My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2672
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 16278 / 486
Cập nhật: 2015-10-29 03:32:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 131: Chửi Mắng Không Quên Nịnh Nọt
ở Dương quả thật đang cực kỳ điên tiết… khi nãy trở lại thấy Mạc Khinh Vũ đang một mình ở bên ngoài thì hắn sợ đến suýt kêu thành tiếng… nhưng đối với Mạc Khinh Vũ mới chín tuổi đầu thì hắn lại không dậy nổi cơn tức, mà cũng không nỡ nữa… vậy hiển nhiên là cả cục tức nghẹn họng nãy giờ không xả vào Mạc Thành Vũ thì còn xả vào đâu được nữa đây? Sở Ngự tọa trợn trừng đôi mắt, nước bọt tung bay…
Mạc Thành Vũ mở to mắt nghẹn ngào, trong lòng ấm ức cực kỳ… Một vị Vương tọa lại bị một thằng Võ sĩ chỉ mặt mắng mỏ… loại cảm giác này thật sự là quá mức mới mẻ đi nha …
Hơn nữa cái thằng Võ sĩ này còn không thèm nể nang tí nào mà đay nghiến tới hơn một phút đồng hồ liền…
Mặt Mạc Thành Vũ đỏ ké như muốn bốc lửa, nghiến răng nghiến lợi nhưng thủy chung không hề dám trả treo lấy nửa câu. Trong nội tâm hắn chợt mơ hồ nảy lên một ý tưởng kỳ quặc – Cái thằng Sở Dương này đối với tiểu thư so với mình còn muốn thương tiếc hơn nữa mới ghê chứ, xem bộ dạng hắn lúc này cứ như là vợ vừa bị thằng khác cướp mất không bằng ấy…
Sở Dương rốt cục cũng chấm dứt tràng mắng chửi: "Tóm lại lần này ngươi rất không có trách nhiệm… Ta cực kỳ không hài lòng… Nếu còn xảy ra chuyện này lần nữa thì cái Vương tọa như ngươi cũng đừng sống thêm làm gì cho chật đất, mau mau đào cái hố rồi nhảy vào mà đếm giun đi cho nó nhanh a…"
Mạc Thành Vũ đã một ngày trời không có thứ gì bỏ bụng, vốn bụng đã đói sôi ùng ục, vậy mà ăn xong một tràng xỉ vả của Sở Dương thì khi nhìn bàn đồ ăn ú hụ lại có cảm giác nuốt không trôi…
Thằng này thật đúng là quá mức không khách khí đi, chỉ mặt mắng còn chưa đủ, không ngờ sau còn khoa tay múa chân mắng mỏ, cuối cùng lại còn nhẩy cẫng lên mà mắng nữa chứ. Con mẹ nó! Ông đây dù gì cũng là Vương tọa… Đã bao giờ bị uất ức tới vậy chưa hả?
Thậm chí ngay cả là gia chủ đối với ta cũng chưa từng quá đáng tới vậy nữa…
Mạc Thành Vũ cực kỳ ấm ức!
Mạc Khinh Vũ ngược lại lại không có cảm giác gì, nàng chỉ cảm thấy Sở Dương ca ca đối với mình thật sự quá tốt rồi.
Nhất là Sở Dương xỉ vả người cũng vẫn không quên vuốt mông ngựa, chửi được vài lời thì lại xen lẫn một câu đại loại như: "Tiểu Vũ xinh đẹp đáng yêu như vậy, nếu có vấn đề gì ngươi gánh nổi sao hả?", "Tiểu Vũ thông minh lanh lợi như vậy, xảy ra chuyện... ngươi không áy náy nổi sao?", "Tiểu Vũ hoạt bát đáng yêu là thế mà…"….
Cho nên tuy Mạc Thành Vũ bị mắng đến không ngóc đầu lên nổi, thậm chí còn suýt chút nữa bị mắng tới tự sát tạ tội thì tiểu loli ở một bên nghe vẫn thấy như mở cờ trong bụng... Mặc dù chung quy lại là vẫn có chút không đành lòng...
Giờ phút này nghe được Sở Dương nói: "Ăn cơm thôi!" thì tiểu loli chộp vội đôi đũa rồi bắt đầu hùng hổ ăn uống… sau được khích lệ thì đôi đũa đại khai đại hợp, đũa rơi như mưa… mãi đến khi ăn lửng dạ thì mới híp cặp mắt sáng đẹp tròn trịa tựa trăng rằm mà hỏi: "Sở Dương ca ca, Tiểu Vũ thật sự tốt như ca nói sao?"
"Đương nhiên!", Sở Dương vốn đang đói nên ăn cơm tốc độ cũng không chậm nhưng nghe được lời này thì lập tức đình chỉ nhai nuốt, quay đầu cực kỳ trịnh trọng mà nói: "Tiểu Vũ, muội phải nhớ kỹ…"
"Cái gì?", tiểu loli có chút mù mờ…
"Muội phải nhớ kỹ là trên thế giới này, muội là xinh đẹp nhất đấy! Thông minh nhất! Đáng yêu nhất! Tốt nhất, tốt nhất, là đỉnh của đỉnh!" Sở Dương nghiêm túc nói. Khẩu khí trịnh trọng như là đang tuyên thệ vậy.
"Oa…" Tiểu loli nhảy lên cao ba trượng, cao hứng huơ huơ tay, rồi lập tức hỏi với thêm: "Thực tốt như vậy sao?", ánh mắt long lanh rõ ràng hi vọng Sở Dương có thể trả lời khẳng định.
Sở Dương đương nhiên sẽ không để cho một tiểu loli đáng yêu như vậy thất vọng, trịnh trọng gật đầu rồi dùng khẩu khí vô cùng khẳng định nói: "Đương nhiên! Tiểu Vũ tuyệt đối so với ta nói còn tốt hơn, tốt hơn gấp trăm lần… hơn gấp nghìn lần, gấp vạn lần!"
Tiểu loli mặt mày hớn hở, chu cái miệng nhỏ xinh không biết nói gì cho phải rồi đột nhiên mạnh mẽ nhào lên, ôm lấy cổ Sở Dương… dùng sức "Bẹp" một tiếng, đem cánh môi nhỏ nhắn dính đầy mỡ hung hăng hạ cánh lên trên mặt Sở Dương, lưu lại một vết mỡ rõ ràng rồi mới buông tay, khen: "Sở Dương ca ca, ca ở trong lòng ta cũng là tốt nhất, tốt nhất tốt nhất…"
Sở Dương vuốt đôi má, tựa hồ còn vương lại cái cảm giác ngọt ngào vừa rồi mà không khỏi ngây ngốc nở nụ cười. Trời cao đất dày ơi..., ta rốt cục thành công một bước... Được một cái môi thơm a...
Đây là môi thơm của Khinh Vũ a...... mặc dù hiện nàng vẫn chỉ là một tiểu loli chưa hiểu chuyện hơn nữa mồm miệng lúc này đầy mỡ màng đấy...
Tiếp sau đó thì bầu không khí ngày càng hòa hợp… Mạc Khinh Vũ ăn mấy ngụm cơm thì lại híp mắt nghiêng đầu hướng về phía Sở Dương cười cười, sau đó lại ăn mấy ngụm rồi lại cười tít mặt một cái… Sở Dương tự nhiên cũng có qua có lại mới toại lòng nhau, thỉnh thoảng cười một cái tỏ vẻ khích lệ, lại cười một cái ra bộ cưng chiều, đôi lúc hắn còn tự ngây ngô cười cười một mình nữa...
"Ăn, ăn miếng sườn này... Còn cả miếng thịt này nữa..."
"Tiểu Vũ, đây… ăn cái này..."
Sở Dương ân cần mời mọc tiểu loli món rau xào.
"Cái này... Thành Vũ thúc thúc còn chưa có ăn nữa mà, rau còn không nhiều lắm a…" Mạc Khinh Vũ nhìn lại thấy trong mâm còn thừa loe ngoe chút ít đồ ăn thì có chút ngại ngùng. Vừa rồi quá mức cao hứng nên ăn nhiều so với bình thường cũng phải gấp hai lần đi...
"Hắn không đói bụng đâu, đừng để ý..."
"Nữa, ăn thêm cái này nữa nào…" Sở Dương không thèm quan tâm sống chết của Mạc Thành Vũ mà nói.
"Ai nói ta không đói bụng?" Mạc Thành Vũ điên tiết dằn giọng… mới rồi bị Sở Dương xỉ cả tới muốn ăn cũng nuốt không trôi, sau lại chứng kiến cái cảnh một lớn một nhỏ thổi phồng lẫn nhau, từ ngữ khoa trương, khẩu khí hào hứng, biểu tình hăng hái... Quả thực khiến cho người ngoài buồn nôn hết mức!
Tiểu thư tuổi tác còn nhỏ nên tính ra cũng không gì đáng trách… thế nhưng Sở Dương ngươi con mẹ nó là hoàn toàn trưởng thành rồi đi… cũng làm ra chuyện vậy được, mà rõ ràng khoa trương hơn cả tiểu thư mới hèn chứ...
Vừa mới muốn ăn thì lại đập vào mắt cái cảnh Sở Dương đong đưa với tiểu loli… cơn thèm ăn cũng theo đó mà vỗ cánh bay mất hút. Hơn nữa còn dâng lên một cỗ cảm giác chướng tới cổ, nôn mửa tới nơi...
Mà lúc này thấy Sở Dương càng ngày càng quá phận, thậm chí ngay cả cơm rau của mình cũng không định để lại chút nào... Mạc Thành Vũ điên tiết triệt để.
Khinh người quá mức!
Mình mới ăn vài miếng thì trên mâm đã sạch như chùi. Mạc Thành Vũ giơ cao đôi đũa, ngơ ngác nhìn mấy dĩa thức ăn trống trơn, uất ức cực kỳ. Hôm nay không những bị mắng mà cả cơm cũng không có để ăn thì quả là...
Vừa mới ăn miếng nên cảm giác cực kỳ thòm thèm...
Nhìn bên cạnh, Mạc Khinh Vũ đã ôm bụng nhỏ trên giường lăn qua lăn lại: "Oa nha nha, ăn no quá a…", rồi len lén vén áo lên, mặt nhỏ phụng phịu: "Hỏng rồi hỏng rồi, bụng căng như cái trống mất rồi..."
Sở Dương ợ dài một cái, ở một bên ung dung xỉa răng mà nói: "Ngon không? Để ngày mai ca ca lại nấu thêm cho..."
"Quá tốt!", Mạc Khinh Vũ hạnh phúc vỗ vỗ bụng… Kỳ thật không phải đồ ăn ăn quá ngon mà chính là trình độ đưa đẩy của Sở Dương thật sự là khiến cho người ta quá mức khoan khoái dễ chịu, ăn nhiêu cũng ngọt rồi...
"Nhưng ta còn chưa ăn gì…", Mạc Thành Vũ tức giận nói.
"Tiểu Vũ, nào… hoạt động một chút thôi… cùng vận động với ca ca một chút cho nhanh tiêu hóa đi. Bằng không ăn quá nhiều rồi lại tròn quay như heo nái thì xấu lắm..." Sở Dương căn bản không thèm liếc Mạc Thành Vũ lấy nửa con mắt.
Nghe được mấy từ "… xấu lắm… " mang ý nghĩa cực kỳ trọng đại thì ngay lập tức Mạc Khinh Vũ vô cùng phối hợp, lăn lông lốc khỏi giường rồi tung tăng chạy lại giúp Sở Dương dọn dẹp bàn ăn...
Vừa dọn dẹp, vừa nói líu lo...
"Sở Dương ca ca, ca nói xem muội trưởng thành có đẹp hay không chứ?"
"Đẹp! Đẹp chắc luôn! Đẹp tới đỉnh của đỉnh nữa là!"
"Thật sao?"
"Thật mà! Trên đời này có đốt đuốc đi tìm cũng chẳng kiếm ra một cô gái nào đẹp hơn Tiểu Vũ đâu đấy..."
"Thật hả! Hi hi hi...! Sở Dương ca ca lớn lên sau này khẳng định cũng đẹp trai nhất tuấn tú nhất luôn…"
"Thật vậy chăng? Ha ha ha..."
"Sặc... Ây dà…" Mạc Thành Vũ than vắn thở dài, khóc không ra nước mắt… ở cùng một nhà với cái cặp đôi một lớn một nhỏ này quả thực chính là bị tra tấn tàn khốc. Mấy ngày tới không biết có sống nổi không đây… Haizzzz…
Mãi tới sáng sớm, Sở Dương đi ra ngoài một lúc rồi trở lại thì mới mang theo một cái sọt lớn rau quả cùng thịt khô vân vân… ném tới trước mặt Mạc Thành Vũ: "Ừ, đói bụng chưa?"
"Cút…!" Mạc Thành Vũ hai mắt đẫm lệ rống lên như sấm.
o0o
Sáng hôm sau.
Phủ thừa tướng, Đại Triệu đế quốc.
Đệ Ngũ Khinh Nhu cau chặt lông mày chắm chú nhìn một trang giấy đang trải ra trước mắt.
Trên trang giấy chỉ có mấy chữ được viết cách quãng.
"Nhiều năm tâm huyết... Hết sức mà thôi."
"Các vị thấy sao?" Đệ Ngũ Khinh Nhu đứng lên đem tờ giấy này dán lên trên tường, sau lại lui về phía sau ba bước tiếp tục tỉ mỉ quan sát.
Bên cạnh hắn lúc này có ba người. Một người trong đóchính là người gầy xuất hiện hôm trước.
"Nhìn vào nét chữ thì hẳn là do chính Số một viết rồi.", người gầy trầm ngâm, tỉ mỉ mà nhìn rồi khẳng định.
Ba người này đều là mưu sĩ tâm phúc của Đệ Ngũ Khinh Nhu, ai cũng túc trí đa mưu, đều có tài năng có thể một mình đảm đương một phía…
Người gầy này tên là Hàn Bố Sở… còn trung niên văn sĩ bên kia tên gọi Trình Vân Hạc… mà vị công tử vẻ mặt chính khí, trẻ tuổi văn nhã thì tên là Cao Thăng!
Hàn Bố Sở cùng Trình Thiên Hạc đều là lai lịch rõ ràng… nhưng còn vị Cao Thăng này thì lại có lai lịch rất thần bí. Hơn nữa hắn cũng mới chỉ tới Đại Triệu bất quá có mấy năm thời gian, nhưng nhờ được Đệ Ngũ Khinh Nhu ưu ái mà một bước lên trời. Thường ngày hắn cực kỳ kiêu ngạo, đối với những người khác đều xem thường ra mặt...
Cái gã Cao Thăng này nhìn qua thì vẻ mặt chính khí nhưng thật ra lại là một bụng đầy chủ ý xấu xa, đã có rất nhiều lúc chủ ý của hắn cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu không mưu mà hợp… chính là trợ thủ đắc lực của Đệ Ngũ Khinh Nhu.
"Trong mấy chữ này có chút kỳ quái." Cao Thăng ngẩng đầu cẩn thận mà nhìn rồi nói: "Quả đúng là nét chữ của Số mộ không sai rồi, chỉ có điều dường như có chút không bình thường..."
"Phải rồi, có chút khác thường..." Trình Vân Hạc chắp tay sau lưng trầm tư.
"Khác thường ở chỗ nào?", Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười, nét cười mang chút lo lắng. Đây chính là phong cách làm việc của Đệ Ngũ Khinh Nhu… hắn biết mình quyền cao chức trọng, nếu việc nào cũng phải tự tay đi làm thì có mệt tới chết đi sống lại cũng không hết việc nổi. Cho nên đối với mấy mưu sĩ tâm phúc này thì hắn tận lực dùng hết các loại thủ đoạn bồi dưỡng bọn họ, để cho bọn họ có thể một mình đảm đương một phía.
Mà mỗi một bàn mưu tính kế thì cho dù trong nội tâm Đệ Ngũ Khinh Nhu đã có kết luận thì hắn cũng sẽ không nói ra mà ngược lại đem ta làm đề tài để mọi người bàn thảo. Chính quá trình bàn thảo này là cơ hội để những người bên cạnh hắn phát triển.
"Chữ viết chắc chắn là chữ của Số một, khẩu khí cũng cực kỳ phù hợp với khẩu khí của hắn mọi khi. Hơn nữa, dựa theo tính cách của Số một thì hắn lựa chọn như vậy là vô cùng bình thường.", Hàn Bố Sở nói một mạch: "Chúng ta cũng biết, Số một là một người vô cùng kiêu ngạo, bất luận trí kế hay là phán đoán cũng không hề dưới chúng ta… hắn sẽ tuyệt không cam tâm thất bại. Ta cho rằng, tờ giấy này không có vấn đề."
"Mà tờ giấy này cũng cho thấy đại vị Số một ở Thiết Vân Quốc vẫn vững chắc như đồng, không thể dao động. Vị Sở Diêm Vương kia dù có hoài nghi thì chắc cũng sẽ không dám mạo cái hiểm lớn để xuống tay đối với người được xưng là thánh nhân của Thiết Vân bọn họ này đâu…" Hàn Bố Sở mỉm cười nói: "Tướng gia có thể an tâm!"
"Không! Tờ giấy này rất không bình thường. Nhìn qua, bốn chữ trước cùng bốn chữ sau đều có khoảng cách vừa phải, mà một đoạn chỗ trống này cũng cho thấy rằng tựa hồ Số một viết xong bốn chữ trước về sau, thì liền trải qua suy tư cực kỳ rồi mới hạ bút kết luận... Nhưng thật ra chính cái lỗ hổng này mới có vấn đề."
Trình Vân Hạc nói: "Đoạn lỗ hổng này vốn không nên tồn tại mới phải, Số một sao có thể không biết mình đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm chứ? Cân nhắc sao? Trắng đêm suy tư rồi quyết định không buông bỏ sao? Đây vốn đều là những sự tình rõ ràng, người như hắn thật sự không nên lưu lại một đoạn lỗ hổng như vậy mới đúng."
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Phong Lăng Thiên Hạ Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên