Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Thanh Vũ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 66 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 581 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 01:41:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58
ếp, đây là tất cả tài liệu em có thể tra được về Hàn Vũ Đình." Đại Lệ đẩy túi văn kiện đến trước mặt của Mục Nham, cười nói: "Tại sao tra ông chủ của chị dâu vậy? Thế nào, chẳng lẽ anh ta có ý nghĩ không an phận?"
Mục Nham không có nâng mắt nhìn lên, vừa xem tài liệu vừa không chút để ý nói: "Cậu có dáng vẻ của một người làm đội trưởng nhỉ, quá rảnh rỗi thì ra bãi tập chạy vài vòng đi."
Đại Lệ cười hì hì hai tiếng, đối với vẻ mặt núi băng trăm năm không thay đổi của sếp đã bách độc bất xâm, suy nghĩ một chút nói: "Chỉ có điều Hàn Vũ Đình này cũng rất khó điều tra." diendan Nếu không thì sẽ không phá kỷ lục, hiệu suất thấp như vậy. Đương nhiên, đây cũng chẳng phải vì Hàn Vũ Đình sinh sống ở nước ngoài. Loại cảnh sát đặc thù, để cho anh tra ai cũng không phí quá nhiều sức, nhưng lần này thì thật sự không tra được gì.
Mục Nham không hiểu, "Có ý gì?"
"Tháng năm năm ngoái anh ta đã từng xảy ra một cuộc tai nạn xe, lúc ấy ghi lại là tai nạn giao thông đặc biệt lớn, tài xế xe tải chết ngay tại chỗ, mà anh ta cũng bị thương vô cùng nghiêm trọng, hôn mê suốt một tuần." Rút ra một phần tài liệu trong đó đưa cho Mục Nham, "Đây là báo cáo bệnh viện."
"Viết là bệnh tình nguy kịch?" Ngón tay gõ nhẹ vào mặt bàn, biểu cảm nghi hoặc trên mặt Mục Nham càng sâu thêm, "Ở dưới tình trạng bệnh tình nguy kịch chuyển đi khỏi bệnh viện có điều kiện điều trị tốt nhất?" diendan Giọng nói trầm thấp giống như độc thoại, lật đi lật lại tài liệu, không có tìm được nội dung mình cần, anh lại hỏi, "Chuyển đi bệnh viện nào?"
Đại Lệ thất vọng, "Không tra được."
"Không tra được?" Mục Nham nhìn anh ta chăm chăm, mím chặt môi.
Buông lỏng tay tỏ ra bất đắc dĩ, Đại Lệ nói: "Đúng vậy, hoàn toàn không tra được. Tài liệu của anh ta có tám tháng là trống rỗng, đầu năm nay mới bắt đầu lộ diện ở Paris."
Mục Nham thu lại ánh mắt, vẻ mặt hơi nặng nề, "Nói cách khác là sau khi anh ta xuất viện đến anh ta xuất hiện lần nữa cách tám tháng?"
Đại Lệ gật đầu, cho ra đáp án khẳng định.
Mục Nham trầm mặc một lúc, ở khi mở ra một phần tài liệu khác nhìn thấy tấm hình nọ thì đột nhiên ngớ ra.
Đại Lệ theo ánh mắt của anh nhìn qua, thuận miệng giải thích nói: "Đó là vị hôn thê của Hàn Vũ Đình, nếu không xảy ra ngoài ý muốn, tháng mười năm ngoái đã là Hàn phu nhân."
Mục Nham không có nói tiếp, nhíu mày chặt hơn.
Là cô ấy, dĩ nhiên là cô ấy. Thế giới thật sự là quá nhỏ.
Chờ Đại Lệ rời khỏi văn phòng, Mục Nham gọi di động cho Đàm Tử Việt.
"Chuyện gì?" Sau khi nối được điện thoại, giọng điệu Đàm Tử Việt rất không thân thiện.
"Ăn thuốc súng rồi hả?" Âm lượng quá lớn khiến Mục Nham theo năng bản nhíu mày, nghe ra tâm tình người nọ cực kỳ khó chịu, anh vào thẳng chủ đề, "Mấy ngày hôm trước không phải cậu nói với tôi là cô ấy về nước rồi sao, có số điện thoại hay không?"
"Ai hả?" Đàm Tử Việt ngẩn ra, tay trái cầm di động, tay phải nắm giữ cổ tay của Mễ Ngư, suy nghĩ một chút nói: "A, có. Cậu muốn?"
Nói nhãm. Mục Nham trầm giọng, "Đưa số cho tôi."
"Gì chứ, không phải nói không muốn gặp sao?" diendan Đàm Tử Việt trừng mắt, kéo Mễ Ngư đang giãy giụa lại gần trước người, "Cái cô gái này sao lại thế này, có yên hay không hả?"
Mục Nham nhíu mày, ngay sau đó phản ứng kịp, cười nói: "Đưa số cho tôi trước, lại xử lí chuyện riêng của cậu."
"Một người so với một người càng khó chơi..." Đàm Tử Việt lầm bầm, mở danh bạ điện thoại ra, "Cậu ghi lại, 139466... Aiz, tôi nhắc nhở cậu, chớ ăn trong bát nhìn trong nồi, nếu như lật thuyền..."
"Tôi trước giờ đều là bưng nồi ăn." Mục Nham nhíu mi ngắt lời anh ta, cúp điện thoại.
"Đầu gỗ chết tiệt." Đàm Tử Việt mắng nhỏ, cất di động xong ấn Mễ Ngư vào trong lòng, miệng nói năng hùng hồn nói, "Anh không phải là thần tiên, đâu biết bức ảnh là mượn ở nơi quay phim, hơn nữa, nếu như em cách xa anh ta một chút, phóng viên làm sao lợi dụng được chứ? diendan Còn có người đàn ông kia, em không nói làm sao mà anh biết là tài xế của bố em phái tới."
"Anh là đố khốn, sai còn ở đó lý luận..." Mễ Ngư thừa dịp anh không có chuẩn bị, dùng sức đá vào mắt cá chân của anh một cái.
Đàm Tử Việt bị đau, gầm nhẹ nói: "Em mưu sát chồng hả! Anh nói cho Mễ Ngư em biết, không sai biệt lắm là được, đừng quá đáng, lại tự mãn anh thật sự không cần em." Trước đó, sáng sớm bị Mục Nham níu dậy chế giễu mấy câu, sau đó lại nhận được điện thoại của An Dĩ Nhược bị mắng một trận, người nào đó sau khi nghĩ thông suốt đi xin lỗi, kết quả bị giày vò mấy ngày không có gặp được người, hôm nay vất vả lắm mới kéo được Mễ Ngư đến căn hộ của anh, hai người ầm ĩ gần một tiếng rồi.
"Ai mà thèm anh hả, cút xa một chút cho tôi." Mễ Ngư cũng bắt đầu tỏ vẻ ngang ngược, nghĩ đến việc anh nói cô lẳng lơ dâm loàn tim vẫn còn đau âm ỷ.
"Không thèm có phải không?" Đàm Tử Việt đột nhiên nhấc cô lên vai giống như vác bao gạo vậy, bước nhanh vào phòng ngủ, "Xem ra cũng là cơ thể của em tương đối thành thật." Kiên nhẫn bị hoàn toàn hao hết sạch, anh quyết định đổi lại phương pháp để cho cô khuất phục.
"Đàm Tử Việt!" Mễ Ngư tiến hành giãy giụa thảm thiết nhất, bắt đầu tay đấm chân đá.
Tiếng lốp bốp lần lượt truyền đến, giống như là tiếng sản phẩm thủy tinh gì đó vỡ vụn, ngay sau đó là tiếng thét to của Đàm Tử Việt và tiếng chửi rủa mơ hồ không rõ của Mễ Ngư, hồi lâu sau, trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, mơ hồ truyền đến tiếng rên rỉ mập mờ...
Báo động giữa Đàm Tử Việt và Mễ Ngư bên kia xem như được xua tan, Mục Nham bên này ngồi im ở trong phòng làm việc nhiều lần ấn gọi dãy số kia nhưng trước sau không có nối được. diendan Nhíu chặt mày, vẻ mặt nặng nề, đủ để nói rõ sự giãy giụa và mâu thuẩn trong lòng anh.
Có một số người, có một số ký ức, là anh dùng thời gian nhiều năm mới lắng đọng lại được, không phải vạn bất đắc dĩ, Mục Nham không muốn chạm đến. Nhưng anh lại vội vàng muốn biết tất cả mọi thứ về Hàn Vũ Đình, làm cho con đường tắt trước mặt càng tràn đầy hấp dẫn hơn.
Điện thoại di động reo lên mà không hề có báo động trước, cắt ngang suy nghĩ của anh, nhanh chóng trấn tĩnh tâm tình, Mục Nham bắt máy.
Trong điện thoại truyền đến tiếng nói cười trong trẻo của An Dĩ Nhược, "Còn đang bận sao, đại đội trưởng Mục?"
Mục Nham không thể cưỡng lại mối nguy, vẻ mặt vốn nghiêm túc trong nháy mắt dịu lại, "Đang chuẩn bị đi, chờ anh đến đón em." diendan Anh không có quên hôm nay hai người hẹn nhau cùng trở về căn hộ ăn cơm tối.
"Đã mấy giờ rồi mà anh mới đang chuẩn bị đi?" Cố tình nhấn mạnh giọng ở chữ "Đang", An Dĩ Nhược nhẹ giọng oán trách, "Người ta ở công ty đợi anh ước chừng nửa tiếng rồi, gọi điện lại bận, đã tự mình đi về." Mục Nham đã sớm đưa chìa khóa căn hộ cho cô, bất quá hôm nay là lần đầu tiên dùng, tâm tình rất kỳ lạ.
Cúi đầu nhìn thời gian mới phát hiện đã gần tám giờ, Mục Nham nắm lấy áo khoác đứng dậy, "Xin lỗi, quên thời gian."
"Về tái thẩm tra anh." Trước khi tắt điện thoại An Dĩ Nhược không quên dặn dò, "Không được lái xe chạy nhanh, em sẽ ở nhà, không chạy được."
Anh cong môi, ý cười lan tràn đến trên khuôn mặt điển trai.
Hai mươi phút sau Mục Nham về đến căn hộ, sau khi vào cửa sau đó bật đèn tường chỗ cửa vào, đổi giày vào nhà phát hiện ngoài phòng ăn nhà bếp mở đèn, trên bàn bày biện ba món một canh tinh xảo và hai đôi bát đũa.
An Dĩ Nhược đang ở trong phòng sách sắp xếp lại các bản vẽ mang về, nghe được tiếng mở cửa, chân trần chạy ra, "Anh đã về."
Trong khoảnh khắc đó, Mục Nham cảm thấy căn hộ sinh sống trong nhiều năm qua rốt cuộc có hương vị của nhà, mà tình cảnh lúc này chính là vợ làm cơm nước xong chờ anh về, đáy lòng lan tỏa ra sự ấm áp. diendan Tâm trạng lo lắng đột nhiên bình tĩnh lại. Anh sải bước đi tới ôm cô, triền miên mà hôn mặt cô.
An Dĩ Nhược bị râu ria lún phún trên cằm anh làm cho cô rất nhột, cười khúc khích tránh đi nụ hôn của anh, đẩy anh đi đến phòng ăn, "Ăn cơm đi, sắp chết đói rồi."
Mục Nham nhất quyết không tha mà ôm chầm lấy cô âu yếm hôn một hồi lâu, mới ôm cô đến phòng ăn đặt vào trên ghế, sau đó chủ động xới cơm cho cô, làm cho An Dĩ Nhược khó hiểu, "Không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá tức là trộm cắp. Nói, về trễ như vậy, có phải là làm chuyện gì đó rất có lỗi với em đúng không?"
Giương mắt nhìn cô, anh không chút để ý nói: "Nghĩ ngợi lung tung hậu quả chính là sẽ bị anh trừng trị đến không có sức xuống giường." Ngoại trừ viết kiểm điểm, anh có cách tốt hơn trị cô, hơn nữa làm không biết mệt.
Khuôn mặt An Dĩ Nhược ửng đỏ im bặt, chân nhỏ ở dưới gầm bàn đá vào chân dài của anh.
Trong bữa ăn, Mục Nham vừa gắp thức ăn cho cô vừa không để lại dấu vết chuyển trọng tâm đề tài từ nói chuyện phiếm đến về công việc của cô ở Phong Hành. diendan Anh giống như lơ đãng hỏi: "Phong Hành này là được thua mua với giá một triệu tệ?"
"Đúng vậy." An Dĩ Nhược gật đầu.
"Em cảm thấy đáng không?"
"Đương nhiên không đáng."
"Vậy bao nhiêu thì đáng?"
"No chết năm trăm ngàn."
Năm trăm ngàn? Thu mua một công ty với giá gấp đôi đối với chính mình mà nói có cũng như không?
Đáy mắt xẹt qua một tia toan tính sâu sắc, Mục Nham trầm mặc chốc lát, từng chữ từng chữ mà nói: "Cách xa Hàn Vũ Đình một chút."
"Nói gì vậy." Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, An Dĩ Nhược nhíu mày, "Bọn em chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới."
"Anh biết." Mục Nham nhìn cô chăm chú, trịnh trọng yêu cầu, "Vậy cũng cách xa anh ta một chút, có nghe thấy không?"
Không có ý định để cho cô biết quá nhiều là không muốn cô sợ, nhưng ai có thể dự đoán được kết cục cuối cùng, cô vẫn là bị cuốn vào.
Có lẽ, đây là số mệnh. diendan Đã định trước mọi thứ, không tha cho, tránh không khỏi, sau khi quanh đi quẩn lại vẫn phải về nguyên điểm. Nhưng mà, nếu như biết kết quả, lựa chọn của anh sẽ không như vầy sao?"
Sóng mắt dừng lại ở trên mặt anh, cô thuận theo đáp lại, "Biết rồi."
Anh cười, sờ sờ tóc của cô, dịu dàng nói: "Ngoan."
Cơm nước xong, An Dĩ Nhược rửa sạch bát từ phòng bếp đi ra nhìn thấy Mục Nham đứng thất thần ở trước cửa sổ, có lẽ là do đêm tối, bóng lưng cao ngất lộ vẻ nặng nề. Cô tay chân nhẹ nhàng đi qua, tự sau lưng ôm lấy eo của anh, dán sát mặt ở trên tấm lưng rắn chắn của anh, nhẹ giọng hỏi: "Nghĩ gì thế?"
Đưa tay kéo cô tới trước ngực, cúi thấp đầu dán sát mặt ở trên gương mặt của cô nhẹ nhàng cọ xát, trong đôi mắt ẩn chứa rất nhiều điều bí mật không muốn người biết, Mục Nham đang suy tư về làm thế nào để tìm ra một bí mật động trời nào đấy.
Anh vốn là một người đàn ông lúc thì thâm trầm, lúc thì hài hước, An Dĩ Nhược tự nhiên không phát hiện được chút khác thường y hệt như tơ nhện này. diendan Hạ mi xuống, cô nở nụ cười, cảm thấy giờ phút này ôm nhau đặc biệt ngọt ngào, nhịn không được khe khẽ gọi tên của anh, "Mục Nham?"
"Huh?" Mục Nham nhắm mắt lại lười nhác đáp lại một tiếng, chột dạ vẫn còn đang phân ly.
Tay nhỏ bé phủ trên bàn tay của anh ở bên eo, An Dĩ Nhược cất giọng dịu dàng mềm mại, "Thích nhất anh ôm em từ phía sau." Làm như đoán được anh sẽ nghi hoặc, cô vững vàng nói, "Tư thế như thế này có cảm giác ý hợp tâm đầu." Tim của anh chồng lên cô, thân mật đến không còn một khe hở.
Mục Nham lặng lẽ nở nụ cười, thu hẹp cánh tay ôm cô chặt hơn chút nữa, để lưng cô dính sát vào ngực của anh, lắng nghe nhịp tim của nhau, một nhịp lại một nhịp...
Ban đêm, lúc An Dĩ Nhược ngủ đến mơ mơ màng màng, nghe được tiếng mở cửa, tiện tay bật đèn bàn, mơ hồ không rõ nói: "Kế hoạch làm xong rồi hả?"
Mục Nham vén chăn lên nằm vào trong, kéo cô vào trong ngực, "Toàn bộ kế hoạch huấn luyện đã làm xong ngày hôm qua, chỉ là chỉnh sửa một ít chi tiết." Rất nhanh đã có cảnh sát viên mới gia nhập vào trong đội, anh đang chuẩn bị chương trình huấn luyện đặc biệt.
Thấy vẻ mặt anh mệt mỏi, An Dĩ Nhược tắt đèn, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng anh.
Không lâu sau, cảm giác được môi ấm áp của anh du di ở sau cổ của cô, bàn tay to thuần thục mà cởi ra dây buộc áo ngủ của cô. diendan Dĩ Nhược thở nhẹ, "Anh không mệt sao?"
"Mệt mỏi một chút nữa cũng không sao." Giọng Mục Nham khàn khàn, thân hình căng chặt hợp với nỏng hổi phủ ở trên người cô, môi lưỡi nóng bỏng vừa bá đạo lại vừa không mất dịu dàng mà hôn khắp da thịt mịn màng của cô...
Kích tình rút đi, An Dĩ Nhược giống như con mèo con nằm ở trước ngực của anh ngủ rất say, Mục Nham nghiêng người ôm cô, trong mệt mỏi tiến đến gần hôn lên bờ vai trơn bóng của cô, gần như không thể nghe thấy mà thì thầm, "Xin lỗi, khiến em chịu uất ức rồi. Anh không biết là cô ấy."
Cái gọi là yêu nhau dễ gần nhau khó. Mục Nham đã ý thức được loại nguy hiểm tiềm ẩn nào đó, một ngày chưa giải trừ chung quy anh không yên lòng. Trải qua suy nghĩ cả đêm, vốn là do dự rốt cuộc bị quyết tâm phải bảo vệ cô phá vỡ.
Ngày hôm sau, Mục Nham gọi vào số điện thoại kia được kết nối.
Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến - Mộc Thanh Vũ