The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: Xuân Trường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 173 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 664 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:24:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 166: Chiến U Linh (1)
iệp Khôn và Dương Lâm như lâm vào đại địch, đối phương lần này là một quỷ vật đã thông linh có suy nghĩ và trí tuệ như con người, không còn giống như Độc Nhãn Thanh Xà vốn chỉ là yêu thú chưa mở ra hết linh trí, cho nên nó không thể thông minh và giảo hoạt như U Linh được.
Bị Diệp Khôn coi thường, U Linh hết sức tức giận, hắn mặc dù muốn giết Diệp Khôn ngay để rút lấy hồn phách nhưng không được, phía trước vẫn còn hai đại địch mà nó cần phải giải quyết trước, đây mới chính là mối uy hiếp lớn của hắn.
Không hề nhiều lời, sau khi tức giận nói ra một câu, cánh tay U Linh khẽ nâng lên điểm về phía trước một điểm.
Lập tức, trước mặt hắn liền xuất hiện hai đạo hồng quang lớn cỡ nắm tay trẻ em, sau đó không thấy hắn có động tác gì, hai đạo hồng quang đột nhiên tách ra lấy tốc độ rất nhanh bắn về phía Phệ Linh Thiên Quỷ và Tiểu Bạch.
Không dừng lại ở đó, hắn thu tay về bắt quyết, miệng thì lẩm bẩm chú ngữ gì đó hết sức tối nghĩa nghe khó mà hiểu được.
Đột nhiên miệng hắn dừng lại, sau đó hai tay khẽ nâng lên, ngay lập tức trong tay xuất hiện một thanh Trường Mâu và một thanh Truỷ Thủ.
Sau đó, cơ thể hắn đột nhiên mờ đi, biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa.
Ngay khi U Linh có hành động, cùng một thời gian Phệ Linh Thiên Quỷ và Tiểu Bạch cũng hành động theo.
Chỉ thấy toàn thân Tiểu Bạch lục quang hiện lên, sau đó cánh tay thô khệch của nó nâng lên điểm ra một chỉ về phía trước, đồng thời cơ thể của nó cũng loé lên biến mất ngay tại chỗ.
Phệ Linh Thiên Quỷ cũng cùng một hành động, cánh tay nhỏ của nó điểm ra một chỉ, một đạo hắc quang từ đầu ngón tay bắn ra, nhằm hướng U Linh bắn tới.
Tiếp đó, miệng nó khẽ nhúc nhích, đồng thời hai tay vung vẩy liên tục vạch vào khoảng không ở trước mặt không ngừng.
Đột nhiên quỷ khí ngùn ngụt bốc lên, sau đó loé lên vài cái liền huyễn hoá ra một đầu mãng xà cao lớn hơn mười trượng nhìn rất quỷ dị, mãng xa này toàn thân quỷ khí nồng đậm, trên đầu nó chỉ có duy nhất một con mắt, rất giống với Độc Nhãn Thanh Xà mà nó đã giết lúc trước.
Độc Nhãn Quỷ Xà vừa xuất hiện nó liền thả ra uy áp so với Độc Nhãn Thanh Xà trước đó không thề thua kém là bao.
Diễn biến xảy ra rất nhanh, hầu như cùng một lúc U Linh và Tiểu Bạch cùng với Phệ Linh Thiên Quỷ đều đã ra tay.
"Phụp...Phụp..." Từng tiếng nhỏ vang lên, công kích của cả ba đã va vào nhau.
"Rầm..." một tiếng trầm đục.
Không biết từ khi nào thân hình Tiểu Bạch đã đứng chắn trước người Diệp Khôn và Dương Lâm cách đó hơn trượng, đồng thời tay nó nắm quyền đánh vào khoảng không trước mặt.
Ngay lập tức, không gian trước mặt Tiểu Bạch nhộn nhạo một hồi, U Linh linh lảo đảo xuất hiện.
Lúc này hắn mở to hai mắt ra nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch với ánh mắt đầy kinh ngạc lẫn sợ hãi.
"Tiểu tử, ngươi vậy mà xác định được vị trí của ta?" Ngẩn ngơ hỏi một câu, U Linh linh đột nhiên biến mất tại chỗ.
Đến khi hắn xuất hiện thì đã ở cách đó hơn năm mươi trượng rồi, đặc biệt là vẻ mặt hắn rất ngưng trọng nhìn về chỗ vừa đứng.
Cùng lúc đó, chỗ U Linh vừa đứng không gian nhộn nhạo một hồi, liền xuất hiện một cái miệng lớn đớp vào khoảng không, Độc Nhãn Quỷ Xà xuất hiện ngay chỗ đó.
Giật mình trong hoảng sợ, Diệp Khôn và Dương Lâm không ai bảo ai vội lui về phía sau hơn mười trượng, vẻ mặt trở lên rất ngưng trọng.
U Linh này đúng là giảo hoạt, miệng thì nói sẽ xử lý Tiểu Bạch và Phệ Linh Thiên Quỷ trước, vậy mà ngay sau đó liền ám toán hắn và Dương Lâm ngay.
Cũng may là có Tiểu Bạch khám phá ra được quỷ kế đó và ngăn được hắn lại, nếu không chỉ sợ Diệp Khôn và Dương Lâm đã là ma dưới tay nó rồi.
Tức khí chửi thầm một câu, Diệp Khôn không muốn nhàn rỗi đứng một bên, hắn vội vung tay đánh ra hai đạo pháp quyết rơi vào khoảng không trước mặt.
Lập tức hai đốm hoả hồng loé lên tại chỗ, sau đó liền huyễn hoá ra hai đầu Hoả Long và Hoả Phụng.
Tiếp đó hắn lại cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết lên trên người Hoả Long và Hoả Phụng, sau đó miệng hắn lẩm bẩm chú ngữ rất tối nghĩa, rồi đánh ra một đạo pháp quyết về phía trước.
Một tiếng rồng ngâm phụng hót vang lên, chớp mắt một cái cơ thể của Hoả Long và Hoả Phụng tăng chưởng lên gấp mấy lần, khi đạt đến kích thước cơ mười trượng thì dừng lại.
"Đi!"
Mặt Diệp Khôn không có biểu tình, hắn điểm ra một chỉ đồng thời quát khẽ một tiếng.
Ngay lập tức, Hoả Long và Hoả Phụng ngửa mặt lên trời hú lên một tiếng, sau nó chúng quay phắt người lại hướng về phía U Linh gào thét lao tới.
Phệ Linh Thiên Quỷ cũng không dư thừa thời gian mà nghỉ ngơi, ngay khi Độc Nhãn Quỷ Xà thất thủ, nó liền tế ra kim kiếm, sau đó miệng lẩm bẩm chú ngữ, lập tức trên thân kim kiếm hào quang chói mắt, một hư ảnh thanh Cự Lôi Kiếm liền xuất hiện.
Không hề chần chừ, Phệ Linh Thiên Quỷ tru lên một tiếng, sau đó tay nó xiết chặt kim kiếm vào trong rồi nhằm hướng U Linh chém ra một kiếm đầy uy lực.
Lương theo động tác của Phệ Linh Thiên Quỷ, hư ảnh Cự Lôi Kiếm với khí thế kinh người xé gió lao về phía U Linh chém tới.
Bên này Độc Nhãn Quỷ Xà cũng không cho U Linh kịp trở tay, ngay khi thất thủ nó liền quay ra há miệng phun ra liên tục hơn chục đạo hắc quang về phía đối phương.
Tiểu Bạch cũng không yếu thế, cách tay phải nó nâng lên quơ một vòng, lập tức trên tay nó xuất hiện một thanh trường mâu dài cỡ hơn một trượng, sau đó nó nghiêng người lấy đà phóng mạnh về phía U Linh.
Nhìn một màn này, vẻ mặt U Linh trở lên đại biến, bị bốn người công kích một lượt, hắn vô cùng sợ hãi.
Đặc biệt là hư ảnh Cự Lôi Kiếm và trường mâu kia khiến cho hắn cảm thấy sát cơ rất lớn, uy hiếp đến tính mạng của bản thân.
Không kịp suy nghĩ, U Linh vội lấy trong người ra một vật đen xì nhỏ bằng bàn tay, sau đó cấp tốc đánh lên nó một đạo pháp quyết.
Ngay lập tức, vật đó đón gió biến ảo lớn lên cỡ vài trượng, đem toàn bộ cơ thể của hắn bao bọc vào trong.
Không dừng lại ở đó, cánh tay của hắn khẽ chỉ lên trời, một màn quỷ dị xuất hiện.
Từ trên đỉnh ngón tay của hắn lấy mắt thường cũng có thể thấy được quỷ khí đua nhau chen chúc đi ra.
Thoáng cái trên đỉnh đầu của U Linh quỷ vụ tràn ngập cỡ hơn mười trượng.
Đột nhiên từ bên trong quỷ vụ từng tiếng khóc thê lương và kêu gào thảm thiết vang lên.
Theo sau đó quỷ vụ nhộn nhạo một hồi, lập tức chúng phân tán ra rồi lại tụ lại từng đoàn một.
Một màn không thể tưởng tượng nổi xuất hiện trước mặt.
Từng đoàn quỷ vụ sau khi tụ lại liền biến thành quỷ vật hình người với đa dạng thể loại, nam nữ lão ấu đều có, sắc mặt của mỗi người đều rất dữ tợn, trên tay ai lấy đều cầm binh khí gầm gừ gào thét.
Đếm sơ qua thì cũng có hơn năm mươi quỷ vật, đặc biệt hơn nữa, đám quỷ vật này tu vi cũng không hề tầm thường, thần thức của Diệp Khôn cảm nhận được kẻ thấp nhất cũng đã đạt tới Quỷ Linh Trung Kỳ đỉnh phong tương đương với Luyện Khí Kỳ tầng mười, kẻ cao nhất cũng đã đạt tới Quỷ Vu Sơ kỳ tương đương với tu sĩ Trúc Cơ Sơ kỳ.
Mà quỷ vật đạt tu vi Quỷ Vu Sơ kỳ cũng có ba tên, xem ra chúng là đầu đàn của đám này đây.
Một uy áp khổng lồ từ phía U Linh toả ra khiến cho đám người Diệp Khôn nhất thời bị hoảng sợ, nhưng cũng không vì thế mà bọn họ phải sợ hãi.
Đám quỷ vật này mặc dù số lượng đông, nhưng đó cũng chỉ là do U Linh dùng pháp thuật biến ảo ra trong tình thế cấp bách mà thôi, qua đợt tấn công này là biết ngay thực lực của chúng như thế nào.
Đám quỷ vật này vừa xuất hiện, sắc mặt U Linh đột nhiên trở lên tái nhợt, nhưng trong mắt hắn lại hiện rõ vẻ hung lệ đến tột cùng.
"Lên!"
Quát khẽ một tiếng, đám quỷ vật phía trên đầu U Linh đồng loạt có hành động.
Chỉ thấy bọn chúng cùng một động tác thi triển thần thông, ngay lập tức quỷ vụ và hắc khí linh quang ngập trời, hướng tới từng công kích của đám người Diệp Khôn đang lao tới với khí thế thật kinh người.
Thấy khí thế phản công của chúng kinh người như vậy, mặc dù đám người Diệp Khôn kiên định tỏ ra không sợ nhưng cũng phải giật mình kinh hãi.
Thật không ngờ đối phương có thể triệu hồi ra nhiều quỷ vật đến trợ giúp như vậy, bây giờ dù có muốn trốn cũng không được, chỉ còn cách liều mạng với chúng mà thôi.
Nói ra thì có vẻ dài dòng, nhưng toàn bộ diễn biến chỉ xảy ra trong vài tức công phu.
"Xoẹt...xoẹt...phốc...phốc..."
Chớp mắt toàn bộ công kích của đám người Diệp Khôn đều đánh lên lớp quỷ vụ rồi xuyên qua đánh thân đám quỷ vật.
Ngay lập tức, từng tiếng kêu gào thảm thiết của quỷ vật vang lên.
Hư ảnh Cự Lôi Kiếm đi đến đâu, toàn bộ quỷ khí và quỷ vật ngăn cản ở phía trước đều bị kiếm khí sắc bén khiến cho hình thần câu diệt đến đó, tuy nhiên số lượng quỷ vật quá nhiều, cho nên kiếm khí chưa tới được trước người U Linh thì đã bị triệt tiêu hết.
Đòn tấn công của Diệp Khôn, Tiểu Bạch và Độc Nhãn Quỷ Xà cũng vậy, mặc dù sát hại được hơn chục tên quỷ vật nhưng cuối cùng cũng tiêu tan hết trước khi tới được bên cạnh U Linh.
Toàn bộ công kích đã bị hoá giải, đòn tấn công vừa rồi cũng chỉ tiêu diệt được hơn hai mươi tên quỷ vật, vẫn còn một nửa quỷ vật không bị giết chết.
Chớp lấy thời cơ, đám quỷ vật còn lại do ba tên Quỷ Vu Sơ kỳ cầm đầu thay đổi chiến thuật ồ ạt lao lên tấn công đám người Diệp Khôn.
Tiểu Bạch gầm lên giận giữ, hai tay nó đấm thùm thụp lên ngực vài cái, hung quang trong mắt nó loé lên, đồng thời nó ngửa mặt lên trời hú lên một tiếng kinh thiên động địa.
Sau đó bên ngoài thânTiểu Bạch bùng lên một ngọn lửa màu xanh, chớp mắt toàn bộ cơ thể nó đã bị ngọn lửa màu xanh bao phủ.
Kế đó, thân hình nó nhoáng lên, lao vào đám quỷ vật tung ra những cú đấm đầy man lực về phía chúng, những kẻ bị trúng quyền ngay lập tức bị ngon lửa màu xanh bùng lên đem toàn thân chúng bao phủ đốt thành bụi khói.
Đối mặt với thế tấn công này, Phệ Linh Thiên Quỷ bị khí thế hùng hổ của đối phương hù doạ khiến cho nó có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh nó liền lấy lại vẻ bình tĩnh.
Khoé miệng của nó nhếch lên, đột nhiên cơ thể nó tách ra làm hai, lập tức xuất hiện thêm một Phệ Linh Thiên Quỷ nữa, sau đó cả hai đều biến mất tại chỗ, đến khi xuất hiện đã thấy nó lẫn vào bên trong đám quỷ vật, hung hăng chém giết.
Kiếm trên tay Phệ Linh Thiên Quỷ vung lên, từng tia lôi điện kinh người ẩn trong kiếm khí bắn ra, không một quỷ vật nào còn sống sót khi bị kiếm khí đánh trúng.
Độc Nhãn Quỷ Xà cũng không yếu thế, nó vội lui về phía sau đứng chắn trước người Diệp Khôn để bảo vệ hắn, sau đó há rộng cái miệng đầy quỷ vụ hôi tang ra, hễ cứ thấy quỷ vật nào tiến tới gần thì nó lại nhả ra hắc quang tiêu diệt ngay không cho đối phương tiếp cận.
Nhân cơ hội này, Diệp Khôn cũng không muốn đứng một bên quan chiến, đã có bọn Tiểu Bạch chống lưng, hắn cũng muốn tự bản thân mình thực chiến một trận.
Sau khi truyền âm bảo Dương Lâm nấp vào một chỗ an toàn, thân hình hắn cũng loé lên lao về phía trước tham gia vào chiến đoàn.
Mặc dù tu vi còn thấp, nhưng Diệp Khôn tự hỏi vẫn đủ sức để đối phó với đám quỷ vật tu vi thấp kia, cho nên hắn không thể vì an toàn của bản thân mà khoanh tay đứng nhìn được.
Nhận được truyền âm của Diệp Khôn, lại thấy hắn tung người lao vào tham chiến, trong lòng Dương Lâm chợt nổi lên một tia bứt dứt.
"Không được! Mình không thể ích kỷ như vậy được."
Trong đầu nghĩ thoáng qua, sắc mặt Dương Lâm tỏ ra kiên định, sau đó cắn răng một cái, hắn đem thanh quang hộ thể tế ra, đồng thời thôi động pháp khí phi thân lao vào cuộc chiến.
"Sư huynh, tại sao huynh lại tới đây?" Thấy Dương Lâm cũng lao vào tham chiến, Diệp Khôn cả kinh hô lên.
"Sư đệ không cần nói nhiều, cùng tiêu diệt đám quỷ vật này đã rồi hãy nói." Dương Lâm mặt mày kiên định nói.
"Huynh...thôi được, vậy huynh hãy ở sát bên cạnh đệ, chúng ta sẽ hộ trợ cho nhau." Thấy Dương Lâm nói như vậy, Diệp Khôn nhất thời không biết nói thế nào, đành tiến tới bên cạnh hắn rồi nói.
U Linh bên kia nhìn thấy một màn này thì trên mặt hắn thoáng có sự thay đổi lớn.
Mặc dù đám quỷ vật do hắn biến bảo ra có số lượng đông, nhưng tu vi đều thấp, so ra chúng không thể là đối thủ của Phệ Linh Thiên Quỷ và Tiểu Bạch cùng với Độc Nhãn Quỷ Xà được, bây giờ lại thêm cả Diệp Khôn và Dương Lâm thâm chiến nữa, rất nhanh chúng sẽ bị tiêu diệt.
Ý nghĩ trong đầu U Linh linh vừa mới loé lên, thì bên tai của hắn đã truyền đến những tiếng kêu thảm thiết cuối cùng của đồng bọn.
Đưa mắt nhìn lên, sắc mặt của hắn trở lên rất khó coi, không nghĩ tới nhanh như vậy toàn bộ đã bị đối phương tiêu diệt hết rồi.
Nghĩ lại cũng không có gì đáng kinh ngạc cho lắm, ngoại trừ ba tên quỷ vật đạt tu vi Quỷ Vu Sơ kỳ ra, số còn lại đều là Quỷ Linh kỳ, thì làm sao là đối thủ của đám người Diệp Khôn được.
Diệp Khôn và Dương Lâm vừa nhảy vào tham chiến cũng chỉ chém giết được hai tên quỷ vật tu vi Quỷ Linh kỳ, số còn lại đều bị ba người bọn Tiểu Bạch tiêu diệt hết.
Không cần nói đến tốc độ và sức mạnh của Tiểu Bạch khi biến thân, chỉ cần một mình Phệ Linh Thiên Quỷ dùng kim lôi kiếm cũng đủ để đối phó với bọn chúng rồi đấy.
Thần Lôi Chi Tuyến vốn dĩ là khắc tinh của quỷ vật, làm sao chúng có thể chống đỡ được chứ.
Vì vậy tính ra chỉ trong vài nhịp thở toàn bộ bọn chúng đã bị tiêu diệt hết.
Trước sự kinh ngạc của U Linh, đám người Diệp Khôn đột nhiên mơ hồ biến mất tại chỗ, đến khi xuất hiện đã đem U Linh bao vây vào bên trong.
Tất nhiên bao vây lấy U Linh chỉ có đám người Tiểu Bạch mà thôi, Diệp Khôn với Dương Lâm vì để cho an toàn nên đã lui ra phía sau hơn một trăm trượng đề phòng cảnh giác.
"Hắc hắc, không tệ không tệ, đã lâu rồi ta chưa gặp con mồi nào lại khó chơi như các ngươi." U Linh liếc mắt nhìn đám Tiểu Bạch một cái, sau đó cười hắc hắc nói.
Dứt lời, hai tay U Linh linh đan vào nhau, miệng thì lẩm bẩm chú ngữ, ngay sau đó từ bên trong cơ thể hắn bùng ra một đoàn quỷ khí thật kinh người.
Theo quỷ khí tuôn ra, khí tức trên người hắn cũng đột ngột tăng trưởng, chớp mắt một cái linh áp đáng sợ được hắn phóng thích ra, khiến cho đám người Diệp Khôn một lần nữa phải giật mình kinh sợ.
Trúc Cơ Hậu Kỳ, mặc dù chưa đạt tới trình độ Trúc Cơ đại viên mãn, nhưng khí tức của hắn cường hoành hơn rất nhiều so với những tu sĩ cùng cảnh giới.
Nghịch Thiên Tu Tiên Nghịch Thiên Tu Tiên - Xuân Trường