Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 791
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2806 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 550: Nam Châu Liên Minh Sụp Đổ
hần nói, ta ban cho ngươi thân thể, ngươi phải giữ gìn sự thuần khiết. Thần nói, ta ban cho ngươi trường sinh, ngươi phải trung thành với ta. Thần nói, ta ban cho ngươi thực lực, ngươi phải truyền bá hào quang của thần.
Trong mật thất của Âu Dương gia, một đám người lớn nhỏ già trẻ khác nhau đang ngồi, biểu hiện vô cùng thành kính, miệng không ngừng lẩm bẩm. Nếu Lăng Tiêu thấy, nhất định sẽ chấn động. Bởi vì những người này hầu hết đầu là những người năm đó biến mất ở Cấm địa của thần. Bất kể là người thủ hộ phương Đông hay người thủ hộ phuơng Tây. Tuy nhiên cũng không có Long tộc và Tinh Linh tộc. Hơn nữa những câu tụng niệm của bọn họ nếu để những người khác ở Thánh Vực nghe thấy, thậm chí sẽ còn giật mình hơn là biết Thục Sơn phái tung ra hệ thống tu luyện hoàn toàn mới!
Thần nói... Đây là cách nói đã xa xưa đến mức nào? Thần, tất cả mọi người trong Thánh vực đều tin rằng thần từng tồi tại. Đsng vậy, nhưng chỉ là từng tồn tại.
Cường giả đỉnh cao trong Thánh Vực cảnh giới đại viên mãn sống lâu nhất là khoảng năm vạn năm. Từ xưa đến nay chưa có ai sống quá năm vạn năm. Còn cảnh giới tu luyện giả, lâu nhất cũng chỉ có thể sống được hai vạn năm ngàn năm. Cảnh giới tu luyện giả cao cấp cũng có thể có tuổi thọ rất dài. Còn người luyện võ bước vào cảnh giới tiên thiên cũng có thể sống lâu đến tám chín ngàn năm, thậm chí là một vạn năm.
Cường giả cảnh giới Kiếm Thần cao nhất là sống được sáu đến chín ngàn năm. Kiếm Thánh và Kiếm Thần chênh lệch cũng không lớn, có thể sống đựoc nhiều nhất là hơn năm nghìn năm.
Dưới Kiếm Thần, cường giả cảnh giới Kiếm Tôn có thể sống được ba bốn ngàn năm.
Những con số này là căn cứ vào số liệu thực tế được thống kê trong mấy năm gần đây. Còn có ngoại lệ hay không thì không biết.
Cho dù là cảnh giới đại viên mãn đỉnh cao có thể sống được năm vạn năm, thậm chí là mười lăm vạn năm, cũng là một khoảng thời gian cực kỳ dài. Cho nên mọi người gần như đều đã quên, năm đó thần có thần thông như thế nào, thần là khái niệm gì!
Bởi vì giữa Thánh Vực, có rất nhiều người không tôn kính thần!
Cho nên đột nhiên xuất hiện một đám người như vậy, thật sự có chút hơi quái dị. Âu Dương gia gia chủ Âu Dương Thiên Phong nhắm mắt ngưng thần ngồi tron phòng. Trong không khí hơi xuất hiện một tia dao động, Âu Dương Thiên Phong chậm rãi mở to mắt, trầm giọng hỏi:
- Những người đó thé nào? Có thấy điểm nào không ổn không?
- KHông có. Bọn họ đều rất ổn! Thực không thể tưởng được, thần quả thật rất có bản lĩnh. Chỉ không biết vì sao thần lại chọn một gia tộc như chúng ta?
Giọng nói hơi có chút kích động của một người tuổi còn trẻ trả lời:
- Mới hơn một trăm năm, đán người này nguyên vốn chỉ có tu vi Kiếm Thánh, đều đã tăng lên tới cảnh giới tu luyện giả đỉnh cao. Thật sự là quá lợi hại. Thần công pháp, quả thật có chỗ độc đáo. Ta tin tưởng, cứ như vậy chẳng bao lâu sau, những người này sẽ đột phá đến cảh giới đại viên mãn. Đến lúc đó, Âu Dương gia ta sẽ trở thành gia tộc đỉnh cấp mạnh nhát. Chuyện trở thanh bá chủ thực sự của Nam Châu chỉ là chuyện nay mai.
Trên mặt Âu Dương Thiên Phong rốt cục cũng hiện ra chút vui mừng, cười nói:
Nghe nói một vị tổ tiên của Âu Dương gia chúng ta ở thời kì Thần chiến từng là người hầu trung thành nhất của Thần. Sau Thần chiến, toàn bộ Thần Giới chỉ còn lại một vị thần. Tuy nhiên thần lực của thần cũng đã bị tổn thất thật lớn. Bây giờ sau khi trải qua hơn mười vạn năm tu dưỡng, sợ là đã khôi phục rất nhiều. Mấy năm nay chúng ta Âu Dương gai âm thầm phát triển, nhẫn nhục chịu đựng không phải cũng chính là vì hôm nay sao? Hừ, cái gì Nam Châu liên minh, cái gì Thục Sơn phái, chẳng qua cũng chỉ là bàn đạp cho gia tộc chúng ta mà thôi.
Người trẻ tuổi kia cười lạnh nói:
- Nghe nói gần đây Thục Sơn phái đưa ra một quyết định, cắt đứt quan hệ kinh doanh với tất cả các gia tộc ở Nam Châu. Lăng Tiêu kia vốn là một tên tính tình kiêu ngạo cuồng vọng. Mặc dù cũng có chút thông minh, lại có chút không hiểu thời thế. Ở Thánh Vực, chỉ có thông minh không thì không đủ. Lúc trước không ai tìm Thục Sơn phái của hắn gây phiền toái, đều không phải là bởi vì nể mặt mũi Lăng Tiêu hắn, mà là bởi vì ích lợi hắn mang lại! Nhất đại tông sư. Hừ, người ta khen mình vài câu đã khôgn biết mình là ai rồi. Bây giờ ra quyết định này, căn bản là chán sống rồi.
Âu Dương Thiên Phong thở dài một hơi, sau đó nói:
- Quên đi, chúng ta tạm thời không suy xét vấn đề này. Âu Dương gia quật khởi là chuyện tất nhiên. Thục Sơn phái của hắn cũng không phải là đối thủ của chúng ta. Nếu mấy gia tộc của Nam Châu thật sự muốn lợi dụng cơ hội làn này để đàn áp Thục Sơn phái, đối với chúng ta mà nói là chuyện tốt. Càng không ai chú ý đến chúng ta càng tốt. Bọn họ làm ầm ĩ kệ bọn họ. Ta làm sao để mình ngàn vạn lần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn là được. Có đôi khi, tọa sơn quan hổ đấu cũng là một loại lạc thú.
Trong không khí vang lên một tiếng cười khẽ, rồi im bặt.
Âu Dương Thiên Phong ngồi đó, trong đầu nhớ tới năm xưa vì lợi ích toàn cục mà phải tạm nhân nhượng, giết Âu DƯơng Huy để hạ cơn thịnh nộ của Lăng Tiêu, trong lòng cười lạnh: "Lăng Tiêu à Lăng Tiêu. Trên đời cũng không chỉ có một mình ngươi có thể đề thăng thực lực nhanh chóng. Nếu người biết Âu Dương Thiên phong ta trong vòng trăm năm ngắn ngủi cũng đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn sơ cấp. Chi chính của Âu Dương gia ta đã có ba người đạt tới cảnh giới đại viên mãn. Còn hơn ba mươi cường giả sắp tiến vào cảnh giới đại viên mãn, ngươi... ngươi có cảm tháy run sợ không?".
...
- Minh chủ, phải ra quyết định rồi!
Một lão già mặc quần áo trắng, sắc mặt điềm đạm đứng trước mặt Tư Đồ Dũng bình tĩnh nói.
Tư Đồ Dũng nhìn thoáng qua lão già này, khoát tay áo, thở dài nói:
- Thường lão ngươi nói xem, đám gia tộc đó làm như thế có khác nào bức ta thoái vị đâu?
Trong mắt Thường lão cũng hiện một chút vẻ oán giận,sau đó nói:
- Hơn nữa, Thục Sơn phái tông chủ Lăng Tiêu, năm đó dùng tên giả Tiêu Phong tham gia Nam Châu đại hội từng có ân với ta. Ta vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để báo đáp người ta. Lần này cũng nhờ ta ở gia tộc kiên quyết phản đối chuyện đối địch với Thục Sơn phái mới có thể đè chuyện này xuống. Đối với thế lực non trẻ này, đối với người trẻ tuổi xuất sắc như vậy, chúng ta lẽ ra phải dùng thái độ khoan dung mà đối đãi, không thể chèn ép người ta. Diện tích lãnh thổ Nam Châu mênh mông bát ngát. Tuy rằng dân số đông nhưng vẫn không thay đổi được cảnh hoang vắng tiêu điều. Viẹc một thế lực mới ra đời quật khởi theo ta nhận thấy chẳng những không phải là chuyện xấu mà còn là một chuyện tốt. Có thể cho các gia tộc ở Nam Châu vốn có chút trầm lặng tỏa sáng sức sống mới. Dù sao chỉ có cạnh tranh mới dẫn đến phát triển nhanh hơn.
Tư Đồ Dũng gật gật đầu, sau đó thở dài nói:
- Mười ba gia tộc luôn đồng tâm hiệp lực, đoàn kết một lòng. Đối với những chuyện lớn xưa nay vẫn cùng chung một suy nghĩ. Chẳng lẽ từ giờ trở đi thật sự phải chia rẽ sao?
Thường lão khe khẽ thở dài nói:
- Minh chủ à, sự chia rẽ kia đã xuất hiện từ sau khi năm nhà chúng ta phản đối tấn công thục Sơn phái ròi.
Tư Đồ Dũng hơi hơi sửng sốt, sau đó chậm rãi gật đầu:
- Đúng vậy. Quả thật là như vậy. Thôi được. Bây giờ hãy mời hội đồng các thành viên cao cấp nhóm họp. Ta tuyên bố... khôgn đồng ý!
Thường lão sắc mặt vui vẻ, sau đó nói:
- Được, ta sẽ đi thông báo cho những người đó.
Nhìn bóng Thường lão khuất dần, Tư Đồ Dũng khe khẽ thở dài, trong lòng nói:
- Lăng Tiêu ơi là Lăng Tiêu, ta cũng đã đem tất cả vốn liếng đặt trên người ngươi. Hy vọng ngươi sẽ không làm cho ta thât vọng.
Nam Châu liên minh, tại hội nghị cấp cao, một thành viên của hội đồng mười ba nghị viên đến từ Tương gia đứng lên đầy kích động. Người này tên là tương Vân Nam, cùng vai vế với đám người Tương Vân Sơn, nhưng tuổi tác lại lớn hơn rất nhiều, thoạt nhìn có chút già dặn.
Tương Vân Nam là một người một lòng ủng hộ Tương Vân Bưu, cho nên cũng thù đến tận xương tủy đối với Thục Sơn phái. Hắn nhìn Tư Đồ Dũng vừa quyết định không tuyên chiến với Thục Sơn phái, lớn tiến hỏi:
- Tư Đồ minh chủ, ngài có thể giải thích rõ ràng lý do vì sao ngài làm như vậy được không?
Tư Đồ Dũng híp mắt, nhìn thoáng qua Tương VÂn Nam đang kích động đến độ quên cả lễ phép, thản nhiên nói:
- Nam Châu liên minh có điều khoản nào quy định minh chủ khi ra quyết định phải giải thích cho người khác?
Tương Vân Nam như dẫm phải đinh, sắc mặt ngượng ngùng nói:
- Nhưng, nhưng chuyện này là tám nhà tán thành, năm nhà phản đối. Minh chủ đại nhân tự nhiên có thể dùng quyền uy của ngài bác bỏ chuyện này. Nhưng trong lòng đám người chúng ta, nếu minh chủ không có lời giải thích hợp lý thì chúng ta sẽ không phục.
Thường lão ngồi bên tay trái Tư Đồ Dũng cười lạnh lùng, sau đó nói:
- Giải thích cho ngươi, ngươi sẽ phục sao?
- Lão gia họ Thường kia, chỗ chúng ta nói chuyện bao giờ đến lượt của ngươi?
Tương Vân Nam đang ôm đầy bụng một cục tức, lại nghe những lời này của Thường lão, cảm thấy khó chịu, cười lạnh vài tiếng nói:
- Có phục hay không là chuyện của chúng ta. Giải thích hay không là chuyện của minh chủ.
Rầm!
Tư Đồ DŨng đập bàn mạnh một cái, trên mặt hiện ra vẻ giận dữ, nhìn Tương Vân Nam lạnh lùng quát:
- Làm càn. Tương Vân Nam, ngươi tính làm gì đây? Cũng dám nói xiên nói xỏ ta? Cho dù thái thượng trưởng lão lớn nhất Tương gia ngươi, Tương THiên Lâm cảnh giới đại viên mãn đỉnh cao, nhìn thấy ta cũng phải khách khí kêu một tiếng Tư Đồ hiền chất. Mà ngươi... ngươi là ai? Hay là ngươi nghĩ rằng Tương gi sau lưng ngươi đã có thể dễ dàng bắt nạt Tư Đồ gia ta rồi?
Bình thường Tư Đồ Dũng vẫn luôn nhã nhặn. Tuy rằng rất ít cười, nhưng gần như không có giận qua bao giờ. Hôm nay đột nhiên tức giận khiến tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi. Bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện. Người trước mắt này, không chỉ là minh chủ Nam Châu liên minh, mà còn là tộc trưởng Nam Châu đệ nhất gia tộc. Là đại nhan vật nắm trong tay tài nguyên và thực lực làm cho ai cũng phải kinh hoàng.
Cùng là thế lực đỉnh cấp, nhưng nếu xét toàn diện vẫn có cao có thấp khác biệt. Tư Đồ gia là một trong những gia tộc lâu đời nhất Nam Châu, bề dày gia tộc hơn xa các thế lực đỉnh cấp và gia tộc mới phát triển sau này.
Tương Vân Nam giận đến đỏ mặt, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt. Hắn ở Tuơng gia cũng là trưởng lão thân phận cực cao, ở Nam Châu liên minh không chỉ là một trong mười ba nghị viên mà còn có quyền lực cao nhất, có thể nói là dưới một người trên vạn người nhưng hôm nay không bị làm nhục trước mắt mọi người mà Tương Vân Nam lại còn không dám phản ứng gì cả. Sự uất ức trong lòng lớn đến mức nào có lẽ không cần nói cũng biết.
- Minh chủ quá lời, Vân Nam nhất thời lỡ lời, mong rằng minh chủ đại nhân không để bụng.
Sau khi hạ mình xin lỗi xong, Tương Vân Nam đặt mông ngồi xuống, không nói một lời nào nữa.
Bảy nhà khác trong hội đồng mười ba nghị viên tán thành tuyên chiến với Thục Sơn phái ngươi nhìnta, ta nhìn ngươi, chẳng biết nên như thế nào. Lúc này, có một người đứng dậy, hướng phía Tư Đồ Dũng chắp tay chào, sau đó nói:
- Minh chủ đại nhân, chúng ta tôn trọng quyết định của ngài. Ngài có suy nghĩ của ngài. Ngài gánh vác trên lưng là ích lợi của cả Nam Châu đệ nhất gia tộc. Cho nên, chúng ta có thể hiểu cho lựa chọn của ngài. Tuy nhiên, xin ngài cũng hiểu cho nỗi lo lắng của chúng ta. Thục Sơn phái này cũng không phải hạng người lương thiện gì. Nếu là để mặc bọn họ tiếp tục tùy ý phát triển, Nam Châu sớm muộn gì sẽ có môt ngày trở thành thien hạ của bọn họ. Đến lúc đó, cho dù là Tư Đồ gia, sợ là cũng không giữ được danh hiệu đệ nhất gia tộc.
Tư Đồ Dũng nhìn thoáng qua người vừa đứng lên. Người này họ Tôn tên THiết, là trưởng lão của một trong những đỉnh cấp thế lực của Nam Châu Tôn gia. Còn Tôn gia cũng chính là gia tộc có sức cạnh tranh nhất với Tư Đồ gia đệ nhất gia tộc. Tuy nhiên bề ngoài hai nhà vẫn giữ quan hệ gắn bó tốt đẹp.
Tư Đồ Dũng cặp mắt xuống, giọng điệu thản nhiên nói:
- Điều này không cần Tôn trưởng lão quan tâm. Ta cũng như bao người khác trong Thánh Vực, chỉ cầu trường sinh, không cầu phú quý. Cái gì đệ nhất hay không đệ nhất, đều là chuyện vô căn cứ.
Lời này của Tư Đồ Dũng khién trưởng lão tám nhà kia và rất nhiều đại biểu các đỉnh cấp gia tộc đến dự thính phía dứoi thầm mắng trong lòng: "Nếu thật sự là lời nói vô căn cứ, Tư Đồ gia ngươi sao lại liều mạng phát triển suốt mấy năm liên tục?".
Tuy nhiên thấy Tư Đồ Dũng vừa mới nổi giận, rất nhiều người vốn định nói gì đó đều tự giác ngậm miệng lại. Lời của Nam châu minh chủ, không phải ai cũng có tư cách tranh cãi.
Tôn THiết thản nhiên cười, sau đó hướng về phía tư Đồ Dũng chắp tay nói:
- Một khi đã như vậy, người ta thường nói đạo bất đồng bất tương vi mưu. Ta và tám gia tộc kia...
Nói đến đây thì tạm dừng, đưa tay chỉ xuống rất nhiều đại biểu các đỉnh cấp thế lực của Nam Châu đến dự thính hội nghị thượng đỉnh Nam Châu lần này.
Tư Đồ Dũng trong lòng máy đọng, sau đó lại nghe thấy Tôn Thiết lớn tiếng nói:
- Và bảy mươi bảy gia tộc trăm một trăm lẻ sáu thế lực đỉnh cấp bên dưới cùng nhau rời khỏi Nam Châu liên minh. Từ nay về sau, bất kể Nam Châu liên minh xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng liên quan gì đến ta và các gia tộc đã rời khỏi.
- Ngươi, lời này của ngươi là đại biểu cho gia tộc của ngươi?
Tư Đồ Dũng bỗng đứng lên, vừa sợ vừa giận nhìn Tôn THiết và đại biểu các gia tộc khác, lấy tay chỉ bọn họ:
- Còn có các ngươi... Các ngươi rõ ràng đã thôgn đồng với nhau. Các ngươi sớm đã có mưu đồ. Căn bản là không thể chỉ bởi vì một chuyện Thục Sơn phái lần này mà có thể khiến các ngươi ra quyết định như thế.
Nói xong, Tư Đồ Dũng bỗng nhiên ngồi xuống, hahi tay đặt lên bàn, ánh mắt lóe lên quang mang lạnh lùng, nhìn quét qua những người phía dưới. Đại biểu các gia tộc tách ra thấy ánh mắt của Tư Đồ Dũng đều tìm cách tránh ánh mắt của hắn một cách rất mất tự nhiên. Với uy nghiêm của một người đã nhiều năm làm minh chủ như Tư Đồ Dũng, rất ít người dám nhìn thẳng hắn.
Còn đại biểu các gia tộc không bỏ đi thì có nhóm sắc mặt bình thường, chỉ là trong mắt có thêm chút âm thầm lo lắng. Còn một nhóm người còn lại trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, như là hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như thế.
Tư Đồ Dũng bỗng nhiên cười lạnh ha hả hai tiếng, sau đó nhìn Tôn Thiết, trên mặt hoàn toàn khôi phục vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Lời ngươi nói, đại biểu cho gia tộc ngươi phải không? Còn các ngươi...
Tư Đồ Dũng nhìn bảy gia tộc còn lại.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột. Nhìn vẻ khiép sợ trong mắt Tô gia, Cung gia, Thường gia cùng với Văn gia lúc nãy cũng bỏ phiếu trắng, Tư Đồ Dũng hiểu ra rất nhiều điều. chuyện này e la chỉ có gia tộc mình không biết. Tô gia cùng Cung gia mấy gia tọc chưa chắc là đã không biết. Nhưng đám gia tộc vốn đã tham gia Nam Châu liên minh từ rất lâu rồi àny làm ra vẻ không biết, thì chứng tỏ rằng các gia tộc này vẫn chưa bị lôi kéo.
Mà cho dù là như thế này, chuyện này cũng đã đủ nghiêm trọng rồi.
Hội đồng nghị viên có mười ba gia tộc, tám nhà tách ra. Còn một trăm lẻ sáu nhà thế lực đỉnh cấp, bảy mươi bảy nhà tách ra. Chỉ còn hai mươi chín nhà.
Điều này nói lên rằng những gia tộc tách ra này hoàn toàn có thể tổ chức lại thành một thế lực mới mạnh hơn Nam Châu liên minh.
Mà toàn cảnh Nam Châu lại một lần nữa thay đổi.
Dưới tình huống như vậy, vị trí đệ nhất gia tộc của Tư Đồ gia tộc e là khó có thể giữ được.
Thực ra Tư Đồ Dũng cũng chẳng quan tâm cái danh hiệu đệ nhất này. Thứ mà hắn quan tâm là tài nguyên Tư Đồ gia tộc nắm trong tay và sức ảnh hưởng đến các gia tộc khác.
Hôm nay không ngờ nhiều gia tộc như vậy tách ra mà mình thần khôgn biết quỷ không hay. tư Đồ Dũng trong lòng cực kỳ tức giận, nghĩ thầm: "Xem ra, người quản lý bộ phận tình báo của Tư Đồ gia cũng cần phải thay đổi rồi!".
Trong mắt đám người Tôn Thiết và Tương Vân Nam lúc này đều nổi lên một chút thần sắc đắc ý. Tôn Thiết thản nhiên nói:
- Tư Đồ minh chủ đừng hiểu lầm. Hơn nữa chuyên này tuyệt đối không giống như ngài tưởng tượng là đã có cấu kết từ trước. Nếu như thế, không phải nói thẳng ra là năng lực tình báo của Tư Đồ gia tộc quá yếu sao, làm sao xứng được với cái danh Nam Châu đệ nhất gia tộc?
Câu nói của Tôn thiết tuy rằng giống như đang giãi bày trần tình, nhưng lại càng giống như cái tát vào mặt Tư Đồ Dũng. Tương Vân nam đứng bên cạnh thiếu chút nữa cười ra tiếng. cục tức do vừa rồi bị Tư Đồ Dũng sỉ nhục nhanh chóng biến mất. Tương Vân Nam thậm chí muốn cười to ba tiếng, sau đó chỉ vào cái mặt thối của Tư Đồ dũng nói: gieo gió gặt bão.
Lúc này Tôn Thiết lại nói tiếp:
- Nguyên nhân căn bản của chuyện này chính là Thục Sơn phái đã phát triển trở thành một giáo phái tà ác. Còn Tư Đồ minh chủ và một vài gia tộc cá biệt lại làm những việc khiến cho người ta cười chê, khiến lòng người lạnh ngắt. Vì một ít tư lợi, nhất là một vài gia tộc, rõ ràng tộc nhân của minh bị Thục Sơn phái ám hại, lại còn làm ra những chuyện nhận giặc làm cha như thế. Quả thực khiến những người đồng tộc kia chết uổng mà.
Đại biểu của Tô gia ngẩng đầu, hờ hững nhìn lướt qua Tôn Thiết. Chuyện đã đến nước này cũng chỉ có thể theo Tư Đồ Dũng đến cùng. Chẳng biết gia tộc của mình có ngầm hợp tác vơi họ hay không. Nhưng cứ cho là có đi nữa, thì những lời kia cũng đã nói ra rồi, cũng đã khẳng định gia tộc mình không muốn trở mặt với Thục Sơn, cũng không muốn rời khỏi Nam Châu liên minh.
Cho nên, trưởng lão đại biểu cho Tô gia, chỉ sợ cũng là thành viên nhiệm kỳ ngắn ngủi nhất của Nam Châu liên minh hội đồng mười ba nghị viên, thản nhiên nói:
- Tôn gia các ngươi chưa rời khỏi Nam Châu liên minh đã bắt đầu sử dụng quyền lực của minh chủ mới rồi sao? Tuy nhiên cho dù Tôn gia các nguwoi trở thành minh chủ mới, Tô gia ta cũng không phải là thuộc hạ các ngươi. Cho nên, thu lời nói thúi như đánh rắm của ngươi trở về đi.
- Ngươi.
Tôn Thiết giận tím mặt. Đúng vậy. ở liên minh mới của bọn họ tên là Nam Phương liên minh, gia tộc minh chủ chính là Tôn gia. Bây giờ lại bị đại biểu của Tô gia làm nhục trước mặt mọi người, không khỏi trong lòng thầm hận: "Khá lắm Tô gia, tới lúc này rồi còn dám mạnh miệng. Đến lúc đó, gia tộc đầu tiên Nam Phương liên minh ta thu thập chính là Tô gia các ngươi.
Nam Châu liên minh tan rã là điều gần như ra ngoài dự đoán của mọi gười. Không ai có thể ngờ được, một liên minh vững vàng như thế, một liên minh đã tồn tại hơn mười vạn năm, lại nói tan rã liền tan rã.
Ngay sau đó, một tổ chức tên là nam Phương liên minh thành lập, bắt đầu đối đầu với Nam Châu liên minh. Đồng thời Nam Phương liên minh tuyên truyền đủ loại hành động "tà ác" của Thục Sơn phái, công khai tuyên chiến với Thục Sơn phái, kêu gọi toàn bộ các gia tộc ở Nam châu đoàn kết đứng lên,chống lại tà giáo THục Sơn phái, tuyệt không cho phép môn nhân gia tộc mình gia nhập Thục Sơn phái.
Diệp gia tuy không phải thành viên hội đồng mười ba nghị viên. Tuy nhiên cũng là một trong một trăm lẻ sáu gia tộc đỉnh cấp. Khi Tôn gia tới gặp, Diệp gia gia chủ đích thân tiép đãi đại biểu Tôn gia. Sau khi hội đàm cực kỳ bí mật, Diệp gia đáp ứng gia nhập Nam Phương liên minh. Đồng thời, Nam Phương liên minh cũng xuất hiện một bộ phận tương tự như hội đồng mười ba nghị viên của Nam Châu liên minh.
Nhưng nhiều hơn bảy nhà, gọi là hội đồng hai mươi nghị viên.
Còn Diệp gia chiếm một ghế trong hai mươi ghế này.
Điều này đương nhiên không phải chỉ vì sự phát triển cực nhanh của Diệp gia trong mấy năm nay mà đa phần là do Diệp gia có một người luyện võ thien tài đang tồn tại - Diệp Thiên.
Mà DIệp Thiên, lại là người có thể đánh ngang tay với Lăng Tiêu.
Lần này bất ngờ tách ra với quy mô lớn, chuyện Thục Sơn phái chẳng qua chỉ là một mồi lửa. kỳ thật lý do chính là rất nhiều gia tộc và thế lực mới nổi cảm thấy bất mãn với sự phân phối lợi nhuận hiện có, oán hận tích tụ nhiều năm. Cho nên ngay cả Tôn ga cũng không ngờ mình vừa hiệu triẹu đã có rất nhiều gia tộc hưởng ứng chuyện này.
Nam Châu liên minh xảy ra chuyện thì một thời gian sau Thục Sơn phái cũng đã biết. Rất nhiều người đều kinh ngạc khó hiểu. Sự tồn tại của Nam Châu liên minh đã ăn sâu vào lòng người, như một quốc gia ở thế tục nhân giới. Là một tổ chức được mọi người thừa nhận và tán thành. Ai ngờ đâu, một tổ chức tồn tại hơn mười vạn năm như vậy không ngờ yếu ớt như thế,nói tan rã liền tan rã, trong nháy mắt theo một tổ chức lớn biến thành hai tổ chức đối đầu nhau.
Hơn nữa, vốn dĩ Nam Châu liên minh cường đại vô cùng, hiện tại đã hoàn toàn rơi xuốgn hạ phong.
Tương Vân Sơn ngồi đối diện Lăng Tiêu, sắc mặt cho chút sầu lo nói:
- Chuyện này xảy ra quá đột ngột. chủ công, có cần phải bố trí trận pháp chung quanh môn phái hay không? Nhiều gia tộc như vậy nhất loạt công kích chúng ta, ta sợ...
Lăng Tiêu khoát tay, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh. Tuy rằng từ bên ngoài nhìn thoáng qua thì thấy Thục Sơn phái ngoài Lăng Tiêu và Lam Hi hai người có thể xuất thủ thì chẳng còn ai cả. Còn các thế lực đỉnh cấp này, bất cứ thế lực nào cũng đều có mười mấy cường giả cảnh giới cao cấp đại viễn mãn. Nhưng có ai biết đòn sát thủ chân chính của Lăng Tiêu là cái gì?
- ức hiếp chúng ta?
Lăng tiêu hừ lạnh một tiếng:
- cứ để bọn họ đến đây đi! Chúng ta có quy tắc của chúng ta, bọn họ cũng có quy tắc của bọn họ. Ta cũng muốn nhìn xem thử tà phái như chúng ta, ai dám đến diệt.
Tương Vân Sơn lúc này cũng cười rộ lên, sau đó nói:
- Nói cũng đúng. Ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc gia tộc nào sẽ nguyệt ý làm người đi đầu đây?
Bọn họ rất nhanh đã thấy kẻ tiên phong này. Chỉ là có chút không ngờ rằng mọi thứ hoàn toàn trong dự kiến.
Bởi vì, người đi đầu lần này là Diệp THiên.
Mà lý do Diệp THiên đến chẳng liên quan gì đến quan hệ giữa Nam Phương liên minh và Thục Sơn phái. Mục đích rất đơn giản, cùng Lăng Tiêu đánh một trận phân thắng bại mà thôi.
Tuy nhiên hắn chọn thời điểm nhạy cảm này để đến Thục Sơn phái, khiến vô số người hưng phấn và đoán rằng, Diệp gia sẽ trở thành một ngôi sao mới trong Nam Phưong liên minh. Còn người trẻ tuổi xuất sắc nhất ưu tú nhất Diệp gia này chỉ sợ sẽ dẫn dắt Diệp gia đến một tầm cao mwsi trong tương lai mấy ngàn năm, thậm chí là hơn vạn năm.
Cho nên Diệp THiên đấu với Lăng tiêu, ngay lập tức được rất nhiều người cho là trận chiến tối cao của những người trẻ tuổi Nam Châu.
nếu Diệp THiên thắng, thế của Diệp gia sẽ không ai chống nổi.
Nếu DIệp Thiên bại...
Đối với chuyện này, Diệp THiên nói:
- Ta không thể bại!
Một câu, bốn chữ, mười phần khí phách, hết sức tự tin!
Diệp Thiên sau khi xuất quan, liền rời khỏi gia tộc, xa nhà một chuyến, mang về một kiện bảo vật cường đại năm đó vỡ vụn trong Thần chiến tên là "Đại Nhật Kim Cương Ấn".
Giống như trong Tu Chân Giới có vô số pháp bảo cường đại, Thần giới năm xưa cũng có vô số pháp bảo. Đại Nhật Kim Cương Ấn này tuyệt đối là một trong số những pháp bảo hùng mạnh nhất!
Nghe nói bảo vật này là do Thần Giới mạnh nhất tối cao là thần Thanh Hà luyện ra. Năm xưa Thanh Hà thần sau khi nhờ mặt trời ngộ đạo, thu được thái dương lực, phong ấn năng lượng chí dương chí cương của thái dương chi hỏa, luyện chế thành Đại Nhật Kim Cương Ấn, nặng khoảng vạn cân, lúc công kích có thể phát ra hào quang chói mắt và năng lượng vô cùng.
Ngạo Kiếm Lăng Vân Ngạo Kiếm Lăng Vân - Tiểu Đao Phong Lợi