Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ninh Hạ
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 916 / 4
Cập nhật: 2016-06-27 09:57:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cho Người Về - Nghịch Lý
1
Chỉ sau tuần lễ đầu, trong số mười lăm sĩ quan trẻ vừa tốt nghiệp về trình diện đơn vị mới, Vọng để ý ngay đến Bằng.
Chẳng phải vì Bằng là người xấu trai nhất trong đám. Nước da đen sậm khác với bạn bè hồng hào rắn chắc, ảnh hưởng đặc biệt nhiều năm của khí hậu mát lạnh cao nguyên. Cũng chẳng phải vì hắn là người thiếu thước tấc nhất. Có lẽ chỉ vừa đủ tiêu chuẩn chiều cao tối thiểu để được nhận vào quân trường.
Vọng để ý đến hắn, bởi vì đôi mắt sáng linh động, thông minh pha một ít tinh quái hóm hỉnh. Không nói nhiều, nhưng những lời đối đáp bén nhạy, những câu chuyện pha trò duyên dáng, đúng lúc của Bằng, làm cho cả đám vui nhộn, thích thú. Ai cũng mến hắn!
Nói thêm. Đơn vị Vọng là một đơn vị hành quân đặc nhiệm. Tiêu chuẩn gay gắt nhất là lý lịch an ninh cá nhân. Là trưởng phòng chiến tranh chính trị kiêm sĩ quan an ninh, tất cả những ai thuyên chuyển về, từ anh binh nhì cho đến sĩ quan mọi cấp, đều phải qua Vọng để hoàn tất thủ tục.
Riêng với các sĩ quan mới ra trường, những con gà nòi mới ra lò, thì đặc biệt hơn. Do biện pháp an ninh nghiêm ngặt, họ không được phép ra khỏi giới hạn quy định để tiếp xúc trò chuyện với bất cứ ai trong bộ chỉ huy. Thời gian này thường kéo dài ít nhất khoảng một tháng để sưu tra lý lịch. Việc làm này chỉ là thủ tục. Thường không phát hiện điều gì mới mẻ. Suốt mấy năm ở quân trường, phần lý lịch của họ đã được chiếu cố kỹ lưỡng, khó điều gì che dấu khuất lấp được. Sau thời gian này, họ được đưa đi huấn luyện nghiệp vụ ba tháng ở một căn cứ riêng của đơn vị. Tu nghiệp bổ túc ở ngoại quốc hai tháng.
Những sĩ quan được tuyển chọn về toán hành quân đột nhập, sẽ qua một khóa huấn luyện nhảy dù. Những người còn lại được tung đi hoạt động hành quân mật trên mọi miền đất nước, ngày ngày đơn độc đối đầu với quân thù. Sinh mạng cá nhân và thành quả hoạt động chỉ còn tùy thuộc vào bản lãnh và mưu trí của riêng mình.
2
Một buổi trưa Sàigòn nóng bức.
Hai tuần lễ sau ngày Bằng về đơn vị. Vọng nhận được cú điện thoại từ bộ Tổng tham mưu.
Giọng hống hách:
“Moa” là đại tá Hoàng đây! Có phải ‘toa’ là sĩ quan an ninh không?”
Theo thói quen bén nhạy của nghề nghiệp, Vọng ngập ngừng để cố nhận ra có phải là giọng nói thật của ông Hoàng không. Vọng đã gặp và nói chuyện với ông ta nhiều lần.
“Dạ thưa đại tá, tôi đây!”
Bên đầu dây tiếng ông oang oang đến nhức tai:
“Có phải thiếu úy Bằng đang ở với toa đó không?”
Thoáng sửng sốt ngạc nhiên, Vọng ngần ngừ:
” …Dạ…dạ phải! Có gì thưa đại tá?”
“Sáng mai khoảng mười một giờ ‘moa’ sẽ cho tài xế xuống đón nó lên gặp ‘moa’. Việc riêng!”
Vọng nhăn mặt khó chịu. Bắt đầu nóng mũi.
Ông ta tuy thường liên lạc với đơn vị và quen biết với đại tá Lương, Chỉ huy trưởng, nhưng đâu phải là “xếp” trực tiếp, đâu có quyền hành gì mà dùng giọng điệu trịch thượng, ra lệnh vượt hệ thống kiểu đó.
Chưa kịp trả lời, ông dằn giọng:
“Toa nghe rõ chưa?”
Vọng cố nói thật lễ độ và bình tĩnh:
“Thưa đại tá, tôi không làm vừa lòng đại tá được. Xin đại tá gọi thẳng với đại tá Lương. Ông ta đồng ý tôi mới cho thiếu uý Bằng đi được. Xin đại tá thông cảm!”
“Toa làm khó moa phải không?”
Vọng cố phân trần:
“Thưa đại tá tôi đâu dám. Đây chỉ là nguyên tắc mà đại tá thừa biết. Không có lệnh của đại tá Lương… tôi lãnh đủ!”
Hình như ông ta cáu lắm, đột ngột cắt máy.
3
Vọng thở dài ngao ngán.
Ông này là một trong số không ít tướng tá cùng thế hệ, những người đang nắm một phần vận mệnh đất nước trong cuộc chiến đấu mất còn với kẻ thù cộng sản. Thái độ hống hách phi lý với thuộc cấp, thực ra để trấn áp cái mặc cảm sợ bị coi thường của những người chỉ huy vốn vô tài, vô đức. Họ là những người có được địa vị ăn trên ngồi trước chẳng qua cũng chỉ nhờ thời cuộc và thời gian đẩy đưa.
Hai bàn tay đan nhau đỡ lấy đầu, ngả lưng trên ghế. Vọng nghĩ. “Bằng chắc cũng thuộc loại con ông cháu cha, có bà có con quen biết với ông Hoàng”. Vọng vốn ghét vô cùng những trường hợp như vậy. Một phần tự ái bị xúc phạm, một phần thất vọng vì lề thói chạy chọt cửa hậu vẫn còn trong hàng sĩ quan trẻ. Những người Vọng có rất nhiều cảm tình và hoài vọng. Nản vì họ lại tiếp tục đi trên lộ trình rục nát mà thế hệ trước đã và đang mòn lối.
Quay sang trung sĩ Sơn, Bằng ra lệnh:
“Em ra gọi thiếu úy Bằng vào gặp anh!”
Nói thêm. Bởi vì là một đơn vị hành quân đặc nhiệm việc xưng hô giữa Vọng và thuộc cấp không cứng nhắc theo cấp bậc. Thường tùy theo thứ bậc gọi nhau là anh em.
Bằng vào. Đứng nghiêm chào. Nhìn Vọng, nét mặt phảng phất lo âu. Chắc Sơn đã lẻo mép cho biết qua lý do.
“Em ngồi xuống đi”
Nhanh nhẹn ngồi xuống ghế. Mắt nhìn thẳng.
“Em có quen biết đại tá Hoàng trên Tổng tham mưu, phải không?”
Bằng trả lời không do dự:
“Dạ thưa anh không?”
“Thật không?”
“Dạ thật. Em đâu dám nói dối với anh. Có chuyện gì vậy anh?”
Nhìn đôi mắt và nét mặt biết Bằng nói thật.
“Ông bảo trưa mai cho tài xế xuống đón em lên gặp. Chưa có phép của ‘xếp’ mình, anh không dám quyết định.”
Với giọng nói chậm rãi dứt khoát, Bằng quả quyết:
“Quả tình em không biết và chưa hề gặp ông ấy lần nào!”
Các sĩ quan mới đến đã được hướng dẫn rất kỹ lưỡng về các nguyên tắc an ninh. Một điều sơ đẳng là không được tiết lộ cho bạn bè và thân thuộc danh xưng của đơn vị cũng như địa điểm của bộ chỉ huy. Ai có hỏi thì trả lời chung chung là làm tại bộ Tổng Tham Mưu.
Bởi thế, Vọng thắc mắc:
“Không quen, không biết, sao ông biết em được phân phối về đây?”
Bằng lắc đầu, nhíu mày, suy nghĩ cố tìm ra câu giải đáp.
Điện thoại nội bộ chợt reo.
Sơn cầm lên nghe. Vừa chuyển cho Vọng vừa nói:
“Thưa anh Năm, đại tá chỉ huy trưởng.”
”Anh Năm” là biệt danh xưng hô của Vọng.
“Thưa đại tá tôi nghe.”
Bên đầu dây, giọng ông cười lớn khoái trá:
“Cậu làm gì mà đại tá Hoàng gắt ầm lên thế!”
Hỏi chỉ để mà hỏi. Vọng biết ông hài lòng và ngầm hãnh diện về việc làm đúng nguyên tắc của mình. Một cách gián tiếp đề cao ông. Vọng cũng đoán được, ông đã xoa dịu ông Hoàng với lời hứa cho có lệ, là sẽ lưu ý thuộc cấp linh động hơn! Không ưa, nhưng ông cũng ngán ông Hoàng. Tuy cùng cấp bậc, ông Hoàng thâm niên hơn nhiều. Đi lính cho Tây từ thuở còn trẻ. Bạn bè cùng khoá cùng lứa đã là tướng nầy tướng nọ. Riêng ông ta còn lẹt đẹt giữ chức vụ ngồi chơi xơi nước, nhưng quen biết lớn. Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Không việc gì phải làm mất lòng ông ta.
Đại tá Lương nhỏ nhẹ:
“Cậu cấp sự vụ lịnh cho thiếu úy Bằng lên gặp đại tá Hoàng. Ngày mai tôi lên họp trên đó, luôn tiện cho tháp tùng theo xe”
Ông dằn giọng:
“Chín giờ đúng!”
“Việc gì vậy thưa đại tá?”
“_! Đừng bận tâm. Việc riêng!”
Vọng lầm bầm càu nhàu …”Lại việc riêng!”
4
Kể từ hôm đó, hết ông tướng này đến bà tá nọ gọi Bằng trình diện. Lúc thì tại văn phòng có khi tại nhà riêng.
Có ông gọi thẳng, như ông Hoàng, ra lịnh cho Vọng, như là trên cõi đời này quân đội này, chỉ có ông ta là số một. Tất cả răm rắp phải làm theo. Có ông biết điều, lịch sự hơn thì gọi chỉ huy trưởng ra lệnh cho Vọng thi hành.
Vọng bực mình lắm. Tôn trọng nguyên tắc “Need to Know” “Chỉ biết việc cần biết” của đơn vị, Vọng chẳng hỏi Bằng lý do những chuyến đi. Bằng vẫn giữ một thái độ rất kính trọng với Vọng. Không vì sự gặp gỡ quan hệ với các ông bà tai to mặt lớn mà có một cử chỉ nhỏ sơ suất. Vẫn hồn nhiên và dễ thương, vẫn dí dỏm và khôi hài.
Sau thời gian gần gũi, giữa Vọng và đám sĩ quan trẻ đã có mối thân tình rất anh em. Những buổi ăn sáng cà phê, những đêm cấm trại ứng chiến, những buổi nhậu náo nhiệt vui nhộn…Bằng uống rượu như hũ chìm. Càng uống nhiều ăn nói càng lưu loát có duyên. Chẳng bao giờ thấy Bằng xỉn hay sứa cả!
Dần dà thì Vọng cũng biết được đầy đủ mối quan hệ giữa Bằng và các tướng quân và mệnh phụ. Một phần qua tài xế của chỉ huy trưởng, một phần qua sự tiết lộ tình cờ của các sĩ quan hầu cận.
Bằng được triệu gọi chỉ để coi bói tướng và đoán chữ ký. Tiếng tăm tài đoán như thần của Bằng, nói đâu trúng đó, về tương lai sự nghiệp về tai ương hoạn nạn, về gia đạo…nổi như cồn, được truyền miệng trong giới tướng tá và mấy phu nhân lớn, phu nhân bé.
Việc tin mê bói toán tử vi, đoán thời vận là một nét sinh hoạt đặc biệt của giới quyền cao, chức trọng. Đây là một phản ảnh đáng buồn về thực trạng xã hội miền Nam những năm trước ngày mất nước.
Cũng dễ hiểu. Thường khi vận nước hưng thịnh, nhân tài xuất hiện, đem tài năng đức độ để chuyển xoay thời thế, cứu nước giúp dân. Họ là những anh hùng tạo thời thế. Lúc nước suy vi, kẻ bất tài thời cơ đón gió. Chờ cái thời cơ để thành anh hùng giai đoạn. Nếu gặp khi thời thế chuyển quay thì…co giò dọt lẹ! Không tin ở mình, mình có quái gì để mà tin, chỉ đợi vào cái thời cơ. Thời cơ thì thuộc về tương lai mịt mùng sao mà biết được. Thế nên tin vào bói toán. Mong biết trước cái thiên cơ để hy vọng, để chuẩn bị, để bon chen…chụp cho lẹ!!!
5
Một đêm ứng trực đơn vị cùng với Bằng.
Trời về khuya, giờ giới nghiêm. Xe cộ thưa vắng. Không gian yên lặng. Tiếng súng lẻ tẻ, tiếng pháo xa xa vọng về. Tiếng máy bay phản lực thỉnh thoảng xé bầu trời khuya đêm hè.
Nhâm nhi cà phê, trà. Anh em ngồi nói chuyện với nhau tương đắc. Liên miên đủ mọi thứ chuyện trên cõi đời. Bằng thật tình quí mến Vọng. Ngược lại, Vọng cũng dành cho Bằng nhiều tình cảm. Duy chỉ có điều Vọng hơi khó chịu là hắn chưa hề kể hay cho Vọng biết về cái tài bói số. Tuy trẻ tuổi, so với bạn bè cùng lứa, Bằng có một số vốn hiểu biết rất phong phú về nhiều mặt, nhiều vấn đề. Một phần vì tư chất thông minh, phần khác do đọc nhiều sách. Bằng như trưởng thành trước tuổi. Nhiều ý kiến đôi khi xốc nổi hàm hồ, nhưng rất đỗi thích thú, mới lạ.
Khi nói về cuộc chiến, về tình hình đất nước, về không khí chính trị, Bằng trở nên sâu lắng, suy tư.
Giọng nói từ tốn đĩnh đạc, ẩn chứa sự chín chắn:
“Em nói thật với anh Năm, cứ tình hình như bây giờ, cuộc chiến sẽ còn kéo dài và càng ngày càng bất lợi cho phía chúng ta.”
Vọng xoay trên tay ly cà phê đã nguội ngắt, trầm ngâm.
Bằng nói tiếp:
“Như anh Năm thấy đó. So với cấp lãnh đạo của địch, một số tướng lãnh đương quyền của mình, trước mắt quần chúng thật sự thua xa! Không ít những kẻ bên kia bỏ vợ, bỏ con, bỏ nhà cửa, bỏ phú quý vinh hoa ra bưng chiến đấu gian khổ. Động cơ đầu tiên phải là lòng yêu nước thôi thúc.”
Bằng ngập ngừng, thở dài:
“Cái đáng buồn, nói cho đúng là vận nước, vì muốn giành độc lập họ đã chọn hay bị cuốn hút theo chủ nghĩa cộng sản để trở thành những tội đồ của tổ quốc. Còn…còn một số ông lớn của mình thì sao? Đi lính cho Tây. Phe cánh bè đảng. Sống lâu lên lão làng. Thế thôi!”
Nhún vai hậm hực liếc nhìn thấy Vọng không phản ứng gì, Bằng hăng hái, cười mĩa mai:
“Giả thử giờ này mang lon đội mão cho tụi em, rồi cho giữ chức vụ như mấy ông ấy, nói thật với anh Năm, nhiều đứa trong tụi em chắc làm còn khá hơn!”
Vọng cười, nói đùa thân mật:
“Thằng này ngon lành quá ta! Bộ mày không ngán sĩ quan an ninh sao ăn nói hồ đồ, vung vít thế?”
Biết Vọng đùa, Bằng ngửng cao đầu:
“Đây là ý kiến chung của tụi em, chứ không phải là của riêng mình em đâu nhé!”
Dẫu nông nỗi hồ đồ, nhưng điều này cũng phản ảnh được tâm lý bất phục bất mãn của những sĩ quan trẻ có lý tưởng có nhiệt huyết và có năng lực, những người thật sự ưu tư cho sự sống còn của chế độ cho nổi bất hạnh dai dẳng mà đồng bào đang gánh chịu, khi nhìn về một số cấp chỉ huy quyền thế đương thời của mình.
Vọng đứng dậy vớ chiếc tẩu thuốc lá trên bàn. Nhồi đầy vố, quẹt cây diêm mồi thuốc. Mùi thơm nhè nhẹ quen thuộc của thuốc, mùi diêm quẹt thoang thoảng, mang đến cho Vọng cảm giác thoải mái, thú vị.
“Chú mầy chê mấy ông, nhưng mấy ông đã làm một việc mà mấy ông dép râu nón cối không làm được. Đúng hơn. Không dám làm!”
Bằng nhìn Vọng nghi ngờ, không biết đùa hay thật.
Không đợi hỏi, Vọng nói tiếp:
“Điều không thể phủ nhận là chúng ta đang hưởng một chế độ tương đối tự do và đang chiến đấu cho sự tự do đó.”
Bằng mở miệng định nói. Vọng giơ tay ngăn:
“Bình tĩnh để anh nói tiếp. Đó! em có cái tự do để nói ra điều bất mãn và ý kiến riêng của mình. Đừng nói chi về phía cộng sản. Chắc chắn không một cán binh nào dám nói với…- Vọng cười chỉ tay vào ngực – ‘Ủy viên Chính trị’ những tâm sự như em đang nói. Ngay cả dưới thời ‘Ngô tổng thống anh minh’ ăn nói như em cũng… tiêu tùng luôn sự nghiệp!”
Xoa hai tay, gật đầu nhè nhẹ, Bằng chưa tìm ra ý gì để phản bác. Vọng nói:
“Điều em vừa nói, anh nói thẳng, là phiến diện và nông nổi. Anh không nói là sai, là trật”
Vọng gằn từng chữ:
“Đúng! có phần đúng.”
Bằng chú ý lắng nghe.
“Em, bạn bè em nghĩ thế là quá đáng. Chỉ nhìn từ một góc độ hạn hẹp. Em nên nhớ, cuộc chiến đấu dành độc lập từ trong tay thực dân Pháp không phải là công riêng của cộng sản, mà là thành quả xương máu của nhân dân cả nước. Trí thức yêu nước đóng góp công lớn. Không phải chỉ có giai cấp bần cố nông.”
Vọng thở dài:
“Thế nhưng, khi cộng sản ranh ma cướp công tiêu diệt các thành phần ái quốc không chấp nhận chủ nghĩa cộng sản, người quốc gia phải đứng trước những lựa chọn. Một số dựa vào Pháp để xây dựng lực lượng. Đây là khởi đầu bất lợi cho sự biện giải lập trường vì dân tộc của mình sau nầy. Anh không nói đến những người đi lính cho Tây để vinh thân phì gia. Ý kiến của em, góc nhìn nghiêm khắc của em rơi vào trường hợp nầy…”
Bập bập mấy hơi thuốc. Lửa đã tắt ngấm. Vọng gõ nhẹ tẩu thuốc xuống bàn để đổ tàn. Bằng tựa lưng vào ghế lắng nghe.
“…Một số khác thấy được nguy cơ và thủ đoạn bạo tàn của Cộng Sản đã âm thầm hay công khai chống đối. Họ can đảm chống cả Pháp và cả phong kiến. Cuộc di cư vĩ đại của hàng triệu người sau hiệp định Genève là một bằng chứng về sự lựa chọn giũa tự do và cộng Sản.”
Vọng nói chậm và rõ như để biện minh cho lập luận của mình:
“Nói như thế, không có nghĩa là các chiến sĩ đấu tranh cho tự do chỉ đến từ miền Bắc. Ở Trung, ở Nam, những người yêu nước, chống chủ nghĩa độc ác cộng Sản, đã kết hợp sau lưng Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Điều nầy giải thích được sự hưng thịnh và ổn định của xã hội miền Nam trong những năm đầu của thời Đệ nhất Cộng hòa. Và giờ đây, bên cạnh những tướng tá quan chức bất xứng đón gió chờ thời, còn có biết bao người xứng đáng. Ngày ngày bao chiến sĩ ngã gục. Mấy em bất mãn một số người rồi vơ đũa cả đám là không công bằng!”
Vọng bùi ngùi hạ giọng như chỉ nói riêng cho mình:
“Em biết đó, vừa ngày hôm qua đây anh lên Nghĩa trang Quân đội nhận xác đại úy Sang và trung úy Huy bị sát hại ở Hồng Ngự. Hàng trăm quan tài phủ cờ. Mùi tử thi, mùi hương, tiếng khóc than thảm thiết của gia đình…” Vọng nghẹn lời…
Ngững đầu, nhìn thấy Vọng đôi mắt nhuốm buồn. Bằng phân bua:
” Anh Năm! Em không chối cải điều đó. Đó chính là điều em chưa kịp nói ra. Anh cho em nói hết.”
Nhìn lên đồng hồ thấy đã hai giờ sáng.
Bên trong tiếng ú ớ mớ ngủ của Sơn. Tiếng ngáy đều nhè nhẹ của các sĩ quan trẻ. Cà phê, thuốc lá và câu chuyện dang dỡ làm cho hai anh em tỉnh ngủ.
“Điệu này ngày mai lên họp tham mưu chắc anh ngủ gục quá!”
Bằng cười, nụ cười dễ thương:
“Lâu lâu thức khuya một bữa không sao đâu anh Năm! Có khi tụi em thức nhậu tới sáng.”
Bằng trở lại câu chuyện:
“Những người có lòng có tài thì lỡ thời, không đất dụng võ; hoặc còn trẻ chỉ ở cấp trung gian thừa hành.
Đất nước chiến tranh, xã hội nhiễu nhương, em nhớ lại câu thơ của Đặng Dung ở thế kỷ 15
Thời lai đồ điếu thành công dị.
Sự khứ anh hùng ẫm hận đa…”
Vọng đọc tiếp hai câu phóng dịch:
”Hèn hạ gặp thời lên cũng dễ
Anh hùng lỡ vận nuốt hận sâu!”
Thích thú, vỗ tay Bằng nói:
“Em phục anh Năm. Hèn gì tụi nó nói, anh Năm chuyện gì cũng biết!”
Vọng hóm hỉnh:
“Chỉ trừ những chuyện…. anh không biết!”
Bằng cười ha hả, không chịu bỏ dở:
“Như anh Năm thấy đó! Hôm nay rầm rộ mừng Ngày Quân lực. Ý của em lại khác. Chẳng có gì để mừng. Nên lo, nên buồn thì hơn!”
Vọng nghĩ. “Tên này thật lắm chuyện!”
“Tại sao?”
“Cuộc chiến này nặng về chính trị, quân sự chỉ là hỗ trợ. Thắng lớn trên chiến trường, nhưng non yếu về lãnh đạo chính trị, một sơ hở chiến lược là… mất công toi. Chính phủ của ông Diệm bị lật đổ, xáo trộn liên miên đảo chánh liên tục dẫn đến sự cầm quyền của các tướng lãnh…là…là khởi đầu một điều lo. Tầm mức như ông Diệm ông Nhu và một số bộ trưởng cán bộ tầm cở dưới thời đó, mới đương đầu ngang sức về mặt đấu tranh chính trị với chúng nó. Thật quá tiếc!!! Tham vọng cá nhân gia đình, cục bộ phe phái và nhất là tôn giáo đã làm hỏng tất cả.”
Bằng cúi mặt hạ giọng:
“Cở mấy ông tướng nhà mình chắc chắn không phải là những địch thủ đáng gờm của mấy ông mặc áo đại cán…hút thuốc lào, bên kia. Ngày ông Diệm ông Nhu bị giết, Hồ chí Minh và các đồng chí ăn mừng lớn!”
6
Nói chuyện với Bằng, Vọng thấy được một điều là hắn rất có định kiến về mấy ông tướng tá. Nhiều khi một chiều và nghiêm khắc. Sau này Bằng mới biết được lý do.
Đột nhiên Bằng hỏi:
“Anh có biết thời gian vừa rồi, hết ông này bà nọ gọi em làm gì không?”
“Coi bói!!!”
Bằng trợn tròng:
“Anh biết à! Sao anh không hỏi gì em hết?”
“Sĩ quan an ninh mà em! Giả thử em đi gặp một tên Việt cộng nằm vùng nào thử xem. Anh hỏi thăm sức khoẻ ngay. Lột da em là đằng khác. Đây là việc riêng. Anh chẳng thèm xía vô. Hơn nữa, có phải em xin phép anh để đi đâu. Anh chỉ nhận lệnh của xếp mình.”
Vọng mỉa mai:
“Nhà binh mà em! Thi hành trước… cằn nhằn sau!”
“Em ngấy lên tận cổ!”
“Ngấy sao không từ chối?”
“Em có nhận lời đâu mà từ chối. Đại tá Lương nhận lời với người ta rồi ra lệnh. Có khi nào ông đếm xỉa xem em có đồng ý hay không.”
Bằng chua chát:
“Chỉ huy trưởng là …cha mẹ mà! Ông dùng em như là một món quà giao tế. Được lòng cấp trên và bạn bè mà chẳng tốn đồng xu!!!”
Vọng bực mình đốp chát:
“Anh không chịu lối giải thích quanh co của chú mày. Nếu không muốn, em cứ coi trật bậy trật bạ thì ai mà thèm gọi đến. Đừng đổ lỗi cho người khác.”
Chưng hửng, lúng túng Bằng hạ giọng:
“Điều này thì em nhận. Quả thật như ma nhập. Dù ưa hay không, khi ‘hành nghề’, ma đưa lối quỷ đưa đường, em nói thao thao. Tổ đãi. Nói đâu trúng đó. Thiên hạ phục lăn!”
“Chú mày chắc có bí kíp chơn truyền?”
Bằng bẽn lẽn:
“Bí kíp…bí quyết gì đâu anh. Em xạo không hà!”
Vọng cười vui vẻ:
“Dóc tổ mẹ! Chắc muốn dấu nghề. Đành rằng bói toán là có xạo. Điều đó không ai chối cải. Nhưng phải có cái gì làm bằng mà xạo chứ! Hơn nữa, mấy ông bà đó đã lăn lóc trong trường bói toán mà họ chịu em, em phải là người… cao tay ấn!”
“Đối với ai em còn quanh co. Với anh, em nói thật. Một phần tụi em rất chịu anh, phần khác nói dối cũng khó mà…qua lọt được”
Bằng cười thú nhận. Thong thả thố lộ. Đôi mắt linh hoạt hẳn lên:
“Nếu nói là bí kíp thì trước hết họ ngán và tin vì em nói dứt khoát. Chỉ có đúng hay sai. Không ẩm ớ nửa vời. Năm ăn năm thua mà lị! Nhờ tổ đãi, nhiều phen hú hồn, nhưng trúng phóc!”
Vọng thắc mắc:
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Từ từ em khai cung!”
Bằng cười ranh ma:
“Khi đoán về tính tình để từ đó suy diễn về gia đạo, về quan hệ bạn bè…em áp dụng nguyên tắc…Phản diện Tâm lý!”
“Nghe ghê gớm quá!”
“Dễ hiểu mà anh Năm. Con người thường có những biểu hiện tâm lý và sinh hoạt bên ngoài trái ngược với cá tính thật sự tiềm ẩn bên trong. Như trường hợp gặp ông đại tá Hoàng. Em tấn công ngay, không sợ mất lòng mất bề gì cả. Lúc đó mình là ‘thầy’ mà!
Em bảo:
-Gia đạo không yên, vợ lấn lướt làm mang tai mang tiếng. Con cái thì mất dạy. Trai du đảng, gái lăng nhăng, phá nhà, phá của.
Nghe chưa hết, ông phùng mang trợn mắt. Em hoảng hồn. Nói muốn líu lưỡi:
-Thưa…thưa đại tá. Nếu…nếu không đúng cho em rút lui!
Ông đứng phắt dậy, chụp tay em:
-Sao thiếu úy biết hết! Tôi phục, tôi phục. Quả là danh bất hư truyền!!!
Bằng cười sảng khoái. Điệu bộ và giọng kể của hắn làm Vọng cũng không nén được cười.
“Tiếp! tiếp!”
Vọng nôn nóng thúc.
“Có gì đâu anh. Ông Hoàng hách dịch với thuộc cấp. Đánh lính như cơm bữa. Những người như thế, về nhà tất phải…sợ vợ. Chồng sợ vợ thì con khinh cha…cứ như vậy em tương ra. Trúng phóc!”
“Chú mày đúng là…lõi!”
“Ông xếp nhà mình, nhà giáo bị động viên. Đối đải lính lịch sự, nhã nhặn, đạo đức. Nhắm mắt em cũng biết về tới nhà là khác hẳn. Vợ con xếp re. Nghiêm khắc kỷ cương. Động một tí là gắt ầm lên. Gia đạo tất phải yên. Chồng vợ, con cái, anh em đâu ra đó. Con cái học hành đỗ đạt. Không học thì phá nhà. Đã chịu học thì phải đậu. Đấy, đại để là thế.”
Thấy Vọng chăm chú theo dõi, Bằng như gãi đúng tần số:
“Có bà gặp ai cũng vui vẻ toe toét, cứ như mọi người ai cũng là bạn thân lâu ngày. Ai cũng có cảm tình. Gặp em, em gieo ngay một quẻ phủ đầu:
-Ai cũng tưởng bà là người giao thiệp rộng, nhiều bạn bè. Thật sự không phải vậy. Giúp hết mọi người, nhưng khi mình hoạn nạn thì chẳng một ai đoái hoài. Không có lấy một người bạn thân. Bà là…người cô đơn!
Phục thầy! Phục thầy quá!
“Có lần gặp ông tướng nọ. Mặt mày chầm vầm như cú vọ. Chẳng khi nào nở một nụ cười, dù nửa miệng. Khó khăn với hết thẩy mọi người. Ít quan hệ quen biết với ai. Mồng một Tết xuất hành mà gặp ông chắc cả năm mạt rệp!
Em dứt khoát:
-Thiếu tướng là một người may mắn!
Mặt đằng dằng sát khí, ông nghi ngờ:
-Tôi may mắn gì? Thiếu úy nói rõ hơn đi!
Em cười tự tin:
-Thiếu tướng may mắn bởi vì….
Em chậm rãi để ông ta nôn nóng, tò mò:
-…bởi vì…tuy chỉ có rất ít bạn, nhưng đó là những người vô cùng tốt, cùng chia sẻ khó khăn hoạn nạn, thân thiết, giúp đở nhau còn hơn anh em ruột thịt!
Ông đập bàn một cái rầm. Ly cà phê bay tuốt xuống đất vỡ tan. Miệng ông cười, nụ cười hiếm hoi Bao Tự.
Ông xổ…tiếng Đức:
-Đù mẹ thằng này hay quá ta!
Anh lính tà lọt tưởng tướng quân giận điều gì, chạy vào thè lưỡi. Thấy ông cười vui vẻ hiếm có. Lật đật lượm mấy mảnh vỡ của ly tách. Rón rén rút lui.”
Vọng cười đau bụng. Sặc ho.
” Có gì đâu! Người khó chơi, ai đã chơi được thì phải thân. Dễ ẹt!”
Chưa hết thắc mắc, Vọng hỏi tới:
“Nghe cũng có lý. Đó là đoán về tâm lý, rồi suy diễn. Nếu nói về tương lai sự nghiệp, thì cậu căn cứ vào đâu?”
“Coi về việc này em áp dụng…Thuyết Nghịch lý”.
Mặt Bằng làm ra vẻ quan trọng.
“Tao cũng muốn nhức đầu luôn với chú mầy. Có lẽ đi sĩ quan là trật đường. Đi dạy triết như thầy Lữ Hồ, thầy Nguyên Sa thì đúng hơn.”
“Triết trét gì đâu anh. Như thế này nghe!”
Bằng chỉ tay về phía cửa sổ, rồi nói:
“Anh Năm thấy đó. Cửa sổ có mấy chấn song. Anh Năm vo tròn tờ giấy, rồi cố nhắm cho trúng mấy song cửa đó mà ném. Em bảo đảm nắm giấy đó sẽ không trúng song mà lại lọt ra ngoài.”
Bằng nghi ngờ hỏi:
“Anh hiểu ý em không?”
“Hiểu.”
“Bây giờ anh Năm cũng ngồi tại vị trí đó. Cũng nhắm cửa sổ đó. Cũng ném nắm giấy vo tròn đó. Nhưng, bây giờ anh…thay đổi ý. Muốn nắm giấy đó lọt ra ngoài mà không đụng song cửa. Y như rằng, nắm giấy lại trúng vào song cửa và dội lại. Cái gì giải thích được hiện tượng này. Dùng toán học xác suất? Không được! Theo danh từ toán học, cùng hiện tượng cùng biến cố tất có cùng kết quả.”
Bằng hăng hái vo tròn chặt tờ giấy. Dục Vọng:
“Anh thử đi!”
Không biết vì ngẫu nhiên rủi may hay Bằng có lý,
Vọng ném thử mấy lần, kết quả y chang lời hắn nói.
Trời về sáng. Ngoài đường đã có tiếng xe cộ lưu thông. Sơn và mấy sĩ quan trẻ dậy đi tiểu. Lần lượt thấy câu chuyện của hai người vui vẻ, bỏ luôn giấc ngủ, ngồi xoay quanh nghe Bằng thuyết trình:
“Những điều mình muốn, mình cầu, mình mong… thì không được. Vì nếu muốn cái gì được cái đó, thì thế gian nầy là thiên đường rồi! Anh Năm có công nhận thế không nào. Cái mình được hay đến với mình, thường là không ngờ, không tính tới. Đó là Thuyết Nghịch lý của em. Những người trúng số độc đắc, thường mua vé số rồi quên phứt đâu đó. Chừng tìm thấy lại, biết mình trúng số…cá cặp! Mua số rồi đêm đợi ngày chờ, nghe rađiô dò từng số một thì…đừng mong!”
Nghe đến đây, Vọng thấy Bằng có lý.
Một kỷ niệm nhớ đời.
Có một lần hành quân xa cả tháng mới về lại Sàigòn. Tiền trong túi cả đống. Tiền hành quân, tiền thưởng. Khoản tiền này thường là để bù khú với bạn bè cho bõ những lúc nằm rừng, nằm bụi. Sáng sớm Vọng đã ra ngồi chầu ở nhà hàng Kim Sơn, trên hè đường Lê Lợi tấp nập. Chắc nịch thế nào cũng gặp mấy thằng bạn đi qua để gây sòng nhậu. Từ sáng đến trưa. Từ trưa đến chiều. Ngồi uống lai rai một mình, chán muốn chết. Bất đắc dĩ phải đối ẩm với một ông tướng lỡ thời thất chí, nửa khùng nửa tỉnh. Mất toi một ngày đẹp!
Hôm khác. Mới quen được một cô bồ trẻ đẹp. Một người em hậu phương. Em rủ đi chơi. Thôi cũng liều trốn vợ. Lãng mạn chút đỉnh. Sợ gặp người quen, chuyện nhỏ thành chuyện to. Bèn dẫn nhau vào xem xi nê tận mút trong Ngã Năm đèn năm ngọn Chợlớn. Lấm la lấm lét. Nhìn tới nhìn lui. Chắc mẫm! Không có ai quen. Toàn mấy chú ba, mấy thím xẩm xì lô, xì la… Đang lúc hí ha hí hửng, bỗng nghe tiếng xe Jeep thắng két. Trên xe tiếng cười hô hố, nham nhở. Bỏ mẹ! Năm đứa bạn trong đơn vị không thiếu mặt nào. Phen này phải hối lộ cho bọn mặt dày mày dạn, may ra mới được buông tha. Nếu không, đến tai vợ thì kể như nửa đường đứt gánh! Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi, hứa hẹn mặc cả…Chúng nó dọt.
Thở phào! Vào tới rạp. Hôm nay phim “Mùa thu lá bay”, theo lời yêu cầu của nàng. Ngồi xuống chưa nóng đít. Với tay nắm nhẹ bàn tay. Ôi lãng mạn, rung động! Cách ba bốn chỗ ngồi, một ông nhìn qua. Bốn mắt gặp nhau. Thôi đúng là tổ trác. Ông anh vợ!! Ông này có mấy khi đi đâu xa. Sao hôm nay cắc cớ lạc bước phong trần tới chốn này hở trời! Cũng may, ông cũng thuộc người chịu chơi. Chuyện tình lẻ tẻ của Vọng được giữ kín.
Từ việc này và nhiều việc khác, Vọng công nhận Bằng nói đúng.
Thấy khán giả mộ điệu đủ mặt, Bằng hứng chí:
“Ông chuẩn tướng Hạ lo lót cho ông Tư lệnh Vùng để chạy một chân Tư lệnh phó. Mọi chuyện xong xuôi, chỉ còn chờ giấy bổ nhiệm. Ông cho gọi em lên để coi cho chắc ăn. Em đoan quyết với ông rằng việc không thành, tiền mất tật mang…Nghịch lý mà! Em cũng liều. Nếu ông bảo đảm một trăm phần trăm, thì đâu cần triệu em lên. Hai tuần sau, ông tướng Vùng thay đổi đột ngột. Mộng của tướng Hạ cũng…cuốn theo chiều gió. Em nổi tiếng là vậy đó, anh Năm. Tổ đãi không hà! Làm nghề này khi hưng thời nói đâu trúng đó. Một khi hết thời trật tùm lum. Thời em đang lên!”
Bằng cười vui. Mấy anh em đều cười.
Trung sĩ Sơn buột miệng hỏi, giọng Huế:
“Có khi mô thiếu úy bí không rứa?”
Bằng khôi hài nhại tiếng:
“Có. Răng không? Nhiều khi muốn toát mồ hôi hột. Có lần đang coi tại nhà ông đại tá Quang. Bỗng bà vợ một ông tá ở Vùng bốn ghé thăm. Bà này tốt tướng, đẹp người, thân hình lôi cuốn. Vốn ghét cay ghét đắng bói toán tử vi. Bà không tin. Không tin là phải quá!
Sau khi giới thiệu, bà nói:
-Chỉ cần cậu nói một câu về tôi thôi. Hoặc trúng, hoặc trật.
Thấy mẹ! Kỳ này đúng là bị triệt rồi đây. Đầu tôi suy nghĩ nhanh như chớp, rồi nói không ngập ngừng:
-Thưa bà. Bà chỉ có nhiều con gái mà chưa có một mống con trai nào cả.
Tim tôi muốn thót lên tận cổ. Sửa soạn độn thổ là vừa. Bà tá và mấy người nhà, bạn bè đại tá Quang đồng ồ lên một tiếng.
Đại tá Quang thích chí:
-Đúng một trăm phần trăm! Bà chị chịu chưa?
Từ đó tôi có thêm một đệ tử ái mộ.”
Trung sĩ Sơn thắc mắc:
“Răng mà thiếu uý biết được? Tài rứa!”
“Tôi đã nói. Ma đưa lối quỷ đưa đường mà! Thật tình tôi thấy vóc dáng thì đoán đại bà là người sung sức trong vấn đề chăn gối. Ông bà mình có câu ‘tốt mái, hại trống’. Ông xông pha trận mạc, trăm trận thắng trăm. Về với bà chắc bại trận liên miên. Cái “gene” của bà mạnh, đẻ con gái là chuyện chắc. Giải thích như vậy, thật ra cũng không đúng theo di truyền học. Nhưng trong đầu nghĩ sao, nói vậy. Nói theo linh tính mà trúng bon. Thế mới tài!”
Sơn và mấy cậu ngồi nghe thán phục.
Trời sáng hẳn.
Vọng đứng dậy vươn vai, ngáp dài. Câu chuyện tạm chấm dứt. Rửa mặt, vệ sinh buổi sáng xong, tất cả cùng kéo xuống câu lạc bộ điểm tâm.
Vọng nói lớn:
“Hôm nay anh bao!”
Mấy đứa nhao nhao không chịu. Bằng đòi lấy tăm xỉa răng làm thăm. Ai rút cây ngắn nhất trả tiền. Rút sau cùng, Vọng trúng cây tăm ngắn nhất.
“Tụi nó được ăn sáng miễn phí mà khỏi nợ mình một chầu. Đúng là chạy trời không khỏi nắng!”
Vừa đi Vọng vừa than thân.
7
Bằng được điều động về Vùng Một Chiến thuật.
Địa bàn hành quân thuộc một tỉnh dọc biên giới Việt Lào. Anh em thỉnh thoảng nhắn tin thăm hỏi nhau. Nhiều lần Bằng đi phép về Sàigòn, do những quy định về an ninh, không thể ghé bộ chỉ huy đơn vị dể thăm Vọng.
Mùa Hè 1972, chiến trận trở nên sôi động. Đơn vị thiệt hại về nhân sự tương đối nặng nề. Nhiều sĩ quan bị mất tích bị bắt ở Bình long, Kontum, Quảng Ngãi…trong đó có Bằng. Vợ con Bằng được Vọng lo liệu để nhận trợ cấp nhanh chóng.
Khoảng sáu tháng sau, chỉ một mình Bằng may mắn được phóng thích. Do thủ tục quy định, Bằng được đón và đưa thẳng về Trung Tâm An Dưỡng Quân đội, bên hông Lăng Ông Bà Chiểu. Tên nghe đẹp, nhưng thật ra đây là nơi để Cục An ninh Quân đội điều tra những tin tức đã bị tiết lộ cho địch trong thời gian bị cầm giữ.
Bằng đang mang cấp bậc đại úy. So với bạn bè đồng khóa, Bằng lên lon khá nhanh. Vọng vội vàng đến thăm và hỏi han đôi điều cần thiết về nghiệp vụ. Luôn tiện cũng thông báo cho Bằng biết không thể nhận Bằng trở về đơn vị được vì quy luật an ninh. Đơn vị Vọng một lần nữa phải thay đổi danh xưng để bảo mật hành quân.
Một buổi sáng, Bằng đột ngột trở về trình diện với đầy đủ giấy tờ bổ nhiệm. Vọng sửng sốt, ngạc nhiên. Sau đó biết được. Do quen biết với nhiều ông tướng, nhất là các bà tướng, qua việc bói toán trước đây. Do gửi gấm. Bằng được trở về. Một biệt lệ!
Cũng tại nơi này, mấy năm trước đây Vọng biết Bằng. Thời gian nhấp nháy tựa như mới ngày nào đó rất gần. Nhìn những đổi thay nơi Bằng, Vọng sực tỉnh. Nhiều năm tháng đã trôi nhanh. Đôi mắt sáng linh động thông minh tinh quái hóm hỉnh tự tin ngày nào, nay đã trở thành đờ đẫn ngượng ngùng khó hiểu.
Tiễn Bằng trở ra bộ chỉ huy hành quân Vùng Một Chiến Thuật để nhận một chân tham mưu, Vọng và một hai bạn bè cùng khóa, đãi Bằng một chầu nhậu ở ChợLớn, nơi trước đây anh em thường quen tới lui vui vẻ. Câu chuyện gắng gượng, tẻ nhạt. Còn đâu cái khôi hài duyên dáng ngày xưa!
Ngậm ngùi. Vọng thương Bằng như thương một người em thân thiết, vừa gánh chịu những ngày tháng căng thẳng nặng nề trong ngục tù cộng sản.
Vọng tự hỏi. Phải chăng sự thay đổi của Bằng là hậu quả của chuổi ngày địa ngục đó?
8
Khúc quanh oan nghiệt!
Tháng Ba. Mất dân mất đất.
Tháng Tư. Mất nước.
Cả Miền Nam ở tù. Quân nhân, công chức, đảng phái…đi cải tạo.
Đầy đọa, tủi nhục, khốn cùng.
Thế nhưng, những năm dài đăng đẳng vô vọng rồi cũng có ngày kết thúc. Anh em lần lượt được tha về.
“Hương âm hối cải mấn mao tồi”. “Ngày về tóc đã bạc phai mái đầu”. Thỉnh thoảng thầy trò, anh em, bạn bè cùng đơn vị gặp gỡ hàn huyên. Giờ đây chẳng còn chi để tôn xưng, để phân biệt. Chỉ còn lại chăng những ân tình, những cái đẹp đã xử sự với nhau trong thời gian quân ngũ, trong thời gian tù đày. Cái tình người muôn thuở, bất biến. Đó là mối giây thân ái nối kết không thể đứt rời.
Có người cho biết. Ngày cộng sản chiếm Đà Nẳng, Bằng mang quân hàm thượng úy Việt cộng. Nón tai bèo, nón cối dép râu, binh phục bộ đội, hắn ngồi chễm chệ trên xe jeep quân đội tiến vào thành phố.
Kiễm điểm, đơn vị Vọng có hai sĩ quan không đi cải tạo. Bằng và Quân. Giữa những mất mát to lớn, mất đất nước mất tự do; mất tuổi thanh xuân của mình, của vợ; mất tuổi thơ của bầy con thơ vô tội… mất thêm một tên Bằng, một tên Quân thì…”nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ!”. Nói thế, nhưng Vọng cũng thấy buồn buồn, thấy mình cũng có phần trách nhiệm.
Cuộc sống dồn nén về chính trị, khó khăn về kinh tế. Rạn nứt gia đình và những oái ăm của nghịch cảnh. Tất cả là những oan nghiệt tiếp tục lạnh lùng đổ trên đầu những cựu tù cải tạo. Thời gian “hậu cải tạo” có khi còn bi thảm gấp bội so với thời gian tù đày.
Giờ mới cảm thông tận cùng, để thương để tội nghiệp cho những người vợ trẻ. Một mình ngậm đắng nuốt cay, trăm bề tủi nhục. Đối đầu với nghiệt ngã, với bầy thú mặt người, quần quật sớm tối tảo tần nuôi con, nuôi chồng. Chờ chồng.
9
Chuyện chẳng ngờ!
Sàigòn không ngờ mất, đã mất tức tưởi.
Đi Mỹ. Chuyện khó tin mà có thật.
Chương trình H.O.
Đúng là…Nghịch lý!
Trong đợt H.O. đầu tiên, anh em cho biết, có tên Bằng và gia đình. Phái đoàn Mỹ từ chối vì giấy ra trại của hắn có ngày ra trại mà không có ngày bị bắt.
Riêng Vọng. Sau mấy lần mòn mỏi thấp thỏm. Khám đi khám lại. Khạc đàm rọi phổi. Uống thuốc. Đúng là HO! Ho đây là ho…ra máu! Sau cùng Vọng và đầy đủ bầu đoàn thê tử đặt chân lên đất Mỹ. Miền đất tự do, hào hiệp.
Cuộc sống mới dẫu khó khăn tất bật, Vọng vui vẻ đón nhận. Chưa bằng lòng với cái hiện có, nhưng sung sướng với những gì đã vượt qua. Sung sướng nhất là con cái lại được tiếp tục học hành.
Cám ơn nước Mỹ. Cám ơn các tổ chức, hội đoàn và cá nhân người Việt. Nếu không có sự tranh đấu của họ, giờ đây Vọng và bạn bè cải tạo cùng vợ con, chắc đã bị áp đặt định cư ở một nông trường xa tắp vùng rừng núi Thanh Nghệ.
Có những cái được thì cũng có cái phải mất. Dẫu rằng, có những mất mát tưởng chừng nhẹ nhàng, sống nơi xứ lạ quê người mới thấy nặng nề biết mấy. Đó là sống xa những người bạn, những đứa em thân thiết đã gắn bó thử thách qua bao thăng trầm dâu bể. Đành rằng tứ-hải-giai-huynh-đệ, bốn bể là anh em. Song tuổi trẻ thì dễ kết bạn, nhưng tình bạn lại khó rã tan. Lớn tuổi như Vọng, tìm một người bạn già đã khó; có được, chỉ một câu nói, một hành động nhỏ vô tình cũng đủ để hiểu lầm và xa cách. Chưa đủ credit!
Vọng chưa được cái hạnh phúc “tha hương ngộ cố tri”. Xứ người gặp bạn cũ. Buồn nhất và chán ngán vô cùng là lúc đọc báo chí hải ngoại và sinh hoạt trong cộng đồng. Bôi nhọ, chưỡi bới, hạ nhục nhau…chẳng ra làm sao cả. Vọng thường thắc mắc. Mất nước và tù đày có lý nào chẳng giúp cho người Việt lưu vong, tị nạn một bài học nào cả chăng? Hay là, như Vọng đã từng nói, nói nhiều lần. Lập trường chống cộng của họ chỉ vừa đủ để chống đối nhau, chứ chưa đủ để ngồi lại với nhau, kết hợp với nhau, nhắm thẳng vào kẻ thù của dân tộc ở bên kia đại dương. Chống cộng phải chăng là một nhu cầu thời trang để xưng tên tuổi với đời, để che đậy một ý đồ…mà không phải vì lý tưởng, vì hoài vọng thật sự cho một Việt Nam tự do?
Thỉnh thoảng tham dự các buổi họp mặt thân hữu cùng với anh em đồng cảnh ngộ. Vọng thấy có ông tố vung vít, tố hăng say hết người này trong tù làm ăng-ten, người kia là tay sai cán bộ. Chợt nhớ đến Bằng với…Phản diện Tâm lý. Vọng cười thầm.
“Ông này mới là ăng ten thứ thiệt đây!”.
Có ông khác, ba hoa chích chòe khoe khoang thành tích nào là chống cán bộ, đánh cán bộ cai tù…còn bạn bè đồng cảnh toàn là hèn nhát, nịnh bợ.
Vọng nói khẽ với một anh bạn, trong số rất nhiều anh bạn mới quen, ít nói chững chạc:
“Ông này trong trại chắc là…tà lọt?”
Ông bạn sơ giao, nuốt vội ngụm bia đang uống dở, mở lớn hai mắt hỏi:
“Sao anh biết? Đích thị! Ông ta ở cùng trại với tôi.”
10
Tháng trước lấy mấy ngày nghỉ hằng năm, vợ chồng Vọng lên thăm chơi với một người bạn vong niên ở tận miền Bắc.
Anh là một thi sĩ cự phách. Tuy nói là bạn, nhưng Vọng luôn kính trọng thương phục như là một người anh. Trước tù, trong tù, sau tù. Trong nước, ngoài nước…Ở đâu, lúc nào anh cũng là một kẻ sĩ. Xứng đáng với cái nghĩa đẹp nhất của từ ngữ.
Miền Bắc Mỹ trời vào thu thật đẹp. Thành phố yên bình, sạch sẽ. Số người Việt ở đây cũng vừa phải, nhưng số hội đoàn thì…vượt chỉ tiêu!
Như một thói quen từ lúc còn ở quê nhà, buổi sáng thư thả, rỉ rả cà phê. Vọng lôi mấy tờ báo của địa phương dưới gầm bàn ra đọc. Liên tiếp mấy số của một tờ báo, dưới bút hiệu Người Tự Do, một loạt bài chống cộng, đả kích quyết liệt. Luận điệu một chiều độc đoán, dao to búa lớn. Chẳng cần tranh luận, đối thọai gì ráo trọi. Vọng có cảm giác như sống lại không khí tố cộng thời cụ Diệm.
Gửi tiền về Việt Nam, về thăm Việt Nam…Tiếp tay cộng sản, thân cộng!
Cứu trợ nhân đạo, cấp học bổng học trò nghèo…Công cụ cộng sản!
Đồng ý bãi bỏ lịnh cấm vận, kinh doanh với Việt nam…Cộng sản nằm vùng!
Không phản đối tái lập quan hệ Việt Mỹ…Đích thị cộng sản!
Cộng sản…cộng sản…cộng sản…!
Vọng nói với bạn:
“Cứ điệu này ra đường tìm gặp một ông quốc gia khó lắm đấy anh ạ!”
Ông… cười!!!
Lật tờ báo cùng tên số mới nhất. Trang phóng sự hình ảnh. Một phái đoàn đón tiếp một gia đình mới đến ở phi trường. Đằng sau hai cái rương nhôm có khóa to; giữa những người mới tới, ráng cười nhưng không dấu được nét lo âu, mệt mỏi, nước da còn sạm nắng quê hương; một ông mập mạp, trong bộ đồ lớn, áo cổ tròn, tóc chải láng mướt, tay cầm bó hoa, xoay về phía phó nhòm cố cười thật lớn trình đủ ba mươi hai cái răng, trong đó có ba…răng vàng sáng chói!
Vọng chụp vội kiến đeo mắt trên bàn. Đeo vào nhìn cho rỏ.
Nói cà lăm như bị trúng gió:
“Anh…anh…anh biết…biết người này không?”
Ông bạn già chồm tới nhìn. Thong thả chặc lưỡi:
“À! tưởng ai? Lạ gì ông ấy…ông Bằng, bút hiệu Người Tự Do đó mà!!!”
Ninh Hạ
Nghịch Lý Nghịch Lý - Ninh Hạ Nghịch Lý