Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 402 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 185: Diễn Trò Thì Phải Diễn Đủ
ậy là tốt rồi." Vương Lân nói: "Vậy thì Vương gia cũng sẽ không cần hao phí tinh lực trên người nàng nữa, chuyện Thái Sơn động đất, ngài biết chứ?"
"Có nghe."
"Hoàng đế cho Khâm Thiên giám lên đồng, kết quả là hắn nói, Thái Sơn động đất vì vị trí ở Đông Cung đang để trống, nên thiên hạ không yên bình."
Lam Tranh thấy quái lạ: "Việc này rõ ràng là lửa cháy đổ thêm dầu, bức ép Hoàng thượng phải sắc lập Thái tử. Là Cửu ca sai khiến người của Khâm Thiên giám nói như vậy sao?"
"Không phải Tấn vương……" Vương Lân hạ thấp giọng nói: "Là mưu kế của cha ta, nói đúng ra, thì đây đều là ý của Hoàng hậu nương nương. Nàng muốn mượn cơ hội này đẩy ngài lên ngôi vị Thái tử, phòng trừ việc Tấn vương đủ lông đủ cánh, qua vài năm nữa thế lực càng mạnh hơn, lại có Hoàng thượng đỡ sau lưng, không cần phải nghĩ cũng biết tình hình sẽ thế nào rồi."
Tuy ở ngoài mặt, Lam Tranh làm ra vẻ lo lắng, nhưng trong lòng lại mừng thầm, đúng là trời phù hộ rồi, động đất rất đúng lúc.
"Nhưng mà, nếu mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn…… Phần thắng của chúng ta cũng không được bao nhiêu. Nếu Hoàng thượng cố tình lập Cửu ca thì cũng không có cách nào cả. Phụ hoàng chán ghét ta đâu phải là mới ngày một ngày hai. Từ lúc ta khôi phục lại thần trí, đâu thấy ông gọi ta được mấy lần, còn ít hơn cả tên thế tử ngốc nghếch vừa vào kinh thành kia.”
Hoàng thượng cực kỳ yêu thích người không có sự uy hiếp với ông, như Hàn vương thế tử đơn thuần, vờ ngốc nghếch kia chẳng hạn.
Vương Lân nói: "Nhưng ngài là con trai trưởng, dựa theo tổ chế, thì lập ngài làm Thái tử cũng không có gì đáng trách, có điều……"
"Có điều huynh cũng phải lo trước, nếu Hoàng hậu và Thừa tướng mà ép chặt quá, Hoàng thượng sẽ tính đường được ăn cả, ngã về không, chó cùng rứt giậu mà diệt trừ hết tất cả chúng ta đấy."
Giờ Hoàng thượng đang tập trung bồi dưỡng cho thế lực của Tấn vương, chờ khi thời cơ chín muồi sẽ diệt trừ cả gia tộc Vương thị.
Vương Lân nói: "Đây đúng là điều chúng ta đang lo lắng, cho nên vào thời khắc mấu chốt thế này, điện hạ đừng phạm một sơ sót nào cả. Ngàn vạn lần phải chú ý chăm sóc sức khỏe thật tốt."
"Biểu ca." Lam Tranh chống người ngồi dậy, chỉ vào bát thuốc trên bàn nói: "Bưng giúp ta bát thuốc kia đến đây."
"Được." Vương Lân đứng dậy bưng bát thuốc đến cho Lam Tranh: "Tần Vũ Lâu nói cũng có lý, ngài nên gọi ngự y đến khám thì hơn."
"Năm năm trước bọn họ cũng đâu có chữa khỏi cho ta, giờ tìm cũng vô dụng. Ta đã từng nói với huynh, là vì ta bị đụng vào đầu, nên mới tình cờ khôi phục lại đúng không."
Vương Lân vuốt vằm: "Vâng."
"Nhưng ta cảm thấy dường như ta cũng chưa khôi phục hoàn toàn, không biết chừng một ngày nào đó lại bị ngu dại lần nữa mất."
"Điện hạ, ngàn vạn lần đừng nói như vậy!"
Lam Tranh bê chén thuốc lên miệng, hít một hơi rồi uống một ngụm……
***
Vũ Lâu đi từ trong phòng ngủ ra, chạy đi tìm Phi Lục đang hóng mát dưới tàng cây. Phi Lục thấy tiểu thư đi đến, vội đứng bật dậy: "Tiểu thư, không phải em cố tình lười biếng đâu."
Vũ Lâu khoát tay: "Em ngồi đi. Ta tới tìm em là muốn hỏi một chuyện."
"Tiểu thư hỏi đi."
"Lúc em sắc thuốc, có rời đi chút nào không?" Vẻ mặt Vũ Lâu rất nghiêm trọng.
"Em có rời đi một lúc. Tiểu thư, sao thế?" Phi Lục bỗng hiểu ngay, mặc dù đang ở ngày tam phục nhưng cả người cô lạnh như băng: "Có phải có người bỏ linh tinh gì vào thuốc không? Tiểu thư, người có sao không?"
"Vị thuốc hơi kỳ lạ, hình như có trộn lẫn hồng hoa" Vũ Lâu nói: "Một thành phần trong thuốc phá thai."
"Nhất định là hai nữ nhân kia làm rồi!" Phi Lục quay về phía sân viện nơi hai trắc phi kia đang ở, nắm tay oán hận nói.
Vũ Lâu nói: "Mặc kệ có phải các nàng làm hay không, ta cũng không muốn làm to chuyện, em đừng nói cho Vương gia biết. Cố Thi Dư và chị dâu ta cũng là người cùng một gia tộc, nếu là nàng ta làm, ta cũng không muốn tổn hại gì đến nàng ta. Còn nếu là Mục Hi Dung, nàng ta là người có thể làm ầm ĩ mọi chuyện lên, lúc này mà Vương gia vì chuyện của ta rồi bỏ nàng ta, chắc chắn nàng ta sẽ tung tin ra xung quanh, Vương gia vì sủng ái ta mà bỏ trắc phi. Điều này đối với Vương gia chỉ có hại, không có lợi. Nên chúng ta cứ yên lặng mà xử lý là được rồi."
"Tiểu thư, nhưng chúng ta cũng không thể nuốt trôi cục tức này được!" Phi Lục oán hận nói: "Nếu các nàng không yên phận, muốn hại người nữa thì làm sao bây giờ?"
Vũ Lâu cười lạnh: "Ta chỉ nói là không nói cho Vương gia biết, chứ đâu có nói không trả thù các nàng, đôi khi, chuyện riêng tư, giải quyết bí mật cũng có cái thú vị riêng." Nàng ghé sát vào tai Phi Lục thì thầm vài câu, Phi Lục nghe xong, vui vẻ gật đầu liên tục.
Chủ tớ hai người đang cười nói thì nghe thấy tiếng xôn xao truyền tới từ phòng ngủ, Vũ Lâu vội vàng quay lại.
Vừa bước vào, nàng chỉ thấy Vương Lân kinh hoảng đứng bên cạnh giường, còn Lam Tranh thì đang ôm lấy mũi, trên tay đầy máu, bát thuốc vẫn còn vứt chỏng chơ trên mặt đất. Vũ Lâu nhìn là hiểu ngay, Lam Tranh lại uống thuốc của nàng rồi.
"Tần cô nương" Vương Lân bị dọa đến trắng bệch cả mặt mũi, thấy Vũ Lâu đến vội để nàng chăm sóc Huệ vương: "Bỗng nhiên điện hạ bị chảy máu mũi, mau gọi y quan tới đây!"
Lam Tranh phất tay: "Không cần gọi, ta không muốn để họ biết thân thể ta không khỏe mạnh!"
Vũ Lâu đi tới ôm lấy Lam Tranh, khóc ròng nói: "Vương gia…… Chàng đừng dọa ta……" Rồi lại quay sang Vương Lân, gạt nước mắt nói: "Hầu gia, xin đừng nói tình trạng sức khỏe của Vương gia cho người khác biết. Hu hu! Lần trước khi điện hạ gặp cướp, cũng bị chảy máu như vậy."
"Ta đã nói không sao rồi, nàng còn ầm ĩ lên thế làm gì."
Vũ Lâu nức nở không ngừng, lấy khăn ra giúp Lam Tranh cầm máu.
Vương Lân nhìn tình cảnh này, đầu hắn ong lên, thầm nghĩ, chỉ e là tình trạng của Huệ vương thực sự nghiêm trọng.
"Biểu ca…… hôm nay ta hơi mệt, huynh về trước đi…… Hôm nào ta sẽ tới quý phủ sau……"
"Điện hạ, ngài phải cố gắng nghỉ ngơi thật tốt."
Ngài là hy vọng của tất cả chúng ta.
Tâm trạng Vương Lân rất tệ, hắn còn không biết mình đã về thế nào.
Chờ Vương Lân đi xa, Vũ Lâu đuổi hết thị nữ ngoài cửa đi, quay lại bên cạnh Lam Tranh, không kìm được liền nhéo hắn một cái: "Ngươi làm cái gì vậy?! Sao lại uống thuốc của ta?! Bị chảy máu cam thích lắm hay sao?"
"Diễn trò phải diễn cho đủ chứ, ngay cả Vương Lân cũng không lừa được thì còn qua mặt được ai."
Vũ Lâu nhéo hắn mạnh hơn: "Dù thế thì ngươi cũng đâu cần phải uống thuốc kia!"
May mà trong thuốc này chỉ có hồng hoa, nếu có độc dược thì coi như ngươi xong đời luôn rồi!
"Lần cuối cùng! Lần cuối cùng thôi!" Lam Tranh lau máu mũi, cười nói: "Nàng không thấy vẻ mặt vừa rồi của Vũ Dương hầu sao, y như gặp quỷ ấy!"
"Ngươi còn có tâm trạng mà đùa giỡn nữa!"
"Sao lại không chứ?" Lam Tranh hừ giọng: "Chơi vui thật đấy, biểu ca nhất định sẽ nói ẫu hậu, không lâu nữa bà sẽ truyền gọi ta tới gặp bà thôi, ta thật sự rất muốn nhìn thấy bộ dạng kinh hoảng của bà."
Vũ Lâu cảm thấy việc Lam Tranh khiến ẫu thân của mình lo lắng, thật sự không phải việc một người con nên làm: "Ngươi thật độc ác, để mẫu thân phải lo lắng ình như vậy."
"Bà không phải là mẫu thân của ta."
"Hả? Ngươi nói gì?"
"Ta nói là, nàng mau mang nước đến rửa cho ta, rồi dọn cái bát vỡ này đi!"
"Trong phủ bao nhiêu người như vậy, sao ngươi cứ phải sai ta?"
Lam Tranh cười hì hì ôm vai nàng nói: "Không phải nàng là nữ nô của ta sao?"
Vũ Lâu gạt tay hắn ra: "Tay đầy máu, đừng có bôi lên người ta."
Nghề Vương Phi Nghề Vương Phi - Hoa Dương Hoa Ảnh