Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Thanh Vũ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 66 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 581 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 01:41:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52: Rượu Không Say Người
uổi tối Mục Nham tới đón An Dĩ Nhược đi "Sơn Thủy" ăn cơm. Vốn cũng hẹn Trình Mạc Phỉ, nhưng cô ấy bận tập luyện không tới được, cho nên hôm nay lại là bốn người tụ họp.
"Cái thứ trọng sắc khinh bạn, về nước nhiều ngày như vậy cũng không lộ diện, chém gọt cậu nha." Mễ Ngư khoanh hai tay dựa vào cửa phòng, mắt như tên trộm xoay quanh trên người An Dĩ Nhược, lúc nhìn thấy cô và Mục Nham khấu chặt mười ngón tay vào nhau, chậc chậc thở dài: "Đội trưởng đúng là đội trưởng, bản lĩnh bắt người và theo đuổi người đúng là hạng nhất, chuyến đi này đặc biệt đáng chứ?"
Mục Nham buông tay An Dĩ Nhược ra, miễn cưỡng cười một tiếng: "Vậy còn phải cảm ơn cô bà mối này đã giúp đỡ, bằng không thì Paris lớn như vậy, tôi thật đúng là sợ tìm không được người."
"Ơ, vẫn là đại đội trưởng có lương tâm, không uổng công đêm nay tôi làm chủ vì anh đón gió nhỉ. diendan Chẳng qua tôi cũng là nhìn thấy thu bán được số tiền lớn ở anh về phần của tôi, bằng không thì Mễ tiểu thư nào có tốt bụng như vậy."
"Thì ra là như vậy." An Dĩ Nhược hung hăng trừng mắt nhìn cô ấy, đã đoán nhất định là cô ấy "Bán đứng" mình, bằng không thì Mục Nham làm sao có thể dễ dàng tìm được cô, nếu như nói là tâm ý tương thông cũng thần kỳ, cô còn chưa có ngây thơ như vậy.
"Như vậy gì chứ, ánh mắt này của cậu cũng quá quyến rũ đấy, làm như tớ và anh ta có gian tình vậy." Mễ Ngư dựng thẳng lông mày, "Nếu không phải là nhìn thấy người nào đó gấp đến độ giống như là kiến bò trên chảo nóng, tớ có thể tốt bụng quá độ?" Sau đó xí một tiếng, tỏ vẻ bất mãn.
"Chẳng lẽ ánh mắt này của cậu không quyến rũ?" An Dĩ Nhược tỏ ra không yếu thế, vô cùng thân mật mà khoác tay Mục Nham, cười đến mức cực kỳ dịu dàng, "Chỉ có điều, thấy cậu lần đầu tiên trong đời làm chuyện tốt, tớ sẽ không so đo cậu dùng ánh mắt như vậy nhìn bạn trai của tớ."
Có hai cô gái này ở đây, Mục Nham đương nhiên không tiện nói, nhưng câu nói "Bạn trai của tớ" kia của An Dĩ Nhược anh nghe vào trong tai dĩ nhiên là rất dễ chịu, khóe môi của anh hơi cong lên, nhìn vào ánh mắt của cô hết sức triền miên, dẫn đến Mễ Ngư làm bộ run rẩy nổi da gà.
An Dĩ Nhược đưa tay đẩy cô ấy một cái, hung hăng nói: "Đem đồ ăn lên đi bà chủ, tớ sắp chết đói rồi."
"Chỉ có biết ăn thôi, cũng không sợ no chết." Mễ Ngư trừng mắt với cô, nói với Mục Nham: "Bữa này hôm nay anh mời, ai bảo cậu ấy hung hãn như vậy."
Mục Nham nhướng mày, bộ dáng tôi mời thì tôi mời, lại nghe Mễ Ngư ở phía sau anh hung tợn nói: "Tôi phải đi bảo phục vụ đổi lại một bản thực đơn giá cao, làm thịt chết hai người không có lương tâm các cậu."
Nếu không phải là bàn tay to đặt ở bên eo kịp thời đỡ lấy cô, An Dĩ Nhược lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống, đối với bóng lưng của Mễ Ngư, cô cười mắng: "Gian thương."
Đàm Tử Việt vì tạm thời có việc đến muộn mười phút, bị Mễ Ngư níu lỗ tai thẩm vấn hồi lâu mới phê chuẩn ngồi vào vị trí, An Dĩ Nhược dạy bảo cô: "Đừng giống như người đàn bà đanh đá bắt nạt người, cẩn thận không ai thèm lấy."
"Cảm ơn chị dâu ôm lo lắng chuyện bất công của thiên hạ." diendan Đàm Tử Việt vẻ mặt cợt nhả, ngoảnh lại nói với Mục Nham: "Đại Mộc, tiểu tử cậu đúng là may mắn, trước đây Thư..."
Chân dài dưới bàn bị Mục Nham dùng sức đá một cái, Đàm Tử Việt giật mình, mới ý thức được suýt nữa mình nói bậy, cười hì hì hai tiếng che giấu lúng túng.
"Thư gì?" Mễ Ngư phản ứng kịp trước, khó hiểu khi anh chỉ nói có một nửa, An Dĩ Nhược cũng nhìn về phía của anh ta, chờ anh ta tiếp tục.
Mục Nham thu lại nụ cười không để ý tới anh ta, vẻ mặt tự nhiên mà gắp thức ăn cho An Dĩ Nhược, Đàm Tử Việt ho nhẹ một tiếng, giải thích nói: "Anh là nói lúc đi học tiểu tử này chất phác chết được, không nghĩ tới bây giờ thông suốt, theo đuổi người cũng đã đuổi tới nước Pháp, nghe nói còn đi Barcelona, thật sự là không biết trở nên lãng mạn từ lúc nào."
An Dĩ Nhược không cảm thấy được chút khác thường nào, nhìn Mục Nham mỉm cười một cái, ngược lại là Mễ Ngư nói: "Anh ta may mắn thế nào? Chẳng lẽ anh không?"
Thấy Mễ Ngư nhìn mình lom lom bộ dáng anh cẩn thận lời nói cho em, Đàm Tử Việt đưa tay ôm chầm lấy cô, mặc kệ có hình tượng hay không, thừa dịp cô chưa chuẩn bị nhanh chóng hôn trộm lên mặt cô một cái, "Có có có, anh là người may mắn nhất trên thế giới, nếu không thì có thể bắt được Mễ Ngư tiểu thư dịu dàng xinh đẹp độc nhất vô nhị sao?"
"Buồn nôn." Lời ngon tiếng ngọt vĩnh viễn là vũ khí mạnh nhất thu phục người phụ nữ, Mễ Ngư bại trận ngay tại chỗ, đỏ mặt đẩy anh ra, bưng ly rượu lên nhấp một ngụm.
An Dĩ Nhược nhìn Mễ Ngư, cảm thấy cô ấy xinh đẹp hơn rất nhiều, thùy mị trên người nhiều hơn mấy phần chưa từng biểu lộ ra trước người khác, vì bạn tốt trong lòng cao hứng, bưng ly rượu lên nói với Đàm Tử Việt: "Để tôi mời anh một ly."
Mễ Ngư tất nhiên là không biết trong nháy mắt cô xoay chuyển liên tục, cười nói: "Chỉ chút tửu lượng này của cậu muốn mời rượu ư, cũng không sợ xấu mặt. Mục Nham, anh hãy trông chừng cậu ấy, phẩm rượu của người này kém, sẽ giở trò nổi loạn."
"Ít ở đàng kia nói xấu tớ." An Dĩ Nhược hung hăng liếc cô một cái, không kịp ngăn Mục Nham chủ động cụng ly với Đàm Tử Việt, "Đàm Tử Việt, thiên hạ gái đẹp nhiều vô số kể, tin rằng thông minh như anh thích chính là con người này của cậu ấy, đẹp xấu không quan hệ. diendan Chiếu cố cậu ấy thật tốt, mặc dù tôi nhìn cậu ấy không vừa mắt, nhưng cũng không cho phép người khác khi dễ, nếu không thì..."
"Đừng làm mủi lòng như vậy, chịu không nổi." Mễ Ngư ngắt lời cô, mắt đột nhiên đỏ lên, "Nhiều đồ ăn như vậy còn ngăn không được miệng của cậu, cẩn thận đợi lát nữa anh chàng nhà cậu trả không nổi tiền hóa đơn." Bạn tốt nhắc nhở nghe vào trong tai thấm vào trong lòng, lạnh lùng kiêu ngạo như Mễ Ngư trong nháy mắt bị cảm động đến rối tinh rối mù.
An Dĩ Nhược mắng nhỏ một tiếng "Đồ ngốc", cùng với một tiếng vang thanh thúy của ly thủy tinh chạm nhau, cô ngửa đầu cạn một ly, trông rất khí khái.
Mục Nham nghĩ đến bộ dáng cô uống đến say chuếch choáng đêm đó, ngăn lại cô bưng lên ly thứ hai, "Uống ít một chút, thấy say chú An mắng em."
An Dĩ Nhược cười, "Anh là sợ bố em mắng anh sao, ở bên cạnh anh cũng có thể uống say, anh nói xem là lỗi của ai?"
Sau khi hai người xác lập quan hệ yêu đương, Mục Nham đã gặp qua hai cụ bên nhà, một lần là lúc đưa cô về nhà, một lần là lúc đi lên thị báo cáo công việc, trước mặt người khác ông An đối với anh cũng không khác biệt, cũng đã âm thầm bảo anh có thời gian qua chơi cờ với ông, thậm chí ở trước mặt con gái còn nói anh xử lý vụ án rất tốt, nhìn giống như lời khen bình thường nhưng đối với Mục Nham là công nhận mức tối đa. diendan Nét mặt An Dĩ Nhược tỉnh rụi, đáy lòng đã nở ra rất nhiều bông hoa tươi đẹp.
Mục Nham nhíu mi, giơ tay nhận lấy ly rượu trong tay cô, "Đúng đúng đúng, anh sợ chú An mắng anh được chưa." Uống với Đàm Tử Việt một ly, anh lại nói: "Nhưng đoán chừng không biết chú An mắng anh như thế nào."
"Hả?"
"Không có nghe nói qua bố vợ nhìn con rể càng nhìn càng vui?"
"Anh đã dời đổi rồi chăng, đại đội trưởng Mục, nguyên văn lời thoại rõ ràng là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng vui." Mễ Ngư cười anh.
"Cũng không sai biệt lắm." Mục Nham lơ đễnh.
An Dĩ Nhược oán trách liếc anh một cái, sau đó nghe thấy anh bình thản ung dung cùng Mễ Ngư nói dóc với Đàm Tử Việt người nào đó có vẻ may mắn chuyển chủ đề, nhịn không được cười thầm.
Sau khi ăn xong Mễ Ngư cảm thấy chưa thỏa chí, đề nghị đi KTV ca hát, Mục Nham và Đàm Tử Việt thấy các cô gái háo hức, tâm tình tự nhiên là rất tốt, giơ tay lên liền ân chuẩn.
Đi ca hát đương nhiên là nhiều người sẽ náo nhiệt hơn, Mục Nham gọi một cú điện thoại, hai mươi phút sau, trong căn phòng xa hoa đã chật ních những chàng trai trẻ tuổi, trong đó có Đại Lệ đi theo bên cạnh anh hơn bốn năm và Trương Hằng người đã từng trưng dụng xe của An Dĩ Nhược.
Mọi người thấy An Dĩ Nhược ngồi ở bên cạnh Mục Nham, vẻ mặt cợt nhả yêu cầu anh long trọng giới thiệu, khi Mục Nham nói xong "An Dĩ Nhược, bạn gái của tôi" thì trong phòng lập tức có nghe được âm thanh bọn họ mở miệng khép miệng gọi chị dâu.
"Chị dâu, xem như là chị chấp nhận thủ lĩnh của bọn em rồi, nếu giày vò thêm nữa không chỉ anh ấy hy sinh, ngay cả bọn em cũng phải bị anh ấy hành hạ hy sinh... Chị dâu, thủ lĩnh của bọn em có chút chất phác, chị thông cảm... Chị dâu, thủ lĩnh của bọn em giao cho chị, sau này muốn đánh muốn phạt dựa vào cao hứng của chị..."
Càng nói càng không thể tưởng tượng nổi, Mục Nham tức giận đến hận không thể kéo đám nhóc này ra ngoài đánh một trận, nhíu mày cảnh cáo bọn họ chú ý có chừng có mực, muốn cản rượu cho An Dĩ Nhược. diendan Bọn Đại Lệ làm sao chịu dễ dàng buông tha anh, một đám người ủng hộ rầm rộ chèn đưa cho anh, chờ sau khi Mục Nham bị mời vài ly rượu mới phát hiện An Dĩ Nhược bên kia đã say chuếch choàng rồi.
"Được rồi, nếu không đàng hoàng ngày mai hầu hạ hít đất 500 cái." Mục Nham cười khổ, đám nhóc này không nghiêm chỉnh nhất thế nào lại quên bí mật rồi, cuối cùng không thể không bày ra đòn sát thủ giải vây cho An Dĩ Nhược, gọi nhân viên phục vụ đem cốc trà đậm tới, đỡ cô dậy dỗ dành nói: "Uống trà đi, coi chừng ngày mai đau đầu."
An Dĩ Nhược mơ mơ màng màng ừ một tiếng, sau đó vùi mặt vào trong ngực anh, cả người giống như con mèo nhỏ vậy rút vào trong lòng anh, miệng khẽ lẩm bẩm một tiếng: "Mục Nham..." Liền không có động tĩnh.
Đại Lực cười thầm, dùng cánh tay thúc vào anh: "Chị dâu rất không phối hợp nhỉ."
Xem ngày mai tôi làm thế nào chỉnh đốn cậu. Mục Nham liếc anh ta một cái, cúi đầu nhìn người phụ nữ từ từ nhắm hai mắt lại giống như là đang ngủ, nhịn không được nở nụ cười, xem ra sau này cho dù anh ra lệnh cưỡng chế cũng phải không cho cô chạm vào rượu, chút tửu lượng này là đủ hiểu rồi.
"Aiz, tôi nói này bảo Mục gì gì đó anh tới đây." Không biết sao Mễ Ngư cũng uống say, dựa vào trong lòng Đàm Tử Việt giương nanh múa vuốt mà múa tay múa chân với Mục Nham.
Mục Nham đỡ An Dĩ Nhược ngồi dựa vào trên sofa xong, dùng ánh mắt ý bảo Đại Lệ trông nôm một chút, dời bước qua lắng nghe lời dạy dỗ. Ai bảo là bạn tốt của bạn gái, lại là bạn gái của bạn tốt, bất kể thế nào cũng không được thờ ơ.
"Anh, anh là đuổi tới tay rồi..." Đầu lưỡi của Mễ Ngư đều đã cứng cả lại rồi, bắt đầu nói năng lộn xộn: "Đã rất lâu rồi tôi không có thấy cậu ấy cười đến mức rạng rỡ như vậy, ít nhất một..." diendan Cô chìa ra một ngón tay, lại lập tức lắc đầu, "Không đúng, hai năm, đúng, là hai năm không có cười đến mức vui vẻ như vậy, đây mới là nụ cười trong tình yêu mà người con gái nên có, đúng không..." Vùng vẫy ngồi ngay ngắn lại, ngón tay chọc vào trong ngực của Mục Nham, cô phát âm không rõ mà uy hiếp nói: "Đối với cậu ấy tốt một chút, nếu không thì tôi bảo Đàm Tử Việt đánh anh."
Nghe vậy, có người cười ha ha, Đại Lực còn không sợ chết nói với Mục Nham: "Thủ lĩnh, mặc dù anh và Đàm Tử Việt là mặc quần yếm cùng nhau lớn lên cũng đừng hạ thủ lưu tình đấy, nếu không mặt mày xưng phù đến mấy ngày giống như lần trước thật đúng là mất mặt."
Tự vạch áo cho người xem lưng. Mục Nham thuận tay nện cái đệm dựa trong tay vào trên mặt của người nào đó, tức giận mắng một tiếng "Câm miệng", quay đầu nói với Đàm Tử Việt: "Cũng đã uống nhiều rồi, tôi đi thanh toán, đi."
Đàm Tử Việt nhìn mặt của anh đen giống như Bao công, cũng theo mọi người cười rộ lên.
Đám người ra khỏi KTV mỗi người đi một ngả, Mục Nham vốn định đưa An Dĩ Nhược về nhà, nhưng giữa đường rượu của cô đã mạnh mẽ đến, xiêu vẹo dựa vào trên ghế ngồi càng không ngừng bốc lên, mặt rất đỏ, nhìn thời gian đã là rạng sáng, do dự một chút, đánh vòng về hướng khác, xe chạy về phía căn hộ của mình.
Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến - Mộc Thanh Vũ