The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Tác giả: Xuân Trường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 173 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 664 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:24:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 171: Nghi Ngờ Của Tam Đại Gia Tộc
ang ngồi một chỗ chờ đợi, đột nhiên toàn bộ người của thất đại môn phái và tam đại gia tộc cùng với những người khác còn ở lại chỗ này không hẹn đều cùng nhau ngẩng đầu lên, đem ánh mắt đầy mong chờ nhìn về phía cửa ra của Bảo Vân Ngọc Tháp.
Đột nhiên, hai đạo linh quang ở ngay ngoài cửa Bảo Vân Ngọc Tháp loé lên, ngay sau đó là hai bóng người xuất hiện.
"Là Diệp Khôn và Dương Lâm."
"Là người của Ngũ Hành Phái."
...
"Là Diệp đạo hữu."
Vừa nhìn thấy hai bóng người xuất hiện, một loạt tiếng kinh hô ở phía dưới quảng trường vang lên.
Người của Ngũ Hành Phái thì mặt mày hớn hở, tràn đầy vẻ mong đợi, còn người của lục đại phái và tam đại gia tộc thì có vẻ thất vọng, riêng những người khác thì không có biểu hiện như vậy, bọn họ chỉ ồ lên một tiếng rồi thôi.
Dương Lâm và Diệp Khôn vừa ra khỏi Bảo Vân Ngọc Tháp thì khẽ quay đầu liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó hai người cất bước tiến về phía mà đám người Ngũ Hành Phái đang tụ tập, trên mặt hai người đều cùng toát ra vẻ vui mừng đầy đắc ý.
Nhìn thấy biểu hiện của hai người như vậy, đám người Ngũ Hành Phái càng tỏ ra mừng rỡ, xem ra bọn họ rất có khả năng đã thuận lợi hoàn thành được nhiệm vụ rồi, nếu không thì cũng sẽ không tỏ thái độ như vậy đấy.
Ngược với người của Ngũ Hành Phái, đám người lục đại môn phái và tam đại gia tộc thì tỏ ra kinh nghi bất định, trong đó không thiếu những ánh mắt đố kỵ ghen ghét tập chung lên hai người.
Bị nhiều người tập chung lên mình như vậy, trong lòng Diệp Khôn và Dương Lâm thoáng nổi lên một tia sợ hãi, thêm vào đó là một áp lực vô cùng lớn như một tảng đá ngàn cân đè lên ngực vậy.
Cước bộ cả hai đều chậm lại, sau khi liếc mắt nhìn nhau thêm một lần nữa, hai người cùng hít vào một hơi thật sâu cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh chậm rãi đến bên cạnh đám người Ngũ Hành Phái.
"Tham kiến hai vị sư thúc."
Đến bên cạnh đám người Ngũ Hành Phái, Diệp Khôn và Dương Lâm không hẹn cùng nhau chắp tay khom người hướng Chu Tề và Hồng Thuý Tiên Tử cung kính thi lễ, đồng thời cũng hướng những người khác mỉm cười chào một tiếng.
"Ân! Tốt lắm, không nghĩ tới hai người các ngươi tiến lên tầng năm và an toàn đi ra ngoài, hơn nữa nhìn vào biểu hiện của các ngươi hiển nhiên là đã đạt được nhiều chỗ tốt a." Đem thần thức đảo qua người Diệp Khôn và Dương Lâm một lượt, Chu Tề tâm tình hào sảng cười cười nói.
"Sư thúc quá khen, bọn sư điệt cũng là gặp may mắn thôi, thiếu chút nữa là không ra ngoài được rồi." Tinh quang sâu trong đôi mắt Dương Lâm loé lên, hắn với vẻ mặt bình thản nhưng ẩn chứa một tia sợ hãi như khi nhớ tới điều gì đó đáng sợ nói.
"Ân. Ở tầng năm nguy hiểm trùng trùng, hai người các ngươi đi ra được cũng là đã có phúc duyên lớn rồi, không biết những người khác có được như vậy không đây." Ở bên cạnh, đột nhiên Hồng Thuý Tiên Tử lên tiếng nói, đồng thời đem ánh mắt chăm chú ẩn chứa một tia lo mong mỏi nhìn về phía cửa ra của Bảo Vân Ngọc Tháp.
"Sư thúc yên tâm, đệ tử tin là bọn họ cũng sẽ bình an trở ra đấy." Thấy biểu hiện của Hồng Thuý Tiên Tử như vậy, tinh quang trong mắt Diệp Khôn loé lên, quay sang cung kính nói một câu.
"Hy vọng là vậy!" Hồng Thuý Tiên Tử liếc mắt nhìn Diệp Khôn một cái, sau đó thở dài nói một câu.
Vừa dứt lời, đột nhiên như phát hiện ra điều gì, Hồng Thuý Tiên Tử ngẩng đầu lên nhìn về hướng cửa ra Bảo Vân Ngọc Tháp không hề chớp mắt.
Cùng lúc đó, ngay chỗ cửa vào Bảo Vân Ngọc Tháp vài đạo linh quang loé lên, sau khi hào quang thu lại liền xuất hiện một đám người, trong đó có hai nữ ba nam.
Không dừng lại ở đó, lại có thêm hai đạo linh quang khác loé lên, theo sau là hai thiếu nữ xuất hiện.
Những người này xuất hiện gần như là cùng một khoảng thời gian, trong đó phần lớn là những người có tên tuổi trong thất đại môn phái.
Hiển nhiên những người này là Trần Hoài Minh, Đan Nhược Yên, Dược Bính, Bách Dương Tử, Tuyết Tinh Tiên Tử, Nhược Đình Tiên Tử và một nữ tử khác nữa.
Đám người này vừa mới xuất hiện đã khiến cho toàn bộ quảng trường xôn xao một một hồi, những môn phái có người ở đấy thì hết sức mừng rỡ, còn lại thì mặt mày rất khó coi.
Diệp Khôn đảo mắt nhìn về đám người này một lượt, hắn thấy bọn họ đều là những người xuất sắc được mệnh danh là Thất đại thiên tài cho nên không thấy ngạc nhiên cho lắm.
Hắn chỉ hơi nhíu mày, sau đó liếc mắt nhìn về phía đám người Hồi Phong Cốc và Quỷ Linh Môn rồi thu mắt lại.
"Rất có thể ngoài những người này ra thì sẽ không còn một ai khác đi ra nữa, xem ra một tên còn lại của Quỷ Linh Môn đã bị xử lý ở trong đó rồi." Âm thầm nghĩ trong bụng, sau đó Diệp Khôn nhấc chân đi đến bên cạnh chỗ hai người Văn Phụng và Phương Hà chào hỏi một tiếng.
Cùng thời gian đó, những người vừa mới xuất hiện cũng tách ra đi về phía tụ tập của môn phái, nhưng vẻ mặt của bọn họ không hề thoải mái chút nào, xem ra chuyến này bọn họ đều không thu thập được như mong muốn.
"Hoài Minh, Nhược Yên, xem ra hai người đã gặp rắc rối ở trong tầng năm a?" Đợi cho hai người Trần Hoài Minh và Đan Nhược Yên tiến tới chỗ mình, Hồng Thuý Tiên Tử hơi nhướng mày nói.
"Vâng! Sư thúc, quả thật là vậy." Trần Hoài Minh và Đan Nhược Yên sau khi cung kính chào Chu Tề và Hồng Thuý Tiên Tử một tiếng, Trần Hoài Minh với vẻ mặt ảo não nói.
"Được rồi, chuyện này cũng bình thường thôi, thế còn những người khác thì sao?" Chu Tề nghe vậy nhưng không có biểu hiện gì cả, chỉ lên tiếng nói một câu.
"Những người khác có lẽ đã vẫn lạc hết rồi, bọn đệ tử không thể cảm ứng được ấn ký của bọn khi lên tới tầng năm." Trần Hoài Minh thở dài một tiếng nói.
"Nếu đã không cảm ứng được những người khác thì bọn họ đã vẫn lạc hết rồi, bí thuật truy tung của bổn môn có điểm đặc thù cho nên không thể sai được." Chu Tề nghe vậy thì hơi trầm ngâm nói.
"Vâng sư thúc!"
"Được rồi, như vậy là lần thí luyện đợt này coi như xong, chỗ này đã có người khác xử lý, chúng ta cũng nên rời khỏi đây trở về bổn môn thôi." Đợi một lúc, Chu Tề lên tiếng nói.
Nghe Chu Tề nói vậy, những người còn lại không hề có ý kiến gì, Trần Hoài Minh và Đan Nhược Yên chỉ khẽ đảo mắt nhìn nhau rồi liếc qua Diệp Khôn và Dương Lâm một cái với ánh mắt có chút phức tạp.
Diệp Khôn thấy vậy cũng không có biểu hiện gì, hắn chỉ khẽ gật đầu mỉm cười mà thôi.
"Hai vị tiểu hữu này, nếu như có nhã hứng thì theo chúng ta trở về Ngũ Hành Phái, chưa biết chừng ta có thể giúp hai người đạt được chỗ tốt đấy." Chu Tề đột nhiên như nhớ tới điều gì vội quay sang nhìn Văn Phụng và Phương Hà mỉm cười nói.
"Cái này...tiền bối, nếu ngài đã nói vậy thì bọn vãn bối cung kính không bằng tuân lệch vậy, đa tạ tiền bối đã coi trong huynh đệ bọn vãn bối." Nghe Chu Tề nói, Văn Phụng và Phương Hà liếc mắt nhìn nhau một cái, ẩn sâu trong mắt hai người hiện lên một tia mừng rỡ, Phương Hà tiến lên một bước chắp tay cung kính nói.
"Tốt. Vậy thì chúng ta đi thôi."
Dứt lời, cánh tay Chu Tề khẽ phất một cái, ngay lập tức một đạo linh quang từ bên hông y bay ra rơi xuống mặt đất cách đó khoảng mười trượng.
Hào quang thu lại, liền xuất hiện một cái hồ lô to bằng bàn tay, linh áp trên hồ lo toả ra vậy mà lại là một kiện Thượng Phẩm hạ giai pháp khí.
Ngay sau đó, Chu Tề đánh ra một đạo pháp quyết rơi trên hồ lô, lập tức bên ngoài hồ lô hào quang loé lên, nó liền biến lớn lên hơn mười trượng.
"Cái này là..." Nhìn thấy hồ lô, vẻ mặt Diệp Khôn thoáng thay đổi, hắn cảm nhận được nó là một kiện pháp khí không hề tầm thường, nhưng không hiểu sao Chu Tề lại lấy nó ra lúc này, chẳng nhẽ nói...
"Đi thôi!"
Còn đang mải suy nghĩ, đột nhiên bên tai Diệp Khôn vang lên giọng nói của Chu Tề, sau đó hắn ngẩng đầu lên thì đã thấy toàn bộ những người có mặt ở đã đã biến mất không thấy đâu nữa ngoại trừ hắn và hai người Văn Phụng, Phương Hà.
Nhìn lên thì thấy bọn họ đã đứng hết lên trên cái hồ lô kia rồi, Diệp Khôn có vẻ hơi thất thố, sau đó hắn quay sang nhìn Phương Hà và Văn Phụng cười khổ một tiếng, rồi thân hình cũng mơ hồ biến mất, đến khi xuất hiện đã thấy ở trên hồ lô bên cạnh Dương Lâm rồi.
Văn Phụng và Phương Hà cũng không dám chần chừ, hai người đều thi triển pháp thuật tiến lên trên hồ lô đứng bên cạnh Diệp Khôn.
Hành động của ba người đều rơi vào mắt của đám người Ngũ Hành Phái, bọn họ chỉ hơi nhíu mày nhưng không lên tiếng nói gì, biểu hiện của họ vẫn như thường, dường như pháp khí hồ lô này đối với họ không có gì là lạ lẫm cả.
Đợi ọi người lên hết, Chu Tề đánh ra một đạo pháp quyết rơi trên đỉnh hồ lô, ngay lập tức bên ngoài hồ lô xuất hiện một tầng quang cháo đem toàn bộ bao chọn vào trong, sau đó hồ lô loé lên một đạo thanh quang nhắm một hướng bay vút đi. Chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Ngay khi đám người Ngũ Hành Phái rời đi, người của những môn phái khác cũng rục rịch rời đi, cuối cùng chỉ còn lại đám người Quỷ Linh Môn và Tam đại gia tộc là ở lại.
Đám người này trên mặt ai lấy đều hiện rõ vẻ lo lắng, đã sắp hết thời gian rồi mà không thấy một người nào đi ra cả, điều này chứng tỏ lành ít dữ nhiều rồi.
Nửa canh giờ sau, tới lúc này thì cửa vào của Bảo Vân Ngọc Tháp cũng đã khép lại, phải chờ tới năm năm sau thì nó mới được mở ra thêm một lần nữa.
Mà tới thời điểm này người của Quỷ Linh Môn và Tam đại gia tộc không hề có một ai đi ra, điều này đã khiến cho bọn họ vừa sợ vừa giận.
Thí luyện lần này không thu hoạch được gì đã đành, ngay cả đệ tử ưu tú cũng bị nhốt lại ở bên trong không biết sống chết thế nào, nhưng khẳng định cho dù bọn họ còn sống thì tới lần sau Bảo Vân Ngọc Tháp mở cửa cũng không thể đi ra được nữa, như vậy thì chẳng khác nào là người đã chết rồi.
"Hừ! Đúng là một đám phế vậy, như vậy mà không có một kẻ nào có thể đi ra." Bên trong đám người của Quỷ Linh Môn đột nhiên vang ra một giọng nói lạnh lùng đầy tức giận của một lão giả.
"Sư thúc, vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?" Một thiếu niên ở bên cạnh lên tiếng hỏi.
"Còn làm thế nào nữa, rời khỏi chỗ này trở về bổn môn chứ còn làm gì." Đang trong cơn tức giận, lão giả quay ngoắt đầu trừng mắt với thiếu niên vừa hỏi gằn giọng nói.
Bị nhìn như vậy, thiếu niên giật mình sợ hãi, nhưng hắn cũng không dám có điều thất lễ, vội vâng dạ một tiếng rồi cúi gằm mặt xuống đứng ở một bên.
Thấy vậy những người khác cũng không dám lên tiếng, lúc này sư thúc đang tức giận, bọn họ không dại gì trêu trọc vào, thiếu niên vừa rồi chính là cái gương cho bọn họ, vì vậy hết thảy đều im lặng chờ đợi.
"Đi thôi!"
Lão giả tỏ vẻ tức giận một hồi, sau đó lấy ra một pháp khí phi hành giống với một cây quạt rồi ra hiệu cho đám để tử lên đó rời đi.
...
Bên này, biểu hiện của đám người Tam đại gia tộc cũng vô cùng tức giận, chuyến này đi bọn họ đã đầu tư và đặt rất nhiều hy vọng vào ba người bọn Lưu Thiên Bình, nhưng cuối cùng chẳng đạt được chỗ tốt nào cả.
"Tịnh Nhàn ngươi cảm thấy chuyện này như thế nào?" Một trung niên với dáng vẻ nho nhã sau khi ổn định lại tâm tình nhìn qua một thiếu nữ ở bên cạnh hỏi.
"Cái này ta cũng không nói rõ được, theo lẽ thường ba người bọn chúng am hiểu liên thủ vây công, thêm vào đó lại có cả Phục Nghê Trận giúp đỡ, không lý nào lại đơn giản vẫn lạc trong đó được." Thiếu nữ được gọi là Tịnh Nhàn tỏ ra vẻ suy nghĩ nói.
"Không lẽ bọn chúng gặp phải yêu thú cấp ba, cho nên mới thất thủ dẫn đến vong mạng?" Thiếu nữ vừa dứt lời thì một đại hán lên tiếng nói.
"Hai người nghĩ cũng đơn giản quá, các người cũng biết Diệp gia ta có độc môn bí thuật, chỉ cần người bị gieo ấn ký xảy ra chuyện dẫn đến vong mạng thì bọn ta sẽ có cảm giác ngay. Vừa rồi trong lòng ta có một điểm linh triệu chẳng lành, điều này chứng tỏ bọn chúng đã vẫn lạc, hơn nữa không phải là bị yêu thú giết chết, mà là do kẻ khác đấy, chỉ là ta không biết được đó là kẻ nào thôi." Trung niên không cho là đúng lạnh lùng lên tiếng nói.
"Diệp huynh, huynh nói là...không lẽ trước đó huynh đã gieo lên người bọn chọn Yểm Hồn Tác?" Thấy trung niên nói vậy, thiếu nữ hơi ngẩn ra, sau đó nghĩ tới điều gì đó khinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, trước đó ta đã thi triển Yểm Hồn Tác gieo ấn ký trên người bọn chúng, vì vậy ta vẫn luôn nghi ngờ về cái chết của chúng. Đáng tiếc tu vi của ta còn thấp, cho nên không thể cảm ứng sâu được, bây giờ muốn biết thực hư thế nào có lẽ phải về gia tộc nhờ lão tổ thi triển bí thuật trên Nguyên thần đăng của Diệp Đĩnh Chi mới biết." Trung niên gật đầu bình thản nói.
"Diệp huynh đã nói như vậy thì chỉ còn cách này thôi, hừ, ta thật rất muốn biết là kẻ nào có được bổn sự ra tay với ba người bọn chúng đây?" Đại hán đứng bên cạnh nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống, gằn giọng nói.
"Đúng vậy, ta cũng muốn biết. Nếu ta đoán không sai thì đám người Quỷ Linh Môn cũng gặp kết cục như ba người bọn chúng đấy, rõ ràng là giết người đoạt bảo đây mà." Vẻ mặt thiếu nữ thoáng thay đổi nói.
"Giết người đoạt bảo? Không lẽ là đám người Hồi Phong Cốc?" Tinh quang trong mắt đại hán loé lên, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ nói.
"Trước mắt thì không rõ được thực hư như thế nào, không nên nói bừa như vậy, Hồi Phong Cốc không dễ trọc vào đâu, bây giờ hãy về Diệp gia ta, sau đó nhờ lão tổ ra tay. Đến lúc đó biết được sự thật, cho dù kẻ đó là người nào đi chăng nữa, tam đại gia tộc chúng ta cũng phải bắt hắn đền tội và bồi thường." Trung niên hơi suy ngẫm một chút rồi nói.
"Ân! Cứ như vậy đi."
"Được rồi, vậy chúng ta đi."
Dứt lời, cả ba người quay lại truyền lệnh xuống cho đám người trong tộc rồi hoá thành ba đạo thanh quang bay vụt đi, đám người còn lại cũng không chần chừ, liền hoá thành độn quang nối đuôi nhau đuổi theo.
Đám người Tam đại gia tộc vừa rời đi, thì vài người hiếu kỳ ở lại cũng lục tục rời khỏi, cuối cùng chỉ còn lại một đám hơn một trăm người làm nhiệm vụ ở đây.
Thí luyện Bảo Vân Ngọc Tháp đã kết thúc, bọn họ liền trở lại vị trí ban đầu của mình, chia làm vài tốp nhỏ liên tục tuần tra quang phạm vi Tây Dương Lĩnh.
Lúc này quảng trường ở Tây Dương Lĩnh lại trở về vẻ vốn có của nó lúc trước, phần lớn những người làm nhiệm vụ còn lại ở đâu đều là người của Ngũ Hành Phái, chỉ có vài người là đến từ những môn phái khác.
"Cuối cùng cùng đã kết thúc, mình cũng nên rời khỏi chỗ này thôi."
Không có dấu hiệu nào báo trước, đột nhiên một giọng nói vang lên ở khu vực trung tâm quảng trường, ngay sau đó không gian nhộn nhạo một hồi, liền xuất hiện một lão giả.
Lão giả này không phải ai khác, lão đúng là Hà Phu Tử.
Xuất hiện ở giữa quảng trường, thân hình Hà Phu Tử lư lửng trên không, vẻ mặt lão tỏ ra hết sức vui mừng, mà trên tay lão lúc này đang mân mê một miếng ngọc bài, dường như chính miếng ngọc bài này đã khiến cho lão tỏ ra vui mừng như vậy.
Nếu Diệp Khôn ở đây và nhìn thấy miếng ngọc bài đó, chắc chắn hắn sẽ nhận ra nó ngay.
Đó chính là Sâm La Lệnh Bài.
Nghịch Thiên Tu Tiên Nghịch Thiên Tu Tiên - Xuân Trường