How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 402 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 173: Tin Tức Kinh Thiên Động Địa.
am Tranh thở phào, cười: "Ta còn tưởng nàng sẽ nói không thích cơ, không sao, đợi ta đón nàng ra ngoài, chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc như lúc trước. Ta tốt thế này, nàng nhất định sẽ yêu ta thôi." Hắn tự tin nói xong, thấy bộ dạng Vũ Lâu vẫn hờ hững, cũng hơi xấu hổ, đổi đề tài khác: "Chuyện đã qua, cứ để nó qua đi, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, nhé……"
Vũ Lâu máy móc trả lời: "Ừ, bắt đầu lại một lần nữa……"
Lam Tranh cũng không quan tâm nàng nói thật hay giả, hắn ôm chặt nàng, kéo nàng sát vào ngực mình. Hắn nhanh chóng cảm thấy lồng ngực mình ẩm ướt, ấm nóng……
"Này, khóc thì khóc, đừng có bôi nước mũi lên người ta chứ."
Vũ Lâu nghẹn ngào trả lời: "…… Ta không khóc nữa…… Thật sự xin lỗi……"
Những lời này còn khiến tim Lam Tranh đau xót hơn: "Nàng đừng suốt ngày nói xin lỗi, xin lỗi nữa. Ta sống với nàng hơn một năm, đâu có nghe nàng nói một câu xin lỗi nào."
Hắn nói xong, ngay cả một câu "thật sự xin lỗi" Vũ Lâu cũng không nói được nữa. Giữa hai người chỉ còn lại không khí trầm mặc khiến người ta bức bí không thể thở nổi.
Lam Tranh cứ ôm chặt lấy nàng, một lát sau, thấy hơi thở nàng đều đều, hắn cúi xuống nhìn, nàng đã ngủ từ lúc nào, hàng mi dài còn vương những giọt nước mắt trong suốt khẽ run nhè nhẹ. Hắn lặng lẽ đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.
Có lẽ chờ mấy ngày nữa tới gặp nàng sẽ tốt hơn.
Nhiều ngày không có mưa, Hoàng thượng liền mang theo các Hoàng tử và văn võ bá quan trong triều đi lập đàn cầu mưa, bận rộn một hồi, nên đã lâu Lam Tranh không được gặp Vũ Lâu.
Sau lễ lập đàn cầu mưa, thời tiết vẫn nóng bức như cũ. Lam Tranh ngồi trong hoa viên Vương phủ hóng mát, bấm bấm ngón tay tính toán. Còn vài ngày nữa là đến lễ cúng tế Hạ chí, sau đó là có thể tống tiễn cái tên "vua núi" kia rồi. Tuy hắn cực kỳ chán ghét Vân Triệt, nhưng khi hắn ta cứ bày ra bộ mặt vô tội, thì hắn muốn tức cũng không tức nổi.
Đang lúc hắn mải nghĩ ngợi, thì một nữ tử mặc y phục màu hồng khoan thai đi tới, tay cầm quạt khẽ phe phẩy quạt cho Lam Tranh, dịu dàng nói: "Vương gia…… thần thiếp……"
Còn chưa dứt lời, Lam Tranh đã khoát tay: "Hi Dung, có việc gì thì tìm Thi Dư tỷ tỷ của cô đi." Ý là, đừng đến làm phiền ta.
Bộ dạng Hi Dung rất ngoan ngoãn, thở dài một hơi: "Nhưng mà tỷ tỷ cũng không để ý đến thần thiếp, suốt ngày chỉ ở cùng với nha hoàn đưa từ nhà mẹ đẻ đến thôi."
Ý nàng ta muốn nói, trác phi Cố Thi Dư kia có tâm địa khác, chỉ ở cùng với người mang từ nhà mẹ đẻ đến, cố tình nói xấu sau lưng để tranh giành tình cảm của hắn à. Hắn cũng chẳng rảnh rỗi mà quan tâm đến mấy việc này: "Vậy cô cũng đi tìm tỷ muội kết nghĩa của mình giết thời gian không phải là ổn rồi sao."
Hi Dung vẫn làm ra vẻ đau buồn: "Nhưng mà thần thiếp đã gả cho Vương gia rồi, làm sao còn có tâm tư khác được."
Quả nhiên là thế, Lam Tranh bực mình: "Ta không quan tâm cô có tâm tư khác hay không, chỉ cần cô đừng gây phiền phức cho ta là được! Đi đi!"
Hi Dung vẫn không chịu đi, lại nói tiếp: "Từ khi thần thiếp vào phủ, Vương gia vô cùng lạnh lùng với thần thiếp, không biết thần thiếp có gì sai sót……"
Cái quái gì thế? Sao những nữ nhân xung quanh hắn lại bắt đầu tự kiểm điểm hết thế này. Tần Vũ Lâu cũng thế, Mục Hi Dung cũng vậy……
Lam Tranh nói: "Cho dù cô có làm gì sai, thì bản Vương cũng lười phải uốn nắn."
Đáng sợ nhất không phải là tra tấn hay răn dạy, mà là sự coi thường từ tận đáy lòng. Mục Hi Dung che mặt, ra vẻ muốn khóc, nhưng thấy Vương giả lộ ra vẻ mặt giận dữ, bèn thu lại tiếng khóc, thi lễ rồi đi.
Chờ nàng ta đi khuất, cuối cùng Lam Tranh cũng được yên tĩnh. Trong đầu hắn lại nhớ về cái tên "Lãnh Tử Nhạc" mà Vũ Lâu nhắc đến, đúng là hắn đã từng nghe qua, nhưng ở đâu nhỉ???
"Vương gia…… Có Vũ Dương hầu cầu kiến."
"Cho hắn vào đi."
Hạ nhân nhanh chóng dẫn Vũ Dương hầu Vương Lân đến. Lam Tranh liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy vẻ mặt hắn ta căng thẳng, lo lắng, hắn liền hiểu ngay, có chuyện lớn rồi, vội vàng đứng dậy hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì xảy ra?"
"Điện hạ, vừa rồi có tin tức từ trong cung truyền ra, nói là Hoàng thượng đã đặc xá cho Tần Vũ Lâu rồi."
Lam Tranh ngẩn người, cười nói: "Đúng là chuyện tốt mà." Nhưng vừa nói xong, nụ cười của hắn như đông cứng lại, vì hắn biết, đằng sau tin này chắc chắn còn có vấn đề khác: "Có phải là…… Tấn vương không?"
Vương Lân nói: "Quan tư lễ nói, sáng sớm nay Tấn vương đã tiến cung gặp Hoàng thượng, không lâu sau thì Hoàng thượng hạ chỉ đặc xá Tần Vũ Lâu. Xem ra, chuyện này chắc chắn là do Tấn vương làm."
Tấn vương lại một lần nữa muốn cho hắn thấy, đứa con yêu như hắn ta có sức ảnh hưởng lớn như thế nào với Hoàng thượng ư?!
"Nếu là chuyện từ sáng nay, thì sao bây giờ mới báo cho ta?"
Vương Lân nói: "Tấn vương lo liệu việc này cực kỳ bí mật, chính thái giám chủ quản giáo phường tư báo lại nên ta mới biết Tần Vũ Lâu được tha tội."
Tim Lam Tranh như bị treo ngược lên, hắn cũng đã đoán được kết quả tồi tệ nhất là gì rồi: "Chẳng lẽ Tấn vương đón Tần Vũ Lâu đi rồi à?"
"Vâng……" Vương Lân nói xong, hắn nhìn sắc mặt trắng bệch của Huệ vương, vội nói tiếp: "Điện hạ, ngài đừng vội, đừng nóng vội, bàn bạc kỹ càng một chút, chắc chắn sẽ có cách mà. Hôm đó, trong buổi yến tiệc của Lương vương, ngài cũng nhìn thấy đấy, Tần Vũ Lâu không hề có tình cảm gì quá mức với Tấn vương."
Tình cảm đều có thể chậm rãi mà vun đắp. Khi hắn và Vũ Lâu đang có chuyện xích mích, Diệp Thành đã chen chân vào xum xoe, tán tỉnh. Giờ Vũ Lâu lại sợ hãi hắn, nếu như Tấn vương ở phía sau, vươn tay ra trợ giúp, không biết chừng nàng sẽ thật sự buông lập trường của mình xuống mà ngả về phía hắn ta mất.
Nhưng mà, tính ra hắn cũng không phải hoàn toàn thua cuộc, ít nhất trong tay hắn vẫn còn một vũ khí cuối cùng.
Chính là Phi Lục, nha hoàn thân như tỷ muội của Tần Vũ Lâu.
"Người đâu, đưa Phi Lục đến đây."
Hạ nhân lĩnh mệnh, nhanh chóng chạy đi, một lát sau đã dẫn Phi Lục tới trước mặt Huệ vương. Phi Lục của thấy Vương gia đang nhíu mày, biết có thể có chuyện không tốt, vội quỳ sụp xuống, nói: "Nô tỳ Phi Lục tham kiến Vương gia."
Lam Tranh nói thẳng: "Tiểu thư nhà ngươi đã được đặc xá ra khỏi giáo phường tư rồi."
Phi Lục vui mừng: "Tạ ơn Vương gia."
Lam Tranh cười lạnh: "Không phải là ta làm, là Tấn vương."
Phi Lục biến sắc, phiền phức rồi, Huệ vương rõ ràng là đang ghen.
Quả nhiên, cô nghe Huệ vương nói: "Tiểu thư nhà ngươi đi theo Tấn vương rồi, có thể vài ngày nữa, Phủ Tấn vương sẽ cho người đến đón ngươi."
Đây là thời điểm để thử thách lòng trung thành đây. Nếu nàng nói vâng, nhất định sẽ bị lôi xuống đánh chết. Phi Lục vội nói: "Sẽ không đâu, tiểu thư có tự do nhất định sẽ quay về Phủ Huệ vương mà, tiểu thư là người hiểu chuyện, nhất định sẽ không làm chuyện hồ đồ."
"Hừ. Cũng không hẳn. Thế này đi, bản Vương cho ngươi về bên cạnh tiểu thư nhà ngươi. Để ngươi nhắc nhở nàng."
Thì ra là muốn nàng 'nằm vùng'. Phi Lục lập ứng nhận nhiệm vụ: "Vâng, nô tỳ nhất định sẽ khuyên nhủ tiểu thư, sẽ nhắc tiểu thư mau chóng trở về bên cạnh Vương gia."
"Coi như ngươi cũng có chút thông minh. Đi đi." Việc này không nên chậm trễ, Lam Tranh gọi một hộ vệ nói: "Đưa nàng ta đi Phủ Tấn vương, giao tận tay cho tiểu thư nhà nàng ta."
"Vâng."
Tên hộ vệ kia đưa Phi Lục đi, Lam Tranh không yên lòng ngồi chờ tin tức. Hai canh giờ sau hộ vệ kia mới trở lại. Lam Tranh vội vàng tra hỏi hắn tình hình Phủ Tấn vương. Hộ vệ nói: "Thuộc hạ vẫn chưa nhìn thấy Tần tiểu thư, Tấn vương điện hạ nói sẽ đưa Phi Lục cô nương đến cho Tần tiểu thư ạ."
Vương Lân nghe xong nói: "Xem ra, Tấn vương đã sắp xếp cho Tần Vũ Lâu ở chỗ khác."
Nghề Vương Phi Nghề Vương Phi - Hoa Dương Hoa Ảnh