Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Thanh Vũ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 66 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 581 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 01:41:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55: Đêm Trước Mưa Gió
n Dĩ Nhược có Mục Nham, được đẩy tới đỉnh cao hạnh phúc, nhưng phần tình cảm không đủ vững chắc kia của Mễ Ngư và Đàm Tử Việt rốt cuộc va phải đá ngầm, sau mùa xuân nhiệt độ cực nóng giảm xuống không độ.
"Cãi nhau với anh ta rồi hả?" Nhíu mày nhìn Mễ Ngư vô cùng suy sút trước mắt, An Dĩ Nhược hỏi, "Khó trách gần đây cậu yên tĩnh như vậy, cũng không gọi điện thoại hẹn tớ ra ngoài, xảy ra chuyện gì?"
Kéo ra một nụ cười gượng, chộp đoạt lấy ly rượu trong tay An Dĩ Nhược, Mễ Ngư ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
"Cậu điên ư, đây là rượu không phải là nước." An Dĩ Nhược nhịn không được mắng cô, giọng nói nhất thời hơi nghiêm khắc.
"Ai nói rượu càng uống càng ấm, đều là nói xạo..." Mễ Ngư cười, nụ cười ảm đạm. diendan Cô úp mặt vào trên cánh tay, giọng nói nghe vào trong tai mang theo một sự thê lương, "Bọn tớ chia tay rồi."
Chia tay? Đùa gì thế. Trước tết còn nghe Mục Nham nói Đàm Tử Việt muốn cầu hôn Mễ Ngư, sao cách một tháng, đòi chia tay rồi hả?
Sau khi bình tĩnh An Dĩ Nhược mềm mỏng khuyên cô, "Mễ Mễ, tình cảm không phải là trò đùa, chớ nói nhẹ..."
"Ngay cả lời nói lẳng lơ dâm loàn anh ta cũng đã nói ra khỏi miệng rồi, chẳng lẽ còn bảo tớ không biết xấu hổ mà ỷ vào anh ta?" Mễ Ngư hừ lạnh, vành mắt đột nhiên đỏ lên, nghẹn ngào nói, "Ở trong mắt của anh ta Mễ Ngư tớ lại là một người phụ nữ lẳng lơ dâm loàn..." diendan Cô cười tự giễu, nước mắt ở khóe mắt lấp lánh, "An Dĩ Nhược, cậu hiểu rõ tớ, cậu nói xem có phải tớ là một người phụ nữ lẳng lơ dâm loàn hay không hả?"
Nét mặt Mễ Ngư vô cùng bi thương khiến An Dĩ Nhược đau lòng, vội vươn tay ra nắm giữ lấy cô, "Mễ Mễ..."
"Ở trong cái vòng luẩn quẩn này thì sao, chẳng lẽ tất cả đều phải bán rẻ thân thể ư? Người khác thế nào tớ không quan tâm, nhưng mà Mễ Ngư tớ không phải." Mễ Ngư ngắt lời của cô, tự ý nói, " Tớ hoàn toàn đem chính mình giao cho anh ta, nhưng anh ta đối với tớ ngay cả tin tưởng cơ bản nhất cũng không có... Đàn ông không có một thứ tốt..."
Vẻ mặt tức giận của Đàm Tử Việt, còn có những lời nói tuyệt tình gây tổn thương người kia thay nhau hiện lên trong đầu, cảm xúc của Mễ Ngư rốt cuộc bị ép tới bờ biên giới chuẩn bị xé rách, nói không được nữa, giấu mặt ở trong lòng bàn tay, cô khóc thút thít.
Chiếm giữ vị trí số một ở giới người mẫu từ trước đến nay Mễ Ngư luôn được lọt vào mắt xanh của các nhà quảng cáo, ngoài catwalk show thỉnh thoảng làm đại diện phát ngôn ột số nhãn hiệu. Năm ngoái, công ty chụp cho cô một bộ ảnh chân dung cá tính, sau khi phát hành không lâu liền có đạo diễn tìm cô quay phim với thù lao đóng phim kếch xù. diendan Trải qua thời gian bốn tháng vất vả quay phim cuối cùng cũng hoàn thành xong tác phẩm, vì Mễ Ngư là nữ chính ở trong quá trình tuyên truyền tất nhiên không thể vắng mặt, để tạo thế cho bộ phim, công ty điện ảnh và truyền hình yêu cầu cô và bạn trai trong bộ phim cùng tham dự buổi công chiếu, cô vui vẻ nhận lời. Nhưng ngày hôm sau, trên các tờ báo và tạp chí lớn đều nhao nhao đăng ảnh của cô và nam diễn viên hôn nhau, về phim giả tình thật, lâu ngày sinh tình của bọn họ được đưa tin tràn đầy trời đất mà đến, bộ phim thành phố tình yêu do cô đóng vai chính vì vụ scandal của nam nữ chính mà chưa truyên truyền đã được nổi tiếng.
Đàm Tử Việt thân là người yêu thân mật ở sau khi biết được tin tức này nổi cơn tam bành, đem "Chứng cứ xác thực" quăng đến trên người cô, thốt ra lời nói gây tổn thương người, "Tôi thật sự là nhìn lầm cô rồi, mấy tháng ngắn ngủi đã không chịu nổi cô đơn rồi hả? Có phải nụ hôn của anh ta cực khoái hay không? Có phải anh ta còn giỏi hơn tôi hay không?"
Mễ Ngư vô cùng tức giận, gầm nhẹ với anh, "Đàm Tử Việt, ở trong lòng của anh tôi chính là người tùy tiện như vậy sao? Anh thà rằng tin người ngoài cũng không tin tôi?" Vốn là muốn giải thích rồi bỗng nhiên thay đổi ý, Mễ Ngư hận không thể bổ cái đầu của anh ra xem xem có phải bên trong là rơm rạ hay không.
"Hình cũng bị đăng như vậy rồi bảo tôi tin thế nào? Có phải cô cho rằng Đàm Tử Việt tôi là kẻ ngốc hay không, bị người ta cắm sừng còn coi như không có chuyện gì xảy ra, tôi làm thế nào yêu cô như vậy?" diendan Hai mắt bắn ra lửa, Đàm Tử Việt lạnh lùng gầm trở lại. Người phụ nữ đáng chết, thay đổi tình cảm đi yêu người khác còn dám lớn tiếng như vậy.
Mễ Ngư nóng nảy, dưới cơn thịnh nộ giơ tay vung ra một cái tát, đã mất lý trí mà nói: "Anh đã cho rằng tôi thay đổi tình cảm đi yêu người khác, được rồi, chúng ta chia tay đi."
"Chia tay thì chia tay." Trên mặt đau rát, Đàm Tử Việt dứt khoát đồng ý, trước khi xoay người còn thốt ra lời nói tuyệt tình nhất, "Loại người phụ nữ lẳng lơ dâm loàn giống như cô vốn không đáng để tôi yêu."
Một câu lẳng lơ dâm loàn phủ định toàn bộ nhân cách của cô. Mễ Ngư cứng còng đứng ở tại chỗ, tan nát cõi lòng.
Một tấm ảnh chụp dẫn đến người yêu như keo như sơn trừng mắt nhau, trong cơn giận dữ miệng không đắn đo nói ra câu nói chia tay kia dường như đánh dấu chấm hết cho tình yêu oanh liệt của bọn họ. Khiến người ta có chút trở tay không kịp, có chút không biết tại sao.
Mễ Ngư và Đàm Tử Việt đều là người kiêu ngạo, trải qua nửa tháng chiến tranh lạnh, ai cũng không chịu cúi đầu, quan hệ càng lúc càng căng thẳng. diendan Theo thời gian trôi qua, Mễ Ngư cố hết sức chống đỡ cuối cùng bị đau đớn ở đáy lòng không ngừng kéo lên làm tan rã, thổ lộ thật tình với An Dĩ Nhược.
Ở trước mặt tình yêu, không có người mạnh mẽ, trừ phi không động chân tình.
Mễ Ngư say đến be bét, miệng càng không ngừng mắng, "Đàm Tử Việt khốn kiếp, tôi mới không thương anh, anh đi chết đi..."
Đỡ Mễ Ngư trở về phòng nằm xong, An Dĩ Nhược gọi điện cho Đàm Tử Việt, kết quả lại là tắt máy.
Đứng ở trước cửa sổ, cô nhìn xuống cảnh đêm của thành phố A, hồi tưởng lại cảnh tượng trước đó không lâu bốn người họ còn vui vẻ tụ tập nhau đi ăn, cảm giác chua xót từ lồng ngực dội lên, làm cô cảm thấy mệt mỏi và hoang mang.
Tình yêu có loại sức mạnh khó hiểu, có thể đem một đôi nam nữ vốn xa lạ trở thành người yêu vô cùng thân thiết, cũng có thể khiến cho hai người yêu nhau vô cùng sâu sắc trong nháy mắt người quen thuộc nhất trở thành người xa lạ.
Chẳng lẽ Thượng Đế tạo ra cái cơ quan miệng này, ngoại trừ để người yêu nhau môi kề môi, còn phải bị đôi môi đã từng được hôn qua nói ra lời tổn thương sâu sắc sao?
Chẳng lẽ, cái gọi là vĩnh viễn sánh cùng trời đất chỉ là một giấc mộng xa không thể chạm?
Tình yêu, rốt cuộc có quỹ tích có thể tìm ra hay không?
Người giúp nhau lúc hoạn nạn ấy rốt cuộc ở đâu?
Trong lúc nhất thời, An Dĩ Nhược rất mê mang.
Năm tháng thanh xuân
Kiếp sống phóng đãng
Cứ mặc cho thời gian này
Lao nhanh như nước chảy
Thể nghiệm cuồng dã này
Thể nghiệm cô đơn
Thể nghiệm vui sướng này
Yêu hận ly biệt
Thể nghiệm cuồng dã này
Thể nghiệm cô đơn
Đây là cuộc sống hoàn mỹ của tôi...
Bài hát《Cuộc sống hoàn mỹ》này là nhạc chuông di động của An Dĩ Nhược, độc quyền của Mục Nham.
Năm trước đi KTV thì An Dĩ Nhược buộc bạn trai chính quy hát, Mục Nham bị quấn đến không còn cách nào phá lệ chọn bài này, kết quả mới mở miệng, vốn là trong lòng tính toán đả kích cười nhạo người ta nữ chính đã bị giọng hát trầm thấp thuần phát này làm rung động đến thất điên bát đảo, buổi tối sau khi trở về đeo bám dai dẳng áp dụng nhiều phương pháp mỹ nhân kế bảo Mục Nham hát một lần nữa, thu lại thành nhạc chuông.
Giọng khàn khàn lười biếng chậm rãi phát ra, phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng lạnh lẽo. An Dĩ Nhược đưa tay vào trong túi quần lấy điện thoại di động ra, để tới bên tai.
"Đã ngủ chưa?" Giọng nói trầm thấp của Mục Nham vang lên trong nháy mắt, hốc mắt An Dĩ Nhược ẩm ướt, đáy lòng bị một loại cảm xúc "Không muốn xa rời" chiếm hết, cô nghe được chính mình nói, "Mục Nham, em nhớ anh..."
Nhớ cái ôm của anh, ấm áp và có lực như vậy; Nhớ nụ cười của anh, dịu dàng và mê người như vậy; Nhớ tất cả mọi thứ của anh, bao gồm hương vị đặc hữu trên người.
Anh cười, cất giọng dịu dàng, "Có muốn gặp mặt hay không?"
Giơ tay lau mặt, phát hiện nước mắt tích tụ đã lăn xuống, cô cúi đầu hỏi: "Anh ở đâu?"
"Dưới lầu nhà em." Đứng ở trước xe, Mục Nham ngửa đầu nhìn cửa sổ lầu tám tối đen, "Mới vừa về, muốn gặp em." diendan Hôm qua anh đi thành phố Lân tra án, đêm khuya chạy về thành phố A thậm chí không có trở về căn hộ đã chạy thẳng đến nhà của cô.
"Chờ em." Cô nhanh chóng cúp máy, trở về phòng ngủ đắp kín chăn cho Mễ Ngư, sau đó chạy như bay xuống lầu, nhanh chóng chạy về nhà.
Mục Nham nhìn đèn trong phòng của cô rất lâu không có sáng, đang do dự gọi đi lần nữa, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng thắng xe chói tai.
Theo bản năng quay đầu, đưa tay che lại ánh đèn chói mắt, đợi thấy rõ là xe của ai, An Dĩ Nhược đã xuống xe chạy về phía của anh, trong nháy mắt nhào vào trong lòng anh, khẽ gọi: "Mục Nham..."
Lời trách cứ mắc kẹt ở trong cổ họng, Mục Nham giữ chặt lấy cái ót nho nhỏ của cô đâm ở lồng ngực anh, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?" Đã xảy ra chuyện gì khiến cô hoảng sợ, thân thể cũng đã đang run rẩy.
Cô lắc đầu, càng ôm chặt lấy eo của anh hơn, kiễng chân hôn lên môi mỏng ấm áp của anh, vội vàng và kịch liệt.
"Dĩ Nhược..." Mục Nham nhíu mày, nghiêng đầu muốn tránh đi, so với nụ hôn anh càng muốn biết rốt cuộc cô làm sao vậy.
"Hôn em, Mục Nham..." Giọng nói rất nhỏ, nức nở như một động vật nhỏ, làm người ta đau lòng.
Trong lòng Mục Nham tràn đầy thương xót, bất đắc dĩ thở dài, ôm lấy cô ngồi vào chỗ ngồi phía sau của chiếc Cherokee, hôn cô triền miên.
Vốn là tính hôn trấn an nhưng ở dưới sự nhiệt tình hiếm có chủ động của An Dĩ Nhược lại càng không thể vãn hồi, khi đôi môi mềm mại của cô hôn qua trái cổ của anh, hôn lên xương quai xanh của anh, lý trí của Mục Nham ầm ầm sụp đổ, xoay người đè cô ở dưới thân, cởi bỏ áo khoác dày của cô, vén lên chiếc áo màu trắng ngà bên người, cách bởi viền áo ngực khẽ cắn mềm mại của cô, hài lòng nghe được tiếng ngâm khẽ kiều mị của cô, lưu loát gỡ bỏ áo sơ mi lộ ra lồng ngực rắn chắc dán lên cả thân thể trần trụi của cô, quyến luyến mà hôn khắp mỗi một tất da thịt của cô.
Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ lan tỏa ra, chỗ ngồi nhỏ hẹp phía sau trở thành chiến trường tìm kiếm ái tình của nhau, anh ở trong xe muốn cô...
Sáng sớm, Mục Nham hôn người phụ nữ ngủ say, nghĩ đến cô vì chuyện của Đàm Tử Việt và Mễ Ngư mà khóc đến thương tâm như vậy, anh tay chân nhẹ nhàng rời giường, gọi điện hẹn gặp đương sự.
"Cậu không phải là thằng nhóc mười tám mười chín tuổi, cũng không phải là hôm nay mới biết được cô ấy bước chân vào cái vòng luẩn quẩn có biết bao phức tạp ấy, ở thời gian dài như vậy vẫn không tin được cô ấy?" diendan Mục Nham nhìn chăm chăm vào người anh em lộ rõ sự mệt mỏi và tiều tụy trước mắt, lời nói thấm thía, "Cậu là đàn ông, tức giận nhiều hơn nữa cũng không nên nói ra lời vô liêm sỉ như vậy, chẳng lẽ không biết nếu như trái tim bị tổn thương rất khó khép lại?"
Đàm Tử Việt mím chặt môi, hai tay chống ở trên lan can, ánh mắt phóng đến cực xa, thật lâu sau đó, anh nói: "Lúc đó tức giận đến cái gì cũng quên, cả đầu đều là hình ảnh cô ấy và người khác hôn nhau..." Không phải chỉ có phụ nữ mới không cho nửa hạt cát lẫn vào trong mắt, đàn ông cũng vậy.
Cười cười tự giễu, anh chua chát mà nói: "Sau này tôi đi tìm cô ấy, thấy cô ấy lên xe của người đàn ông khác." diendan Khi đó anh đứng ở dười bóng cây, trong lòng như là treo một tảng đá, nặng trĩu, đau đớn lan tràn ra làm anh không di chuyển nổi một bước. Có danh xưng là "Lãng tử tình trường" rốt cuộc Đàm Tử Việt bại bởi trong tay Mễ Ngư, mất đi sức phán đoán mức thấp nhất.
Mục Nham lắc đầu, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, "Vậy có thể đại biểu cái gì hả, trừ cậu ra người khác không thể có bạn khác giới khác sao? Đừng có ở đây nửa sống nửa chết, nhanh đi hỏi rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì." Nhìn bộ dáng ủ rũ của Đàm Tử Việt, Mục Nham muốn thưởng cho anh ta một đấm, khó trách lúc trước bố ình một cái tát, bây giờ Mục Nham rốt cuộc biết năm đó mình đáng trách thế nào.
Anh em nhiều năm, Mục Nham lại rất ít nói chuyện nôn nóng như vậy mà dạy dỗ anh, Đàm Tử Việt trợn mắt nhìn anh, rồi rời đi.
Lúc xách theo điểm tâm sáng trở về căn hộ, người trên giường vẫn còn chưa có tỉnh. Nghĩ đến là chủ nhật, Mục Nham dứt khoát để nguyên quần áo nằm trở lại, ai ngờ cô tự động tự giác rút vào trong lòng anh, sau khi thích ứng với tư thế mới lại ngủ sâu hơn.
Bị tiếng chuông di động không ngừng đánh thức, An Dĩ Nhược tựa đầu để ở lồng ngực của Mục Nham, kéo chăn qua vùi mình ở bên trong. diendan Sau khi Mục Nham ấn phím kết nối đưa điện thoại đến cạnh tai cô, cô miễn cưỡng hỏi: "An Dĩ Nhược. Vị kia?"
"Xin lỗi, An tiểu thư, chủ nhật còn quấy rầy chị." Là tiếng của trợ lý của cô.
"Không sao. Có chuyện gì vậy?" Sau khi tranh cãi với Thịnh Hạ, An Dĩ Nhược tượng trưng mà nghỉ giả mấy ngày, qua tết âm lịch trở về Phong Hành đi làm bình thường.
"Là thế này, hôm nay Hàn tổng về nước, buổi chiều muốn triệu tập cuộc họp tạm thời, 1 giờ chị phải đến..."
Thật biết chọn ngày, mở cuộc họp vào ngày nghỉ cuối tuần. Ấn tượng của An Dĩ Nhược đối với Hàn Vũ Định đột nhiên xấu đi một chút.
Nhìn thời gian, ném điện thoại sang một bên, đưa tay đẩy đẩy Mục Nham đang nhắm mắt, cô bắt đầu làm nũng, "Thức dậy, đưa em đi công ty..."
Ở trên xe gọi điện thoại cho Mễ Ngư, người nọ ngoại trừ giọng đang khàn khàn, tâm tình đã ổn định lại. Lúc này An Dĩ Nhược mới yên lòng, trong lòng suy nghĩ lúc nào thì đi gặp Đàm Tử Việt mắng anh ta một trận, còn dám nói chị em của cô lẳng lơ dâm loàn, bảo Mục Nham đánh cho anh ta răng rơi đầy đất.
"Đến rồi." Mục Nham thấy ánh mắt của cô xoay chuyển loạn xạ, có lòng tốt vỗ vỗ mặt của cô nhắc nhở, "Còn có 5 phút. Không muốn lần đầu tiên gặp mặt ông chủ đã để lại ấn tượng xấu thì đi nhanh lên." Sau đó cúi người cởi dây an toàn cho cô.
"Hả? À." An Dĩ Nhược lấy lại tinh thần, hôn lướt qua khuôn mặt điển trai của anh một cái, dí dỏm nói, "Buổi tối mời anh ăn cơm, anh tài xế." diendan Sau đó bước xuống xe chạy vào tòa nhà, chạy thẳng đến thang máy.
Mục Nham nhìn bóng dáng "Gió lốc" của cô, bất đắc dĩ mà lắc đầu, cô gái này.
"A..." Cùng với một tiếng thét "Thê thảm", An Dĩ Nhược đâm mạnh vào phía trước ngã về phía sau.
Lồng ngực không hiểu sao dâng lên một tia tình cảm khác thường khiến người đàn ông hơi nhíu mày, còn chưa có nhìn thấy rõ "Ngã vào lòng" rốt cuộc là người phương nào, chỉ thấy cô lảo đảo lui hai bước, sau đó sắp ngã xuống trên mặt đá cẩm thạch sạch sẽ.
Đáy mắt lướt qua một tia ám trầm, giống như là bị một lực nào đó dẫn dắt, ma xui quỷ khiến anh đưa tay ra, ở trong nháy mắt cô sắp ngã sấp xuống, nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cánh tay của cô, cánh tay hơi dùng sức, kéo cô đến gần trước người.
Đợi thấy rõ khuôn mặt yêu kiều trước mắt, lồng ngực người đàn ông đột nhiên rung động, đôi mắt mang theo màu sắc giống như hoa đào đột nhiên vắng lặng lại, lại nói không nên một lời.
An Dĩ Nhược hít vào một hơi, khi ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt rơi vào trong đôi mắt sâu không thấy đáy. Thoáng chốc cả người cô ngơ ngẩn, cứng còng ở đó quên mất phản ứng.
Người đàn ông có ngũ quan xinh đẹp, khuôn mặt điển trai hoàn mỹ, chỉ riêng ánh mắt sắc bén phức tạp khó hiểu, phảng phất mang theo cảm giác lạnh lùng xa cách. Nhưng những thứ này đều không đủ để khiến tim An Dĩ Nhược đập mạnh và loạn nhịp, trái lại từ trong đáy mắt sâu thẫm của anh ta tỏa ra một loại cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc khiến lồng ngực An Dĩ Nhược đột nhiên sít chặt, trực giác của An Dĩ Nhược cho rằng hẳn là đã gặp qua ở đâu đó, khẳng định đã gặp qua. Đồng tử trong suốt khóa chặt ở trên mặt của anh ta, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, muốn tìm về ký ức của đôi mắt này.
Người đàn ông thất thần chỉ là trong nháy mắt, anh nhanh chóng thu lại sắc bén trong mắt, lịch lãm buông lỏng tay ra, nhã nhặn và lịch sự hỏi, "Có khỏe không, An tiểu thư." Giọng nói trầm thấp giống như đàn violoncello.
An Dĩ Nhược kinh ngạc, "Hàn tổng?"
Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến - Mộc Thanh Vũ