Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 460 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:48:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ếu đã có đường lui thì tôi quyết định tốc chiến tốc thắng. Ngày hôm sau thừa dịp Chung tiểu thư ra ngoài, tôi gọi vệ binh đưa đến bộ tư lệnh.
Vệ binh còn rất trẻ tuổi, bề ngoài chỉ khoảng hơn hai mươi, không dám nhìn thẳng váo mắt tôi, hơi hơi cúi đầu, có chút khó xử nói: “Phu nhân, việc này…”
“Lâu Thiếu Bạch chỉ nói cậu bảo vệ tôi, cũng chưa nói không cho tôi ra ngoài. Tôi không có chỗ nào để đi, rất khó chịu, ở nhà lại không có ai trò chuyện, nhìn xem tôi giờ giống cái gì?”
Vệ binh á khẩu không trả lời được, rốt cuộc vẫn không lay chuyển được đành phải lái xe đưa tôi đi. Tôi cũng chưa vào vội, chỉ đứng bên ngoài dạo quanh một vòng, sau đó trở lại xe, nhờ lính gác cửa bộ tư lệnh vào trong gọi đội trưởng nhà giam đi ra. Không lậu sau, đã nhìn thấy một người khoảng 40 tuổi mặc quân trang vội vã chạy ra, đến trước mặt tôi đứng nghiêm chào một cái.
“Vương lão tam xin chào phu nhân, xin hỏi có gì cần giáo huấn?”
Tôi bảo vệ binh đi rồi mỉm cười nhìn anh ta gật đầu nói: “Vài ngày trước có phải vừa mới giải một phạm nhân là một con hát hí khúc đến, tên là Ngọc Đường Xuân không?”
Vương lão tam lập tức gật đầu: “Đúng, người kia nhìn giống đàn bà hơn.”
“Biết hắn phạm tội gì không?”
Lúc tôi hỏi câu đó, chú ý nhìn kĩ nét mặt của anh ta.
Vợ của mình trước ngày kết hôn bỏ trốn cùng Ngọc Đường Xuân, chuyện mất mặt như vậy, với tính tình của Lâu Thiếu Bạch sẽ không để cho người khác biết.
Tôi đoán rất đúng, Vương lão tam gãi gãi đầu, có chút mờ mịt nói: “Không rõ lắm. Lúc giải đến không nói gì, bị nhốt một mình một phòng, cũng không có chỉ thị thẩm vấn, cứ bị nhốt như vậy thôi.”
Anh ta không biết quan hệ của tôi và Ngọc Đường Xuân, cái này rất hợp ý tôi. Tôi nhìn quanh bốn phía, đè thấp giọng nói: “Cùng lắm cũng chỉ là một con hát, có thể phạm tội gì chứ. Hai ngày trước có người thân của hắn ta đến tìm tôi, cầu xin tôi nghĩ cách để cho họ vào gặp mặt một lần, lời hứa cũng đã nói ra…”
Trên mặt Vương lão tam lập tức trở nên khó xử, lúng ta lúng túng nói: “Việc này…nếu để Thiếu soái biết, tôi sẽ bị bắn chết!”
Tôi lại nhìn bốn phía, đặt vào lòng bàn tay anh ta một chiếc khăn bọc lại hơn hai mươi đồng bạc.
Lúc này một đồng bạc có thể mua 30 cân gạo, bảy tám cân thịt heo, hai mươi đồng bạc hẳn là gần bằng hai tháng lương của anh ta. Anh ta như đụng phải bàn ủi nóng, vội vàng rụt tay về.
Tôi cầm lấy chiếc khăn thuận tay bỏ vào túi anh ta, cười nói: “Không có gì đâu, chẳng phải chỉ cần ột người vào thôi sao? Tôi cũng chỉ vì tình cảm mới đồng ý. Thiếu soái của các người đi tỉnh rồi, phải vài ngày nữa mới trở về.”
Vẻ mặt Vương lão tam rõ ràng hơi buông lỏng, nhìn túi áo nặng trịch đồng bạc, chần chờ nói: “Đây là nhà giam bộ tư lệnh, không giống với đồn cảnh sát. Để ột người đàn bà đi vào, tôi sợ gây chú ý…”
“Người thân của hắn ta là nam.”
Tôi giảm thấp âm thanh xuống.
Ánh mắt Vương lão tam sáng ngời, nhếch môi nở nụ cười: “Mẹ nó, thì ra người thân là nam, vậy thì dễ dàng hơn, phu nhân mang người kia tới, tốt nhất là vào buổi tối, tôi sẽ để hắn ta mặc áo của anh em trong nhà giam đi vào.”
“Vậy đêm nay nha.” Tôi nói.
Vương lão tam gật đầu đồng ý.
Giải quyết xong chuyện này, tôi lại đến địa điểm hẹn với Thông Thất, đến một cửa hàng đồ cổ tên Vận Lai, viết một tờ giấy đưa cho Lý chưởng quầy, lúc này mới trở về nhà.
Vừa nghĩ đến đêm nay phải rời đi, tôi liền kích động mà run lên. Sợ Chung tiểu thư cùng Phúc mẹ nhìn ra điểm khác thường, tôi cũng thu thập vài thứ, chỉ mang theo chút đồ đáng tiền gói vào trong túi để bên hông, đến tám giờ tối, tôi dùng nịt ngực buộc lại cho ngực bằng phẳng, mặc áo trường sam rộng thùng thình bên ngoài, mái tóc dài búi lên đỉnh đầu, dùng chiếc mũ rộng thùng thình che lại, lặng lẽ đi xuống lầu.
Phúc mẹ, người hầu cùng vệ binh đã làm xong việc của mình, đều đi nghỉ hết. Phòng khách không có đốt đèn, tôi ra khỏi phòng khách, lặng yên không một tiếng động mở cửa chính ra, lách mình ra, đứng ở bậc thang trước cửa ra vào, lập tức nhìn thấy Thông Thất vọt tới, vẫn kéo theo một chiếc xe kéo.
Lúc này vẫn chưa muộn lắm, trên đường vẫn còn người qua lại, Thông Thất kéo xe đến bộ tư lệnh, thật xa đã nhìn thấy Vương lão tam đứng ở đầu phố nhìn quanh, trông thấy chúng tôi tới, vội vàng chào đón, cầm một bộ quần áo kín đáo đưa cho Thông Thất.
Thông Thất rất nhanh đã mặc xong quần áo, được Vương lão tam dẫn vào. Tôi không đi vào, chờ ông ấy ở chỗ đã hẹn, nhìn thấy bóng lưng của ông ấy và Vương lão tam rất nhanh đã biến mất trước cửa bộ tư lệnh.
Tôi vẫn ở trong trạng thái kích động cùng bất an, ước chừng khoảng 20 phút sau, xem chừng Thông Thất cũng sắp ra, tôi không ngừng nhìn quanh con ngõ nhỏ. Đúng lúc này, tôi nghe sau lưng có tiếng xe hơi ù ù chạy đến, nhìn thấy ngọn đèn xe hơi quét tới. Tôi vội quay đầu lại, xa xa nhìn thấy chiếc xe hơi đi về phía bộ tư lệnh, đèn xe chói mắt vô cùng.
Tôi vội vàng chạy vài bước về phía đầu phố, đứng nép vào một góc tường. Xe hơi cực kì nhanh chạy lướt qua tôi, động cơ cũng rất nhanh đã dừng lại, dường như đang đứng trước cửa lớn bộ tư lệnh.
Tim tôi đập thình thịch, nhìn qua một cảnh tượng thoáng cái làm cho tôi ngây người như phỗng. Lâu Thiếu Bạch đang xoay người bước xuống từ trên xe hơi, vệ binh đứng trước cửa bộ tư lệnh cúi chào, anh tla bước nhanh vào bên trong.
Anh ta làm sao đột nhiên lại trở về sớm như vậy?
Tôi căng thẳng đến quên cả hô hấp, cầu cho Thông Thất ngàn vạn lần đừng đi ra. Nhưng mà rất nhanh, bên tai tôi đột nhiên vang lên vài tiếng súng, trong đại viện của bộ tư lệnh nổi lên hàng loạt những âm thanh lộn xộn, phảng phất có tiếng người hô quát đánh nhau rất lớn. Tôi mở to hai mắt, nhìn thấy một thân ảnh màu đen từ trong cửa bộ tư lệnh nhanh như một cơn lốc vọt ra, vài vệ binh canh giữ ngoài cửa ra vào bị đánh ngã trên mặt đất, thân ảnh kia giống như một con báo đi săn lập tức biến mất trong bóng đêm, dường như cùng lúc đó, từ cửa lớn của bộ tư lệnh cũng tuôn ra rất nhiều người, một nửa bắn súng lung tung về hướng người kia chạy trốn, một nửa đuổi theo.
Máu toàn thân tôi lạnh buốt, muốn rời khỏi thật nhanh trong lúc này nhưng hai chân lại không ngừng run lên.
Phải mau chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này thôi!
Nhà họ Lâu tuyệt đối không thể trở về, cho dù bây giờ Lâu Thiếu Bạch vẫn chưa phát hiện ra tôi chạy trốn nhưng anh ta rất nhanh sẽ từ cái miệng của Vương lão tam mà biết màn kịch này là do tôi dựng nên thôi. Tôi không có cách nào tưởng tượng ra sau khi anh ta biết được sẽ đối đãi với tôi thế nào. Vừa rồi người lao ra ngoài kia hẳn là Thông Thất. Với thân thủ của ông ấy, khi đã xông ra khỏi cửa chính của bộ tư lệnh thì chắc hẳn là có thể đào thoát. Tôi cũng đã biết chỗ ông ấy ở, tối nay tìm một chỗ qua đêm đã, ngày mai tôi sẽ đi tìm sau.
Tôi bước ngắn bước dài vội vã chạy thật nhanh, sợ sau lưng có người đuổi theo, mãi cho đến khi đến cửa nam chợ đêm náo nhiệt, lúc này mới dừng lại, há miệng thở dốc. May mắn tôi mặc quần áo của nam, kéo mũ xuống thấp một chút cũng không bị ai để ý đến.
Đêm càng lúc càng sâu, chợ đêm rốt cuộc cũng trở nên tĩnh lặng, tôi đi tìm một khách sạn gần đấy qua đêm.
Đêm qua bởi vì kích động cùng hưng phấn, tôi gần như một đêm không ngủ. Tối nay cũng vậy không có cách nào chìm vào giấc ngủ, nhưng tâm tình so với đêm qua lại giống như trên trời và dưới mặt đất. Lâu Thiếu Bạch đột nhiên trở về làm rối loạn hoàn toàn trận tuyến của tôi. Anh ta lúc này chắc chắn đã biết tôi bỏ trốn. Tôi sợ anh ta sẽ phát lệnh tìm người ra toàn thành, cả đêm không chợp mắt, bên ngoài chỉ hơi có chút động tĩnh thì lòng tôi đã nhảy dựng lên. Khó khăn lắm mới nhịn được đến tờ mờ sáng, tôi rời khỏi khách sạn, đi tìm Thông Thất.
Trời càng lúc càng sáng, tôi lại vẫn như cũ đi tới đi lui trong nội thành, trong lòng buồn bực không thôi. Trước mắt là những con ngõ hẹp dài chật vật, thoạt nhìn không khác nhau là mấy. Khả năng xác định phương hướng của tôi vốn cũng không phải là tốt, hôm trước bị Thông Thất kéo đi, hiện tại chỉ nhớ rõ ngôi nhà của ông ấy tường phủ đá, có mái ngói, bên trong khoảnh sân nhỏ có một cây bạch quả già, còn đường đi như thế nào thì lại mơ hồ không rõ.
Tôi vừa tìm vừa hỏi mọi người xem chỗ nào có trồng cây bạch quả trong sân, đến khi gần đêm, đã tìm qua rất nhiều khoảnh sân có trồng cây bạch quả, rốt cuộc cũng có thể đứng trong con hẻm yên tĩnh trong trí nhớ kia.
Cửa được khép hờ. Tôi đẩy cửa bước vào, trong phòng rất im ắng, trong không khí phảng phất có mùi thuốc nhàn nhạt, nhưng đến khi tôi vén màn cửa thò đầu vào thì lại bất ngờ nhìn thấy giường chiếu trống không, không thấy Trì Cảnh Thu, bóng dáng của Thông Thất cũng không thấy đâu. Trong phòng có chút bừa bộn, trên mặt đất còn dính lại vết máu đã khô, chiếc ghế thì ngã lăn dưới đất.
Chuyện gì xảy ra?
Thẫn thờ trong phút chốc, tôi mới đột nhiên hiểu rõ. Nhất định đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà tôi không biết, cho nên lúc này Thông Thất hoặc là đã mang theo Trì Cảnh Thu rời đi, hoặc là đã gặp chuyện gì bất trắc.
Trong tình cảnh này, tôi khóc không ra nước mắt.
Tôi thật vất vả mới tìm được Thông Thất, trong nháy mắt, ông ấy lại biến mất như vậy. Cho dù ông ấy không gặp bất trắc gì mà bình yên đào thoát, thành Lăng Dương lớn như vậy, trong biển người mênh mông, lúc này tôi đi đâu mà tìm ông ấy đây?
Tôi rời khỏi ngôi nhà này, cuối cùng tìm đến cửa hàng đồ cổ Vận Lai. Đây là hy vọng cuối cùng của tôi lúc này. Nhưng cái hy vọng này rất nhanh cũng tan biến như bọt xà phòng. Chưởng quầy một mực phủ nhận có quen biết với Thông Thất, còn bảo tiểu nhị đuổi tôi đi. Tôi tháo mũ nói mình là người phụ nữ lần trước đã nhờ đưa tin, chưởng quầy ôi một tiếng, tạm ngừng chân, giảm thấp âm thanh nói: “Cô….bà nội tôi ơi xin hãy thương xót, tranh thủ tìm chỗ nào mà trốn nhanh đi, ngàn vạn lần đừng có nhắc đến cái tên này nữa, tôi vẫn còn muốn giữ lại cái miệng này mà há mồm ăn cơm! Cô ra ngoài mà xem, khắp thành đều dán bố cáo truy nã hắn ta, hắn ta đã trở thành giang dương đại đạo rồi! Tôi lại mua hàng của hắn ta, chiếu theo luật cũng không khỏi có liên quan! Cô dù có vạch trần tôi thì tôi cũng không biết hắn hiện tại đang ở đâu.”
Ra khỏi cửa hàng đồ cổ, tôi mịt mờ đi lòng vòng trong thành Lăng Dương, trong lòng tràn đầy cảm giác sợ hãi như chó nhà có tang.
Sau này phải đi về đâu đây?
Sắc trời dần dần trầm xuống, tôi ăn qua loa một chén mì tương tại một quán nhỏ bên đường, chỉ có thể tạm thời ở lại trong khách sạn qua đêm nay. Khách sạn cũng không phải chỗ ẩn thân an toàn, điều này tôi cũng hiểu rất rõ. Nhưng hiện tại lại không có chỗ nào để đi. Ở đây loại người nào cũng có, phỏng chừng như tôi cũng không gây chú ý lắm, cho nên cứ ở lại đêm nay, đợi ngày mai tìm một nơi vắng vẻ thuê phòng ở từ từ nghe ngóng tin tức.
Tôi vừa mới bước vào cửa, bà chủ quán tô son điểm phấn đã tươi cười chào đón: “Đã về rồi? Đã ăn cơm chưa?”
Tôi khẽ giật mình. Bả chủ này đêm qua dẫn tôi đến cửa phòng còn hỏi xem tôi có cần thêm chăn hay không nhưng bị tôi cự tuyệt, hoài nghi dò xét nhìn tôi từ trên xuống dưới, thái độ đối với tôi rất lãnh đạm. Đột nhiên lại trở nên nhiệt tình như vậy, tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó, quay đầu bước đi. Bà chủ đột nhiên bắt lấy cánh tay tôi, nhìn sang bên kia cao giọng hô lên: “Đến đây, nhanh bắt lấy!”
Những tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, tôi quá sợ hãi nên thật mạnh đẩy bà ta ra. Bà chủ kia ôi lên một tiếng ngã lăn trên mặt đất, tôi quay người chạy ra ngoài nhưng cửa chính của khách sạn đã bị hai tên vạm vỡ chặn lại. Bà chủ vừa hùng hùng hổ hổ, vừa đi đến tháo mũ của tôi xuống, ánh mắt sáng rỡ, đắc ý cười ha hả, lộ ra hàm răng vàng: “Ngày hôm qua tôi nhìn qua đã thấy không ổn! Vốn tưởng rằng là người của gánh hát, không ngờ lại là một người phụ nữ. Có cái gì mà có thể qua mặt được con mắt tinh tường của ta, nhanh bắt lại cho ta! Da thịt mềm mại như vậy, chắc có thể bán giá tốt đây!”
Lúc này tôi mới hiểu rõ, bà ta muốn đem tôi bán vào kĩ viện. Bi kịch từ trước chỉ thấy trên TV, hôm nay lại sờ sờ xảy ra trước mắt tôi, thảm nhất chính là tôi lại trở thành nữ diễn viên chính kia.
Hai tên cao lớn kia đã ép về phía tôi, tôi thoái lui đến góc tường, không còn đường lui. Một tên cao lớn tiến lên bắt lấy canh tay tôi, tôi cúi đầu hung hăng cắn một ngụm vào cỗ tay hắn, tên cao lớn kêu thảm một tiếng, thuận tay nặng nề giáng cho tôi một cái tát, tôi bị đánh té bổ nhào trên mặt đất, lỗ tai kêu ong ong, mặt nóng rát.
“Mẹ dám cắn ông đây! Xem ông đây chơi mày đến chết như thế nào…”
Tên cao lớn ôm lấy cổ tay, vừa hùng hùng hổ hổ, vừa xoay người ra tay với tôi một lần nữa.
“Tới đây, đánh chết mày!”
Tôi còn ngồi dưới đất, trên tay cầm một khẩu súng, họng súng chỉa về phía hắn ta.
Tên cao to sững sờ, nhìn chằm chằm vào khẩu súng trên tay tôi, không dám nhúc nhích.
“Nếu không tin nó có thể bắn chết mày thì cứ thử xem!”
Tôi bò lên từ trên mặt đất, nghiêm nghị thét lớn.
Tên to lớn kia chậm rãi lui về sau, người kia cũng không dám tiến tới. Tôi cực lực chống lại hai chân đang run rẩy, chạy ra khỏi cửa chính của khách sạn. Vừa chạy ra đường được vài chục bước, nghe thấy tiếng kêu gào kéo dài của bà chủ kia: “Ôi mẹ tôi ơi, không được! Nhanh bắt lấy cô gái kia!”
Vận may của tôi thật sự không tốt, đầu phố lúc này lại xuất hiện hai tuần cảnh.
Cảnh sát lúc này là tuần phủ của thời nhà Thanh sửa thành. Những người cùng khổ không có lối thoát, hoặc là tham gia quân ngũ, hoặc là làm phu kéo xe, hoặc là phải đi làm tuần cảnh. Phần lớn lương của tuần cảnh rất thấp, bị người khác đùa giỡn gọi là ‘chân thối đi tuần’. Ban ngày phụ trách dẹp những tên đánh bạc trên đường, đại tiểu tiện bừa bãi, người đi đường đánh nhau cãi nhau, buổi tối thì đi tuần tra, phòng chống cháy nổ, cần phải bắt được nhiều người mới có nhiều tiền. Vừa nghe bà chủ kia gào thét, lập tức đuổi theo tôi. Tôi dùng hết sức chạy như điên, những người đi trên đường hết lần này đến lần khác đều nghe tiếng đuổi bắt nhưng vẫn tránh sang một bên. Súng của tôi có thể bắn được sáu phát, trong lúc còn đang do dự có nên dùng đến hay không thì khoảng cách dần dần bị kéo gần lại, đột nhiên dưới chân giẫm phải một khối gạch nát, cả người mất cân bằng, thoáng cái ngã nhào xuống đất, khẩu súng trên tay cũng văng ra xa.
Một tuần cảnh chạy tới, thoáng cái bắt lấy tay tôi, một người khác tiến đến nhặt súng của tôi lên, kêu to lên: “Mẹ nó! Còn mang theo cả súng! Buổi sáng nay bộ tư lệnh vừa phát lệnh truy nã đạo tặc, buổi tối đã bắt được một nữ tặc mang theo súng, anh em, hai chúng ta phát tài rồi, tranh thủ thời gian trình báo thôi!”
Hai tuần cảnh bắt tôi mang về nhà giam của đồn cảnh sát. Tôi mặt một bộ quần áo nam đầy bụi bẩn, tóc tai bù xù che khuất nửa mặt sưng đỏ, tuy không nhìn thấy bộ dạng của mình, nhưng chắc hẳn cũng rất chật vật, bộ dáng này cũng không làm cho những tên đàn ông kia có hứng thú quấy rầy nữ phạm nhân, tay bị còng ra sau, tôi bị quăng vào một phòng giam có khoảng bốn năm nữ phạm nhân.
Kế hoạch đào thoát triệt để vô vọng. Rất kì quái, tâm tình tôi giờ phút này ngược lại dần bình tĩnh trở lại. Đến gần nửa đêm, mệt mỏi nhiều ngày tích tụ lại đè nặng lên tôi, tôi cùng với bộ quần áo dơ bẩn co rúc ở một góc chiếu, rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này của tôi cực kì sâu, cũng không biết đã ngủ bao lâu, thẳng đến khi bên tai vang lên tiếng lạch cạch của khung cửa sắt đang bị mở ra, lúc này tôi mới bừng tỉnh, cực lực mở đôi mắt nhập nhèm ra.
Lúc tôi mở mắt ra, liếc nhìn thấy đôi giày ủng màu đen sáng bóng, một người đàn ông ngồi xổm trước mặt tôi, hình như đang cúi đầu nhìn tôi.
Đúng là lại vẫn rơi vào tay anh ta, ông trời thật là không chịu giúp tôi mà.
Tôi lại nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy thái độ của anh ta giờ phút này, dữ tợn hay là phẫn nộ đây?
Môi của tôi đột nhiên mỉm cười khi cảm thấy một trận đau đớn, một bàn tay duỗi ra nhẹ nhàng chạm vào vết sưng đỏ trên mặt tôi. Tôi nhíu mày lại, hơi né tránh, rốt cuộc vẫn phải mở mắt ra, vì vậy lập tức chạm vào một đôi mắt đen láy nặng nề tràn ngập vẻ lo lắng.
“Lâu Thiếu Bạch, thấy tôi xui xẻo thế này, anh đang rất sung sướng chứ gì?”
Ngạo mạn chầm chậm ngồi dậy, dựa lưng vào bức tường đầy bùn đất, vuốt lại mái tóc rối bời dính trên mặt, nhìn anh ta chậm rãi nói một câu, sau đó nở nụ cười.
Nụ cười của tôi giờ phút này tất nhiên là sẽ không được đẹp mắt, cộng thêm nửa bên mặt hiến dạng, phỏng chừng là rất dọa người. Tôi nhìn thấy khuôn mặt anh ta như bị kéo căng, một tay bắt lấy cánh tay của tôi, đột nhiên dùng sức kéo tôi. Tôi còn chưa đứng vững, đã bị anh ta kéo ra khỏi phòng giam.
Bước chân của anh ta vừa vội lại vừa dài, mỗi bước chân phóng ra dường như đều mang theo hơi thở phẫn nộ, tôi trong ánh mắt kinh ngạc của đám cảnh sát cùng cục trưởng cảnh sát lảo đảo bước ra khỏi cửa chính của nhà giam, ánh sáng ở bên ngoài quá rực rỡ làm cho tôi thoáng cái không thể mở mắt ra được, thì ra đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Anh ta tiếp tục không nói lời nào dắt tôi đến bên chiếc xe hơi đỗ bên kia đường, mở cửa trước đẩy tôi vào bên trong rồi chính mình ngồi vào phía bên kia, khởi động xe hơi, chiếc xe lập tức gào thét mà đi về phía trước.
Hiện tại anh ta rất phẫn nộ, tôi tất nhiên biết rõ. Vấn đề là không biết anh ta đang muốn làm gì. Đây không phải là căn biệt thự nhà họ Lâu, vậy thì anh ta muốn mang tôi đi đâu?
Mang trở về Trì gia trả hàng? Tìm một chỗ bắn chết tôi? Còn có phương pháp nào để đối phó với tôi đây?
Tôi ngồi bên cạnh anh ta giương mắt nhìn, đường cong bên mặt lạnh lùng như đao điêu rìu đục, con mắt thẳng tắp nhìn về phía trước.
Đi theo anh ta, chắc hẳn cũng không thể giữ lại cái mạng này, tôi thầm nghĩ như vậy.
Xe rốt cuộc dừng lại. Điều làm tôi có chút giật mình chính là anh tại dẫn tôi trở lại bộ tư lệnh của anh ta.
Anh ta có ý gì, mang tôi từ nhà giam của đồn cảnh sát đến nhà giam thuộc quyền hạn của anh ta? Dùng hình tra tấn tôi bắt tôi khai ra đồng bọn cướp ngục hôm qua? Nếu là thế này, tôi thà rằng anh ta cho tôi chết nhanh một chút.
Anh ta dắt tôi xuống xe, dẫn tôi vào nhà giam, thét lớn một tiếng với người ở bên trong: “Lăn ra ngoài hết!”
Trên đường đi vào, tôi cũng không nhìn thấy Vương lão tam. Anh ta hiện tại không biết như thế nào, một người nhìn giống như người mới đến cúi chào anh ta một cái, có chút hoảng sợ liếc mắt nhìn tôi cùng anh ta, mọi người ở trong đó vội vội vàng vàng lui ra ngoài.
Nghê Thường Thiết Y Nghê Thường Thiết Y - Thanh Ca Nhất Mảnh