Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2672
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 16278 / 486
Cập nhật: 2015-10-29 03:32:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 807: Ta Tới Thăm Ngoại Tôn!
ần này Sở Dương đích thị phát tài rồi!
Hơn nữa, lúc trước hóa trang thành thằng béo, tống tiền Tần Bảo Thiện được tới ba trăm khối tử tinh. Hiện tại trong Cửu Kiếp không gian của Sở Dương đã có tới một ngàn khối tử tinh rồi! Hơn nữa, còn có hai trăm khối bị chặt vỡ...
Đây chính là tài sản tư nhân của Sở thần y!
Hơn nữa, Sở Phi Yên cầm đi hơn bốn trăm khối đi tuyên bố nghiệm vụ, chính là gần một ngàn bảy trăm khối tử tinh! Đây còn là tiền thu vào trong vòng năm ngày của y quán.
Đó là còn chưa nói tới, trong năm ngày này, không ngờ còn có tới ba ngày rưỡi là ăn chơi lêu lổng không làm gì cả... Thần tốc bậc này, quả thực là đệ nhất cao thủ vơ vét của cải trên thế gian!
Về phần số tử tinh này đi đâu... Trả lại gia tộc? Không được, chuyện này tuyệt đối không thể được. Con thỏ tới tay rồi, làm sao có thể mọc cánh bay mất? Con thỏ có thể mọc cánh bay sao? Rõ ràng không thể, cho nên Sở thần y đương nhiên phải đút túi làm của riêng....
Mà Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện hai người, từ lúc Sở Dương rời đi xong, lập tức trở nên bận rộn. Không vội sao được? Cái này liên lụy tới tính mạng hai người đó.
Đem nhiệm vụ sưu tầm dược liệu giao cho thủ hạ cũng chính là chấp pháp giả xong. Hai người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đương nhiên, hai người cũng không phải là loại không có đầu óc. Bọn họ cần dược liệu gì, hết thảy đều trộn loạn hết lên, sau đó cho mỗi một đám chấp pháp giả lại mang theo tên một hai vị thuốc đi tìm...
Đương nhiên, trước tiên là phải hăm dọa, bắt mấy đại gia tộc quanh đây nhè ra. Có thể cướp được bao nhiêu thì cướp bấy nhiêu..
Cướp không được, mới đi tìm mấy thứ còn lại...
Sau khi bảo đảm lợi ích bản thân xong, hai người rốt cuộc mới viết một phong thư, bên trong cũng không nói gì cả, chỉ nói là Bình Sa Lĩnh bên này xảy ra một chuyện trọng đại, khẩn cầu tổng chấp pháp đại nhân đích thân tới xử lý. Có đại âm mưu liên quan tới tồn vong sinh tử chấp pháp giả, thậm chí có thể khiến cho Cửu Trọng Thiên đảo loạn. Tình hình cụ thể không thể nói tỉ mỉ trong thư được, vân vân....
Có thể nói nghiêm trọng cỡ nào thì nói nghiêm trọng tới cỡ đó, còn đổ thêm hai cân muối. Nói tóm gọn lại là: Tổng chấp pháp đại nhân, nếu ngài không tới đây thì lần này thật sự xong rồi. Nói không chừng, ngay cả pháp tôn đại nhân cũng không thể nhìn thấy thái dương sang năm đâu...
Sau đó liền đem tin tức truyền ra ngoài.
Còn lại đương nhiên cũng chỉ có thể chờ đợi thôi...
Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện đều rất hưng phấn.
Sở Dương lại không biết tất cả điều này, mà hắn cũng không quan tâm. giờ phút này hắn đang nằm trên xe ngựa xa hoa, vắt chéo chân miệng rên ư ử, chậm rãi tiến về phía Sở gia cách đó hơn mười dặm...
Thậm chí, hắn còn có thời gian đánh một giấc ngon lành. Hắn căn bản không biết, hiện tại Sở gia đang loạn lên như cào cào rồi....
Lại nói lúc Sở Dương mới bị áp giải đi không lâu, còn chưa được quá hai canh giờ, trên đường lớn Bình Sa Lĩnh đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa. Tiếng vó ngựa cực kỳ gấp gáp, đủ thấy đám kỵ sỹ kia đang nóng lòng như lửa đốt.
Trên đường cái Ngũ Tân trấn, mọi người đều nghển cổ mà nhìn, vừa mới ló đầu ra, tiếng vó ngựa đã tới phụ cận.
Một đội võ sĩ khoác áo choàng đỏ tươi, ai nấy đều mặt mày bưu hãn, cả người sát khí, chừng hai trăm người, áo choàng màu đỏ cùng tung bay trên đường, tựa như một đám huyết vân, oanh một tiếng đã vọt vào Ngũ Tân trấn Bình Sa Lĩnh!
Sau đó bọn họ vẫn tiếp tục phóng ngựa như bay trên con đường cái rộng lớn, lao thẳng tới Sở gia! Đội nhân mã này căn bản không có chút cố kỵ nào!
Dọc đường đi còn đạp nát lương thực Bảo gia, đá bay biển hiệu Liêu gia, có mấy người chạy ra định lý lý luận luận, vừa liếc mắt nhìn thấy một đội nhân mã đỏ như máu, lập tức rụt cổ vào bên trong.
Ở trong đám huyết y kỵ sĩ này, hai người cầm đầu lại mặc một thân bạch bào, không nhiễm một hạt bụi.
Một người cầm đầu, màu sắc chòm râu gần như giống hệt với áo choàng, là một lão nhân, mặt chữ điền phóng khoáng, mũi sư mắt hổ, lưng hùm vai gấu, ánh mắt tựa hồ có khí thế bễ nghễ thiên hạ, sặc mùi kiệt ngạo bất tuân vô pháp vô thiên, cứ như vậy cuồng dã phóng thích. Giờ phút này, hắn đang có vẻ mặt hưng phấn và sốt ruột vô cùng, điên cuồng quất ngựa: "Giá giá giá! Giá giá giá!"
Bạch y nhân bên cạnh hắn, cũng là một trung nhiên nhân, xem khuôn mặt, hẳn là một đôi phụ tử. Bất quá trung niên nhân này thoạt nhìn cũng phải hơn bốn mươi tuổi rồi, mặt mọc đầy râu, gần như ngay cả hai mắt cũng bị che mất. Hình thể cũng càng cao lớn, so với phụ thân lại càng tráng kiện hơn vài phần. Ngồi trên lưng ngựa cứ như là một pho tượng hắc thiết tháp vậy.
Cũng may con ngựa này chính là long câu trong vạn không có một, nếu như là chiến mã bình thường, chỉ sợ đã sớm ngã quỵ đương trường rồi.
Trong đội ngũ, lại có ba cỗ xe ngựa thật lớn. Dọc đường đi, tốc độ đội ngũ lao đi như bôn lôi, nhưng xe ngựa lại cực kỳ vững vàng, không ngờ gần như không hề xóc nảy. Có thể thấy được trình độ đánh xe của xa phu đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực!
Cũng có mấy vị huyết y kỵ sĩ mặt mày bưu hãn phóng theo bên cạnh xe ngựa, chỉ cần gặp phải khe rãnh ổ gà, mấy người này lập tức khẽ vươn tay, xe ngựa liền giống như đằng vân giá vũ, ngay cả tuấn mã cũng rời khỏi mặt đất vững vàng bay qua, sau đó lại nhẹ nhàng đáp xuống đất, tiếp tục tung vó lao đi.
Phối hợp như vậy, thật sự khiến người ta nhìn mà lác mắt...
Xe ngựa chạy qua, chỉ còn lại một làn gió thơm vương lại, có thể thấy trong xe chính là nữ quyến,
Lão nhân đi dầu khí thế hào hùng, vênh mặt cười ha hả: "Tiểu Hùng! Ngươi nói, lần này lão phu tới đây có đủ thể diện không? Cũng phải khiến đứa cháu ngoại đáng thương của ta hãnh diện một phen chứ?"
Đại hán bên cạnh cường tráng như một con cự hùng, lại lấy tên là Tiểu Hùng... Cái tên này thật sự là... quá xứng đáng....
Đại hán kia cất tiếng cười như sấm động: "Đó là đương nhiên!" Tiếp đó lại hạ giọng xuống nói: "Cha, trước mặt nhiều người như vậy, ngài có thể đừng gọi ta là Tiểu Hùng được không?"
Lão đầu nhi giận tím mặt, vừa thúc tuấn mã chạy điên cuồng vừa trừng mắt: "Đánh con mẹ nó rắm! Ta không gọi ngươi là Tiểu Hùng, thì chẳng lẽ lại gọi ngươi là cha à?"
"Tiểu Hùng thì Tiểu Hùng...." Đại hán lập tức rụt cổ lại, không nói.
Nhưng trong xe ngựa lại có người quản tới. Một giọng nữ già nua bất mãn mắng: "Lão bất tử! Ngươi dạy nhi tử thì dạy nhi tử, làm sao lại bắt hắn đánh con mẹ nó rắm? Con mẹ nó chọc giận ngươi hả?"
Một thanh âm ôn nhu khuyên nhủ: "Bà bà chớ tức giận... Tính tình công công chỉ hơi nóng nảy một chút...."
"Hắn đang nổi nóng hả?" Lão phụ nhân trong xe hừ một tiếng, nói: " Nổi nóng thế nào mà bị ta mắng một câu lại tắc tịt luôn? Đúng là chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!"
Lão đầu nhi đi đầu đội ngũ quả nhiên không dám nổi nóng nữa, chỉ rướn họng rống lớn: "Giá giá giá! Giá giá giá! Đám hỗn đản các ngươi, chậm như vậy? Nhanh lên cho lão tử! Nhanh hơn nữa! Nhanh nữa... Bà nội ngươi, bà ngoại ngươi... con mẹ ngươi....."
Lập tức trút hết giân dữ lên đầu người khác....
Kết quả là đám huyết y kỵ sĩ lại càng giống như một cơn cuồng phong, lao vụt đi...
Đoàn người ngựa ầm ầm tung vó, mang theo uy thế khai thiên liệt địa, phóng đi như bay, lưu lại trên đường một đám bụi mù ngập trời! Tràn ngập toàn bộ không trung btt.
Người ven đường nhìn đội ngũ kia đi xa, tặc lưỡi nói: "Nhân mã thật tinh nhuệ. Đây là cuồng nhân nơi nào mà kiêu ngạo như thế?"
Vị bằng hữu bên cạnh cũng là người kiến thức rộng rãi, cười nói: "Cái này mà ngươi cũng không biết sao? Thật sự là cô lậu quả văn. Đây chính là Dương gia Huyết Y đội của Bạch Dương cốc! Chính là lực lượng tinh nhuệ nhất đẳng thế gian, có thấy không? Vị lão nhân đầu lĩnh kia, chính là Dương Bạo gia chủ Dương gia! Hán tử phía sau hắn chính là nhi tử Dương Bạo, Dương Nhược Hùng! Cũng là đại thống lĩnh Huyết Y đội"
"Thì ra là người của Dương gia, chẳng trách lại lợi hại như vậy!" Người nọ lắc đầu lè lưỡi.....
Khoảnh cách tới Sở gia chỉ còn ba bốm dặm đường, Dương Bạo lão gia tử bỗng nhiên rống lớn một tiếng: " Sở Hùng Thành lão xúc sinh, còn không mau mau ra nghênh đón thân gia, định chờ tới khi nào hả?"
Thanh âm giống như sấm động cửu thiên, trong phút chốc đã làn truyền ra bốn phương tám hướng, ầm ầm vang trọng trong thiên địa: "Lão súc sinh... súc sinh... sinh... sinh...."
Tất cả những người nghe được đều không nhịn được cười thầm trong lòng: Thân gia ngươi là lão súc sinh, vậy ngươi là thứ gì?
Sở gia, Sở lão gia tử đang mặt cau mày có, bỗng nhiên nghe được tiếng gào rống giống như sấm động, lập tức tức tới lệch mũi.
Lão lưu manh kia lại tới rồi!
Hơn nữa tên hỗn đản này vẫn hệt như trước kia, khi gào tới ba chữ 'lão súc sinh' lại cố ý vận thêm âm công, khiến cho ba chữ này vang vọng khắp không trung, dư âm văng vẳng bên tai ba ngày không dứt...
Thật chưa từng thấy qua kẻ nào thô lỗ như vậy. mẹ nó, có một lão thân gia như vậy, thật sự là quá xui xẻo!
Sở lão gia tử giận dữ, chợt quát lên: "Ta còn tưởng ai đại giá quang lâm, thì ra là Lão Dương lão súc sinh nhà ngươi!"
Vừa nói vừa quay sang phân phó: "Mau đi mời đại thiếu gia, đại thiếu nãi nãi, tất cả thân tộc Sở gia, tới trước đại môn nghênh đón."
Nói xong liền vội vã đi ra ngoài. Lão gia tử biết rất rõ, tính tình vị thân gia này của mình không tốt lắm, nếu mình còn không mau chạy ra ngoài, chỉ sợ lão gia hỏa này sẽ mã đạp đại môn Sở gia, trực tiếp xông vào ấy chứ...
Vừa đi vừa chửi rủa. Đi được năm bước, đột nhiên a một tiếng, sững sờ tại chỗ....
Dương Bạo lão lưu manh này tới đây, tuyệt đối là để thăm cháu ngoại hắn. Lão gia hỏa này nhất định là nhận được tin tức của mình, vội vàng muốn nhìn thấy ngoại tôn, trực tiếp giết tới đây.
Phải biết răng, trong mười tám năm qua, số lần Dương Bạo tới đây, ít đến nỗi có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà lần nào cũng vì việc cháu ngoại mất tích mà thóa mạ mình, sau đó hai người còn vung tay đánh một trận. Đánh xong, Sở lão giả tử thương tích đầy mình trở về phòng chữa thương, còn Dương bạo cũng mặt mũi bầm dật phẫn nộ trở về....
Lão hỗn đản kia không biết, ngươi mất ngoại tôn đã đau lòng, chẳng lẽ ta đánh mất cháu nội ruột còn không đau lòng sao?
Lần này thì ngược lại, tìm được cháu ngoại rồi, Dương Bạo tuyệt đối là cao hứng phấn chấn mà chạy tới. Hơn nữa xem thời gian, lão gia hỏa này tuyệt đối là vừa nhận được tin tức xong, liền lập tức lên đường, ngựa không dừng vó chạy tới...
Có thể tưởng tượng được vị Dương lão gia tử này hưng phấn tới mức nào...
Đây cũng có thể là lần duy nhất gặp mặt mà hai người không đánh nhau, nhưng... cháu ngoại đâu?
Cháu ngoại đâu?
Bị chấp pháp đường dẫn đi rồi...
Trời đất ơi, tại sao trong lúc quan trọng thế này mà lão hỗn đản kia lại mò tới quấy rối chứ? Lão phu nên ứng đối thế nào đây?
Sở lão gia tử hốt hoảng đi đi lại lại giống như kiến bò trên chảo nóng. Lần này không giống lúc trước. Trước kia không tìm được thì không tìm thấy, tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng, không có cách nào cả.
Nhưng lần nảy rốt cuộc cũng tìm lại được, cũng đúng vào thời điểm mấu chốt nhất, lai bị chấp pháp đường bắt đi...
Đây là chỗ mệt nhất, tất cả đều do phía mình a.
Dương Bạo vốn hưng phấn chạy tới, nếu mình mà dội lên đầu hắn một gáo nước lạnh, với tính tình của lão hỗn đản này, không phá tan tành Sở gia mình ra mới là lạ đó!
Sở lão gia tử thở vắn than dài, nhưng vẫn không dám thất lễ, chạy vội ra ngoài đại môn. Đi được một nửa thì Sở Phi Lăng đã vội vàng chạy tới bẩm báo: Dương lão gia tử, suất lĩnh Dương Nhược Hùng, nữ quyến Dương gia, bao gồm cả Dương lão thái bà, còn có hai trăm Huyết Y đội... tới bái phỏng.
Sắc mặt Sở lão gia tử lập tức trắng bệch...
Lão thái bà kia cũng tới rồi....
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Phong Lăng Thiên Hạ Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên