Tôi không thể cho bạn một công thức thành công, nhưng tôi có thể cho bạn một công thức cho sự thất bại, đó là: cố gắng làm vừa lòng mọi người.

Herbert Bayard Swope

 
 
 
 
 
Tác giả: Xuân Trường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 173 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 664 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:24:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Ác Chiến
hiết Bá Sơn cầm Phá Thiên Kích cười hung ác hét lên một tiếng lao vào Diệp Khôn, tiếng “vù vù” xé gió truyền vào lỗ tai, một cỗ áp lực vô hình từ đái hán đè lên người hắn khiến cho Diệp Khôn cảm thấy nghẹt thở.
Đầu mũi thương vẽ một đường vòng cung nhắm thẳng đỉnh đầu Diệp Khôn
từ trên cao bổ xuống khí thế thật kinh người, đồng thời một luồng lực vô hình đem Diệp Khôn khóa chặt lại không thể nhúc nhích.
Diệp Khôn cả kinh toàn thân không thế nhúc nhích, hắn liền đem thần thức thả ra thì phát hiện xung quanh mình bị một nguồn lực vô hình của đối phương bao quanh. Trong lòng có chút hoảng sợ chưa biết phải làm thế nào, trong đầu suy nghĩ xoay chuyển, hai mắt lóe lên, rất nhanh Diệp Khôn vận dụng linh lực bộc phát ra toàn thân phá vỡ luồng khí vô hình đang kìm hãm toàn thân khiến cho áp lực không còn.
Hai mắt Diệp Khôn mở to nhìn mũi thương sắp bổ tới đầu mình, cả người hắn khẽ động chân bước sang phải nhoáng một cái cả người đã cách xa hai trượng.
“Rầm”
Diệp Khôn vừa né tránh qua một bên, ngọn thương mất đi mục tiêu đập thẳng xuống đất tạo thành một cái hố rộng hơn một thước ngay chỗ hắn vừa đứng.
“Thật nguy hiểm” Diệp Khôn định thần lại thờ phù một cái.
Nhìn lại cái hố ngay chỗ mình vừa đứng, Diệp Khôn trong lòng thấy khiếp sợ, không ngờ thằng cha này lại mạnh như vậy, nếu như để một kích đó đánh trúng người mình thì chỉ có tan xương nát thịt, cũng may lúc nãy hắn đã vận dụng linh lực phá vỡ sự giam cầm của đối phương, thi triển một loại mã bộ có trong khẩu quyết vô danh nhanh chóng tránh ra một bên, nếu không thật sự khó mà nói lên lời.
Thiết Bá Sơn đánh hụt một chiêu, trên mặt có chút giận giữ và kinh ngạc, chiêu này hắn ra tay rất nhanh và đã sử dụng tám thành công lực, ý đồ muốn một chiêu giết chết Diệp Khôn, thế mà đối phương có thể tránh được, tiểu tử này còn trẻ tuổi mà võ công cũng khá a.
“Giỏi! thật không ngờ ngươi có thể tránh được một chiêu Hồi Thương Đoản Mã của ta, để xem lần này ngươi tránh thế nào” Thiết Bá Sơn khen Diệp Khôn một tiếng tiếp đó cả người y như đạo tàn ảnh lao thằng vào Diệp Khôn.
Diệp Khôn kinh nghiệp chiếm đấu không có nên hắn rất cẩn thận đã thả thần thức ra bao chùm lấy toàn thân Thiết Bá Sơn, tất cả cử động của hắn đã nằm gọn trong lòng bàn tay của Diệp Khôn. Thiết Bá Sơn vừa động lông mày Diệp Khôn nhíu lại, kiếm trên tay vung lên chém ra hai kiếm, hai luồng kiếm khí được tạo ra từ linh lực trong cơ thể kích bắn ra, cả người Diệp Khôn cũng như một đạo tàn ảnh lao thẳng vào Thiết Bá Sơn.
Hai luồng kiếm khí được tạo ra từ linh lực trong người Diệp Khôn lao đi với tốc độ rất nhanh chẳng mấy chốc đã tới trước mặt Thiết Bá Sơn.
Nhìn thấy hai luồng kiếm khí tốc độ rất nhanh lao vào mình, Thiết Bá Sơn cả kinh, Phá Thiên Kích trên tay xoay một cái vẽ một đường ngang trước người tạo thành một vệt dài khí kình ngăn cảm hai luồng kiếm khí, đồng thời trên người hắn tản ra một luồng lực vô hình bảo vệ toàn thân.
Tên này quả nhiên là cao thủ thuộc dạng nhất lưu, có thể phóng xuất ra nội lực tạo thành vòng bảo hộ, trên giang hồ những người làm được điều này cũng thuộc vào loại nhất lưu cao thủ trở lên mà thôi
Bình thường mà nói nếu như một người khác dùng nội lực tạo ra kiếm khí tấn công Thiết Bá Sơn thì hắn có thể dựa vào vòng bảo hộ của mình để bảo vệ toàn thân không cần lo nghĩ gì dù sao kiếm khí cũng chỉ chiếm một phần nội lực mà thôi, cho dù đối phương nội lực có mạnh hơn hắn cũng không hề gì. Hắn nghĩ như vậy hoàn toàn đúng nhưng lần này hắn đã sai lầm, Diệp Khôn không có nội lực thứ mà hắn dùng là linh lực. Mà linh lực chỉ có người tu tiên mới có, nội lực đối với người bình thường mà nói đó là một nguồn năng lượng hùng mạnh nhưng đối với linh lực của người tu tiên mà mói nó chẳng đáng là gì.
“Xoẹt, Xoẹt” Hai luồng kiếm khí thế như chẻ tre phá vỡ lực tấn công và phòng ngự của Phá Thiên Kích, lao thẳng lên người Thiết Bá Sơn. Thiết Bá Sơn trong lòng rung động nhưng dù sao hắn cũng là kẻ tung hoành trên giang hồ đã nhiều năm khinh nghiệm chiến đấu Diệp Khôn sao có thể so sánh được. Nhìn khí thế của hai luồng kiếm khí trong lòng hắn phát lạnh, rất nhanh quát lên một tiếng cả người ngã sang bên phải nằm trên mặt đất, đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn. Một luồng kiếm khí phá vỡ phòng ngự xẹt qua vài trái hắn tạo thành một vết thương khá sâu.
“Ầm, Ầm ” Hai luống kiếm khí lao thẳng xuống mặt đất phía sau chỗ Thiết Bá Sơn vừa đứng, tại thành hai cái hố to bằng miệng thúng, đất đá văng mù mịt.
Đám người Hắc Phong Trại đứng ở ngoài quan chiến cũng sợ run người, trại chủ là người có võ công cao nhất ở đây bọn chúng kính ngưỡng và hâm mộ vô cùng, thế mà bây giờ trước mắt lại bị một tiểu tử đánh cho đến mức chật vật như vậy.
...
Thiết Bá Sơn kinh hồn bạt vía, nếu không phản ứng nhanh xém chút nữa thì toi mạng rồi, thầm may mắn trong lòng, nhưng không để hắn có thời gian vui mừng thì bên tai truyền đến tiếng xé gió, kiếm của Diệp Khôn nhằm cổ y đánh tới.
Bị Diệp Khôn làm cho mất mặt trước đám thử hạ, Thiết Bá Sơn vừa giận vừa sợ, điểm huyệt cầm máu ở vết thương, hắn xoay người một vòng tránh một kiếm của Diệp Khôn, cả người vọt lên cao ánh mắt oán độc nhìn Diệp Khôn, lần này hắn muốn một chiêu nhất định phải giết chết Diệp Khôn nên đã quyết định sử dụng sát chiêu mạnh nhất của hắn “Quần Long Phá Thiên”.
Thiết Bá Sơn không rõ Diệp Khôn là người phương nào nhưng qua giao thủ hắn cũng thấy Diệp Khôn không phải một tiểu tử dễ đối phó, đã ăn đau khổ do Diệp Khôn gây ra hắn không muốn dài dòng tiên hạ thủ vi cường, đem Diệp Khôn giết càng sớm càng tốt, vừa bõ tức vừa lấy lại thể diện cho chính mình trước đám huynh đệ, thủ hạ.
Hắn hét lên một tiếng, vận nội lực lên đến cực hạn truyền vào cây Phá Thiên Kích, lập tức trên thân cây kích xuất hiện một tia hồng mang chạy dọc trên thân nhìn rất chói mắt, Thiết Bá Sơn múa liên tục hơn mười chiêu sau đó tung người lên cao hơn hai mươi trượng lơ lửng trên không, tay phải cầm Phá Thiên Kích hướng thẳng đầu thương về phía Diệp Khôn hai mắt hung lệ nhìn chằm chằm vào hắn.
Thấy khí thế của Thiết Bá Sơn đột nhiên thay đổi khác hẳn lúc nãy, áp lực mạnh hơn rất nhiều khiến cho Diệp Khôn có chút khó thở. Trong người ập đến cảm giác nguy hiểm, hẳn đối phương muốn giết mình bằng một chiêu này. Hai mắt hắn trợn lên rất nhanh lui lại phía sau trên mặt tỏ ra nghiêm trọng.
Diều động linh lực trong cơ thể lên đến cực hạn bảo vệ toàn thân, động tác không dư thừa Diệp Khôn tung người lên cả người lăng không thi triển Vạn Kiếm Quy Tông. Khí thế quy phụ từ Diệp Khôn tỏa ra bao chùm tất cả Hắc Phong Trại, tất cả binh khí của đám người Hắc Phong Trại chỉ cần là kiếm đều phát ra tiếng kêu “ông ông” như thể khuất phục, khiến cho đám người ngày cả kinh. Thiết Bá Sơn thấy thế trong lòng chợt nghĩ đến điều gì lập tức biết sắc.
Rất nhanh vô vàn kiếm ảnh, trùng trùng điệp điệp từ hư không hiện ra bao chùm cả một vùng trời trên đầu Diệp Khôn, kiếm khí tỏa ra bức người khiến người ta cảm giác như bị người khác dùng dao xẻ từng miếng thịt trên người mình xuống vậy. Vân phong quần vũ, những tiếng rít chói tai vang lên, tất cả kiếm ảnh lấy tốc độ rất nhanh tụ lại một chỗ tạo thành hư ảnh một cây tiên kiếm cao lớn hơn ba mươi trượng, trên thân kiếm phảng phất có chút giao động của linh lực mắt thường không thể nhìn thấy.
Nhìn hư ảnh cây kiếm trên cao cùng khí thế bức người của nó,đám người Hắc Phong Trại chỉ biết trơ mắt ra nhìn cả người như chết lặng, nếu một kiếm này chém xuống thì kết quả sẽ ra sao cũng có thể đoán được. Trại chủ chỉ có một con đường chết mà thôi
Nghịch Thiên Tu Tiên Nghịch Thiên Tu Tiên - Xuân Trường