, thuận tay cầm hộp khăn giấy trước mặt lên ném về phía anh, rống to: "Uh, tôi thật ngu ngốc! Cho nên mới phải ngây ngốc bị anh lừa gạt! Nhưng anh có tư cách gì nói anh ấy, anh là đại lừa gạt!"
Hộp khăn giấy bất thiên bất ý ném vào mặt anh, lưu lại một vết màu đỏ (tàn bạo quá vậy chị =.=), sau đó rơi xuống trên mặt đất, hẳn lặng yên không một tiếng động, nhưng nặng nề đập vào lòng tôi.
Phát tiết xong lửa giận, thở lại bình thường, tôi bất an liếc trộm Nhiễm Ngạo thủy chung vẫn bất động thanh sắc.
Anh vững vàng lái xe, bình tĩnh nhìn phía trước, trong xe vang lên anh thanh âm thê lương và đau thương của anh: "Vậy làm sao bây giờ? Em nói cho tôi biết, tôi phải làm sao làm em mới có thể tha thứ tôi? Làm sao làm em mới sẽ không để ý tuổi của tôi? Tôi nên làm cái gì bây giờ?"
Tôi không cách nào trả lời anh, cũng không cách nào trả lời chính mình. Chỉ có thể mặc cho trầm mặc ngăn cách giữa chúng tôi.
Quay đầu đi, yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, những ngọn đèn đường màu vàng nhạt mờ mờ từ từ lui về phía sau, giống như là một bộ phim điện ảnh bị ngắt quãng.
Đột nhiên, tôi phát hiện điều khác thường từ kính chiếu hậu -- một chiếc xe màu đen vẫn đi theo chúng tôi, đuổi không tha.
Mà Nhiễm Ngạo tựa hồ cũng phát hiện tình huống này, chỉ thấy anh cau mày, mười ngón tay nắm chặt tay lái trắng bệch, cũng nhìn về phía kính chiếu hậu.
Lúc này, xe chạy nhanh đến đường nhỏ hẹp, mà chiếc xe vẫn theo dõi chúng tôi lại gia tăng tốc độ, trực tiếp hướng chúng tôi đánh tới!
"Tịnh Nhã! Ngồi vững!" Nhiễm Ngạo hô to một tiếng, lập tức chuyển động tay lái, né tránh một kích kia.
Nhưng chiếc xe phía sau vẫn đối với chúng tôi đuổi tận không buông, cũng tùy thời tiếp tục đụng chúng tôi. Lòng nhất thời nhảy lên, sợ hãi thẩm thấu đến mỗi một lỗ chân lông trên da.
"Nhiễm Ngạo..." Bọn họ là ai, bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì? Trong lòng có rất nhiều nghi vấn đáng sợ, nhưng bởi vì tim đập nhanh mà không cách nào nói ra.
"Anh ở nơi này." Nhiễm Ngạo nắm chặt tay của tôi, nhẹ nói: "Đừng sợ."
Mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng lúc tay của anh bao lấy tay tôi thật chặt, một dòng nước ấm truyền vào bên trong cơ thể của tôi, hòa hoãn lại ý lạnh mà sự sợ hãi mang đến, cho tôi cảm giác an toàn vô cùng nặng. Nhưng...
"Không được, Nhiễm Ngạo, tôi còn sợ. Bọn họ không phải muốn giết chúng ta chứ?" Loại tiết mục dịu dàng tình cảm này đối với loại người tiếc mạng sống như vàng như tôi hoàn toàn vô dụng, vừa nghĩ tới chiếc phía sau xe kia, sự sợ hãi của tôi lại nổi dậy.
"Qua con đường này, phía trước chính là khu náo nhiệt, bọn họ sẽ không dám làm gì." Nhiễm Ngạo mãnh liệt nhấn ga, trên màn hình tốc độ, cây kim dạ quang màu đỏ đã xoay tròn đến hạn độ lớn nhất, ánh sáng sâu kín nổi lên, tiết lộ ra tần số nguy hiểm.
Cỗ xe đoạt mệnh phía sau tựa hồ cũng cảm thấy được điều này, lại càng điên cuồng gia tốc, từ phía sau đuổi theo, nhưng không có đụng chúng tôi nữa, chẳng qua là dần dần song song cùng chúng tôi. Hoài nghi dụng ý của bọn anh, tôi nín hơi nhìn ra ngoài cửa sổ: chỉ thấy kính thuỷ tinh của chiếc xe kia từ từ chiếu xuống, đối diện tôi lại là họng súng đen sâu kín!
Máu trong cơ thể lập tức bị sợ đình công, dừng lại việc chuyển khí đến não bộ, cho nên, ở trong đó trống rỗng. Tôi chỉ có thể cững ngắc duy trì động tác, ngay cả ánh mắt cũng không cách nào dời đi.
"Tịnh Nhã, mau gục xuống!" Nhiễm Ngạo chợt đem tôi kéo vào trong ngực. Đầu của tôi chôn ở lồng ngực của anh, trước mắt một mảnh hắc ám, chỉ nghe thấy thanh âm nhảy lên thật nhanh của trái tim, phân không rõ là thuộc về ai.
"Phanh!" Một tiếng súng trầm thấp cùng tiếng thanh thuý của thuỷ tinh bị vỡ vang lên bên tôi. Tôi cảm giác được xe mãnh liệt chuyển về phía bên trái, ngay sau đó một đạo tiếng tanh chói tôi phá vỡ không gian chung quanh. Còn chưa kịp phản ứng, va chạm mãnh liệt lại đến.
Trước lúc mất đi tri thức, tôi cảm giác mình bị ôm thật chặc, mà không biết nước từ đâu đến đang không ngừng rơi trên mặt tôi, một giọt một giọt, mùi tanh ngọt lan tràn...
Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người - Tát Không Không