Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 112 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 680 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 01:20:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 90: Thì Ra Là Ngươi!
en theo khí tức của Thủy Lam, nàng rất nhanh đi tới một đại trạch viện ở phía đông nam Băng Thành. Trạch viện có diện tích vô cùng lớn, tường rào kiên cố dày nặng, phong cách giản dị tự nhiên. Bên trong có vũ giả không ngừng đi qua đi lại tuần tra, tu vi đều vào khoảng thiên vũ sư.
Xem ra đây chính là thân vệ chịu sự quản lý của Lăng tướng quân, bằng không thực lực tổng hợp sao có thể cường hãn như vậy. Thiên võ sư, cũng có thể trở thành một tiểu thương hộ hoặc đại đội hộ vệ của một gia tộc nhỏ.
Né tránh những vệ sĩ này, Ngưng Sương rất nhanh tìm được Thủy Lam, lúc này nàng đang nằm ở trên nóc thư phòng của Lăng tướng quân tắm trăng sáng! Nhìn thấy Ngưng Sương đến, nàng không khỏi oán giận nói: "Nha đầu, ngươi nha! Chính là buồn lo vô cớ!"
Ngưng Sương cũng không phản bác, làm theo Thủy Lam nằm xuống nóc thư phòng.
"Nha đầu, có người tới."
Thủy Lam còn chưa dứt lời, Ngưng Sương đã chợt mở mắt, phóng xuất ra thần thức tập trung nhìn bóng đen kia. Hiển nhiên bóng đen kia có thực lực dị thường cường hãn, chỉ thấy nàng ta vung ống tay áo lên, những vệ sĩ tuần tra kia liền ầm ầm ngã xuống, ngay cẩ âm thanh hô hoán kêu gọi cũng không kịp phát ra.
Đây là loại thực lực tuyệt đối bao trùm cả tru diệt, ánh trăng chiếu vào trên người bóng đen, chiếu rọi ra đôi mắt âm lãnh tàn nhẫn.
Hạ Thính Ngưng dùng thần thức thăm dò chút, lại không dò ra được sâu cạn của đối phương, hiển nhiên tu vi của đối phương cũng không kém nàng. Sự phát hiện này khiến nàng cả kinh, đã từng, sư phụ Huyền Lão là cường giả cửu tinh huyền vương đỉnh cấp duy nhất ở mảnh đại lục này, sau lại xuất hiện nàng và đồng bạn huyền thú bên người nàng, hiện tại lại xuất hiện hắc y nhân thần bí này.
Đối với đối thủ ngang sức ngang tài, Ngưng Sương nhấc lên mười phần cảnh giác. Trong lúc hắc y nhân đưa tay đẩy cánh cửa thư phòng thì Ngưng Sương phát ra một đạo huyền lực đánh lên trên cửa.
Bạch y tung bay, bóng dáng nhẹ nhàng rơi xuông, ánh trăng như nước vì nàng tôn thêm vài phần thanh lãnh.
Ngưng Sương đứng đối diện với hắc y nhân, khi ánh mắt của nàng chống lại đôi mắt rét lạnh của hắc y nhân thì một cái tên bật thốt lên."Tần Phỉ Phỉ?"
Hắc y nhân bỗng nhiên ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới như vậy mà cũng có thể bị Ngưng Sương nhận ra. Nàng ta cũng không phủ nhận, chỉ là sát ý trong ánh mắt càng thêm nồng đậm.
"Tần Phỉ Phỉ, thứ trong cơ thể Băng Hoàng là phệ âm cổ vương?" Rất nhanh Ngưng Sương liền đè xuống khiếp sợ dưới đáy lòng, hỏi.
"Tiện nhân, xem ra ngươi cũng có vài phần kiến thức!" Tần Phỉ Phỉ âm thầm đem huyền lực ngưng tụ ở trong lòng bàn tay, nhưng lại không có đánh đòn phủ đầu. Nàng ta vừa mới cắn nuốt cổ vương, có một chút kỹ năng đặc biệt của cổ vương nàng ta còn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ, mà bên người Ngưng Sương lại có một đầu huyền thú hình người, chống lại nàng là không có chút phần thắng.
Đồng dạng, Ngưng Sương cũng không có ra tay, chỉ là khó hiểu hỏi: "Tần Phỉ Phỉ, Băng Hoàng và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi phải ra tay với hắn?"
Tần Phỉ Phỉ lạnh lùng lườm nàng một cái, gằn từng chữ nói: "Tiện nhân, bọn họ hoàn toàn là bị ngươi làm hại!"
"Ta?" Ngưng Sương nghi ngờ chỉ vào chính mình hỏi.
"Đương nhiên, ngươi diệt cả nhà ta, ta liền muốn bằng hữu của ngươi từng người một bị nhà tan cửa nát. Băng Ngọc Hà là người thứ nhất, kế tiếp chính là Lôi Chiến Vũ..." Tần Phỉ Phỉ vừa nói vừa điên cuồng cười, "Tiện nhân, ta muốn khiến ngươi đau đến không muốn sống!"
Ngưng Sương thở dài thật sâu, đột nhiên nàng cảm thấy nàng và Tần Phỉ Phỉ nhất định chính là túc địch. Oan oan tương báo, không dứt!
"Tần Phỉ Phỉ, kẻ địch của ngươi là ta, ngươi không nên ra tay với bọn họ."
Tần Phỉ Phỉ vừa nghe liền càng thêm điên cuồng cười, một ngón tay chỉ vào Ngưng Sương phẫn nộ quát: "Tiện nhân, kẻ địch của ngươi là ta, vì sao ngươi phải hại thân nhân của ta?"
"Tần Phỉ Phỉ, người thân của ngươi là do phụ thân ngươi hại chết. Có một câu gọi là bê đá tự đập vào chân của mình!"
Ngưng Sương nói xong liền không muốn nhiều lời thêm nữa, nàng rút ra Phượng Ngâm kiếm hướng Tần Phỉ Phỉ phát khởi công kích. Nhưng không nghĩ tới Tần Phỉ Phỉ lại không nghênh chiến, mà ngược lại, lại không ngừng tìm kiếm cơ hội ý đồ đột phá phòng tuyến của Ngưng Sương tiến vào trong thư phòng giết chết Lăng tướng quân, đoạt lấy binh phù.
Nhìn ra ý đồ của Tần Phỉ Phỉ, Ngưng Sương lạnh lùng mở miệng, "Đừng phí tâm, chẳng lẽ ngươi không biết hoàng thất còn có đoàn trưởng lão sao?"
Tần Phỉ Phỉ vừa ứng phó với Ngưng Sương, vừa đáp lời: "Băng Ngọc Hà đã chết, tứ hoàng tử đồng dạng đều là con cháu Băng thị, như vậy đoàn trưởng lão vì sao còn muốn phản đối? Chỉ cần giải quyết lão thất phu ngoan cố không chịu thay đổi này thì con rối của ta có thể nắm giữ đế quốc này rồi." Càng nói, hận ý trong lời nói của nàng ta càng dày đặc, đến cuối cùng quả thực chính là cắn răng nghiến lợi, "Tiện nhân, ta chính là muốn đem chỗ dựa của ngươi đều biến thành chỗ dựa của ta, ta muốn để cho ngươi biết cái gì gọi là người cô đơn."
Đến lúc này, nghi vấn trong lòng Ngưng Sương đều đã có lời giải đáp, thì ra tất cả đều là do Tần Phỉ Phỉ. Nếu là nàng mang tai bay vạ gió tới cho bọn họ, thì nàng tự nhiên phải vì bọn họ giải trừ cái tai họa này.
Chiêu thức của Ngưng Sương càng ngày càng bén nhọn, Tần Phỉ Phỉ ứng phó có vài phần cố hết sức, vì có thể tốc chiến tốc thắng, Ngưng Sương gọi ra Thủy Lam. Hai người hai mặt giáp công, lập tức đem Tần Phỉ Phỉ đánh cho liên tục bại lui.
Phượng Ngâm kiếm dưới sự gia trì của huyền lực lóe ra quang mang rực rỡ, Ngưng Sương bay người lên phía trước, một kiếm đâm vào vai trái Tần Phỉ Phỉ, Tần Phỉ Phỉ chợt lui về sau hai bước, vai phải vừa vặn đụng phải thủy kiếm của Thủy Lam.
Tần Phỉ Phỉ mắt thấy không địch lại, một đòan khói đen từ trong thân thể nàng ta toát ra đánh về phía Ngưng Sương, ngay sau đó cả người hóa thành một trận khói đen, trong nháy mắt biến mất dưới ánh trăng. Thủy Lam muốn đuổi theo nhưng Ngưng Sương từ trong trận khói đen đi ra ngăn cản nói: "Quên đi, nàng ta có kỹ năng của phệ âm cổ vương, chúng ta không đuổi kịp. Lại nghĩ biện pháp khác đi!"
Thấy Tần Phỉ Phỉ đã đi, Ngưng Sương và Thủy Lam cũng muốn rời đi, lại bị Lăng tướng quân từ trong thư phòng chạy ra ngăn cản bước chân.
"Hai vị ân nhân, xin nhận của tại hạ một lạy!" Lăng tướng quân hướng về phía Ngưng Sương và Thủy Lam cúi mình thật sâu.
"Lăng tướng quân, đừng khách khí! Tại hạ cũng là nhận sự ủy thác của người khác." Ngưng Sương nói xong liền lôi kéo Thủy Lam lướt qua rời đi, chỉ lưu lại dư âm quanh quẩn ở bên tai Lăng tướng quân. Lăng tướng quân liên tục cảm khái, "Thật là anh hùng xuất thiếu niên a!"
Trở lại trạch viện của đoàn trưởng lão hoàng thất, sau khi an bài tốt cho Băng Ngọc Hà, Ngưng Sương liền đem chuyện tối nay do thám được cẩn thận nói lại một lần. Nàng tin, chỉ cần Băng Hoàng và Băng Ngọc Hà tỉnh lại, tất cả các vấn đề đều có thể dễ dàng giải quyết.
Cũng may, trước khi Tần Phỉ Phỉ rời đi, nàng ta đã lấy lại cổ vương trong cơ thể Băng Hoàng, dưới ngọc linh lung chữa trị, thân thể Băng Hoàng dần dần khôi phục lại vài phần, đợi một thời gian nữa, nhất định có thể tỉnh lại.
Sau đó thái ngoại công của Hiên Viên Trạch hỏi tới cam kết của Ngưng Sương,Ngưng Sương liền nói ra chuyện ngọc linh lung. Kết quả thái ngoại công tiếc nuối nói cho nàng biết, Băng gia bọn họ chỉ có một viên ngọc linh lung, đã dùng để bảo vệ tính mạng cho Băng Hoàng. Bất quá ngược lại, hắn cũng nói cho nàng biết một tin, chính là tận cùng Đoạn Hồn Hải Vực một phiến địa phương thần bí, nơi đó có thể có ngọc linh lung.
Thái ngoại công cũng nói tin tức này là bọn họ nhìn thấy ở trong cổ thư của Băng gia, cũng không biết là thật hay là giả, cho nên để Ngưng Sương tự mình nhận định.
Ở Băng Thành lưu lại hơn nửa tháng, nhưng đáng tiếc Băng Ngọc Hà cùng Băng Hoàng lại không có tỉnh lại. Cũng may khí tức của bọn vững vàng không ít, có lẽ đã không còn gì nguy hiểm tới tánh mạng.
Đoàn trưởng lão dựa vào nguyên tắc không tham dự quốc sự nên lựa chọn không ra tay với Hoàng Hậu và Cẩm quý phi, bọn họ sợ các nàng thiếu kiên nhẫn, nổi lên nội chiến, đem các loại chuyện loạn thất bát tao phủi xuống không tra ra manh mối.
Rời khỏi Băng Ngọc Đế Quốc, Ngưng Sương chuẩn bị trở về Học Viện Đế Quốc thăm Huyền Lão sau đó sẽ tiến về Đoạn Hồn Hải Vực tra xét đến cùng. Trong khoảng thời gian này, trong đầu của nàng luôn xuất hiện một giấc mộng, trong mộng có một nữ nhân không ngừng kêu gọi nàng, muốn nàng đi giải cứu con dân của nàng.
Cảnh sắc xuất hiện trong mộng đặc biệt giống với bức họa nàng từng mua được ở tại chợ đen của Huyền Đô Thành, chỉ là nữ nhân kêu gọi nàng chỉ nghe thấy tiếng nhưng không thấy người ( Thiên: bức họa nằm ở chương 18, ai quên có thể lật lại coi ạ).
Dựa vào Băng Hoàng Dực, Ngưng Sương rất nhanh chạy tới Huyền Đô Thành, chỉ là nàng không có dừng lại, mà là trực tiếp đi vào trong rừng rậm Huyền Thú. Lần này đi Đoạn Hồn Hải Vực, sống chết chưa rõ nên nàng muốn đi nhìn Tửu Trung Tiên một chút.
Ở dưới sự chỉ dẫn của Quỳ Ngưu Thú Hoàng, nàng lần nữa tiến vào động phủ của Tửu Trung Tiên, Tửu Trung Tiên cùng ba vị đồng bạn của hắn đã sớm chờ ở trong động phủ, vừa nhìn thấy Ngưng Sương liền nhanh chóng chào đón.
"Nha đầu tới rồi!" Tửu Trung Tiên cười cười ha ha nói.
"Ừm! Tới xem tiền bối một chút."
Tửu Trung Tiên sững sờ, ngay sau đó nghiêm trang hỏi: "Nha đầu muốn rời khỏi mảnh đại lục này rồi hả?"
Ngưng Sương kinh ngạc ngước mắt: "Tiền bối thế nào lại nói ra lời ấy?" Ngay sau đó nàng lại chán nản nói: "Không thông qua tiếp dẫn sứ của Thần Vực, ta cũng không biết làm thế nào để tới được Thần Vực a?"
Tửu Trung Tiên nghe vậy, im lặng một hồi lâu, mới trịnh trọng nói: "Nha đầu, thật ra Phượng Ngâm Đại Lục đã từng thuộc về Thần Vực Nhất Trọng Thiên, chỉ là trận thượng cổ đại chiến kia đã đem Phượng Ngâm Đại Lục tách ra khỏi Thần Vực. Sở dĩ linh khí tại Phượng Ngâm Đại Lục mỏng manh như vậy chính là vì dùng để nuôi dưỡng trận pháp áp chế cấp bậc. Vì đã từng thuộc về Thần Vực nên Phượng Ngâm Đại Lục có ba truyền tống trận, chia ra ở U Minh Thần Điện, Tinh Thần Điện và địa giới của Mộng Huyễn Thần Tộc. Đáng tiếc, sau trận đại chiến kia, đầu tiên là Tinh Thần Điện mạc danh biến mất, ngay sau đó Mộng Huyễn Thần Tộc cũng không thấy tung tích, về phần tin tức của U Minh Thần Điện thì chính là do ngươi nói cho ta biết!"
Đây là lần đầu tiên có người nói đến trận thượng cổ đại chiến hủy thiên diệt địa kia cho Ngưng Sương nghe, trong lòng Ngưng Sương trừ khiếp sợ ra thì chính là nghi ngờ, những nghi hoặc này tựa như hạt mầm, thật sâu chôn vào đáy lòng nàng.
"Tiền bối, ý của ngài là nếu như ta có thể tìm được truyền tống trận của Tinh Thần Điện hoặc Mộng Huyễn Thần Tộc, thì ta có thể không cần thông qua xé rách không gian mà vẫn tới được Thần Vực đúng không?"
Tửu Trung Tiên gật đầu một cái, "Trên lý thuyết nói chính là như vậy, ban đầu U Minh Thần Điện nằm ở Thần Vực Thất Trọng Thiên, chính là dựa vào truyền tống trận đi tới Nhất Trọng Thiên. Về phần truyền tống trận của Tinh Thần Điện và Mộng Huyễn Thần Tộc, ta cũng không quá rõ ràng."
Lời nói của Tửu Trung Tiên không thể nghi ngờ là đã giúp Ngưng Sương mở ra một cánh cửa, chỉ là U Minh Điện chính nàng trơ mắt nhìn nó biến mất, Tinh Thần Điện cũng là nàng nhìn nó chìm vào trong lòng đất. Về phần Mộng Huyễn Thần Tộc, cái tên này ngược lại có mấy phần quen thuộc, chỉ là nhất thời không nhớ nổi đã nghe qua ở nơi nào.
Thấy Tửu Trung Tiên không nói về chuyện này nữa, Ngưng Sương liền hỏi đến vẫn đề phong ấn Ác Ma chi nhãn, cũng may không có xuất hiện dị thường nào, chỉ cần phong ấn không có vấn đề, Ngưng Sương liền có thể buông thả không ít tâm tư, lúc này hướng Tửu Trung Tiên nói đến bước kế tiếp trong hành trình của mình.
"Tiền bối, vãn bối nghe nói tận cùng Đoạn Hồn Hải Vực có một địa phương thần bí, nơi đó có ngọc linh lung, vãn bối chuẩn bị đi tới chỗ ấy tìm kiếm."
"Ngọc linh lung? Hình như vật này có rất nhiều ở Mộng Huyễn Đảo?" Lục tìm trong trí nhớ của chính mình một lần, Tửu Trung Tiên thành thật nói.
"Mộng Huyễn Đảo? Có phải chính là nơi ở của Mộng Huyễn Thần Tộc hay không?" Trong đầu Ngưng Sương đột nhiên hiện ra một khung cảnh, chính là cảnh tượng cuộc chiến giữa nhân loại và Ma Tộc mà nàng nhìn thấy lúc còn hôn mê. Trong mông lung, hình như nàng có nghe những tộc nhân này nói bọn họ là cái gì Mộng Huyễn Thần Tộc.
Tửu Trung Tiên liền cả kinh, kinh ngạc nói: "Ngươi biết Mộng Huyễn Thần Tộc?"
Ngưng Sương lắc đầu một cái, sau lại đem tình huống chính mình nhìn thấy trong mộng nói lại một lần, Tửu Trung Tiên càng nghe càng kinh ngạc, cuối cùng khẳng định nói: "Những gì ngươi thấy trong mộng chính là Mộng Huyễn Thần Tộc, ngươi chiếu theo cảnh tượng trong mộng mà tìm, nói không chừng lại có thể tìm được. Tại Mộng Huyễn Đảo có một vài nơi có hoạt tính ngọc mạch, mà ngọc linh lung chính là kết quả do hoạt tính ngọc mạch sinh ra."
Sau khi nói ra những điều này, mặc cho Ngưng Sương hỏi như thế nào Tửu Trung Tiên cũng không nói tiếp về chuyện trận thượng cổ đại chiến kia, hắn chỉ dùng một câu"Nếu như ngươi có năng lực, một ngày nào đó ngươi sẽ biết chân tướng" để ngăn chặn miệng Ngưng Sương.
Sau khi tặng Tửu Trung Tiên mười mấy vò rượu ngon, Ngưng Sương liền cáo từ hắn rời khỏi rừng rậm Huyền Thú. Bởi vì đã sớm truyền tin cho Huyền Lão, nên thuyền của Học Viện Đế Quốc đã sớm ch nàngờ ở cửa ra rừng rậm Huyền Thú.
Ngạo Thế Huyền Linh Sư Ngạo Thế Huyền Linh Sư - Sênh Ca Như Mộng