Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2672
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 16278 / 486
Cập nhật: 2015-10-29 03:32:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 107: Nhân Sinh Bất Đắc Dĩ!
hìn thấy trăng sáng đã muốn ngã về tây, lúc này Hàn Tiêu Nhiên mới đem rượu ở trước mặt uống một hơi cạn sạch, thân mình có chút lay động, nói: "Tiểu huynh đệ, bây giờ không còn sớm, sau ngày hôm nay, cuộc sống của ngươi sẽ tràn đầy sóng to gió lớn... Vẫn nên nghỉ ngơi cho sớm."
Sở Dương cười ha hả, suy nghĩ quay về Sở gia, thầm nghĩ, không biết bây giờ Sở gia đang như thế nào?
Hàn Tiêu Nhiên đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Sở Dương, tựa như mang theo vài phần men say, nhưng Sở Dương lại biết, mình cũng chưa có say, với tửu lượng của cao thủ như Hàn Tiêu Nhiên, không chỉ nói chừng này rượu, mà có thêm mấy chục đàn, thì cũng không thể để cho hắn có cảm giác say.
Nhưng lời nói ra khi giả bộ say, mới là một ít nhận thức chính xác, nếu Hàn Tiêu Nhiên biểu hiện ra bộ dạng như vậy, vậy nhất định là có một ít sự tình quan trọng, mà thời điểm tỉnh táo không tiện nói ra, phải nói cho mình biết.
Cho nên Sở Dương lập tức dỏng tai lắng nghe.
Hàn Tiêu Nhiên say rã rời, cười ha ha, liền lập tức giảm thấp thanh âm xuống, cả người dựa lên bả vai Sở Dương, tựa như say đến nỗi đứng không vững... Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện hiểu ý kề vai sát cánh, trốn qua một bên nói thầm thì.
Hàn Tiêu Nhiên ghé vào bên tai Sở Dương, cúi đầu cười ha hả, nói: "Huynh đệ, thế giới này, thật sự không biết làm sao. Mặc kệ ngươi muốn làm điều thiện, hay là làm việc ác, đều cần có lực lượng, cần có người, mà hai thứ đó đều cần thực lực, thế lực. Chỉ cần ngươi có danh vọng, mới có thể sinh ra thế lực, có thế lực, mới có thể có thực lực; ngươi có thực lực, mới có người dựa vào ngươi, đó chính là có người, cho nên ngươi mới có lực lượng!"
"Ngươi muốn làm điều thiện, ngươi không có thực lực, vậy ngươi không chỉ không trợ giúp được người khác, thậm chí cưới vợ cũng không dám cưới người xinh đẹp; bởi vì ngươi không nắm chắc, cưới cô vợ xinh đẹp về, cũng chỉ có thể chờ vợ đi ngoại tình!"
"Ngươi muốn làm việc ác, không có thực lực, chỉ có thể bị hành hình... Ngươi có thực lực, cho dù giết người ở ngay trước mặt Pháp tôn đại nhân, Pháp tôn cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt... Giống như Dạ Vô Ba, ác hay không ác? Hắc hắc, nhưng trước mắt cho dù là lão ca ta, cũng chỉ có thểtrơ mắt nhìn hắn đi, phạt hắn một vạn tử tinh, chẳng qua là chín con trâu mất một sợi lông, không có gì đáng kể... Mọi người đều cần có thể diện. Cảđời Dạ Vô Ba làm việc ác, gom góp lại đã sớm đáng chết một trăm lần! Ta không nghĩ giết hắn sao? Không nghĩ bắt hắn sao? Nhưng phía sau hắn có thực lực, Dạ gia!"
"Việc này đành chịu, không biết phải làm sao!"
"Cho dù ngươi tức giận đến mức ngực đau, thì có thể làm được gì?"
"Cho nên, tiểu huynh đệ à... Cả cuộc đời này của ngươi, ngàn vạn lần không cần phải bất đắc dĩ... Không cần giống như lão ca... Luật pháp của Cửu Trọng Thiên, là thứ thần thánh nhất, mà ta cầm nó ở trong tay, cũng không dám giết... Ách... Luật pháp mà có kiêng nể... Thì còn gọi gì là luật pháp?"
"Nếu như ngươi cũng đã bất đắc dĩ rồi... Vậy thì cũng bất đắc dĩ... Cho nên đời người, không khỏi có những việc không biết làm sao... Chúng ta phải làm một ít, phải làm một ít... Để có thể làm cho không còn việc gì để chúng ta cảm thấy bất đắc dĩ..."
Hàn Tiêu Nhiên cười ha ha: "Này khởi lúc đó chẳng phải một loại bất đắc dĩ?"
Hắn buông bả vai Sở Dương ra, thét dài mà đi, trên đường cười to: "Bất đắc dĩ ơi, bất đắc dĩ!..." Bóng dáng hắn bay theo tiếng "Bất đắc dĩ", chìm vào trong bóng đêm.
Sở Dương kinh ngạc đứng thẳng, nghiền ngẫm những lời này của hắn, thật lâu sau, mới chậm rãi xoay người đi về. Lúc đi về, hắn cũng không chào hỏi Sa Tâm Lượng Tần Bảo Thiện, cứ như vậy đi về.
Hàn Tiêu Nhiên dùng cách này nói với hắn, như vậy, ý nghĩa trong đó vô cùng dễ hiểu: Đừng cho Sa Tâm Lượng biết.
"Vì sao lại không cho hắn biết?" Sở Dương hỏi mình.
"Bởi vì Sa Tâm Lượng còn không có quyết đoán đến mức này." Sở Dương chính mình đáp.
"Vậy rốt cuộc hắn có ý tứ gì? Chỉ nói là bất đắc dĩ sao?"
"Không, hắn nói cho ta biết, phải thành lập thực lực của chính mình trước, đó là thế lực!"
"Nhưng vừa rồi hắn đã nói."
"Hắn vừa mới nói là, thành lập thế lực của mọi người. Mà không phải là thế lực của ta."
"Thế lực của ta, cái gì là thế lực của ta?"
"Thế lực của ta, là thế lực do ta làm chủ hoàn toàn."
"Loại thế lực này, cùng loại thế lực khi nãy có gì khác nhau?"
"Đương nhiên khác nhau, bởi vì đây mới là đường lui chân chính mà Hàn Tiêu Nhiên an bài: Một khi thế lực của mọi người đã thất bại, nhất định phải có một cổ thế lực hoàn toàn tự chủ bảo lưu lại."
"Như vậy, đối với hành động bây giờ tuy rằng Hàn Tiêu Nhiên đã tính toán chu đáo, nhưng lại vẫn không có nắm chắc như cũ?"
"Đúng!"
"Cho nên hắn mới nhắc nhở ta một câu, tuy rằng bây giờ là lấy hắn thành chủ yếu, nhưng, tất cả mọi việc không thể đều dựa vào hắn?"
"Đúng, ta cũng cần có tính toán của chính ta."
"Tất cả mọi chuyện, dựa vào chính mình! Đây là ý nghĩa chân chính trong câu nói của Hàn Tiêu Nhiên!"
Sở Dương lặng lẽ đi về phía Sở gia.
Lúc Sở Dương về đến nhà, trời đã sắp sáng.
Nhưng Sở gia vẫn đang bận rộn cùng bi thương.
Sở Dương bị mẫu thân nhéo vì để nàng chờ mỏi mòn con mắt, rồi nàng hỏi một vài câu hỏi, đối phó phụ thân mẫu thân xong, lại bị ông nội kêu qua hỏi han một phen.
"Là ngươi sao?" Sở Hùng Thành sững sờ nhìn cháu trai của mình, ánh mắt đỏ đỏ, Sở Dương phát hiện, tóc của ông nội, chỉ trong một đêm, đã bạc hơn một nữa.
"Có quan hệ nhất định đến ta." Sở Dương thản nhiên nói: "Nhưng không phải ta ra tay."
Sở Hùng Thành thở dài một tiếng, uể oải ngồi xuống ghế, phất phất tay, để cho Sở Dương quay về đi nghỉ ngơi, chính mình cũng giống như là bị hút hết sức mạnh, một câu cũng không muốn nói... Sở Dương thở dài, làm lễ, xoay người đi ra.
"Những việc mấy năm nay hắn làm, ta... Đều đoán được; mặc dù không có chứng cớ, nhưng cũng nghi ngờ..." Lúc Sở Dương sắp đi ra khỏi cửa phòng thì Sở Hùng Thành nhẹ giọng nói ra.
Sở Dương dừng lại.
"Nhưng ta từ đầu đến cuối ta lại không có làm cái gì." Sở Hùng Thành nói lẩm bẩm.
"Bởi vì hắn sai đến cỡ nào, đều là cốt nhục của ngài." Sở Dương im lặng rồi nói: "Ta có thể hiểu ngài, lại không thể đồng tình với ngài. Lại càng không tán thành ngài!"
"Đó là bởi vì, ngươi còn trẻ, còn chưa làm một người cha." Sở Hùng Thành ảm đạm nói.
"Có lẽ." Sở Dương trầm mặc một chút, nói: "Nhưng cho dù ta làm phụ thân, cũng sẽ không cho phép một cái cốt nhục vì mình mà làm hại những đứa khác."
Sở Dương thản nhiên nói: "Đứa con có hiếu vẫn là tốt nhất; nhưng đứa con hiếu thuận, lại không có nghĩa là ngài có thể ngấm ngầm đồng ý làm cho hắn phải chịu vô hạn uất ức."
Sở Hùng Thành thở dài thật sâu: "Một chén nước, thì không thể chia công bằng."
"Nhưng chính là vì như thế, Sở gia mới có thể vẫn ở trạng thái nửa sống nửa chết nhiều năm như vậy, không có tiến thêm." Sở Dương nói: "Ngài là gia chủ, cũng không phải chỉ là một cái phụ thân, ngài không có quyền, để cho tất cả mấy ngàn người trong gia tộc, vì một đứa con không ra gì của ngài mà phải chon cùng!"
Nói xong, Sở Dương cũng không quay đầu lại, đi ra cửa.
Sở Hùng Thành ngồi ở bên cạnh quan tài, ngọn đèn chiếu xuống, râu tóc tàn tạ, vẫn không nhúc nhích. Thật lâu sau, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, thở dài: "Nhưng dù là sai lầm... Ta vẫn còn là một người phụ thân mà..."
Ngày thứ hai.
Sáng sớm.
Sở gia đang vội vàng làm tang lễ, lại nghênh đón một vị khách quý!
Cửu mảnh Trọng Thiên chấp pháp giả đông nam phiến khu tổng chấp pháp Hàn Tiêu Nhiên, dùng một phương thức rầm rộ, tiến vào Sở gia!
Tám mươi vị chấp pháp giả ở Chấp Pháp đường địa phương hộ tống, thống lĩnh Sa Tâm Lượng mở đường, chấp pháp bán đấu giá đường có Đường chủ Tần Bảo Thiện hộ tống ven đường, toàn bộ nhân viên chấp pháp huyết thù đường đi theo ở phía sau – thanh thế to lớn, chấn động Bình Sa lĩnh tiến vào Sở gia, cùng gia chủ Sở gia là Sở Hùng Thành quyết định minh ước, hơn nữa, tại chỗ giao cho Sở gia quyền lực hành tẩu Cửu Trọng Thiên, hộ tống hàng hóa.
Lập tức, vài vị chấp pháp giả truyền ra tin tức, chế tác mệnh lệnh, nhắn khắp các nơi. Đầu tiên, báo cho đông nam đệ nhất gia tộc Tiêu gia biết, chẳng khác gì là Hàn Tiêu Nhiên hướng Tiêu gia tỏ thái độ: Bề sau, Sở gia do ta bảo kê! Tiêu gia các ngươi, xin hãy buông tay. Mong các ngươi nểmặt ta, để cho Hàn Tiêu Nhiên ta chút mặt mũi này!
Tu vi của Hàn Tiêu Nhiên tại đông nam tuyệt đối không tính là cao nhất!
Dù chỉ là Tiêu gia, cũng có không ít người có tu vi cao hơn Hàn Tiêu Nhiên.
Nhưng, thân phận của Hàn Tiêu Nhiên cũng là lệ thuộc trực tiếp Pháp tôn, đông nam phiến khu tổng chấp pháp! Cái thân phận này, giống như là Đại tướng nơi biên cương! Ai dám bất kính?
Sau lưng người ta có toàn bộ đông nam chấp pháp giả cùng Pháp tôn làm chỗ dựa đâu!
Cho nên ngay cả trong lòng Tiêu gia không thoải mái như thế nào, cũng chỉ có thể tạm thời nén giận.
Đồng thời, Hàn Tiêu Nhiên truyền ra tin tức, ra lệnh cho người của Liêu gia Bảo gia hai đại gia tộc cùng trưởng lão hội còn có người chủ trì tạm thời của Tiêu gia toàn bộ đuổi tới Sở gia, tuyên bố Bình Sa lĩnh do Sở gia thống trị!
Lại dùng thủ đoạn như sấm sét, tiêu diệt ngay tại chỗ bảy vị trưởng lão của Liêu gia Bảo giadám dị nghị, dùng máu tươi cho thấy quyết tâm, đem Liêu gia, Bảo gia nhét vào Sở gia bản đồ.
"Nếu hàng hóa xảy ra vấn đề gì, thì ta sẽ hỏi tội hai nhà các ngươi!" Một câu nói kia của Hàn Tiêu Nhiên, hoàn toàn phá hư tâm tư xấu xa của Liêu gia Bảo gia.
Chấp pháp giả tàn nhẫn, Hàn Tiêu Nhiên vô tình, Tiêu gia trầm mặc, làm cho Liêu gia cùng Bảo gia thấy giống như rớt vào hầm băng.
Hàn Tiêu Nhiên như hổ rình mồi, ngồi ngay ngắn trên đài cao, thân thể tràn đầy sát khí. Bên cạnh, trong mắt tất cả chấp pháp giả của Chấp Phápđường, chấp pháp bán đấu giá đường, chấp pháp huyết thù đường đều lộ ra vẻ hung dữ.
Dễ nhậ thấy, chỉ cần này hai nhà này dám nói một chữ không, lập tức chính là tai họa tịch thu tài sản và giết cả nhà!
Dưới áp kuwcj cảu việc gật đầu là sống, lắc đầu thì chết, hai vị gia chủ của Liêu gia, Bảo gia khóc ròng, đành phải ký giấy bán mình không hiểu từ đâu ra.
Đây thật sự là đại họa từ trên trời rơi xuống mà... Hơn nữa, hoàn toàn không hiểu ra sao; thật sự không biết là vì cái gì.
Từ xưa đến nay thế gia thâu tóm nhau có nhiều, nhưng có chấp pháp giả ra mặt trợ giúp thâu tóm, thật đúng là lần đầu tiên. Thật không biết Sở gia gặp được chuyện gì may mắn, lại có thể biết gặp được chuyện này... Tiếp theo, Hàn Tiêu Nhiên tuyên bố, ba huynh đệ của Sở gia là Sở Phi Lăng, Sở Phi Yên, Sở Phi Hàn làm thống lĩnh thương đội. Cũng trao tặng lệnh kỳ đại biểu cho đông nam tổng chấp pháp!
Hành động kia, cho thấy Hàn Tiêu Nhiên đang cố gắng hết sức bồi dưỡng Sở gia! Làm cho Liêu gia Bảo gia hoàn toàn hết hy vọng.
Sau đó, Tần Bảo Thiện đại biểu chấp pháp bán đấu giá đường đưa trước cho Sở gia ba nghìn tử tinh tiền đặt cọc!
Đây cũng là việc làm cho mọi người trợn mắt: từ trước đến nay đều là thương đội giao cho chấp pháp bán đấu giá đường tiền bảo đảm, sau đó vận chuyển hàng hóa tới nơi an toàn, do người khác kiểm tra, xác nhận không có vấn đề mới trả lại tiền ký quỹ, rồi mới nhận được thù lao.
Hiện tại bán đấu giá đường lại giao tiền đặt cọc trước? Còn có chuyện này sao?
Cuối cùng, Hàn Tiêu Nhiên đối với việc Sở Nhị gia Sở Phi Long bị giết hại, tỏ vẻ thương tiếc, hơn nữa nói: "Đã tìm thấy hung thủ, hơn nữa, Chấp Phápđường đã khiển trách hung thủ, hung thủ tình nguyện đưa ra tám ngàn tử tinh, để bồi thường cho Sở gia..."
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Phong Lăng Thiên Hạ Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên