Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Xuân Trường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 173 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 664 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:24:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8: Lựa Chọn
iệp Khôn điều động linh khí trong người vận động xong một vòng chu thiên, hắn mở mắt ra thở phào một cái, thật không ngờ càng ngày tu luyện càng gặp nhiều khó khăn. Trước kia khi mới tu luyện một ngày hắn có thể vận động chín lần chu thiên tuần hoàn, thế mà đến hôm nay ngay cả một lần cũng thấy khó khăn, mức độ linh khí du nhập vào trong cơ thể thông qua quá trình tu luyện có ít vất vả mãi một ngày trời hắn mới miễn cưỡng có thể hoàn thành một vòng chu thiên tuần hoàn.
“Ài! Tu tiên thật đúng là vất vả, xem ra mình phải nhanh chóng rời khỏi đây tìm hiểu thêm về tu tiên mới được ” Diệp Khôn đứng dậy thở dài nói.
Một ngày tu luyện vất vả, Diệp Khôn đi ra khỏi phòng đến bên cạnh bờ hồ ngửa mặt lên trời giang hai tay hít vào một cái cảm nhận không khí trong lành làm cho cả người hắn rất thoải mái dễ chịu thốt lên một tiếng “Thật tuyệt vời”.
Sau đó hắn cúi xuống nhặt một cành cây dưới đất, đôi chân linh hoạt, cả người khẽ động diễn tập Vạn Kiếm Quyết một lần, từng chiêu, từng thức hắn dùng rất nhanh và dứt khoát biến ảo liên tục tạo ra rất nhiều ảo ảnh hư hư thật thật. Đột nhiên cả người hắn tung lên hai tay cầm kiếm (cành cây) hét lên một tiếng hướng mặt hồ chém xuống.
Một cảnh tượng kinh người xảy ra, phía trên đầu hắn trùng trùng điệp điệp ánh kiếm tỏa ra sau đó quy tụ lại làm một tạo thành một ảo ảnh một cây cự kiếm dài hơn mười trượng chém thẳng xuống mặt nước “Ùm ” một tiếng thật lớn, mặt nước bắn lên tung tóe khắp nơi, chiêu kiếm vừa rồi chém xuống ở phạm vi của nó tất cả tôm cá đều bị phanh thây bắn vương vãi khắp nơi trên mặt đất.
“Chuyện này có thể sao? Chiêu vừa rồi rõ ràng là Vạn Kiếm Quy Tông, mình thực sự đã luyện được sao? Không phải chứ, mới có hơn hai tháng làm sao có thể?” Khinh ngạc không thể tin vào mắt mình Diệp Khôn nhất thời không hiểu chuyện gì đã xảy ra, Vạn Kiếm Quyết đâu có đơn giản luyện thành như thế, cha của Ngọc Như là một thiên tài luyện võ cũng mất hơn ba mươi năm khổ luyện mới lĩnh ngộ được Vạn Kiếm Quy Tông đằng này mới chỉ có hơn hai tháng hắn đã có thể. Điều này đối với hắn đúng là không thể tin nổi.
Hắn không tin cũng không có gì là lạ, hắn đâu biết rằng từ khi hắn bắt đầu tu luyện vô danh khẩu quyết kia thì hắn đã có thể cảm nhận được linh khí có trong thiên địa, trong quá trình luyện kiếm nhờ vào việc xung quanh hắn có linh khí bao quanh mỗi lần vận động mặc dù không ngồi xuống tu luyện nhưng người hắn cũng có cảm ứng giúp hắn xử kiếm linh hoạt và biến chiêu ảo diệu vô cùng. Vô tình hắn có thể thấu hiểu được bốn câu khẩu quyết ‘ động tĩnh vô cùng, biến hóa khôn lường, hư hư thật thật, vạn kiếm tề minh’. Ngoài ra hắn không có tu luyện nội công như người trong giang hồ, cho nên khi thi triển Vạn Kiếm Quyết không ít thì nhiều cơ thể hắn cũng tự động vận chuyển pháp lực bù vào phần nội công kia cho nên mới có hiệu quả như vậy. Đây chính là sự khác biệt rất lớn giữa những người tu tiên và phàm nhân.
Còn đang ngơ ngác không hiểu thì đột nhiên một tiếng thét kinh hãi truyền vào lỗ tai, Diệp Khôn quay lưng lại thì thấy cách hắn mười trượng Ngọc Như đang trợn mắt há hốc mồm, hai tay che miệng đứng im bất động.
“Huynh...huynh... thật đã luyện thành Vạn Kiếm Quyết ”Một lúc lâu sau Ngọc Như mới trở lại trạng thái bình thường, trong lòng vẫn không tin vào mắt mình lắp bắp nói.
Mặc dù Ngọc Như không biết võ công nhưng dù từ nhỏ cũng lớn lên ở Vạn Kiếm Sơn Trang, cô rất hiểu rõ Vạn Kiếp Quyết muốn luyện thành như cha cô cũng hao tổn hơn ba mươi năm mới có thể, đằng này Diệp Khôn mới chỉ có hơn hai tháng đã luyện thành điều này sao có thể tin nổi cơ chứ.
Bộ dạng của Ngọc Như khiến cho Diệp Khôn cười khổ trong lòng, ngay đến bản thân mình còn không tin nữa là huống chi là người khác.
“Ngọc Như muội đến từ lúc nào vậy” Diệp Khôn không trả lời mà cười cười hỏi lại một câu.
“Muội đến đây được một lúc rồi, khi đó huynh đang luyện kiếm nên muội không giám làm phiền chỉ đứng một bên nhìn thôi” Ngọc Như ánh mắt nghi hoặc nhìn Diệp Khôn nói.
“Ồ! Bệnh của muội chẳng nhẽ đã khỏi hẳn rồi” Diệp Khôn chú ý sắc mặt của Ngọc Như đột nhiên ồ lên một tiếng hỏi
“Vâng đúng vậy! Bệnh của muội lúc này đã khỏi hẳn rồi” Ngọc Như thấp giọng nói.
“Thật không ngờ Ngọc Như khỏi bệnh càng ngày càng xinh đẹp a, so với ngày đầu gặp đúng là một trời một vực, chậc chậc ”
Diệp Khôn đảo mắt nhìn Ngọc Như đánh giá từ đầu đến chân một lượt thầm nghĩ
Ánh mắt của Diệp Khôn rơi vào trong mắt của Ngọc Như khiến cô hai má đỏ lên trong lòng thầm mắng “Đang ghét tên háo sắc sao lại nhìn ta như vậy”.
“Thứ lỗi cho ta mấy hôm nay mải lo luyện công nên không có hỏi thăm muội ” Diệp Khôn thu lại ánh mắt có chút bối rối gãi đầu nói.
“Không có gì, ở đây chỉ có huynh và muội gặp nhau lúc nào chẳng được”. Ngọc Như đỏ mặt nói
Diệp Khôn liếc nhìn Ngọc Như một cái trên mặt có chút phúc tạp, trầm mặc một chỗ không nói gì, một lúc sau Ngọc Như chợt lên tiếng.
“Diệp huynh, nay bệnh tình của muội cũng đã khỏi rồi, muội muốn ra ngoài tìm cha mẹ và huynh của muội” Ngọc Như len lén nhìn Diệp Khôn nói.
“Không được! Bây giờ vẫn chưa đến ngày ước hẹn của đại ca muội chúng ta chưa thể đi được” Diệp Khôn nhíu mày từ chối nói.
Bị Diệp Khôn từ chối thẳng thừng, sắc mặt Ngọc Như biến đổi liên tục trong lòng không muốn chút nào. Phận làm con sao lại không lo lắng đến sự an nguy của cha mẹ mình chứ, tuy đại ca đã ra ngoài tìm kiếm nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức. Cứ ngồi một chỗ như thế này không bằng đi ra ngoài tìm kiếm, có điều phận nữ nhi chân yếu tay mềm, biết đi đâu mà tìm,nghĩ vậy nàng đã tới nhờ Diệp Khôn không ngờ bị hắn từ chối
“Muội không cần phải khẩn trương như thế, chuyện này không thể giải quyết một sớm một chiều được, yên tâm chờ đến ngày mười năm tháng tám nếu đại ca muội chưa về ta sẽ dẫn muội ra ngoài đi tìm, từ nay đến ngày đó cùng chỉ còn một tháng nữa thôi chúng ta cứ ở đây chờ đợi đi ”. Tâm trạng của Ngọc Như lẽ nào Diệp Khôn hiểu, hắn bèn ra sức khuyên bảo một câu
Ngọc Như than một tiếng cũng gật đầu đồng ý, đành chờ đợi thêm một tháng nữa vậy.
***
Cầm viên Tẩy Linh Đan trên tay Diệp Khôn bỏ vào mồm nuốt xuống. Viên đan dược vừa vào đến cổ chưa kịp nuốt xuống đã lập tức tan ra, dược lực bắt đầu phân tán sinh ra một luồng năng lượng khổng lồ chạy tán loạn khắp cơ thể. Diệp Khôn cả kinh nhưng lập tức vui mừng, luồng năng lượng này chính là thứ mà hắn đang cần để tu luyện. Lập tức Diệp Khôn vận chuyển Vô danh khẩu quyết đưa những luồng năng lượng đang chạy trong cơ thể tập chung về đan điền rồi từ từ đưa nó chạy theo kỳ kinh bát mạch đi khắp các huyệt đạo lớn nhỏ trên cơ thể một vòng rồi quay về đan điền.
Năm ngày sau Diệp Khôn đi ra khỏi phòng, trên người hắn lúc này có một luồng linh lực vô hình giao động tản mát ra cấp độ Luyện Ký Kỳ tầng bốn.
“Thật tuyệt vời a! Không ngờ sử dụng đan dược tu luyện có công hiệu tốt như vậy” Diệp Khôn đánh giá toàn thân mình tươi cười nói
Diệp Khôn nhắm mắt lại phóng xuất ra một luồng thần niệm bao trùm phạm vi hai mươi trượng, tất cả cảnh vật xung quanh đều lọt vào tầm mắt của hắn rõ như ban ngày mặc dù hắn đang nhắm mắt.
“Thần thức quả nhiên tuyệt diệu, không cần nhìn cũng có thể biết được rõ ràng những gì diễn biến xung quanh ta ” Diệp Khôn mở mắt chậm rãi nói.
“Pháp lực của mình bây giờ cũng đủ yêu cầu có thể tu luyện một vài pháp thuật trong khẩu quyết có ghi lại rồi, nên chọn nào nào đây ta? Mỗi cái đều có một thế mạnh riêng. Tiếc là mình vẫn chưa biết thuộc tính linh căn của mình như thế nào để lựa chọn cho phù hợp.” Diệp Khôn vội nghĩ đến tu luyện pháp thuật thầm nghĩ.
“Thôi bỏ đi cứ chọn cái nào hiệu quả nhất tu luyện vậy” Suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng Diệp Khôn cũng đưa ra quyết định.
Tiếp đó Diệp Khôn đi về phía phòng của Ngọc Như hỏi thăm một chút dù sao cũng năm ngày rồi không gặp nàng
Nghịch Thiên Tu Tiên Nghịch Thiên Tu Tiên - Xuân Trường