We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2672
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 16278 / 486
Cập nhật: 2015-10-29 03:32:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 600: - Thiên Hồn Tuyệt Hậu Tán!
ột con sông rộng như vậy, dài như vậy, chẳng lẽ muốn tất cả chúng ta phải nhảy vào tìm sao?" Lại là thanh âm của Đồ Thiên Hào. Nhưng bây giờ nghe được thanh âm này, Ngạo Tà Vân gần như chỉ muốn nhảy ra ngoài, hôn hắn một cái.
"Đương nhiên sẽ không để các ngươi nhảy hết xuống tìm!" Âu Độc Tiếu giống như đã định liệu được từ trước, nói: "Chẳng qua chỉ là một con sông mà thôi... Nếu như Ngạo Tà Vân nhảy xuống, nhất định là thuận theo dòng nước bơi xuống. Chỉ có như vậy mới có thể chạy ra khỏi vòng vây của chúng ta nhanh nhất."
"Dựa theo tính toán, từ lúc hắn nhảy xuống sông tới giờ, tuyệt đối không tới nửa canh giờ, cho nên hắn tuyệt đối chưa đi được xa. Cho người xuống hạ dụ, trực tiếp dùng lưới đánh cá ngăn lại, tập trung chú ý. Chỉ cần tới lúc trời sáng, hắn sẽ không còn chỗ che dấu nữa!"
"Mặt khác, ta lại dùng độc, truy kích trăm dặm thủy vực, bức hắn ngoi lên bờ!" Âu Độc Tiếu cười tự tinh: "Với trạng thái của Ngạo Tà Vân, tuyệt đối sẽ không bơi được quá trăm dặm dưới nước đâu!"
"Trăm dặm dưới nước?" Mọi người cùng nhau truy vấn.
"Dùng Thiên Hồn Tuyệt Hậu tán!" Âu Độc Tiếu gằn ra từng chữ một.
Vừa nghe thấy cái tên này, tất cả mọi người đều không tự chủ được sợ run, cùng thối lui mấy bước!
Thiên Hồn Tuyệt Hậu tán, chính là một trong những độc dược ác độc nhất của Âu gia. Uy lực của nó cực lớn, hoàn toàn có thể so sánh với ôn dịch mạnh nhất!
Chỉ thấy Âu Độc Tiếu cẩn thận đeo một cái bao tay da hươu, vận khí một cái, đột nhiên bảy bật lên, bay tới giữa sông.
Đang ở giữa không trung, hai tay cùng vẩy ra một đám bụi mờ, chậm rãi rơi xuống, lan tràn khắp mặt sông.
Trên bờ, Mộng Lạc hai tay run lên, sợ dây buộc trên hông Âu Độc Tiếu lập tức căng lên, ngay sau đó, Âu Độc Tiếu đã nương theo cỗ lực kéo này mà bay trờlại.
Bụi mờ đã tiếp xúc mặt sông.
Ngay sau đó, một cảnh tượng không thể tin nổi đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Nước sông đột nhiên giống như sôi sùng sục, vô số cá lớn cá nhỏ đều giãy giụa kịch liệt, nồi lềnh phềnh khắp mặt sông, tiếp đó ngửa cái bụng trắng hếu lên, im lặng bất động.
Theo nước sông chảy xuống phía dưới, vô số sinh vật dưới nước không ngừng mất mạng, nổi khắp mặt nước.
Bờ cỏ xanh biếc hai bên bờ, vào giờ khắc này cũng hoàn toàn biến thành màu đen, theo nước sông chấn động, hóa thành tro tàn!
Độc triều như vậy, một đường lan tràn xuống hạ lưu, khắp sông đều là thi thể sinh vật như tôm cá rắn nước, một màu trắng toát, không biết là dài bao nhiêu dặm!
Ngay cả ở trong đêm khuya thế này, cũng lộ ra một vẻ âm trầm khủng bố!
Mọi người nhất thời không nói gì, đều bị độc dược này hù cho ngây người. Thiên Hồn Tuyệt Hậu tán, quả nhiên danh bất hư truyền, không ngờ bất kể là động vật hay là thực vật, đều có thể hạ độc!
"Đây chính là Thiên Hồn Tuyệt Hậu tán. Ở trong nước, nhất là dòng nước siết như vậy, chỉ có thể bảo trì độc tính trong một trăm dặm. Sau một trăm dặm, sẽ biến mất." Âu Độc Tiếu thản nhiên nói: "Nếu như sử dụng loại độc dược này ở nơi dân cư đông đúc, từ trên cao thả xuống, có thể khiến trong vòng ngàn dặm, cả người lẫn vật đều tuyệt tích!"
Sắc mặt mọi người đều biến đổi, hiển nhiên là đang nghĩ tới tình cảnh nếu Âu Độc Tiếu đem loại chất độc này sử dụng ở gia tộc của mình!
Ánh mắt Âu Độc Tiếu đảo qua, khóe miệng thoáng lộ ra một nụ cười đầy thâm ý, nhìn Đồ Thiên Hào nói: "Tỷ như chỗ của gia tộc Đồ huynh, núi non bao quanh, rất thích hợp sử dụng Thiên Hồn Tuyệt Hậu tán này."
Đồ Thiên Hào biến sắc, lui lại một bước, điềm nhiên nói: "Nhưng bên trong vùng núi rừng xung quanh Đồ thị gia tộc, cũng đã chôn không biết bao nhiêu thi cốt kẻ khiêu khích rồi đó!"
Âu Độc Tiếu cười ha ha.
Những người khác nhìn thi thể tôm cá trôi nổi đầy sông, đều có chút rợn tóc gáy. Âu thị gia tộc, quả nhiên là một gia tộc nguy hiểm!
Trong nháy mắt, nước sông ập tới, cuốn đi tất cả thi thể tôm cá, nhưng phía dưới hạ du, thi thể tôm cá càng lúc lại càng nhiều....
"Nếu như Ngạo Tà Vân đào tẩu dưới dòng sông này, hắn tất phải chết không thể nghi ngờ!" Ánh mắt Âu Độc Tiếu lộ ra thần sắc tàn nhẫn âm trầm. Thầm nói trong lòng: "Ngạo Tà Vân, nếu ngươi không chết, chút áy náy trong lòng ta làm sao có thể triêu trừ,....."
Hắn vốn có giao hảo với Ngạo Tà Vân, nhưng hiện tại lại hãm hại Ngạo Tà Vân, so với người khác cũng nóng vội hơn nhiều. Đây cũng là vì một lý do. Đó là tâm tình của tất cả những kẻ phản bội.
Rất nhiều người kỳ quái, không hiểu, vốn là bạn tốt, thuộc hạ trung thành, vì sao một khi phản bội lại triệt để như vậy, quả thực là tới mức phát rồ. Chẳng lẽ không có chút niệm tình khi xưa sao? Điều naỳ thật cũng là bởi vì: Nếu như ta phản bội ngươi, thì so với sinh tử cừu địch bình thường lại càng không thể đội trời chung! Nếu ngươi không chết, trong lòng ta sẽ bất an!
Chính là bởi vì khó quên tình cũ, cho nên mới càng phải phản bội triệt để!
Cái này không liên quan tới tâm tính mà là liên quan tới nhân tính!
Cho nên, bằng hữu thân cận nhất mới là địch nhân đáng sợ nhất! Những lời này một chữ cũng không sai. Cừu địch đối phó ngươi, ngươi luôn luôn có cơ hội trở mình. Nhưng một khi bằng hữu phản bội, thì sẽ lập tức khiến người vạn kiếp bất phục!
Cho dù Ngạo Tà Vân đang ở dưới nước, cả người cũng toát cả mồ hôi!
Vị trí của hắn hiện giờ, lại song song với Âu Độc Tiếu ở trên bờ. Âu Độc Tiếu thả ra độc vụ, đương nhiên phải cách xa thân thể bản thân. Nhưng cũng chính bởi khoảng cách chỉ dài hơn cánh tay một chút đó, lại giúp cho Ngạo Tà Vân tránh được một kiếp!
Nhìn tôm cá chết trương phềnh cách đó ba thước, bị nước cuốn trôi đi, Ngạo Tà Vân ngậm miệng, không ngừng nuốt nước miếng, cực kỳ kinh hãi!
Ngạo Tà Vân cứ như vậy nấp dưới đáy nước, đám người Âu Độc Tiếu lại ở trên bờ, cách nhau bất quá chỉ hai ba trượng, nhưng ai cũng không thể nhìn được đối hương.
Sắc trời rốt cuộc cũng đã sáng.
Tất cả những người tham gia vây giết Ngạo Tà Vân đều động rồi.
Âu Độc Tiếu quan sát từ trên xuống dưới một phen, hai hàng lông mày nhíu càng lúc càng chặt. Ở bên sông đối diện, cũng không có loại mùi này, cũng không có nửa điểm dấu vết! Chứng tỏ Ngạo Tà Vân chạy trốn tới chỗ này mới mất tích. Ngạo Tà Vân hẳn là đang trốn dưới con sông này.
Nhưng sử dụng bao nhiêu Thiên Hồn Tuyệt Hậu tán như vậy rồi, dưới sông vẫn không hề có bất cứ động tĩnh gì!
"Hiện tại đã xác định, hạ du không có bất cứ phát hiện nào. Mà một trăm dặm kể từ nơi này cũng tuyệt đối không có Ngạo Tà Vân! Bên bờ đối diện rõ ràng không có bất cứu dấu vết nào. Vậy, chỗ duy nhất Ngạo Tà Vân có thể ẩn thân, chính là dưới con sông này! Đoạn sông kể từ chỗ chúng ta cho tới thượng du, điểm này xác thực không thể nghi ngờ!"
Âu Độc Tiếu thản nhiên nói: "Hiện giờ sắc trời đã sáng, có thể cho mọi người xuống nước tìm kiếm. Trên bờ, cứ cách mười trượng lại lưu một vị cao thủ chuẩn bị. Cho dù có lật tung con sông này lên, cũng phải tìm được Ngạo Tà Vân!"
Ngạo Tà Vân trong lòng chợt lạnh, thầm nghĩ, cuối cùng cũng tới loại tuyệt cảnh này!...
….
Khi Sở Dương cùng mấy huynh đệ khởi hành, đã là tảng sáng rồi, hồng nhật mọc lên ở phía đông.
Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi tích xúc, rốt cuộc ai nấy cũng đều thần quang nội liễm, tinh thần no đủ, ngay cả Đàm Đàm vốn rầu rĩ không vui, không ngờ cũng đã khôi phục nguyên trạng!
Mà lần này thức dậy sớm như vậy, nguyên nhân cũng là vì Đàm Đàm. Bởi vì Đàm Đàm rốt cuộc cũng 'khôi phục' rồi. Hơn nữa vừa 'khôi phục' xong liền náo loạn cho gà bay chó sủa.
Hôm nay, khi Đàm Đàm vừa mới tỉnh lại, hắn liền đột nhiên phát hiện mình lại 'bình thường' rồi. Thấy cái gì cũng muốn cười, nhất là khi nhìn thấy Kỷ Mặc La Khắc Địch cùng Nhuế Bất Thông, lại càng muốn tươi cười hớn hở...
Hơn nữa, những hình ảnh giống như ác mộng trong não hải cũng không còn xuất hiện nữa! Cái loại cảm giác khó hiểu căng thẳng thần kinh cũng không còn xuất hiện!
Điều này đối với Đàm Đàm mà nói, quả thực là tin tức cực tốt!
Khi mới phát hiện ra, hắn không ngờ còn sửng sốt một hồi, mới bừng tỉnh trở lại, ôm chầm lấy Nhuế Bất Thông vẫn ở cùng lều, hiện tại đang nằm bên cạnh mình, nói: "Ta có đẹp trai không? Ta trầm mặc nhiều ngày như vậy rồi, có đẹp trai hay không?"
Nhuế Bất Thông đang buồn bực đến chết đi sống lại, quỳ bụp một phát xuống ngay tại đương trường, mặt mày cầu xin giống như cha chết mẹ chết, nói: "Đàm đại gia... Ngài tha cho ta đi... Ta sắp buồn bực tới muốn đập đầu vào tường đây...."
Thế là Đàm Đàm hai hàng lông mày cao thấp tung bay đi ra khỏi lều, không nói hai lời liền vọt vào trong lều của Kỷ Mặc và La Khắc Địch. Hắn vốn định vọt vào trong lều của Sở Dương, nhưng mấy hôm trước còn nói chuyện một phen cực kỳ trầm trọng, khiến cho Đàm Đàm có chút ngượng ngùng không dám gặp....
Kết quả là sau khi hùng hùng hổ hổ tiến vào, lập tức chụp lấy chăn trên người hai tên đang ngủ say như lợn chết, ném ra khỏi lều, chơm chớp mắt với hai tên thiếu nam trần trùi trụi trước mặt: "Ta có đẹp trai không? Có đẹp trai không? Hai người các ngươi nói xem...."
Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch suýt ngất xỉu đương trường!
Đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên chăn trên người biến mất. Hai con hàng này đã quen ngủ trần rồi, lập tức bị hù cho suýt chút nữa không nhận ra trời đất đâu nữa..
Khẽ rú lên một tiếng, hai người đều nhảy dựng lên, hai tay ôm lấy chỗ quan trọng bên dưới, vừa cả kinh, vừa tức giận ngút giời trừng mắt nhìn tới.
Chỉ thấy hai hàng lông mày cao thấp tung bay, thanh âm giống như cổ họng vịt đức và sói đói cùng tru lên với nhau, lải nhải nói: "Ta có đẹp trai không? Có đẹp trai không, có đẹp trai không?"
Hai con hàng quả thực là tức đến chết đi sống lại!
"Ta cho ngươi đẹp trai!" Hai vị nhị thiếu gia liền xông vọt tới! Hai vị cửu phẩm vương tọa liên thủ, ném Đàm Đàm căn bản không có bất cứ chuẩn bị nào xuống mặt đất! Quyền đám cước đá một trận tơi bời...
Đàm Đàm kêu rống lên thảm thiết. Nào nghĩ tới chỉ hỏi một vấn đề 'bình thường' như vậy lại gặp phải ngược đãi như thế?
Động tĩnh quá lớn, Sở Dương Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương đều vội vàng từ trong trướng bồng chạy ra, xông vào trong lều của Kỷ Mặc và La Khắc Địch.
Sau khi chứng kiến rõ ràng, ngay cả người luôn luôn bình tĩnh như Sở Dương, luôn luôn lạnh lùng sắc bén như Cố Độc Hành, luôn luôn ổn trọng như núi - Đổng Vô Thương, cũng suýt chút nữa rớt cằm xuống mặt đất. Sáu con mắt cũng gần như từ trong hốc mắt lồi hẳn ra ngoài....
Chỉ nhìn thấy khắp lều đều sáng ngời, hai cặp mông trắng hếu không ngừng lay động. Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch trần như nhộng, đè lên Đàm Đàm quần áp chỉnh tề, vừa cười vừa mắng vừa ẩu đả,,,,
"Đây... Đây là... chuyện gì?" Ba người cùng chấn kinh rồi. Giờ khắc này, so với ngây ra như phỗng còn muốn phỗng hơn...
Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch rú lên một tiếng sợ hãi, vội vàng đứng dậy, quay lưng lại, tìm quần áo của mình, xoạt một tiếng đã mặc lên người.
Đàm Đàm chớp chớp mắt từ mặt đất đứng lên, có chút ngượng ngùng. Đường đường Đàm đại thiếu, có khi nào bị thua thiệt như vậy.
Chỉ chớp chớp mắt nhìn về phía Sở Dương, nhịn không được lại nhảy tới, mở to cặp mắt một xanh một tím của mình, không ngờ còn hỏi một câu: "Sở Dương, ngươi xem ta hôm nay có đẹp trai không?" Nói xong không ngờ còn ra vẻ 'khiếp sợ'.....
Sở Dương lập tức cảm thấy trong mắt có chút ướt át. Kinh ngạc hồi lâu không nói, rồi đột nhiên mạnh mẽ gào lên một tiếng, một cước đạp con hàng này văng ra bên ngoài rồi nhảy bổ tới đấm đá, nổi giận mắng: "Tên hỗn đản nhà ngươi! Này thì đẹp trai! Mấy ngày nay ngươi hù chết lão tử rồi...."
Hung hăng quyền đám cước đá một phen, không lưu tình chút nào, nhưng tâm sự nhẫn nhịn trong mấy ngày nay, rốt cuộc cũng thả lỏng....
Huynh đệ, ngươi bình thường rồi!
Rốt cuộc ngươi cũng hỏi ta, ngươi có đẹp trai hay không rồi..
Ngươi không biết, mấy ngày nay, không nghe thấy ngươi tự luyến bản thân, ta rất lo lắng...
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Phong Lăng Thiên Hạ Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên