No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 112 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 680 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 01:20:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 108: Chương 11
dit:..Lam Thiên..
Sở Phi Dư quan sát Ngưng Sương vài lần, nhìn gương mặt giống cô cô như đúc này, lời mắng chửi làm thế nào cũng không cách gì nói ra khỏi miệng. Hắn vừa định lên tiếng nói ra sự thật, liền nghe thấy thanh âm của Ngưng Sương vang lên lần nữa.
"Các vị đại ca đại tỷ, nếu chúng ta nhất định cứng rắn muốn tranh đoạt nói không chừng bọn họ sẽ lưới rách cá chết chọn cách tự bạo. Bằng không để tiểu muội đi trước khuyên giải một chút, nói không chừng có thể thuyết phục bọn họ giao Vô Gian Kiếm ra." Ngưng Sương nói xong, cười duyên nhìn mọi người, nhất là Đông Phương Hạo.
Kỳ thật Đông Phương Hạo là người hiểu rõ chuyện gì xảy ra nhất, hắn vừa định cự tuyệt, lại nghe thấy tất cả mọi người đều bày tỏ đồng ý."Cô nương, vậy làm phiền ngươi. Chờ bọn họ giao Vô Gian Kiếm ra, chúng ta liền công bằng quyết đấu tìm chủ nhân cho Vô Gian Kiếm, tỷ võ chúng ta liền nhường cô nương ba chiêu."
Tất cả mọi người đều nhìn ra được, Sở Phi Dư đối xử với Ngưng Sương bất đồng, cho nên bọn họ cảm thấy để Ngưng Sương đi tới khuyên giải nói không chừng sẽ có tác dụng. Một người trong đó nhìn qua vẻ mặt chính khí còn cho Ngưng Sương một cái cam kết, những người khác cũng rối rít phụ họa theo.
"Đông Phương công tử, vậy thì ta liền đi khuyên nhủ" Ngưng Sương mỉm cười nhìn Đông Phương Hạo, vẻ mặt dịu dàng nhu thuận.
Đông Phương Hạo suy nghĩ một chút, dù sao hiện tại Sở Phi Dư trăm miệng cũng không thể bào chữa, để cho cô nương này đi làm cũng tốt. Nếu không thành hoặc Sở Phi Dư ra tay đả thương cô nương này, vậy vừa lúc kích thích đám người kia tức giận, khiến đám người do dự không quyết này hạ quyết tâm diệt trừ bọn họ.
Những người kia vây ở chỗ này nhưng lại chậm chạp không chịu xuống tay, đơn giản chính là lo lắng Sở Phi Dư bọn họ tự bạo, hơn nữa cũng lo lắng giết Sở Phi Dư bị lão tổ tông Sở gia biết được sau khi ra ngoài khó thoát khỏi cái chết. Dù sao, Sở Phi Dư cũng là thiên tài thế hệ này của Sở gia, lão tổ tông Sở gia không có khả năng không lưu lại dấu ấn thủ hộ trên người hắn.
"Được rồi! Cô nương nhất định phải cẩn thận." Đông Phương Hạo lộ ra một vẻ mặt lo lắng, đưa mắt nhìn Ngưng Sương đi tới chỗ đám người Sở Phi Dư.
Nhìn Ngưng Sương đi từng bước một đến gần, Sở Phi Dư lại hỏi thêm lần nữa: "Mẫu thân của ngươi là ai?"
Nhìn đám người chung quanh một cái, Ngưng Sương bất đắc dĩ nâng lên vẻ mặt cười khổ, biểu ca của chình mình có phải có chút quá đơn thuần hay không. Dưới ánh mắt mọi người, chính mình có thể thừa nhận là nữ nhi của Sở Yên Nhiên sao? Đó không phải là nói cho người khác biết, vòng tay Thất Thải Linh Phượng ở trên tay nàng sao? Chống lại ánh mắt cố chấp của Sở Phi Dư, Ngưng Sương nâng lên một nụ cười đùa giỡn nói: "Thế nào, Sở công tử coi trọng bản tiểu thư, muốn nghe rõ ràng gia thế của ta sau đó tới nhà ta cầu thân sao?" Dừng một chút, "Ai nha! Sở công tử là nhân tài một phương, vốn cũng xứng đôi với bản tiểu thư, đáng tiếc chính là chết đến nơi rồi. Đáng tiếc nha! Đáng tiếc..."
Mọi người bị hai tiếng đáng tiếc cùng vẻ mặt tiếc nuối của nàng chọc cho cười ha ha, Ngưng Sương lại nhân cơ hội này truyền âm nói: "Ta là nữ nhi của Sở Yên Nhiên, ngươi nói ta nghe một chút chuyện Vô Gian Kiếm là thế nào đi!"
Lấy được khẳng định của Ngưng Sương, vẻ mặt Sở Phi Dư chấn động, tiếp theo lộ ra một màn cười khổ, ở trong mắt mọi người còn thật giống như đối mặt với giai nhân, mưu cầu mà không phải là bất đắc dĩ!
"Căn bản cũng không có cái gì là Vô Gian Kiếm, tất cả đều là âm mưu của Đông Phương Hạo."
Nghe được truyền âm của Sở Phi Dư, Ngưng Sương lộ ra một vẻ mặt quả nhiên là thế, tiếp đó lại dịu dàng khuyên nhủ: "Sở công tử, ngươi đã ngưỡng mộ bản tiểu thư như vậy không bằng liền đem Vô Gian Kiếm giao ra, sau đó liền có thể lưu lại một mạng tới nhà ta cầu thân!"
Nghe xong lời nói này của nàng, lại nhìn thấy vẻ mặt do dự của Sở Phi Dư, trong lòng mọi người càng thêm nhận định. Sở Phi Dư vừa ý cô nương này, hiện tại hẳn là đang cân nhắc ở trong lòng!
"Trong tay ta có một thanh kiếm, là chí tôn thần khí thứ thiệt. Ngươi chờ chút liền nói đồng ý giao Vô Gian Kiếm ra, nhưng nhất định phải tự mình giao vào trong tay Đông Phương Hạo." Ngưng Sương nói xong, biến hóa một phen đem Phượng Ngâm Kiếm lặng lẽ bỏ vào trong tay Sở Phi Dư. Có nha đầu Phượng Ngâm này ở đây, Phượng Ngâm Kiếm còn không phải là muốn biến thành cái dạng gì liền có thể thành cái dạng đó, muốn trở về lúc nào thì liền trở về lúc đó hay sao!
Mặc dù không có khí linh, nhưng Phượng Ngâm Kiếm chính là chí tôn thần khí thật sự, Sở Phi Dư cúi đầu nhìn chuôi kiếm trắng đen đan xen, bảo kiếm tản ra uy áp vô hình, trong lòng phức tạp không hiểu.
Vô luận như thế nào hắn cũng không ngờ tới, lần đầu tiên gặp nhau tiểu biểu muội lại bởi vì cứu hắn mà chịu lấy ra một thanh chí tôn thần kiếm. Ở nơi tình cảm lãnh bạc xem mạng người như cỏ rác thì đây chính là hy sinh mà rất nhiều phụ mẫu người thân đều không làm được.
Ngưng Sương nhìn thấy vẻ mặt này của hắn liền biết là hắn đã hiểu lầm. Bất đắc dĩ thở dài, nàng tiếp tục truyền âm nói."Ngươi yên tâm, đây là huyền khí khế ước bổn mạng của ta, ta có thể triệu hồi trở lại."
Nghe thấy lời này của Ngưng Sương, Sở Phi Dư đầu tiên là sửng sốt ngay sau đó liền sáng tỏ ý tứ của Ngưng Sương, nàng đây là muốn lấy đạo của người để trị người? xem ra tiểu biểu muội này cũng không thuần lương giống như biểu hiện bên ngoài của nàng!
Thấy vẻ mặt như trút được gánh nặng của Sở Phi Dư, cuối cùng Ngưng Sương cũng thở phào một cái, cũng may, biểu ca này tuy có chút đơn thuần nhưng vẫn còn chưa ngốc. Nếu như tâm tư này của nàng để Sở Phi Dư và người của Sở gia biết, đoán chừng bọn họ sẽ phải giận đến giơ chân.
Mặc dù Sở Phi Dư không nổi danh như tứ đại công tử Hạ Tam Giới, nhưng hắn cũng là thiên tài thứ thiệt của Sở gia. Năm đó, mười lăm tuổi đột phá tu vi huyền hoàng, năm ấy đệ tử tứ đại gia tộc liên minh thi đấu hắn đạt quán quân, vì vậy trong đám thế gia đệ tử hắn được xem là đệ nhất thiên tài.
Ngưng Sương nhìn đám người chung quanh một cái, sâu kín thở dài, "Sở công tử, ngươi tốt nhất suy nghĩ kỹ một chút! Người đã chết liền cái gì cũng không có!"
Tuy nói trong bụng Sở Phi Dư không có nhiều chủ ý xấu giống Ngưng Sương, nhưng trải qua Ngưng Sương chỉ dẫn từng bước lần này, trong lòng hắn cũng thông suốt không ít. Hắn nhìn vài vị huynh đệ đang bị thương còn dư lại bên cạnh chính mình một chút, lại quét mắt nhìn chằm chằm đám người kia một cái, cuối cùng đưa mắt rơi vào trên gương mặt xinh đẹp của Ngưng Sương, thở thật dài.
"Ài! Thôi vậy." Sở Phi Dư nói xong liền giơ thanh trường kiếm trong tay lên, uy áp mãnh liệt từ trường kiếm tản mát ra chung quanh đè ép khiến một ít người có tu vi thấp ngột ngạt khó thở, cơ hồ còn đứng không vững. Dưới uy áp như vậy, ánh mắt mọi người lại càng thêm cuồng nhiệt, ngay cả Đông Phương Hạo cũng có chút không nghĩ thông nhìn chằm chằm thanh trường kiếm quang hoa nội liễm kia âm thầm suy nghĩ: chẳng lẽ Sở Phi Dư thật sự chiếm được một thanh chí tôn thần khí, mà chính mình lại đánh bậy đánh bạ tiết lộ ra bí mật của hắn?
Nghĩ tới đây, trong mắt Đông Phương Hạo cũng toát ra chút cuồng nhiệt, vội vàng hỏi "Sở Phi Dư, ngươi thật sự nguyện ý giao Vô Gian Kiếm ra?"
Sở Phi Dư bất đắc dĩ gật đầu một cái, "Ài! Ta cũng đã đến đường cùng, cần gì phải tiếp tục vùng vẫy giãy chết!" Dừng một chút, hắn xoay chuyển lời nói: "Chỉ là, ta hi vọng Đông Phương huynh có thể thả chúng ta một con ngựa, nếu Đông Phương huynh nguyện ý, tiểu đệ liền hai tay đem Vô Gian Kiếm dâng lên."
Hắn vừa nói xong yêu cầu, ánh mắt của mọi người cũng dời về phía Đông Phương Hạo, yêu cầu hợp tình hợp lý như vậy, nếu Đông Phương Hạo còn không đáp ứng, đoán chừng sẽ bị ánh mắt hung thần ác sát của mọi người giết chết.
Đông Phương Hạo âm trầm liếc nhìn đám người chung quanh, lại quan sát Sở Phi Dư vài lần, chỉ thấy hắn cúi đầu ngưng mắt nhìn trường kiếm trong tay, mặt tràn đầy lưu luyến không buông.
Cân nhắc một lát, rốt cuộc trước mắt rất nhiên người Đông Phương Hạo trịnh trọng mở miệng: "Được, ta đồng ý với ngươi!"
Sở Phi Dư ngước mắt, chống lại ánh mắt cuồng nhiệt của Đông Phương Hạo, lạnh lùng nói: "Đông Phương huynh, ta hi vọng ngươi có thể thề."
"Sở Phi Dư, ngươi... Ngươi đừng được voi đòi tiên!"
Nhìn sắc mặt đột nhiên biến đổi của Đông Phương Hạo, Sở Phi Dư ngạo nghễ ngước mắt, "Hừ! Nếu Đông Phương huynh không muốn thề, vậy chúng ta vẫn là liều lĩnh đánh cuộc một phen. Vài người chúng ta tự bạo cộng thêm uy lực của chí tôn thần khí, chắc hẳn cũng có thể khiến các vị hảo hảo hưởng thụ một phen."
Lời vừa nói ra, náo động sóng lớn.
"Đông Phương công tử, nếu không ngài liền lập một lời thề đi, có ân oán gì đợi sau khi rời khỏi bí cảnh lại tính tiếp không được sao!" Có người lên tiếng khuyên nhủ, mọi người rối rít phụ họa theo.
Bức người thề vốn là hành động vô cùng nhục nhã, nhưng lúc này tình huống đặc biệt, tất cả mọi người bị chí tôn thần khí hấp dẫn tinh thần, nơi nào còn để tâm nhiều chuyện như vậy.
Cân nhắc một hồi lâu, rốt cuộc Đông Phương Hạo giơ tay phải lên, vẻ mặt âm trầm mở miệng nói: "Ta Đông Phương Hạo ở chỗ này thề, chỉ cần Sở Phi Dư giao chí tôn thần kiếm ra, ta và thủ hạ của ta sẽ không tiếp tục đuổi giết bọn họ, nếu vi phạm lời thề, vĩnh viễn rơi vào Huyết Hải, không được siêu sinh!"
Thấy ánh sáng pháp tắc của lời thề giáng xuống đỉnh đầu Đông Phương Hạo, Sở Phi Dư rốt cuộc gật đầu một cái, trước mắt rất nhiều người đem kiếm giao vào trong tay Đông Phương Hạo.
Sau đó mang theo thủ hạ đang bị thương đi theo đám người Ngưng Sương thối lui ra khỏi vòng vây, Đông Phương Hạo vuốt ve bảo kiếm trong tay, ngạc nhiên vui mừng. Ha ha, Sở Phi Dư tiểu tử ngốc này, vậy mà thật sự được một thanh chí tôn thần khí!
"Đông Phương công tử, hiện tại chúng ta nên thương lượng một phen kiếm này sẽ thuộc về ai đi!" Một đạo thanh âm chua ngoa cắt đứt sự vui mừng của Đông Phương Hạo, khiến cho tâm hắn chìm xuống đáy cốc.
Ài! Thật là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, sớm biết như vậy hắn đã không tiết lộ tin tức cho bọn khốn kiếp kia rồi. Hắn cũng không nghĩ lại, nếu không phải được một đám khốn kiếp kia một đường đuổi giết hỗ trợ, người của Sở gia đâu đến mức chỉ còn lại vài người như vậy.
Lúc này, người lúc trước cho Ngưng Sương cam kết cũng lên tiếng, "Cô nương, ngươi là người có công lớn nhất, kiếm này ngươi xem nên định đoạt thế nào?"
Ngưng Sương chớp chớp tròng mắt sáng ngời, cúi đầu trầm tư chốc lát, sau đó nói ra đề nghị của nàng: "Ta từng nghe trưởng bối trong nhà nói, phàm là thần khí đều sẽ có linh trí, ta nghĩ thần kiếm nhất định muốn tự mình lựa chọn chủ nhân của nó, không bằng liền để cho thần kiếm ở trước mặt mọi người nhận chủ, như thế nào?"
Nàng vừa nói ra đề nghị này, tuyệt đại đa số mọi người đều đồng ý, nhưng Đông Phương Hạo lại phản đối mãnh liệt. Ngưng Sương cũng không quản bọn họ phân tranh, cùng mọi người cáo biệt sau đó liền dẫn đám người Sở Phi Dư khoa trương rời đi.
Nàng rời đi khiến mọi người càng cảm thấy đề nghị của nàng vô cùng công bằng, dù sao người ta đã dùng hành động thực tế biểu lộ rõ ràng sự vô tư của mình.
Bởi vì Đông Phương Hạo thủy chung không muốn lấy thần kiếm ra nên vốn là đồng minh cùng nhau bức bách Sở Phi Dư lập tức phân chia làm hai phái, hai bên triển khai giằng co chiến đấu. Dưới sự che chở của đệ tử Đông Phương gia Đông Phương Hạo thành công công phá vòng vây, những người khác lại bám riết không tha đối với hắn triển khai đuổi giết không chết không ngừng.
Nửa tháng sau, thương thế của đám người Sở Phi Dư căn bản đã khỏi, Ngưng Sương lại triệu hồi Phượng Ngâm Kiếm trở về, bắt đầu lịch trình mới trong bí cảnh. Dọc theo đường đi đều có thể nghe được rất nhiều tin đồn về Đông Phương Hạo, nói hắn không tuân thủ cam kết, mưu toan tự mình chiếm đoạt chí tôn thần kiếm bị mọi người đuổi giết. đệ tử Đông Phương gia đã sớm chết hết, hơn nữa tin đồn còn nói Thánh Nữ Hắc Ám Thần Điện cũng tự mình mang theo người của Hắc Ám Thần Điện gia nhập hàng ngũ đuổi giết.
Đám người Ngưng Sương đều chọn những ngọn núi cao lớn ít người lui tới để đi, thứ nhất là muốn tránh Thanh Qùy và đám người Hắc Ám Thần Điện, thứ hai là Ngọc Vô Trần muốn tìm một chút dược liệu, hình như là Thanh Liên Đại Sư giao phó.
Trong thời gian hơn bốn năm ở Hồng Mông bí cảnh, Ngọc Vô Trần trải qua Thủy Lam khuynh tâm dạy dỗ cùng với mưa dầm thấm đất, hiện tại đã thành một người bề ngoài ‘vô trần’, nội tâm phúc hắc.
Tỷ như hiện tại, ở một ngọn núi, hai nhóm người đang vì một vị dược mà gây chiến, chỉ là thực lực hai bên sàn sàn nhau, chậm chạp không thể định ra thắng bại.
Ngọc Vô Trần bạch y bồng bềnh xuất hiện trước mặt bọn họ, mỉm cười hỏi "Các vị huynh đài, xuất môn tại ngoại, hà tất cần làm to chuyện như vậy?"
Bọn họ vừa thấy Ngọc Vô Trần một bộ cao nhân phí phách không nhiễm trần thế, lúc này rối rít lôi kéo nói: "Công tử, phía trước có một bụi cây ngọc bồ đề vạn năm, vốn là chúng ta phát hiện trước, nhưng bọn họ nhất định trắng trợn cướp đoạt, chúng ta làm sao có thể để yên?"
Một nhóm người khác chỉ sợ Ngọc Vô Trần đứng ở bên đối phương, cũng nhanh chóng nói tới: "Công tử, thật ra là người của chúng ta phát hiện trước, nhưng lúc hắn trở về báo tin cho chúng ta biết liền bị bọn bọn cường đạo đoạt trước. Nếu công tử không tin, có thể đi tới sơn động liền biết, trước cửa sơn động có ký hiệu do người của chúng ta làm ra."
Ngọc Vô Trần nghe vậy, trong lòng đã có tính toán, trên gương mặt chậm rãi hiện lên một ý cười dịu dàng."Các vị, nếu các vị đã bên nào cũng cho là mình đúng, không bằng để tại hạ đi trước xem một chút, xác định tốt lời các vị ai thật ai giả. Đợi sau khi chứng thực, tại hạ nhất định giúp người có lý lấy lại công đạo."
Vì vậy, hắn trưng ra diện mạo như tiên giáng trần khiến cho hai bên đều thối lui một bước, vừa lúc nhường ra một con đường cho hắn. Trong sơn động bọn hắn miêu tả, quả nhiên hắn tìm được một bụi ngọc bồ đề mà hắn vẫn luôn tìm kiếm, sau đó dưới ánh mắt mong đợi sáng rực của tất cả mọi người, hắn thản nhiên hướng đỉnh núi bò đi. Trong không trung truyền đến dư âm lượn lờ: "Cửa sơn động, thật sự có ký hiệu!"
Kể từ sau khi Ngưng Sương được bạch y nhân ở quảng trường Hồng Mông Thiên Tôn chỉ điểm, trải qua mấy ngày có thể nói là tiến bộ thần tốc. Hiện tại bọn họ đang ở khổ sở tìm kiếm địa phương đột phá thần giai, nàng chỉ sợ gây ra động tĩnh quá lớn dẫn tới sự chú ý của mọi người thậm chí là vây công.
Cuối cùng ở dưới sự đề nghị của Xích Viêm vẫn là tiến vào Linh Phượng không gian hoàn thành lên cấp, sau đó bọn họ liền bước lên hành trình rời khỏi Hồng Mông bí cảnh.
Tại cửa ra, liên tục nhìn thấy người đi ra ngoài, so với lúc tiến vào, người ít đi ba phần. Chỉ là tu vi đều được đề cao, Ngưng Sương vốn là vẫn còn vì mình đột phá thần giai mà đắc chí, lúc này lại phát hiện người đột phá thần giai ít nhất cũng có khoảng hai mươi người.
Ở cửa ra đợi một ngày thời gian, chỉ nghe thấy trên bầu trời truyền đến một tiếng xé rách mãnh liệt, trong phút chốc lối đi thông từ bí cảnh ra ngoại giới được mở ra. Ngưng Sương vốn có ý định lẫn vào trong đám người trà trộn đi ra ngoài, nhưng trên không trung tại cửa ra nàng nhìn thấy một đám hắc y nhân, đứng đầu chính là gương mặt âm trầm của Lãnh Diễm, nàng không khỏi rùng mình một cái.
Nhìn sự kiểm tra nghiêm ngặt phía trước, Ngưng Sương gấp đến độ đổ mồ hôi hột, phải biết sau lưng Lãnh Diễm liền có bốn người cường giả thần giai, trận này, cũng đủ đem chính mình xé
Ngạo Thế Huyền Linh Sư Ngạo Thế Huyền Linh Sư - Sênh Ca Như Mộng