When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2672
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 16278 / 486
Cập nhật: 2015-10-29 03:32:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 473: Thù Năm Đó Thù, Hận Năm Đó!
guyên Thiên Hạn lần đầu tiên cảm thấy quả ngọt do Thư Họa kết hợp mang lại!
Hiện tại mặc dù vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu nhưng hắn cũng đã cảm giác được tất cả tu vi của mình, bao gồm tinh thần lực, bao gồm Linh Hồn Lực, bao gồm linh lực, bao gồm... Tất cả cái gỉ có thể tăng lên, toàn bộ đều tăng lên, đều đang điên cuồng tăng lên!
Toàn bộ phương vị, toàn tâm không có khác biệt cực hạn đề cao!
Nguyên Thiên Hạn trong lòng mừng rỡ muốn phát điên, phấn chấn không thôi!
Nếu là lấy tốc độ kinh người như vậy tăng lên, như vậy, sau khi chuyện lần này kết thúc mỹ mãn, mình tuyệt đối có thể nắm chặc vượt qua Tuyết Lệ Hàn! Thậm chí, cho dù so sánh với Thánh Quân cũng chưa chắc đã thua kém cái gì!
Thật không nghĩ tới, lần này cũng chỉ là chết một Kỳ Vương nhưng đổi lấy Thư Cuồng Họa Vương chân thành thành toàn, cuối cùng đạt được ích lợi khó được...
Thư Cuồng tinh thần lực và Linh Hồn Lực dường như Trường Giang nước lớn điên cuồng vọt tới, đột nhiên gào to nói: "Bệ hạ, ngàn vạn lần chớ để phân tâm... Kính xin ngài hoàn toàn buông lỏng tinh thần lực, giờ phút này chính là lúc khẩn yểu quan đầu, chớ khiến cho thất bại trong gang tấc!"
Nguyên Thiên Hạn trong lòng thầm xấu hổ.
Mình cũng là tu hành đại hành gia, tại bực thời khắc này lại còn muốn phân tâm ngoại vụ, không mau luyện công, còn phải để Thư Cuồng nhắc nhở... Vạn nhất nếu hai người này hối hận, sau này không muốn hỗ trợ nữa thì cơ hội trời ban này lãng phí...
Nguyên Thiên Hạn vội toàn diện buông ra, toàn tâm cực hạn dung nhập vào.
Thư Cuồng lấy tư thế không có chút nào giữ lại đem tinh thần lực và Linh Hồn Lực của mình liên tục không ngừng đưa vào khu vực giao hòa của ba người... Vừa mật thiết chú ý đến tình huống tinh thần lực dung hợp.
Hắn biết, mình chỉ có một lần cơ hội!
Hiện tại tinh thần lực của ba người đã sắp hoàn toàn dung làm một thể!
Mà mình cũng chỉ vào lúc đó mới có thể hoàn toàn chiếm cứ được vị trí chủ đạo!
Nhưng muốn thực hiện được này điểm thì cần phải có một cái điều kiện tiên quyết: Đó chính là Nguyên Thiên Hạn không có giữ lại chút nào, tín nhiệm mà hoàn toàn mở rộng nội tâm!
Cho nên hắn hao hết tâm tư, thậm chí không tiếc hao tổn căn cơ thì mới có thể chế tạo ra một cái cơ hội như vậy.
Ở trong quá trình, Nguyên Thiên Hạn chỉ cần muốn tăng lên, nhất định phải giao cho mình quyền chủ khống thế cục!
Mà một khi đi đến trình độ kia, mình cố nhiên sẽ hao tổn rất nhiều tự thân tu vi, nhưng có thể chân chính xâm nhập vào nội tâm của Nguyên Thiên Hạn và biết được thứ mình muốn biết... Hết thảy mọi chuyện!
Khi Thư Cuồng làm ra cái quyết định này đã hoàn toàn tuyệt tất cả đường lui của mình!
Nếu như là chuyên năm đó cũng không phải là Nguyên Thiên Hạn làm, tất cả cũng là do mình ngộ phán thì sau khi hắn làm như vậy rồi cũng tuyệt đối không còn mặt mũi nào sống nữa! Thậm chí, sẽ bị Nguyên Thiên Hạn thẹn quá hóa giận mà chém giết!
Nhưng nếu là Nguyên Thiên Hạn làm...
Như vậy, hiện tại chuyên bây giờ đều có ý nghĩa!
Thư Cuồng trong lòng cũng thấp thỏm. Đây là một tràng đánh bạc mà mình sẽ thua! Bất kể chân tướng như thế nào, mình cũng là người thua!
Nhưng... Lợi ích duy nhất chính là; một người chết hiểu được hơn là một người chết không rõ nguyên do!
Thư Cuồng tình nguyện là người chết rất rõ ràng!
Qua chốc lát sau, tinh thần lực của ba người rốt cục đà trọn vẹn dung hợp vào chung một chỗ, trong ngươi có ta, trong ta có hắn, cùng nhau hòa họp một chỗ.
Đây cũng là lần đầu tiên trong trăm vạn năm qua, Nguyên Thiên Hạn đem nội tâm của mình hoàn toàn buông ra!
Chỉ vì dã tâm của hắn: làm nhân vật đứng đầu Cửu Trọng Thiên!
Mặc dù Nguyên Thiên Hạn cũng có băn khoăn, nhưng đã đến lúc này rồi thì hắn cũng nhất định không thể nào quay đầu lại được nữa.
Tuy nhiên vào lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh...
Họa Vương trong mắt phát ra vẻ sầu lo mãnh liệt, thậm chí thiếu chút nữa đã làm cho lĩnh vực của mình mạnh mẽ triệt tiêu.
Thư Cuồng nhạy cảm phát hiện ra điểm này, hắn đột nhiên quát lên một tiếng điên cuồng nói: "Vạn pháp đồng nguyên! Vạn pháp Quy Nhất!"
Tất cả tinh thần lực, trong lúc bất chợt như trăm sông hợp thành biển hướng vào giữa tập trung!
Nguyên Thiên Hạn cảm giác được lực lượng của mình tức thì ở vào một loại trạng thái cấp tốc bành trướng!
Tốc độ của loại bành trướng này thậm chí vượt xa dự trù của hắn mà không khỏi mừng rỡ trong lòng.
Đột nhiên mà vừa lúc này, tai họa sát nách xuất hiện...
Thư Cuồng chợt phun ra tới một ngụm máu tươi, rên rỉ nói: "Chuyên năm đó, chuyên năm đó, kiều thê yêu thiếp tại sao chết? thù năm đó thù, Vạn Tượng bao quát ngươi có thể có? Hận năm đó, hận năm đó, người nào giết người bên gối của ta? Đường năm đó, đường năm đó, hôm nay máng xối vạch ra!"
"Nghịch!"
Thư Cuồng gào to một tiếng!
Nguyên Thiên Hạn giờ phút này tinh thần hoàn toàn đắm chìm ở trong quá trình tu vi cực tốc tăng lên, căn bản cũng không biết giờ phút này Thư Cuồng đã thay đổi ước nguyện ban đầu; hắn hoàn toàn mở rộng tâm linh và tinh thần lực của mình, ở trong vạn pháp Đại Đạo rong chơi... Hấp thu, tăng lên... cứ như thế tuần hoàn...
Đợi đến khi hắn rốt cục cảm giác được có cái gì không đúng... thì Thư Cuồng giờ phút này đã thuận lợi tiếp quản được tinh thần của ba người.
Ở trong lúc bất tri bất giác, lặng yên không một tiếng động xâm nhập vào tư hải của Nguyên Thiên Hạn...
Nguyên Thiên Hạn là cường giả bực này, ngay cả là cam tâm tình nguyện buông ra phòng tuyển tinh thần, buông ra tâm linh phòng tuyển; ngay cả là hoàn toàn không có phòng bị và bị người thoáng cái khống chế được... Nhưng, thời gian này vân sẽ chỉ là thời gian vô cùng ngắn ngủi.
Nhiều lắm là chỉ có trong nháy mắt.
Trong nháy mắt sau đó, hắn theo bản năng phản kích sẽ tạo thành một loại cắn trả kinh khủng... Tránh thoát khỏi sự khống chế!
Dĩ nhiên, cái này còn chủ yểu là bởi vì tu vi của Thư Cuồng dù sao
cũng kém xa không bằng Nguyên Thiên Hạn!
Cho nên Thư Cuồng cũng chỉ có thời gian trong nháy mắt nhưng đối với Thư Cuồng mà nói, thời gian trong nháy mắt này cũng đã đủ rồi!
Bởi vì, vào giờ khắc này, tất cả trí nhớ của Nguyên Thiên Hạn chẳng khác nào là trí nhớ của hắn! Thư Cuồng có thể xem hết thảy!
Bao gồm... Những điều tuyệt đối không thể bị biết được...
Hết thấy bí mật! Nhưng Thư Cuồng cũng trăm triệu lần không nghĩ tới cái mình sẽ thấy được!
Hắn đã từng nghĩ đến nhiều loại chân tướng mình có thể thấy được nhưng khi hắn nhìn thấy cái này thì quá rung động đi.
Quá trình rất đơn giản, rất đơn thuần
Thư Cuồng trong lòng hoài nghi cái gì, hắn phải đi nhìn cái gì; mà hắn cũng đích xác là thấy được cái hắn muốn nhìn qua.
Đầu tiên là một hỉnh ảnh, ở trong một mảnh hắc khí dày đặc có mấy người đang thương lượng cái gì.
Một người trong đó trên mặt tràn đầy hoa văn dữ tợn, cũng không phải là người Thư Cuồng quen biết nhưng từ thanh âm thì cái thanh âm này chính là chủ nhân của Nguyên Thiên Hạn.
"Tu vi của ta đã đi đến một cái bình cảnh, nhất định phải mượn nội tình của Cửu Trọng Thiên Khuyết để tiến thêm một bước nữa nhưng... Cái gì mới là nội tỉnh của Cửu Trọng Thiên Khuyết?"
Có một người áo đen hắc hắc cười quái dị nói: "điều này rất đơn giản, nếu nói nội tỉnh cái thứ nhất nên nghĩ đến không ngoài chính là truyền thừa văn hóa của Cửu Trọng Thiên Khuyết."
"Truyền thừa văn hóa? Có đạo lý! Nhưng phải làm như thế nào đây?!" Nguyên Thiên Hạn nghe vậy thỉ rõ ràng ánh mắt sáng ngời nói.
"Có thể như thế như thế..."
"Nhưng bọn hắn sao có thể đáp ứng?"
"Có thể như vậy..."
"Nhưng bởi như vậy, hy sinh chỉ sợ có chút quá lớn sao..."
"sao lại hy sinh người chúng ta chứ, chúng ta có thể thiết kế bố cục, cuối cùng vu oan giá họa, như thể có lợi hơn cho chúng ta..."
"thao tác cụ thể thỉ có thể như thể như thế, kể tò đó, còn sợ người nọ không khăng khăng một mực không..."
Sau đó, Thư Cuồng thấy được 1 màn làm hắn muốn đứt ruột kia.
Nơi đây quen thuộc, đời đời kiếp kiếp cũng khó quên được, trong núi rừng đó, mình cùng kiều thê yêu thiếp đang một đường cười vui đi đến.
Mà ở chỗ này có hơn mười tên đại cao thủ ở vị trí bất đồng mai phục...
Nơi nơi đều là một mảnh sát khí ngất trời!
Nhìn đến đây, Thư Cuồng cơ hồ muốn phun ra 1 búng máu. Nhìn đám Yến Yến bên kia đang nói cười mà cơ hồ muốn rống to lên tiếng!
Phía trước có địch nhân a! tránh đi a...
Nhưng, đây hết thảy cũng chỉ là trí nhớ mà thôi. Vận mệnh đã sớm định, mà chuyên cũng đã phát sinh rồi! Hết thảy cũng là quá khứ mà thôi!
Cũng không người nào có thể thay đổi được nữa!
Nhìn yêu thiếp cứ như vậy từng người từng người bỏ mình, mình trước tiên bị phục kích... tim Thư Cuồng như bị đao cắt!
Mà khi những người đó xuất thủ, ở 1 địa phương khác xa xôi có một người áo đen đang mỉm cười nhìn hết thảy.
Đó là Nguyên Thiên Hạn!
Nhưng ngay sau đó, hắn thấy vợ mình mang theo mình một đường chạy trốn, mà Nguyên Thiên Hạn ở phía sau không nhanh không chậm đi theo; một đường truy sát nhưng đều là không nhanh không chậm...
Ái thê rốt cục bỏ mình.
Mình cũng thân trầm đáy nước.
Đợi đến khi mình lần nữa đi ra thì lại rất là 'Đúng dịp" gặp được Nguyên Thiên Hạn! Hắn vì mình dốc lòng chữa thương, đối với mình hư hàn vấn noãn, hơn nữa còn nhiều lần cùng nhau uống rượu, cùng mình trường đàm... Cùng nhau thổn thức, cùng nhau mắng to...
Khi đó, mình thật sự coi hắn là ân nhân, tri kỷ!
Đến khi hắn rốt cục cùng mình kết nghĩa huynh đệ, hơn nữa còn lời thề son sắt trợ giúp mình báo thù, mình lúc đó đã là đối với hắn trung thành cảnh cảnh, không chút hoài nghi nào...
"Ha hả a..." Thư Cuồng cười thảm, trong miệng phun ra bọt máu.
Rốt cục chân tướng rõ ràng. Thì ra chân tướng là như thế.
Hết thảy cũng là do Nguyên Thiên Hạn bày ra, vì muốn lợi dụng mình phụ trợ hắn luyện công. Mà mình cũng là thật ngu như heo, dựa theo kế hoạch của hắn, mình đã vì cừu nhân lớn nhất mà làm trâu làm ngựa, bị người ta lợi dụng vượt qua trăm vạn năm tháng!
Thậm chí còn đắc chí! Thậm chí còn cảm kích không thôi!
Trên đời này, tin tưởng chuyên cực kỳ hoang đường cùng lắm cũng chỉ như thể này mà thôi!
Nếu ở Cửu Trọng Thiên Khuyết bình chọn ra đệ nhất thiên hạ ngu ngốc, như vậy hắn tuyệt sẽ vô địch!
Trí nhớ từng tờ từng tờ dần dần bay qua. Sau đó hắn thấy được Nguyên Thiên Hạn trợ giúp mình từng bước từng bước tìm được người gọi là 'Cừu nhân" thứ nhất, thật sự là thật. Thư Cuồng nhìn ra được, người nọ trên mặt cũng rất kinh ngạc!
Xem ra người này cũng là bị lừa gạt!
Nguyên Thiên Hạn tự mình thi triển sưu hồn, người nọ khai ra những người khác; sau đó lại bị Nguyên Thiên Hạn một cái tát chụp chết.
Nhưng những người bị cung khai ra lại không có ai ban đầu chân chính tham dự vào hành động kia. Hiển nhiên, Nguyên Thiên Hạn trong quá trình sưu hồn, trong một sát na tinh thần người kia hỏng mất, hắn đã tiến hành xảo diệu thao túng!
Sau đó mình cùng Nguyên Thiên Hạn một đường 'Báo thù., đem nhiều vô tội cao thủ nhất nhất giết chết...
Mà những hung thủ thật sự kia dọc theo đường đi...'Trợ giúp mình báo thù, những người đó, mình còn đối với bọn họ cảm động đến rơi nước mắt! Cũng là sau này mình đi tới Mặc Vân Thiên, trợ giúp Nguyên Thiên Hạn trèo lên trên để vị... Những người này cũng thành thần tử cùng mình xưng huynh gọi đệ!
Không trách được những người đó có đôi khi nhìn thấy mình, nụ cười trên mặt lại trở nên có chút quái dị!
Thư Cuồng ngũ tạng như bị thiêu đốt!
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Phong Lăng Thiên Hạ Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên