They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Thanh Vũ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 66 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 581 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 01:41:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 54: Hoa Nở Không Tàn
on đường tình yêu của An Dĩ Nhược khá trôi chảy, công việc lại đặc biệt không hài lòng, cơ hồ mỗi bản thiết kế đều sẽ bị bác bỏ trên ba lần.
Nụ cười của Thịnh Hạ rất lạnh nhạt, lần nữa ném bức bản thảo của cô đến trên mặt bàn, giọng nói lạnh đến làm như một giây kế tiếp sẽ đóng băng cô, "An tiểu thư, cô khiến tôi rất thất vọng."
Ẩn nhẫn làm như đến cực hạn, An Dĩ Nhược hít một hơi thật sâu, "Thịnh tổng, vô lý bắt bẻ của cô cũng khiến tôi rất thất vọng." Giọng nói cố ý nhấn mạnh ở hai chữ "Vô lý", cô lạnh nhạt nhìn vào Thịnh Hạ ngồi trên ghế giám đốc, đáy mắt mang theo bén nhọn sắc sảo gần như không thể phát hiện.
"Tôi là cấp trên của cô, xin chú ý giọng điệu nói chuyện của cô." Đáy mắt lướt qua sắc bén, Thịnh Hạ hơi mím môi lườm cô một cái, quay đầu đưa mắt về phía ngoài cửa sổ.
"Cô là cấp trên của tôi, nhưng không phải là Thượng Đế chi phối tôi." diendan Có ý nghĩ đập nồi dìm thuyền, trái lại An Dĩ Nhược tỉnh táo lại, nghênh đón ánh mắt thoáng đưa trở về của cô ta, nụ cười dịu dàng.
Sắc mặt Thịnh Hạ hơi thay đổi, giọng lạnh như băng, "An tiểu thư đừng tưởng rằng Phong Hành thổi cô thành siêu sao thì cô không kiêng nể gì."
"Tôi rất cảm ơn Phong Hành đào tạo." Đối với việc Quan Hàn Nam tán thưởng phong cách thiết kế của cô đồng thời dành cho cô chỉ bảo và trợ giúp, An Dĩ Nhược luôn giữ lòng cảm ơn. Dừng một chút, ở thời điểm khóe miệng của Thịnh Hạ hiện lên mỉa mai, cô không chút để ý nói: "Nhưng dường như cùng Thịnh tổng cũng không có bất kỳ quan hệ thực chất gì." Hài lòng nhìn thấy vẻ mặt Thịnh Hạ thoáng chốc trở nên lạnh, An Dĩ Nhược khẽ nâng mắt, bộc lộ tài năng, lạnh lùng nói: "Không phải thân là cấp trên thì có thể muốn làm gì thì làm."
Nhìn nhau, ánh mắt giao động lại tỏa ra một vẻ căng thẳng và hơi thở tế nhị, sau một lúc lâu, vẻ mặt Thịnh Hạ lạnh nhạt hỏi: "Có ý gì?"
"Ý chính là, thật không có ý." diendan An Dĩ Nhược thu lại nụ cười, bày ra hai bộ bản thiết kế chuẩn bị tốt đang cầm trong tay đặt ngang ở trước mặt của cô ta, nói khẽ: "Xin Thịnh tổng nói cho tôi biết hai phần bản thảo này khác nhau chỗ nào?"
Thịnh Hạ rũ mắt xuống, ánh mắt dừng ở trên bức bản thảo, một lát sau ngồi dậy, thoải mái dựa vào trên ghế giám đốc, "Tôi không rõ An tiểu thư có ý gì, cầm hai phần bản thảo giống nhau như đúc kiểm tra thị lực của tôi sao?"
Giống nhau như đúc? Cô ta lại mở miệng nói được. An Dĩ Nhược hừ lạnh một tiếng, khi mở miệng thì độ ấm của giọng nói cũng đột nhiên giảm xuống, "Vậy thì tôi không hiểu, tại sao cùng một bản thảo đưa đến chỗ Thịnh tổng ký duyệt, lại hoàn toàn khác kết quả."
Khi phần bản thảo này bị Thịnh Hạ vô lý bác bỏ sạch lần thứ tư, nói không nản lòng là giả, An Dĩ Nhược chán nản đến ngay cả cơm tối cũng ăn không vô, ngồi ở trong phòng sách khổ cực suy nghĩ vấn đề nằm ở đâu. Song, cuối cùng cô không muốn vì đón ý nói hùa chiều theo người khác mà thay đổi phong cách của chính mình. diendan Vì vậy, cô quyết định giữ vững lập trường, cầm bản thảo chưa chỉnh sửa bất kỳ cái gì đưa tới lần nữa, sau đó chờ Thịnh Hạ gọi cô đến giáo huấn, kết quả lại khiến người ta rớt vỡ mắt kính, bản thiết kế lại có thể thông qua.
An Dĩ Nhược quả thực dở khóc dở cười. Cô nhịn không được nghi ngờ Thịnh Hạ rắp tâm, có lẽ Thịnh Hạ căn bản chính là cố ý nhằm vào cô, khiến cô nản chí, khiến cô kiệt sức.
Sau khi suy nghĩ, cuối cùng vào hôm nay ngả bài với cô ta.
An Dĩ Nhược lạnh nhạt bình tĩnh lấy lại bản thảo, lúc này cô cầm một quân, "Thịnh tổng, xin cô cho tôi một lời giải thích hợp lý."
Chuyện xảy ra tất có nguyên nhân, An Dĩ Nhược cảm thấy cô có quyền biết mình đã đắc tội thế nào với Thịnh đại tiểu thư.
"Tôi không cần giải thích cái gì với cấp dưới." diendan Thịnh Hạ rất nhanh trấn định lại, ngước mắt nhìn khuôn mặt trắng trong thuần khiết của An Dĩ Nhược, trong ánh mắt làm như mang theo kinh thường, "Tôi còn cho rằng sau khi An tiểu thư chỉnh sửa có thể làm người vừa lòng, xuất phát từ tín nhiệm thậm chí tôi không có nhìn kỹ, không nghĩ tới có người đùa giỡn kiểu khôn vặt này."
Cuối cùng cũng có người dùng hàm ý "Cưỡng từ đoạt lý" giải thích sự thật, An Dĩ Nhược nghĩ thầm, thực mẹ nó lời bịa đặt này thật tốt.
"Trước khi tan việc tôi sẽ đưa lên đơn từ chức." Mỗi người đều có kiêu ngạo, An Dĩ Nhược cũng không ngoại lệ, đối với loại trò chơi nhàm chán này cô không có thời gian hầu tiếp.
Nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng Thịnh Hạ giật giật, "Căn cứ vào nội dung hợp đồng của công ty đã quy định, phải đưa ra đơn xin từ chức trước ba tháng, mà bản thảo trong tay phải hoàn thành đúng hạn, đồng thời có nghĩa vụ trợ giúp công ty hoàn thành buổi trình diễn thời trang, nếu không thì..."
Âm thanh lạnh lùng vang vọng ở trong căn phòng làm việc to lớn, An Dĩ Nhược hận không thể cắn nát hàm răng. diendan Cô đột nhiên xoay người, xưa nay bình tĩnh trong mắt dâng lên một tia tức giận.
Thịnh Hạ khinh thường mà cười cười, vẻ đắc ý trong mắt càng rõ rệt.
Giữa hai người lướt qua trầm mặc đáng kể.
An Dĩ Nhược thu lại nét mặt, hơi mím khóe môi, nụ cười có chút lạnh nhạt, "Đã như vậy, tôi đành phải xin nghỉ dài hạn rồi. Gần đây tâm trạng không tốt lắm, cũng không có linh cảm gì, cần điều chỉnh một chút." Ôm bản thiết kế ở trước ngực, trong đôi mắt lướt qua một tia sáng, "Căn cứ vào nội dung hợp đồng của công ty đã quy định, sau khi làm việc tròn nửa năm nhân viên cấp trưởng phòng trở lên có thể xin nghỉ dài hạn bất cứ lúc nào, không biết Thịnh tổng có đồng ý không?" diendan Lúc nói xong, cô cố gắng để nụ cười trên mặt chân thành một chút, ở khi nhìn thấy được lửa giận trong mắt của Thịnh Hạ bắn ra, đưa tay vặn nắm cửa, ung dung rời đi.
Trở lại phòng làm việc của mình, An Dĩ Nhược không nhịn được nở nụ cười, trong lòng cực kỳ vui vẻ. Cô vốn là dự định ôm thư từ chức đi vào tranh luận, không nghĩ tới dường như Thịnh Hạ vẫn còn nghiện, cũng không muốn dễ dàng tha người. Đã như vậy, cô liền gặp chiêu phá chiêu. Chính cái điều mà họ gọi là: Người không phạm ta, ta không phạm người; Nếu người phạm ta, ta tất phạm người.
Dưới tình huống bình thường, tính tình An Dĩ Nhược hết sức dịu dàng; Dưới tình huống đặc biệt, cô kiên cường và sắc bén.
Thực ra thì mỗi người đều là có rất nhiều mặt, không phải cố tình ngụy trang, chính là hoàn cảnh gây ra.
Lúc tan làm, thói quen mặt mộc không trang điểm An Dĩ Nhược ra ngoài theo dự tính của người khác mà thay đổi thành trang điểm tinh tế, trong lòng vui vẻ mà đi hẹn hò với Mục Nham, khiến cho vị vai nam chính chính quy nào đó quan sát cô hồi lâu, lúc mở miệng thì âm thanh đặc biệt trầm nhẹ mê người, "Xem ra anh là một trong mấy người em thích."
Nhìn ý cười bên khóe môi của anh càng lúc càng sâu, gò má An Dĩ Nhược hiện lên ửng đỏ, thừa dịp anh không chú ý hung hăng giẫm lên chân của anh một cái, đi vào nhà hàng trước.
Trong ghế dài tình nhân, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn bị che phủ ở dưới bóng dáng cao ngất của Mục Nham. diendan An Dĩ Nhược nhìn anh cầm một cái hộp lớn màu tím nhạt lịch sự tao nhã được gói đơn giản đẩy đến trước mặt của cô, vẻ mặt mất tự nhiên mà nói: "Tặng cho em."
Còn xấu hổ? Lúc ức hiếp cô da mặt có thể dày như lúc này. An Dĩ Nhược bĩu môi, cố gắng kiềm chế ý cười bên khóe môi, nghĩ thầm An Dĩ Nhược mi phải bình tĩnh, không thể tỏ ra quá kích động, nếu không thì anh ấy lại đắc ý.
Cẩn thận mở ra gói đồ, ở lúc nhìn thấy rõ bên trong để một chậu hoa thủy tiên Tây Dương được gọi là "Lăng Ba Tiên Tử", An Dĩ Nhược kinh ngạc, anh thật đúng là khác người.
Ánh mắt nghi hoặc khóa mặt ở trên mặt anh, cô nói: "Đoán chừng chỉ có người có cá tính như đại đội trưởng Mục mới có thể tặng hoa thủy tiên vào ngày lễ tình nhân." Cúi đầu ngửi mùi thơm ngát của hoa thủy tiên, lại nở nụ cười, "Có lúc em thật không hiểu nổi anh là quá lãng mạn hay là quá chất phác."
Thấy cô cười đến mức đặc biệt không tim không phổi, Mục Nham hơi ảo não, giơ tay gõ vào cái trán của cô, "Trước đó cũng nghĩ tới tặng em một bó hoa hồng, nhưng là hoa nở có tươi đẹp hơn nữa, rụng cũng chỉ có vứt đi, sẽ không giống như chậu hoa này, qua thời kỳ nở hoa lần này vẫn sẽ đón được lần tiếp theo." diendan Thấy vẻ mặt của cô dần dần trở nên chuyên tâm, nắm lấy tay nhỏ bé mảnh khảnh của cô để tới bên môi hôn một cái, "Anh hy vọng tình yêu của chúng ta, hoa nở không tàn." Mục Nham chính là Mục Nham, ngay cả nói ra lời tỏ tình cũng nói năng mạnh mẽ như vậy.
Tình yêu hoa nở không tàn, làm người ta mong muốn biết bao.
Ở thời điểm cô yếu đuối nhút nhát anh đưa tới hoa linh lan, lời thề cùng cô vĩnh viễn không xa rời nhau; Ở thời điểm cùng cô rơi vào biển tình, cùng thưởng thức tình yêu ngọt ngào anh không có dệt hoa trên gấm tặng hoa hồng đại biểu cho tình yêu mãnh liệt, trái lại chọn một chậu hoa thủy tiên trắng mịn, thanh mảnh, mang đến cho cô sắc xuân ấm áp, lặng lẽ hứa hẹn "Yêu cô". diendan Anh không phải là người luôn đem tình yêu treo ở bên bờ môi, lại càng không dồn hết tâm trí làm ra chuyện lãng mạn và ngạc nhiên, duy chỉ có tặng cô tấm lòng thành tâm thành ý.
Thâm tình như vậy, có thể nào không cảm động! An Dĩ Nhược bị cảm động đến rối tinh rối mù.
Trong mắt dần dần phủ kín hơi nước, thấm ướt lông mi dài, cô nghẹn ngào nói: "Cám ơn!"
Mục Nham cười, dịu dàng và cưng chiều, dùng lòng ngón tay mơn trớn gương mặt của cô, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ẩn chứa hạnh phúc, "Con gái quả nhiên là làm bằng nước."
Anh thích nhìn cô cười, không thể chịu được cô rơi nước mắt, nhưng, nếu như là vui mà khóc, thì có quan hệ gì đâu?
Cứ như vậy. Thực tế không ai có thể cưỡng lại được sự ấm áp, để cho bọn họ trầm luân đến cùng.
Bầu không khí nhà hàng cực tốt, bài trí rất có tình điệu, tiếng nhạc piano du dương làm tăng thêm mấy phần cảm giác lãng mạn. diendan An Dĩ Nhược nhìn thấy vài cặp tình nhân bước vào sàn nhảy, nghiêng đầu nhìn gò má khôi ngô tuấn tú của Mục Nham, đáy mắt tràn đầy mong đợi.
Cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của cô, Mục Nham đẩy tới miếng bít tết cắt xong đến trước mặt cô, theo ánh mắt ra hiệu của cô nhìn qua, quay đầu thì nhíu mày gãi gãi tóc, áy náy nói: "Anh không biết khiêu vũ..."
Hóa ra anh lại không biết? An Dĩ Nhược quay lại với nụ cười trong veo, "Rất đơn giản, em dạy cho anh." Nói xong kéo tay anh, dẫn anh vào sàn nhảy.
Kéo cánh tay của anh qua vòng ở eo nhỏ nhắn không đầy nắm tay của cô, An Dĩ Nhược không coi ai ra gì ôm lấy cổ của anh, vô cùng thân thiết mà vùi gò má vào cổ của anh, dẫn dắt anh dời bước theo tiết tấu.
Mục Nham ngộ tính rất cao, cộng thêm cái loại hai bước thân mật này lại thuộc về những bước có thể không cần để ý đến nội dung kỹ thuật, rất nhanh hai người đã phối hợp khăng khít.
Bọn họ thân mật mà ôm nhau như vậy, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. An Dĩ Nhược cuối cùng cũng hiểu được, tình yêu, hóa ra phải là hương vị ngọt ngào như vậy, không nên xen lẫn chút đau khổ nào. diendan Nghĩ đến đây, cô càng dán chặt vào trong ngực Mục Nham hơn, giống như là nhận định anh là chỗ dựa của cuộc đời này.
Bất giác, anh đối với cô, đã là không thể thiếu.
An Dĩ Nhược cũng không biết Mễ Ngư, Trình Mạc Phỉ họ là làm thế nào vượt qua một đêm lãng mạn này, nhưng vào ngày lễ tình nhân này, cô được hạnh phúc trước nay chưa từng có che phủ dày đặc, quên mất rét lạnh, trong lòng ấm áp tràn ngập tên Mục Nham, bất kỳ ai cũng không thể xóa đi.
Khi bọn họ dắt tay đi ra khỏi nhà hàng, gió đêm rét lạnh thổi vào làn da như tuyết của cô, anh làm ảo thuật lấy ra một khăn quàng cổ màu đỏ tự tay quấn ở trên cổ của cô.
Từ đầu đến cuối anh luôn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt thì trên cổ của cô có quấn một khăn quàng cổ màu đỏ, cả người như là đắm chìm ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, chói mắt và linh động, làm cho người ta không dời mắt được.
An Dĩ Nhược cúi đầu, dùng cằm khẽ cọ xát vào khăn quàng cổ, sau đó vươn tay tỉ mỉ vuốt ve, cảm giác lông lá xù xì làm cô rốt cuộc nhịn không được khóe môi khẽ nở nụ cười.
Bao bọc lấy hai tay của cô vào lòng bàn tay, anh thấp giọng hỏi: "Còn lạnh không?"
Lông mi lay động một cái, cô chớp chớp mắt lắc đầu, "Trước kia sợ nhất qua mùa đông, đông lạnh đến em cũng không thích ra ngoài, kỳ lạ năm nay lại không cảm thấy lạnh chút nào."
Mục Nham cong môi cười, vén những sợi tóc dài bị gió thổi rối đến sau tai, dịu dàng và kiên định nói: "Bởi vì em có anh."
Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến - Mộc Thanh Vũ