Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 791
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2806 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 623: Căn Nguyên Lực
ăng Tiêu bế quan tu luyện, ngồi ở tận đầu cuối chỗ hư vô trong đỉnh nội thế giới.
Trận chiến đấu hôm nay, khiến Lăng Tiêu cảm giác được trong Thánh Vực nhất định còn tồn tại rất nhiều cường giả. Những người này bình thường đều rất khiêm tốn, sẽ không hiển lộ ra thực lực hơn người gì, nhưng khi nguy cơ thực sự đến, tùy tiện một người, đều có được thực lực thay đổi chiến cuộc! Tỷ như nói Mạc Vong hôm nay, chính mình không có lấy ra con át chủ bài, Lăng Tiêu tin rằng đối phương cũng tuyệt đối không phải chỉ có thực lực như thế. Tuy rằng thoạt nhìn Mạc Vong bị thua lỗ không nhỏ, đến ngay cả bảo kiếm cũng bị Huyền Thiên hấp thu mất, nhưng khẳng định thực lực của hắn cũng như mình còn chưa lật ra hết, thậm chí có thể dẫn tới lưỡng bại câu thương!
Cùng lúc đó, Mạc Vong đã nói với các đại thần thủ hạ của mình giống như thế.
Rất nhiều người trong quân đội cũng không hiểu vì sao Mạc Vong quyết định lui binh. Nhất là các tướng quân, nhưng bởi vì trước kia Mạc Vong lập uy, đã thành công thành lập nên uy vọng của chính mình, cho nên những người này tuy rằng trong lòng bất mãn, cũng không dám nhao nhao tranh cãi ồn ào với Mạc Vong như lúc trước.
- Thực lực của Lăng Tiêu, các ngươi cũng đều đã thấy, chỉ vẻn vẹn có mấy đạo kiếm khí đã khiến cho đội tiên phong chúng ta tổn thất một phần năm! Mà ta và hắn chiến đấu cũng là thế lực ngang nhau. Tuy rằng ta còn có chuẩn bị ở phía sau không có đưa ra, nhưng hắn đồng dạng cũng có con át chủ bài chưa lật. Các ngươi đều biết Lăng Tiêu có một pháp bảo cự đỉnh? Cự đỉnh đó có thể trở nên vô cùng to lớn, cho dù là cảnh giới Đại viên mãn cao cấp, cũng không dám đón đỡ! Mà hôm nay, căn bản là hắn không có lấy pháp bảo đó ra, mà lại sử dụng một pháp bảo hình dáng mặt lệnh bài, biến thành một cự thuẫn phạm vi trăm dặm! Còn hấp thu luôn cả thanh bảo kiếm đã theo ta nhiều năm...
Mạc Vong vừa nghĩ tới thanh bảo kiếm chính mình tự tay luyện chế ở lần chuyển thế thứ mười một, trong lòng hắn liền mơ hồ đau nhói, đồng thời hắn thầm phát thề: sẽ có một ngày, chính mình phải mang quân tới đòi lại! Năm xưa lúc luyện chế thanh bảo kiếm đó xong, trước mỗi lần chuyển thế Mạc Vong đều giấu ở một chỗ nào đó, sau khi chuyển thế lại đi thu hồi. Thời gian trước sau đã có hơn một vạn năm! Mà nay thanh bảo kiếm kia đã không còn tồn tại nữa rồi.
Chúng tướng dưới trướng Mạc Vong nghe xong, trên mặt cả đám đều biến sắc, trong ánh mắt nhìn Mạc Vong đều lộ ra vẻ kinh hãi, cực kỳ không thể tin nổi.
Kiếm, chính là sinh mạng thứ hai của người luyện võ! Ở trong mắt võ giả chân chính hùng mạnh, vũ khí trong tay thậm chí còn trọng yếu hơn so với nữ nhân của mình! Nếu không gặp phải lực lượng không thể kháng cự, chỉ sợ cho dù chết, cũng sẽ không dễ dàng buông bỏ kiếm trong tay.
Mà Lăng Tiêu kia, không ngờ lại có được loại pháp bảo này! Khó trách Hoàng đế Mạc Vong sau khi trở về, trên mặt vẫn luôn u ám như thế.
- Bệ hạ! Vậy theo ý của ngài, là muốn giảng hòa với Lăng Tiêu?
Một người thân hình cao lớn râu quai nón đứng ra, vừa cung tay chào Mạc Vong, vừa lớn tiếng nói.
Người này đúng là Đồng Lâm, Binh Mã Đại Nguyên Soái của Đại Sở quốc, thiện sử dụng song kiếm. Hai thanh kiếm đều rất lớn, mỗi thanh nặng tám trăm chín mươi chín cân! Hơn nữa đại kiếm Đồng Lâm sử dụng không có lưỡi bén. Với cảnh giới Đại viên mãn cao cấp của hắn, từng dùng sức lấy một địch hai gã đối thủ đồng cấp, mà vẫn chém chết đối phương một người, một người bị trọng thương! Còn chính hắn, chỉ phải trả giá mấy vết thương nhẹ. Sự dũng mãnh gan dạ và hùng mạnh này, khiến vô số kẻ thù của hắn nghe tin đã sợ mất mật.
Mạc Vong cũng rất thích Đồng Lâm, nhiều năm trước hai người đã là bằng hữu, cho nên Đồng Lâm vừa dứt lời, trên mặt Mạc Vong có chút bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể gật đầu nói:
- Chúng ta lần này vốn đã chuẩn bị sẵn sàng mới đến. Hiện giờ Lăng Tiêu ra tay, chúng ta vừa đụng nhau một cái đã lưỡng bại câu thương, chỉ sợ đúng là Liên minh Nam Châu và Liên minh Nam Phương rất thích chí nhìn thấy cảnh tượng này! Bọn họ tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, chúng ta thế tới ào ạt, hơn nữa dưới tình huống gần như đánh hạ thành Vọng Thiên, song phương thương vong thê thảm và nghiêm trọng như thế, còn có thể làm được chuyện giảng hòa. Bọn họ nhất định cho rằng vào lúc khẩn yếu quan đầu, Lăng Tiêu đã cứu thành Vọng Thiên, đuổi chúng ta đi, và bức bách chúng ta cắt nhường hơn một vạn dặm địa bàn. Cho nên, giới tuyến nối liền cùng chúng ta nhiều nhất là Liên minh Nam Phương, bọn họ nhất định sẽ nhân cơ hội công chiếm lãnh địa của chúng ta. Trên thực tế, Lăng Tiêu cùng ta đã âm thầm đạt thành hiệp nghị, Đại Sở quốc nếu gặp phải nguy cơ, Thục Sơn phái tuyệt không ngồi xem! Điều này kỳ thật cũng không trọng yếu.
Mạc Vong hừ một tiếng trong mũi, sau đó nói:
- Bọn họ đã nhận định là chúng ta tự mình chuốc lấy một trận chiến bại cực khổ, chỉ là cục bột để mặc cho người ta nhào nắn, các ngươi cũng cho là như vậy sao?
- Không!
Trong soái trướng bỗng nhiên bộc phát ra này một tiếng rống giận. Tiếng gào vang to nhất, đúng là Binh Mã Đại Nguyên Soái Đồng Lâm. Lúc này Đồng Lâm đứng ra, lớn tiếng nói:
- Thỉnh cầu bệ hạ cấp cho thần một đạo ý chỉ, mười vạn binh mã, thần đoan chắc sẽ chém tận giết tuyệt đám Liên minh Nam Phương không biết sống chết kia!
- Thần xin được xuất chiến!
- Thần cũng xin được xuất chiến!
- Thần...
Mạc Vong khoát tay một cái, trong soái trướng yên tĩnh lại. Ánh mắt Mạc Vong lóe sáng, hắn trầm ngâm một chút sau đó truyền lệnh:
- Đồng Lâm nghe lệnh! Trẫm cấp cho ngươi mười vạn binh mã, ngươi dẫn quân tới Liên minh Nam Phương bên kia, nếu bọn chúng có chút dị động, lập tức cho chúng biết sự lợi hại của Đại Sở quốc ta!
- Tuân lệnh!
- Cổ Phong nghe lệnh!
- Có thần!
- Ngươi cùng Cổ Đồng, ngươi làm chính, Cổ Đồng làm phó tướng, chỉ huy năm vạn binh mã, đóng tại biên giới Liên minh Nam Châu. Nếu bên kia có động tĩnh gì, trẫm giao cho ngươi toàn quyền xử lý!
- Thần tuân lệnh!
Hai người trung niên tướng mạo nho nhã lĩnh chỉ mà đi.
Mạc Vong lại liên tiếp hạ vài đạo ý chỉ. Lần này hắn quyết đoán khôn khéo, làm cho người ta hoàn toàn không thể tưởng được, người này chỉ là một Hoàng đế vừa mới đăng cơ không lâu, hơn nữa trước đây chưa bao giờ tham dự qua bất kỳ chuyện quản lý gia tộc nào!
Bọn họ sao có thể biết, năm đó Mạc Vong ở Thần Giới, hắn cũng từng là Thần đế thống lĩnh một phương! Lần này tiến công thành Vọng Thiên một nước cờ này nhìn như bị mê muội đi nước cờ không hay. Nhưng đâu có ai có thể nghĩ đến: Đầu tiên Mạc Vong phải trả cái giá hơn một vạn người, là để củng cố chính quyền và uy tín của mình, sau đó lại đạt thành hiệp nghị ngầm với Lăng Tiêu. Mạc Vong này ngay cả người một nhà cũng vô tình là để ngồi vững trên ngai vàng Hoàng đế Đại Sở quốc. Tuy rằng hiện tại nhìn như bị hai đầu giáp công, nhưng đưới tình thế hai thế lực lớn không ổn như vậy, ai mà biết một ngày nào đó bọn họ sẽ lại phát sinh chuyện chia rẽ phân tán chứ?
o O o
Lần này Lăng Tiêu bế quan ở trong đỉnh nội thế giới thời gian rất dài, bao gồm cả chúng nữ tu luyện ở trong đỉnh nội, cũng có hơn mười năm không thấy mặt Lăng Tiêu!
Một năm bên ngoài đỉnh, trong đỉnh nội mười một năm.
Lăng Tiêu vẫn như trước khoanh chân ngồi ở sâu tận cuối chỗ hư vô trong đỉnh nội thế giới, trong mười năm này, đỉnh nội thế giới vẫn không ngừng mở rộng ra bốn phía. Hơn nữa trong thế giới nhỏ này, cùng thế giới bên ngoài chênh lệch càng ngày càng nhỏ, ngoại trừ như trước không có mây không có mưa trên bầu trời, không có hình thành biển cả, thì đã hoàn toàn gần giống như Thánh Vực! Nguyên vốn các loại pháp tắc thiên địa bộc lộ bên ngoài hiện tại đã rất khó nhìn thấy, cái loại cảm giác thô ráp trước đây cũng đang dần dần trở nên nhẵn nhụi. Người bình thường hoàn toàn không thể cảm nhận được nơi này có khác biệt gì với thế giới bên ngoài.
Cùng lúc Lăng Tiêu tu luyện mười năm trong này, cũng một lần nữa dung hợp nhiều năm sở học của mình, thông qua vô số lần chiến đấu, Lăng Tiêu lại lĩnh ngộ được một kiếm kỹ uy lực hùng mạnh!
Thục Sơn kiếm tu, thực lực đạt tới cảnh giới nhất định nào đó, đều sẽ bắt đầu đi lên con đường tự nghĩ ra kiếm kỹ của mình. Có thể nói, nếu không có một tuyệt học của riêng mình, vậy cho dù người đó vượt qua được thiên kiếp, Tu luyện tới Đại Thừa kỳ, phi thăng tiên giới, trở thành tiên nhân thật sự, như vậy hắn cũng vĩnh viễn không đạt tới cảnh giới tông sư chân chính!
Lăng Tiêu vốn đã dung hợp tất cả tinh hoa kiếm kỹ thiên hạ thành một chiêu Tịch Diệt, lại dung hợp vào áo nghĩa của Đại Tự Tại Tâm Kinh thành một chiêu Luân Hồi. Mà nay sau khi Lăng Tiêu dung hợp kiếm kỹ của các cường giả đã từng chiến đấu với mình trong Thánh Vực, lại tu luyện tới cảnh giới tầng thứ chín Niết Bàn Tái Sinh của Đại Tự Tại Tâm Kinh.
Tầm nhìn của Lăng Tiêu so với trước đây rộng rãi bao la hơn vô số lần!
Mười năm qua này, Lăng Tiêu vẫn luôn thực hiện ý đồ dung hợp Tịch Diệt và Luân Hồi vào cùng nhau, cũng chính là dung hợp hết thảy căn nguyên kiếm kỹ của thiên hạ và cảnh giới đỉnh cao Đại Tự Tại Tâm Kinh thành một. Hắn muốn sáng chế một loại kiếm kỹ hoàn toàn mới.
Chính vì loại này trước nay chưa có dung hợp, khiến cho về mặt tu vi của Lăng Tiêu tu luyện nhanh hơn nhiều so với trước đây! Tất cả mọi người trong đỉnh nội thế giới rõ ràng cảm nhận được, tông chủ bế quan mười năm qua này, tốc độ mở rộng của đỉnh nội thế giới ra phía ngoài càng lúc càng nhanh!
Trên thực tế, phần lớn năng lượng ẩn chứa ở chỗ cuối hư vô trong đỉnh nội thế giới, đang bị Lăng Tiêu hấp thu với một tốc độ kinh người! Những năng lượng này, một phần trong đó trở thành tu vi của bản thân Lăng Tiêu, mà một phần khác, thì bị tiêu hao sạch trong quá trình Lăng Tiêu lĩnh ngộ kiếm kỹ!
Nếu có người biết lĩnh ngộ kiếm kỹ lại có thể tiêu hao đi năng lượng khổng lồ như thế, nhất định sẽ cực kỳ kinh hãi. Bởi vì cho dù là ở Thần Giới, cũng chưa từng có người nào có thể làm việc hoang phí như thế, dùng năng lượng nồng đậm đến gần như trở thành thật thể để lĩnh ngộ kỹ năng!
Năng lượng trong hư vô chậm rãi chảy qua theo trong thân thể Lăng Tiêu rồi chảy ra ngoài, sau đó ngay tại xung quanh thân mình Lăng Tiêu hình thành một phù hiệu cực kỳ nhỏ, mắt thường không thể thấy! Mà phù hiệu này chính là một chút áo nghĩa tinh túy của kiếm kỹ Lăng Tiêu lĩnh ngộ ra được.
Theo thời gian trôi qua, ký hiệu bên người Lăng Tiêu càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, đến cuối cùng, đã hình thành một đại trận ký hiệu phạm vi hơn mười dặm! Thân thể Lăng Tiêu ngồi ở trung tâm, giống như là khởi điểm của thế giới này!
Rốt cục, Lăng Tiêu đứng thẳng lên, hai mắt mở ra, tròng mắt tỉnh lặng không dao động, dừng ở chỗ sâu trong hư vô! Tới hiện giờ, đột nhiên từ xung quanh thân thể Lăng Tiêu không biết có bao nhiêu thiên địa áo nghĩa và pháp tắc trong thiên địa đó, Lăng Tiêu đã lĩnh ngộ được một loại năng lượng bản nguyên chân chính!
Giờ này khắc này, Lăng Tiêu đã không còn đơn thuần là tu luyện kiếm kỹ!
Thiên hạ vạn vật, phân giải ra, quan sát căn nguyên này, đều đã biến thành một hình dạng gì đó! Cái loại thực thể năng lượng này thuần chất tinh khiết!
Bất kể là người, hay là bùn đất, hoặc là cự thạch, là một giọt nước... hết thảy mọi thứ đều phân giải đến căn nguyên nhất, không ngờ toàn bộ đều có thể biến thành năng lượng giống nhau như đúc!
“Căn nguyên lực!”
Trong đầu Lăng Tiêu đột nhiên giống như bị nổ tung ra, cảnh giới tầng thứ chín Niết Bàn Tái Sinh của Đại Tự Tại Tâm Kinh bất ngờ bùng phát trong lòng Lăng Tiêu. Thất thải Phượng Hoàng kia vốn chỉ bảo vệ đạo tâm Lăng Tiêu, chỉ trong giây lát phát ra một tiếng kêu to vang dội khắp đỉnh nội thế giới, rồi bay ra bên ngoài cơ thể Lăng Tiêu. Năng lượng thiên địa có trong hư vô, bắt đầu điên cuồng dũng mãnh cuốn vào thân thể Phượng Hoàng!
Mà lớp lông vũ Phượng Hoàng theo năng lượng dũng mãnh tuôn vào, trở nên càng thêm sáng rõ, càng thêm xinh đẹp! Đồng thời trên thân Phượng Hoàng cũng sinh ra một cỗ uy áp thật lớn, cái loại uy áp này giống như xuất phát từ vương giả bẩm sinh, khiến cho tận đáy lòng tất cả mọi người đều sinh ra một ý niệm muốn thần phục!
Trên mặt Lăng Tiêu, lộ ra một vẻ tươi cười có phần kỳ dị, lấy tay chỉ ra chỗ hư vô, khẽ quát:
- Biển!
Ngạo Kiếm Lăng Vân Ngạo Kiếm Lăng Vân - Tiểu Đao Phong Lợi